ABO Quản Sự Cụp Tai - Chương 17: Alpha sư tử M2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


ABO Quản Sự Cụp Tai


Chương 17: Alpha sư tử M2


Edit: @nynuvola(wp)

Cậu mặc chiếc áo len lông cừu mềm mại trêи người, cuộn tròn trong vòng tay Hạ Kính Thiên, tạo thành một hạt gạo nếp mỏng manh gầy yếu.

Hạ Kính Thiên khoanh chân ngồi bên mép giường, nhét chăn che chân vừa nắm tay cậu.

Cách một lớp áo len mỏng, y có thể nhìn thấy rõ ràng bờ vai cao, viền áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh hõm sâu, cổ tay mảnh khảnh, ngón áp út đeo nhẫn, bởi vì thon gầy nên có thể lấy ra rất dễ dàng, nó trơn tuột qua kẽ tay, rơi xuống đất.

“Nhẫn cưới à…” Hạ Kính Thiên ôm cậu dỗ dành an ủi, cúi người nhặt nhẫn lên, đặt vào lòng bàn tay nhìn kĩ.

Tay nghề khéo léo tinh xảo, kiểu dáng đơn giản quý giá, không giống như của thỏ trắng nhỏ chọn, mà có lẽ chính là Lục Thượng Cẩm lựa. Trêи mặt nhẫn có vài vết xước cũ, nhưng đã được lau chùi sạch sẽ.

Đã bị vứt bỏ ra khỏi nhà, nhưng vẫn còn đeo nó.

Hạ Kính Thiên hôn lên mí mắt đang nhắm nghiền yếu ớt của cậu, chạm vào tuyến thể bóng loáng và mỏng manh, Omega yêu kiều ngủ say mơ hồ trong vòng tay y, mềm nhũn tựa dòng nước ngọt, tùy ý đắm chìm trong tin tức tố mà hắn thả ra, đối với Alpha mà nói là điều cực kì hạnh phúc.

Nhưng y không hy vọng Ngôn Dật coi y là Lục Thượng Cẩm, y muốn cho cậu biết, sư tử mạnh hơn chim ưng gấp trăm lần.

Y nhấc bàn tay gầy guộc của cậu lên, định đeo lại chiếc nhẫn, bỗng thấy dòng chữ “everlasting love” xuất hiện trong vết hằn trêи làn da trắng nhợt nhạt vì đeo nhẫn quanh năm.

Trái tim y bị cứa một cái, nhiệt huyết trong lồng ngực đang sôi lên lập tức nguội lạnh.

Y nhìn chằm chằm hình xăm nhỏ, có lẽ đã lâu rồi nên nó cũng không quá rõ rệt, y cứng nhắc đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay Ngôn Dật, bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Lục Thượng Cẩm đúng là tên quái dị, thỏ nhỏ xinh đẹp dịu dàng dễ thương thế này, có cái quái gì để chán ghét?

Hạ Kính Thiên bỗng bật cười, nhìn cậu ngoan ngoãn ngủ trong lồng ngực mình, khẽ thở dài.

Nếu y là Lục Thượng Cẩm, có một Omega bé nhỏ như vậy dụi vào lòng làm nũng, sao có thể nhẫn tâm không thương yêu.

Hạ Kính Thiên ở với Ngôn Dật ba giờ, trong ba giờ này, cậu cuộn mình ngủ thϊế͙p͙ đi rất yên bình, y muốn đặt cậu xuống rồi ra ngoài, nhưng cậu cứ ôm chặt y, lẩm bẩm đừng đi.

“Đừng sợ.” Hạ Kính Thiên kiên nhẫn xoa bả vai và cần cổ gầy của cậu, chậm rãi để cậu nằm trong chăn.

Ngôn Dật lại gấp gáp bò đến tìm kiếm y, độ khớp tin tức tố cao khiến cậu không muốn rời xa nó như kẻ nghiện hút, nỉ non cầu xin: “Lạnh quá… ôm thêm chút nữa thôi…”

Hạ Kính Thiên hô hấp dần dần dồn dập, bàn tay vỗ lưng cho Ngôn Dật cũng rối loạn, y nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, hạ giọng dỗ dành, che tuyến thể sau cái gáy trơn bóng của cậu lại, vội vàng chạy vào phòng tắm và khóa cửa.

Khoảnh khắc y buông lỏng, tin tức tố tán tỉnh mạnh mẽ bùng nổ trong phòng tắm, mùi hương hoa baby thấm khắp các ngóc ngách và cửa thông gió, hạ thân sưng phồng phát đau, đội lên vật cực lớn dưới lớp quần jean xanh sẫm.

Mồ hôi lạnh chảy từ đầu tóc xuống cổ, y dựa vào cửa, hai tay run rẩy lấy từ trong túi ra một ống thuốc ức chế, cắn mở đầu tiêm niêm phong, bơm nước thuốc lỏng vào gáy.

Y động ɖu͙ƈ, ngoài cửa lại có một Omega ngọt ngào mềm mại, Omega không phản kháng, thậm chí y có thể ép cậu tách mở hai chân để tiếp nhận y đi vào và đánh dấu.

Hạ Kính Thiên hiếm khi phải dùng thuốc ức chế để kiểm soát cơn phát tình, chỉ mang theo trêи người mà thôi, bọn họ là Alpha, bất cứ lúc nào phát tình cũng có Omega đưa đến tận cửa, dùng miệng hoặc phía dưới để giải tỏa giúp, cho nên y không cần thiết phải kiềm chế bản thân.

Sau mười phút, gần như đã bình tĩnh trở lại, Hạ Kính Thiên đi tắm, nhận điện thoại.

“Hì, anh Lục à a, dạo em bận lắm.” Hạ Kính Thiên vừa soi gương, vừa sờ cằm xem có chút râu nào không, “Em muốn một Omega thỏ tai cụp, tiền đã chuẩn bị xong.”

Đầu dây bên kia bỗng ngưng bặt, giọng nói hơi khàn khàn mang theo mệt mỏi: “Cậu giao Ngôn Dật ra đây.”

Hạ Kính Thiên nhíu mày, chống lên bồn rửa tay cười lạnh một tiếng: “Ngôn Dật? Anh nói chị dâu ấy hả, liên quan gì đến em, em đâu có biết.”

Y k không quên bồi thêm một dao “Chị dâu bị cuỗm đi à? Kϊƈɦ thích nha.”

“Tôi không tìm được em ấy.” Lục Thượng Cẩm chỉ thử thôi, hắn có thể dựa vào tin tức tố của Ngôn Dật xác định vị trí cậu, nhưng hiện tại không thể làm điều đó, lại nghe nói hòn ngọc quý của Hồng Diệp Hạ thị đã đến Huệ thị ở lại dài hạn.

“Đừng ép tôi phải tìm anh cậu.” Lục Thượng Cẩm khàn giọng.

Bởi vì tuyến thể bị gây mê nên nồng độ tin tức tố của Ngôn Dật tỏa ra rất thấp, huống hồ nơi đó luôn được bao phủ bởi tin tức tố của Hạ Kính Thiên, tin tức tố của Ngôn Dật bị tin tức tố sư tử M2 che giấu.

Lục Thượng Cẩm định cúp máy. Hắn gọi cho cậu mười ba cuộc máy đều bận.

Hạ Kính Thiên dùng một tay nghịch đao hồ điệp treo trêи chìa khóa, né tránh lưỡi đao và dễ dàng di chuyển vào giữa các ngón tay của y hai lần trước khi bỏ nó vào lại trong vỏ, “Anh à, anh đừng có tìm ba em, ai mà dám chạm vào vợ của anh chứ? Chắc là giận dỗi nên về nhà ngoại thôi.”

Điện thoại bị dập.

Tiểu thiếu gia của Hồng Diệp Hạ thị được nuông chiều từ nhỏ, cả gia tộc nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, thói kiêu ngạo và ngang bướng vốn hằn sâu trong xương tủy, khi còn đi học đã coi trời bằng vung, năm nay y 22 tuổi, đang học năm cuối. Ngôn Dật hỏi tuổi y, y vô thức cộng thêm hai tuổi, không ngờ vẫn bị coi là trẻ con.

Hạ Kính Thiên kiềm chế hít một hơi, muốn kiếm Lục Thượng Cẩm đánh hắn một trận, trả lại những uất ức mà Ngôn Dật phải chịu cho hắn.

Hạ Kính Thiên lau khô người, vừa bước ra khỏi nhà tắm, điện thoại trong nhà liền gọi đến.

“Anh trai.” Hạ Kính Thiên có chút thành thật, cất đao hồ điệp, dựa vào cửa lau tóc.

Hình như anh trai đang ở trong bữa tiệc rượu nào đó, Omega bồi rượu nũng nịu gọi một tiếng Hạ tổng, tin tức tố giống mùi nước hoa rẻ tiền thuận theo đường truyền điện thoại xông vào mắt y.

Hạ Bằng Thiên khoanh chân ngồi trêи ghế sôpha, Omega nhu thuận trong lòng rót rượu cho anh ta, Hạ Bằng Thiên liền uống rượu trêи tay Omega: “Bảo bối, nghe nói em đến Huệ thị chơi dài ngày?”

Giọng nói của y và anh trai rất giống nhau, nếu không tỉ mỉ so sánh thì sẽ không phân biệt được.

Hạ Kính Thiên ho khan một tiếng: “Hả, anh nghe ai nói vậy?”

Hạ Bằng Thiên cười: “Giáo viên chủ nhiệm của em.” Ngữ khí anh đột nhiên nghiêm khắc, “Nếu không có ý gì thì con mẹ nó cút về đây thừa kế tài sản! Em đã nói với anh thế nào, nhờ anh tìm cho em một Omega thỏ tai cụp, ánh mắt không tệ nha, đào được cả con dâu Lục gia? Không muốn sống nữa đúng không? ”

“Anh đừng can thiệp vào chuyện của em. Thân thể anh ấy không tốt.” Hạ Kính Thiên nhẹ nhàng mở một cánh cửa, liếc nhìn Ngôn Dật đang ngủ trêи giường, không có tin tức tố động viên, cậu càng bất an khó ngủ, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt lấy ga trải giường.

“Được rồi bảo bối, nhanh chóng trở về, không phải chỉ là Omega thỏ tai cụp thôi sao, anh tìm cho em một cái, lại vừa hiểu chuyện.” Hạ Bằng Thiên gạt tàn thuốc, “Loại hiếm thấy như thỏ cốc trà hay thỏ Rex, kể cả có là Totoro đi nữa, người nào anh cũng tìm về được cho em.”

Hạ Kính Thiên đi đến bên giường, chạm vào khuôn mặt thống khổ và xao động của Ngôn Dật, phóng ra tin tức tố trấn an, y chạm vào đôi tai thỏ nhỏ, để cậu dần dần bình tĩnh trở lại.

Y hạ thấp giọng nói: “Anh Lục căn bản không quan tâm cậu ấy.”

Hạ Bằng Thiên cảm thấy đứa em trai này đã hết thuốc chữa rồi: “Em ở bên cạnh người ta? Lục Thượng Cẩm có quan tâm hay không thì đó cũng là vợ hắn, em rảnh rỗi đi cưu mang làm gì. Hơn nữa loại động vật như thỏ lẳng lơ cực kì, tùy tiện sờ thôi cũng có thể mang thai giả.”

Hạ Kính Thiên không biết là bản thân hay Ngôn Dật đang bị anh trai sỉ nhục, thấp giọng mắng: “Anh nói láo.” Sau đó cúp điện thoại.

Nhưng y vẫn nghe thấy hết tất cả.

“Giả, mang thai giả?” Hạ Kính Thiên sững sờ nhìn chằm chằm mặt Ngôn Dật, cúi đầu tra cứu từ khóa quan trọng.

Thỏ thường sẽ lầm tưởng đang giao phối khi bị vuốt ve lưng, tạo thành mang thai giả, xuất hiện những triệu chứng sắp sinh nở nhưng sẽ không đẻ con.

“…” Hạ Kính Thiên im lặng nửa ngày, nhắn tin cho bạn cấp ba đang học y: “Omega thỏ tai cụp khi mang thai giả thường có biểu hiện gì?”

Bạn học rất nhanh gửi lại một đoạn voice chat:

Omega thỏ mang thai giả sẽ biểu hiện triệu chứng rất sớm, khoảng một vài ngày bụng dưới có thể hơi gồ lên, nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không sẽ làm tổn thương đến cơ thể và tinh thần của Omega. Sao vậy? Cậu làm ai mang thai giả à?

Hạ Kính Thiên nhớ lại lần đưa cỏ khô Tymothy cho Ngôn Dật ở phòng bệnh hôm nọ, nhìn thấy cậu thật sự khó chịu, không đành lòng để cậu chịu đựng, nên đã ôm cậu xoa xoa.

Hạ Kính Thiên:… Hình như là vậy.

Bạn học gửi đến một biểu tượng cảm xúc: Cậu quá tra. jpg

Bạn học: Sẽ có người dùng phương thức tác động từ bên ngoài để giải quyết vấn đề Omega thỏ mang thai giả, nhưng thỏ dễ bị kinh động, nếu quá đau đớn có thể khiến người đó sợ hãi. Vì vậy nếu không muốn người ta tổn thương, cậu phải khéo léo khi nói chuyện, hoặc là đưa người đó đến bệnh viện của tôi đi.

Hạ Kính Thiên còn chưa kịp trả lời, Ngôn Dật đã chậm rãi mở mắt ra, mò lên đầu giường lấy nước, miễn cưỡng uống một hớp.

Lúc trông thấy Hạ Kính Thiên thì có chút bất ngờ, thanh âm còn mang theo giọng mũi mới vừa tỉnh ngủ: “Sao cậu chưa đi, trời sắp tối rồi.”

Tin tức tố động viên đầy đủ giúp Ngôn Dịch hồi phục lại phần nào thể lực, khi tuyến thể của Omega ngủ đông thì cần dựa vào tin tức tố do Alpha cung cấp để hỗ trợ tinh thần.

Căn phòng tràn ngập mùi hương thơm của hoa baby, Ngôn Dịch đột nhiên tỉnh dậy, kéo quần áo, cau mày ôm lấy hai đầu gối, ảo não rũ lỗ tai: “Đừng cho tôi tin tức tố của cậu… cậu vẫn còn nhỏ, bên ngoài có rất nhiều Omega trẻ trung và xinh đẹp hơn tôi nhiều, cậu làm sao thế, một con thỏ già đã bị chơi mười năm thì có gì tốt đâu?”

Cậu dường như cũng đang tự hỏi bản thân mình,

Thật ra Ngôn Dật chỉ mới bước qua sinh nhất tuổi 27, nếu không phải Lục Thượng Cẩm chán ghét, có lẽ cậu vẫn cho rằng bản thân còn tươi trẻ và dễ nhìn, ngay cả tấm gương phản chiếu cũng không mang đến cho cậu chút niềm tin nào, cậu chỉ tin vào Lục Thượng Cẩm, thà rằng hoài nghi mị lực và vẻ ngoài của chính bản thân, chứ nhất quyết không chịu nghi ngờ rằng Lục Thượng Cẩm là loại người bạc tình bạc nghĩa.

Hạ Kính Thiên ngồi phía sau cậu, vòng tay ôm eo Ngôn Dật, chôn trán lên hõm vai cậu, lo lắng áy náy nói: “Tôi… Xin lỗi.”

Ngôn Dật theo bản năng bảo vệ bụng của mình, giật mình quay đầu nhìn y: “Cái gì, cậu đã làm gì?”

“Tôi…” Hạ Kính Thiên không nghĩ ra được một lời giải thích khéo léo nào, phải nói sao mới khiến cậu tránh bị tổn thương.

Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, giáo viên chủ nhiệm của Hạ Kính Thiên đang thúc giục y trở lại ôn thi cuối kì.

Hạ Kính Thiên vốn định đăng tin báo hoãn thi, nhưng điện thoại đã bị cướp lấy, Ngôn Dật cất giọng bình tĩnh: “Chào thầy, cậu ta sẽ về, không cần hoãn nữa.”

Ngôn Dật ngắt máy giùm y, di động nằm trong bàn tay cậu, Hạ Kính Thiên vươn tay muốn giật về nhưng nhưng bị Ngôn Dật thu lại trước.

“Ngoan ngoãn, trở về học đi.” Ngôn Dật rũ mắt nghịch điện thoại y, màn hình khóa là một tấm hình đếm ngược ngày thi, chỉ còn lại mấy ngày nữa.

“Chắc là cậu đã chuẩn bị lâu rồi đúng không?” Ngôn Dật hỏi, “Kỳ thi rất quan trọng hả?”

Hạ Kính Thiên không chịu thừa nhận: “Không khó, đề thi bình thường thôi, sang năm thi lại cũng được, tôi hiện tại chỉ muốn ở cùng anh.”

Ngôn Dật hiếm khi nở nụ cuời

Bộ dạng xinh đẹp của thiếu niên không khác Lục Thượng Cẩm lúc hai mươi tuổi là bao.

Chung quy con người rồi cũng sẽ thay đổi, ai ở tuổi 20 mà chưa từng thử tin tưởng vào tình yêu hay hôn nhân chứ, cái ngày Lục Thượng Cẩm cõng Ngôn Dật, đứng trêи tảng đá ngầm ngoài bờ biển hát cho cậu nghe, ai biết rằng mười năm sau lại có một kết cục thế này.

“Thật đó, về lớp đi.” Hàng mi rũ xuống của cậu còn đọng nước, trả điện thoại cho y, “Cậu đi rồi, tôi sẽ đến bệnh viện.”

——

2019-4-19 17: 23 PM

——

Nghĩa trang Lục gia.

Lục Thượng Cẩm mặc trang phục đen đứng trước một ngôi mộ.

Omega trong bức ảnh trêи bia mộ nở nụ cười long lanh, ngoài ba mươi tuổi nhưng khuôn mặt rất anh tuấn.

Ba ruột của hắn là một Omega tắc kè hoa, vợ của Lục Lẫm.

Có một chiếc Ferrari đậu bên ngoài nghĩa trang, bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra đó là xe của ông chủ Tất tập đoàn Kính Phong.

Tất Nhuệ Cạnh cũng mặc bộ âu phục đen trịnh trọng, cầm một bó bách hợp đến bên cạnh Lục Thượng Cẩm, đặt bó hoa lên tấm bia mộ và châm một điếu thuốc.

“Từ ba năm trước, cậu không còn mang hoa đến cho bác trai nữa.” Gió lớn, hai tay Tất Nhuệ Cạnh áp sát mồi lửa, hít vào rồi thổi ra một hơi, “Tôi đã suy nghĩ về chuyện đó trong suốt thời gian qua, sao thế, trong lòng có gì bất ổn sao? ”

Mắt của Lục Thượng Cẩm còn vương theo tơ máu, nhưng khí tức lạnh lùng vẫn quẩn quanh không tan, chỉ là người hơi tiều tụy chút.

Hắn không trả lời, chỉ thuận miệng hỏi: “Omega Hamster anh đang tìm kiếm hai ngày nữa sẽ đưa tới, còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ, mở miệng trễ mấy ngày nữa là không còn nữa đâu.”

Đôi mày kiếm của Tất Nhuệ Cạnh nhướn lên, rõ ràng vô cùng bất ngờ kinh ngạc, cẩn thận hồi tưởng:

“Hamster? Chuột Hamster nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN