[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm - Chương 38 Tuế Chuyện Xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
500


[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm


Chương 38 Tuế Chuyện Xưa


Hoa Tiểu Khanh không hiểu, cậu và người này không thân nhưng sao anh ta cứ mãi ngỏ lời giúp cậu.

“Gặp nhau coi như là duyên, đừng lo, tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi, sao có thể để thai phụ bị ức hiếp được. Những người này đang làm khó dễ cậu, chỉ cần cật gật đầu tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi họ.”

Hoa Tiểu Khanh chần chừ rồi gật đầu “Xin hãy giúp tôi.”

Đông Phương Ức Nam bảo tiêu xông tới chặn vệ sĩ, hai bên giằng co.

“Tranh thủ lúc này đi ngay. Xe tôi đậu bên ngoài, nếu giờ cậu bắt taxi thì mấy người kia sẽ đuổi kịp.”

“Anh, đi thôi.” Hoa Lăng dìu Hoa Tiểu Khanh đi vào sau xe.

“Đi? Đi đâu?” Thuần Nhị Tuế đáp từ trên cao xuống cái huỵch. Kẹp giữa cổ họng là âm thanh dã thú phẫn nộ gầm gừ.

Hoa Tiểu Khanh bị dọa sợ, anh ấy ở đâu xuất hiện?
Hoa Lăng nhìn cánh cửa sổ tầng 3 mở toang, không nhẽ anh ta nhảy từ trên ấy xuống?

Cặp anh em bị kinh ngạc không nhỏ.

Khắp cổng chính trung tâm thương mại nặng nề một tầng áp bức, pheromone cuồn cuộn như nổ vang lộp bộp thiêu cháy không gian. Hoa Tiểu Khanh vô thức đem Hoa Lăng bảo vệ, Hoa Lăng không khỏe gục mặt lên vai anh trai. Mấy cánh bảo tiêu đã là khom lưng phát ra pheromone ổn định mình. Đông Phương Ức Nam coi như là cái đỡ nhất che mũi nhưng sắc mặt nhợt nhạt khó vững.

Đáng sợ quá! Thuần Nhị Tuế đang cực kì cực kì tức giận.

Hoa Tiểu Khanh ảo giác hiện trước mắt cậu là khu rừng trầm hương cháy rực. Pheromone công kích tính tứ phía ảnh hưởng cả lưu thông xe cộ tạo thành một mớ hỗn độn.

Pheromone alpha của Thuần Nhị Tuế không đối Hoa Tiểu Khanh mang công kích tính mà là loại bảo hộ cùng cảnh cáo. Cảnh cáo cậu là của hắn, không được phép rời khỏi hắn.

Hoa Tiểu Khanh hoàn hảo bị Thuần Nhị Tuế trảo mang về, Hoa Lăng bị đem tách ra khỏi cậu.

Trên xe, Thuần Nhị Tuế không mở miệng hay lấy một lời to tiếng vậy nhưng tận đáy lòng Tiểu Khanh sợ hãi. Bình yên ngày tháng qua làm cậu quên mất người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ.

———
Đã một tháng Hoa Tiểu Khanh ở Thuần gia, Tuế còn không có về, nghe bảo đang là thời kì quan trọng nên quan chức bận vỡ đầu.

Hằng ngày sẽ có Diệp Lâm bồi cậu nói chuyện, không để Hoa Tiểu Khanh lẻ loi buồn chán, Diệp Lâm dẫn cậu vào một căn phòng lạ.

Vừa vào, Hoa Tiểu Khanh liền bị choáng ngợp bởi đám huy chương, cúp, bằng khen các loại treo kín phòng.

“Tiểu Khanh, của tiểu Tuế là bên này nè con.” vẫy vẫy gọi sự chú ý của cậu.

Kệ trưng bày còn đề hàng chữ Diệp Lâm đích thân viết ‘Tiểu Tuế’. Từng huy chương đều được treo ngay ngắn theo số năm và hạng mục thi. Đa phần là huy chương thể thao, kinh ngạc hơn toàn bộ đều là một màu vàng. Toàn huy chương vàng và cúp giải ấn tượng, giải ưu tú,…vv

Diệp Lâm tự hào lôi ra quyển album tủ bên dưới “Từ bé tiểu Tuế đã dư dã năng lượng, từ lúc chập chững tập đi đã là chạy quanh nhà dọa mama không biết kiếm ở đâu.”

Diệp Lâm chỉ vào bức ảnh tiểu bảo da thịt núc ních mặc tã cầm bóng. Hoa Tiểu Khanh cảm thán ‘thật đáng yêu’, cậu liên tưởng tiểu bảo trong bụng mình sẽ y hệt Thuần Nhị Tuế ngày bé thì nhịn không được ngọt ngào cười.

“Tiểu Môn khả năng học tập thật nhanh nhưng về mặt vận động thì tiểu Tuế lúc này cũng đi trước một bước, học bò, học đi, học chơi thể thao.” chỉ tiếp bức ảnh hai đứa trẻ 5,6 tuổi tranh nhau trái bóng.

Hai đứa trẻ trông y hệt chỉ trừ màu tóc, Diệp Lâm phân biệt “Tiểu Tuế là tóc đen còn tiểu Môn là nhóc tóc bạch kim này nè, tiểu Môn thừa hưởng gen trội giống y bản sao Thuần Trí, còn tiểu Tuế chỉ có màu tóc là giống với mama thôi.”

“Ngài tổng thống là tóc bạch kim?!” cậu rõ ràng nhớ ngài tổng thống tóc đen mà.

“Ừm, là do màu tóc nổi bật nên ngày xưa đi học thường bị chú ý, giáo viên còn tưởng tiểu Môn nhuộm tóc nên gọi điện thoại mời phụ huynh. Tiểu Môn thấy rắc rối nên nhuộm đen tóc cho giống tiểu Tuế.” Diệp Lâm tiếc nuối thở dài.

“A, vậy sao có thể phân biệt 2 người họ?”

“Thật ra không khó lắm đâu, tiểu Môn thấp hơn tiểu Tuế một chút. Tầm 3cm.”

“???” không hổ là mama sinh ra, dù bạn thế nào họ cũng nhận ra.

Diệp Lâm giảng giải cái chuyện xưa “Anh em hai đứa lên lớp 6 kiểm tra ra giới tính alpha là cách biệt trời vực không còn đáng yêu nữa. Con xem, khi tiểu học trong đám bạn 2 đứa đã là hơn nửa cái đầu, đằng này sau cái mùa hè đã trổ mã 1m6 cao bằng ta.”

Thuần Nhị Tuế chuyên chơi thể thao nên không ngừng cao tiếp, các bức ảnh theo lưu trữ hắn nét anh tuấn thêm sắc sảo xuất chúng, thân hình săn chắc trổ mã cả học sinh cấp 3 hít hà ghen tại. Quả là phượng trong bầy gà.

“Anh ấy khi đi học phải nổi tiếng lắm.”

Diệp Lâm đem một cuộn video bỏ vào máy chiếu “Đúng rồi, hồi tiểu học không ít cô bé mến mộ tặng bánh kẹo, tiểu Môn đi thẳng không nhận nhưng tiểu Tuế là đem một cặp đầy bánh kẹo đem chia cho tiểu Tự và tiểu Kết. Đến khi vào học cấp 2 hội thi thể thao học sinh cả nước, thật nhiều cô cậu bé omega chen nhau đưa nước cho tiểu Tuế.”

Nha! Hội thi thể thao quốc gia hằng năm của trung học, cao học và đại học. Vì các hạng mục thi đấu quá nặng nên đây còn gọi là hội thi của các alpha dù không phải chưa có tiền lệ beta hoặc omega đạt giải nhất hạng mục nào đó. Đa phần cũng là học sinh hay sinh viên năm cuối đạt giải nhất, lớp 10 hay sinh viên năm nhất chả có hi vọng gì.
Khối cấp 2 quy định chỉ cho phép lớp 8 và lớp 9 thi đấu bởi lớp 6 và lớp 7 là độ tuổi cơ thể hoàn thiện về mặc giới tính.

Trên màn hình tái hiện khung cảnh thi đấu, khán đài chật kín người ngồi.

“Bắn súng?” Hoa Tiểu Khanh bất ngờ.

“Cưỡi ngựa và bắn súng được gọi là bộ môn thể thao quý tộc hồi ấy, hầu như chỉ có học viên học viện hoàng gia đăng kí tham gia. Thật ra lúc đầu tiểu Tuế cũng dự định chỉ thi karate nhưng hồi sau dính tranh chấp với vài đứa trẻ khác nên thằng bé phút chốc quyết định dự thi bắn súng.”

Hoa Tiểu Khanh có tí á khẩu, tuyển thủ bắn súng không coi đôi tay như mạng sao, vậy mà Thuần Nhị Tuế còn đi đánh cả karate. Cậu chăm chú theo dõi đoạn ghi hình trận đấu, mỗi trận leo top 16, top 8…vv Thuần Nhị Tuế đấu xong đều hướng máy quay nghiêng đầu biểu thị.

“Mama.” Cậu ngượng ngùng gọi, Diệp Lâm rất vui khi được gọi vầy “Con muốn nói gì sao?”

“Người cầm máy quay là mama ạ.”

“Đúng rồi. Còn baba con đang ở bên sân thi đấu của tiểu Môn.”

Cuối cùng là vào trận chung kết, cả khán đài hiểu ý giữ im lặng, tiếng đạn vang từng lượt. Hoa Tiểu Khanh như nghẹt thở chuyên chú không muốn bỏ lỡ. Thiếu niên mắt bạc gắt gao định vị bia bắn, nhãn thần tập trung giản lược mọi thứ xung quanh chỉ trừ cái sắc bén khóa mục tiêu trước mặt. Lồng ngực Hoa Tiểu Khanh thình thịch vang bang bang, hiện giờ cậu bị con người ấy thu hút triệt để.

(Tôi tính viết hệ liệt Thuần gia mà tiến độ bộ này chưa end. Chán)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN