ABO Quản Sự Cụp Tai - Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


ABO Quản Sự Cụp Tai


Chương 4: Chúc tôi sinh nhật 27 tuổi vui vẻ


Edit: @nynuvola (wp)

Ngôn Dật đứng bên bàn ăn, tạp dề màu trắng che đi bộ đồng phục quản sự, đi đôi dép lê lông cừu màu nâu nhạt nhỏ mềm mại, từ trong ngăn kéo lấy nửa hộp cà ri miếng, bẻ ba viên bỏ vào nồi canh thịt bò thơm nồng, mở thêm một chai nước dừa và đổ chút gia vị vào.

Trong thời gian chờ đợi hầm canh, Ngôn Dật ngẩng đầu nhếch khóe môi, cực vì vui vẻ lấy cài ngực cà rốt xuống, dùng khăn ăn lau chùi, giữ cho mặt cắt kim cương luôn bóng loáng sạch sẽ.

Sau đó cẩn thận cài lên ngực.

Cà ri nóng hổi bốc khói nghi ngút, Ngôn Dật lại lấy ghim cài áo ra, quấn một lớp khăn, đàng hoàng nhét vào túi, không nỡ để cà rốt đẹp đẽ kia bị khói làm hoen ố mà mất đi ánh sáng lộng lẫy.

Cách một tấm cửa kính nhà bếp, Lục Thượng Cẩm có thể nhìn thấy cái eo của thỏ nhỏ bận rộn nấu ăn, lộ ra cần cổ trắng ngần, tuyến thể trơn bóng sạch sẽ không hề phòng bị phơi bày, gót chân đi dép của cậu nhẹ nhàng chà xát vào nhau.

Mỗi một tấc da trêи người cậu đều từng được Lục Thượng Cẩm hôn qua, bộ dạng mềm mại phóng đãng không chút giấu diếm cũng được hắn thưởng thức trong vô số đêm đen.

Nhất thời, Lục Thượng Cẩm bỗng cảm thấy Ngôn Dật hoàn toàn giống hệt cậu của mười năm trước, vẫn mê người như vậy, ngoại trừ tính cách rút bớt đi mấy phần ngây ngô, nhưng phong tình vạn chủng vẫn còn đó.

Lục Thượng Cẩm từ từ lại gần, nhìn cậu qua lớp kính.

Không biết từ lúc nào, hắn đối với con thỏ nhỏ này đã mất đi cảm giác mới mẻ, bao lâu rồi hắn cũng chẳng rõ nữa.

Hình như bắt đầu vào cái ngày đó, hắn không thích cảm giác Ngôn Dật trở thành tiêu điểm trong mắt công chúng, không muốn để thỏ nhỏ ra bên ngoài trêu chọc Alpha khác, hắn không thể không thừa nhận, Ngôn Dật chính là một Omega mỹ mạo câu hồn, khiến không ít Alpha phải mơ ước.

Ép Ngôn Dật quanh quẩn trong nhà không cho phép ra ngoài vốn là động thái tràn ngập ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Alpha, thế giới ngoài kia quá nhiều màu sắc chói mắt, lại vô tình đánh mất đi lời hứa năm xưa đã trân trọng thề nguyền lúc thiếu thời.

Thỏ con rất yêu thích cái cài áo này, quý trọng đến mức không biết đặt đâu mới tốt.

Thần thái trêи khuôn mặt sinh động đã phản bội cậu, Ngôn Dật vẫn luôn chưa từng rời đi, cho nên Lục Thượng Cẩm không hề thấy sợ hãi.

Ma xui quỷ khiến, Lục Thượng Cẩm mở cửa bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của Ngôn Dật từ sau lưng, hôn bên gáy của cậu.

Thân thể Ngôn Dật cứng nhắc, giống như bị ác quỷ trấn áp trêи giường không thể động đậy, mộng cảnh màu hồng trước mắt thật dịu dàng tốt đẹp.

“Tiên sinh…?” Ngôn Dật chớp mắt một cái, chậm rãi xác nhận cái ôm quen thuộc phía sau, tin tức tố mùi thủy tiên nồng đượm bao lấy cậu, phảng phất như được đặt trêи biển hoa êm dịu, gió lướt nhẹ qua mặt.

Cậu kinh ngạc quay người ngẩng đầu nhìn Lục Thượng Cẩm, một khắc sau liền giang hai tay nhào vào trong lồng ngực của hắn, đôi tay mềm mại vòng qua eo Lục Thượng Cẩm, dụi đầu vào hõm vai của hắn, như ôm bảo vật trân quý đã bị mất đi, nhỏ giọng nói: “Đừng phạt em, em xin lỗi mà.”

Cậu đã chờ đợi cái này ôm biết bao nhiêu năm.

Ngôn Dật giống như những con thỏ con chen chúc tìm kiếm sự ấm áp từ thỏ mẹ, dụi đầu vào lồng ngực Lục Thượng Cẩm tìm kiếm an ủi.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, làm sao bày ra tư thế quyến rũ lấy lòng nhất để Lục Thượng Cẩm vui vẻ, trong đầu cậu thoáng chốc trống rỗng, ý niệm duy nhất đó là muốn ôm Lục Thượng Cẩm, từ trêи người hắn đòi lấy nhiệt độ ấm áp đã thất lạc nhiều năm.

Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng vỗ tấm lưng nhỏ gầy của cậu.

Những cảm xúc thương tiếc không đến như mong đợi, Lục Thượng Cẩm chán nản phóng ra một ít tin tức tố để động viên Ngôn Dật, cảm giác tim đập thình thịch trước đây phai nhạt, hắn và người có mùi tin tức tố kẹo sữa này có độ xứng đôi quá thấp, nếu như trêи đường gặp thoáng qua, ngoái đầu nhìn lại liền trở thành hai người xa lạ.

Đây có lẽ là vì không còn yêu nữa.

Bất luận tâm huyết dâng trào thế nào cũng bị dội cho tỉnh lại, không yêu chính là không yêu, chẳng có cảm giác gì, chỉ là ứng phó trong mệt mỏi.

Ngôn Dật cũng cảm nhận được sự xa cách của đối phương, ngẩng đầu thăm dò, đôi mắt ướt nhẹp đôi mắt mờ mịt, nhìn đôi môi mỏng của Lục Thượng Cẩm, muốn nghe tiếng của hắn.

Trong tiềm thức cậu không mong sẽ nghe thấy những điều sẽ khiến trái tim mình đau nhói.

“Làm cơm đi.” Lục Thượng Cẩm giơ tay qua loa mà sờ hai má Ngôn Dật: “Tôi ở bên cạnh em.”

Ngôn Dật mím môi, cánh tay trái khẽ nắm lấy cánh tay phải của mình, hạ mắt thấp giọng nói: “Em đã đến bệnh viện dò hỏi, nếu có tuyến thể thích hợp, em sẽ thử cố gắng.”

Lục Thượng Cẩm vứt cho cậu một ánh mắt hoang đường: “Em không phải là Omega tầm thường, tuyến thể của em tại chợ đêm có giá hai trăm triệu, em muốn thử cái gì?”

Ngôn Dật bị chặn họng, càng muốn dùng giọng điệu ung dung bình thường lại càng khó nói thành lời, khó khăn đáp: “Em muốn có thể phù hợp với anh hơn một chút, thêm 5% cũng được.”

“Đừng náo loạn.” Lục Thượng Cẩm cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên gáy cậu, hai tay đặt trêи eo thỏ nhỏ, “Em là Omega, thay đổi tuyến thể lập tức biến thành phế nhân, bệnh viện quảng cáo lừa bịp, đối với thân thể thương tổn rất lớn, có thể đánh đổi cả mạng sống, cho nên đừng giữ suy nghĩ này nữa.”

“Nếu như anh không ngại…” Ngôn Dật rũ lỗ tai thuận theo, cầm cán muôi súp khuấy khuấy cà ri.

Lục Thượng Cẩm hôn lên vành tai mẫn cảm của cậu: “Tôi không ngại.”

Ngôn Dật bị ôm đến bàn ăn, trải qua nhiều năm, Lục Thượng Cẩm cuối cùng cũng tình nguyện làʍ ȶìиɦ với cậu.

Cậu cảm thấy cơ thể có chút nôn nóng, đầu ngón nhỏ dài nâng mặt Lục Thượng Cẩm, dịu dàng an ủi: “Cẩm ca, em là của anh… Đừng gấp gáp, nhẹ một chút. Cần em tách ra thêm không.”

Cậu cảm giác được sự đau đớn, giống như bị một khách làng chơi không kiên nhẫn đùa bỡn, khách làng chơi chưa bao giờ quý trọng đồ vật dưới thân, bởi vì không có ràng buộc, nên chẳng cần phải thương tiếc hay chịu trách nhiệm.

Nhưng cậu không muốn Lục Thượng Cẩm mất đi hứng thú, vì thế tiếp tục chịu đựng.

Thỏ đối với đau đớn rất mẫn cảm, lực đạo không thoải mái với người bình thường, thì ở cậu chính là cực kì đau đớn.

Do đó trong lúc vô tình, Lục Thượng Cẩm đã làm cậu tổn thương vô số lần, cậu ngước đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm nhìn hắn.

Lục Thượng Cẩm không có biểu tình gì, hắn cũng biết đây là yêu thương dằn vặt lẫn nhau từ trong xương tủy, so với một cái tát lại càng âm ỉ hơn, một bên là đao chém tê dại, một bên là uống rượu độc giải khát.

Ngôn Dật đối với hắn mà nói, chính là một miếng kẹo cao su đã nhai hết vị ngọt, dính ở trêи tay, cầm không được bỏ không xong, hương vị ôn nhu ngọt ngào kia chỉ còn là hồi ức, ăn lại chỉ thấy vô vị.

Ngôn Dật mím môi nhẫn nhịn, thời gian lâu dài liền cắn môi đến bật máu, hạ thân đột nhiên bị ép buộc tách ra đỉnh vào một cách thô bạo.

Kỳ phát tình của cậu chưa đến, hạ thể đóng chặt, bị đồ vật nóng bỏng kia cố tình vạch một khe hở, cưỡng ép tạo thành kết(*).

Cảm giác bản thân giống như cái khăn lau chén bát bởi vì không còn dùng đến nữa, người ta tùy ý xé toạch thành hai mảnh vất đi.

Cậu sẵn sàng sinh con cho Lục Thượng Cẩm.

Nhưng trong lòng không thôi hi vọng hắn sẽ bố thí cho cậu một cái kí hiệu, giống như những Alpha khác sẽ khắc lên tuyến thể tin tức tố của bản thân biểu thị tôn trọng, Ngôn Dật cũng muốn có một người chồng Alpha tin cậy ôn nhu, khát vọng được chạm vào và ôm lấy, Alpha của cậu sẽ sẵn lòng mở rộng vòng tay an ủi, vỗ về cậu.

Cậu ao ước một gia đình, chứ không phải ngôi biệt thự trống trải hoa lệ thỉnh thoảng đón nhận những Omega tình một đêm nào đó.

Nhưng cậu không dám nhắc đến chuyện ký hiệu, bởi vì Lục Thượng Cẩm sẽ tức giận.

Ngôn Dật chẳng thể làm gì khác hơn là mỗi ngày mỗi ngày chờ đợi, chờ lãng tử hồi đầu, chờ một người hồi tâm chuyển ý.

Sự hứng thú vừa vặn tựa như độ khớp của bọn họ vậy, sau khi kết thúc Lục Thượng Cẩm liền mặc quần áo chỉnh tề, nhận điện thoại, buổi tối còn có tiệc rượu, cho nên cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.

“Chắc là muộn mới trở về.” Hắn nói.

Ngôn Dật quấn mình trong chiếc chăn nhung lông vịt mỏng manh, nghe tiếng cửa phòng khép lại, ngôi biệt thự khôi phục sự yên tĩnh, trong tay siết chặt cài ngực cà rốt lấp lánh, cực kỳ trân trọng âu yếm trong lòng.

Hôm nay cậu đã nhận được một món quà, cái ôm ấm áp và một nụ hôn.

Mở chai rượu để kỷ niệm nó thôi.

Ngôn Dật ngồi trước bàn ăn, trêи bàn bày biện bữa tối phong phú, cậu rót một ly rượu đỏ, nửa chai rượu cứ thế lặng lẽ đổ vào miệng, Ngôn Dật nhàm chán gục người xuống bàn, đôi tai thỏ úp sấp rũ xuống.

“Chúc tôi của ngày hôm qua sinh nhật vui vẻ, đã hai mươi bảy tuổi rồi, phải luôn tốt đẹp nhé.”

Cậu châm điếu thuốc, ngậm nó giữa môi, đôi mắt mơ màng ẩn nước nhìn vào khoảng không vô định, cuối cùng dừng lại trêи kim giờ chiếc đồng hồ thạch anh.

Có lẽ thêm nhiều sự oan ức và coi thường hơn nữa cũng không khiến lòng Ngôn Dật nghẹn ngào như vậy, một đứa trẻ tràn trề niềm vui khi nghĩ là đã nhận được quà, thời điểm mở hộp ra lại chẳng thấy thứ gì bên trong, điều lưu lại rõ ràng nhất trong toàn bộ thời thơ ấu chỉ là những vết bầm tím.

Alpha của cậu không yêu cậu, không yêu Nguyên Mịch, hắn chỉ yêu bản thân hắn mà thôi.

===============

(*)Kết: Còn gọi là nút thắt, kết được xảy ra trong quá trình quan hệ tình ɖu͙ƈ giữa A&O, Alpha khi gần đến thời điểm phóng xuất, kết nằm ở gốc dương v*t sẽ phình lên cho đến khi việc phóng tinh hoàn tất và ngăn không cho t*ng trùng tràn ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN