Editor: Lạc Y Y
Các vị giám khảo đều bị giọng hát của Tô Nguyên làm kinh ngạc, giọng hát của cậu tựa như một tiếng thở dài đứt quãng trong gió. Nó không làm cho người ta đau đớn hay cuồng loạn mà chỉ cảm thấy vừa ấm áp vừa chua sót.
Bài hát “Nhớ em” đi sâu vào nội tâm của họ, nhắm mắt lại dường như thấy một chàng trai đang nhớ về ai đó.
Triệu Lê Lê và Vương Khải không ngừng nhìn nhau, trong mắt đều là khen ngợi Tô Nguyên, chỉ duy nhất thầy Khải khác người, khi ông nghe được hai câu đầu tiên của Tô Nguyên thì đã bắt đầu nhíu mày, thậm chí không đợi Tô Nguyên hát xong cả bài đã bảo dừng lại.
“Thầy Khải?” Triệu Lê Lê thoát khỏi những nổi nhớ mà Tô Nguyên đã mang lại cho cô thì có chút không vui hỏi: “Anh làm gì thế hả?”
“Tôi có câu hỏi dành cho cậu thí sinh Tô Nguyên đây” Thầy Khải là người nước ngoài, nói chuyện cũng hơi thẳng thắn: “Tôi đã xin tổ chương trình thêm người vào danh sách tham gia, bởi vì tôi phát hiện Tô Duệ là một ca sĩ ưu tú. Tôi không muốn cậu ta bỏ lỡ cơ hội lần này. Theo như tôi biết thì bài hát này của Tô Nguyên bản gốc là của Tô Duệ, cho nên tôi cảm thấy mình không thể chấp nhận được việc một kẻ đạo bài hát của người khác còn nói rằng đó là bản gốc của mình được!”
“Tôi muốn mời Tô Duệ lên đây, dù sao đây là tác phẩm của cậu ấy, tôi phải bảo vệ cậu ấy” Thầy Khải dùng tay ra hiệu với đạo diễn bảo người đẩy Tô Nguyên lên sân khấu.
Người bên dưới nghị luận sôi nổi
“Show này đặc sắc nhỉ, sao còn có bước ngoặt như thế”
“Đúng đó, nó còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết nữa”
“Nhưng mà thầy Khải như vậy có phải hơi bất công không, những thí sinh khác đều được tuyển chọn đến, chỉ có Tô Duệ kia là do ông ta đưa vào, đó không phải dựa vào mặt mũi đi cửa sau sao?”
“Ha, Tiểu Tình cậu còn quá non nớt rồi, cậu cho rằng Tô Nguyên kia là hạng tốt đẹp gì sao? Cậu ta cũng được cấp trên nhét vào đấy”
Tiểu Tình vốn dĩ rất thích Tô Nguyên, vừa nghe người khác nói như vậy tức khắc từ fan trở thành người qua đường.
Từ An vừa nghe điện thoại xong trở về, sắc mặt vốn dĩ không tốt là bao, khi nhìn thấy cảnh này mặt càng đen hơn, y đi đến bên chỗ đạo diễn.
“Đạo diễn Hà, tôi nhớ đây là show tuyển tú, mấy người sao lại làm thành đại hội nhận người thân?”
Đạo diễn Hà lau mồ hôi trên trán, ông cũng không biết là chuyện gì đây, đây đều là chủ kiến của thầy Khải a, mình cũng là người bị hại cơ mà.
“Cái kia, Từ An, cậu đừng nóng vội, sự việc này ấy mà….”
“Tôi không vội?” Từ An trực tiếp cắt ngang lời đạo diễn Hà, nực cười, người sau lưng tôi chính là Lục gia, cái show rách nát này, anh ta còn có thể để Tô Nguyên tới chịu uất ức sao?
“Đạo diễn Hà sợ là không biết làm show? Nếu đã vậy tôi cũng báo lại vưới Lục gia đàng hoàng, xem thử có muốn rút vốn hay không”
Mồ hôi trên trán đạo diễn Hà chảy càng nhiều hơn, nhưng thầy Khải một tay sắp xếp vở kịch này, căn bản không có thời gian bảo ông ta kiểm soát được.
Tô Duệ ngồi trên xe lăn được người đẩy lên sân khấu, hắn làm ra vẻ vô tội nhìn Tô Nguyên, giọng điệu hơi kinh ngạc: “Anh hai, sao anh có thể dùng ca khúc của em, em có thể đồng ý cho anh cover những bài khác của em, nhưng bài này em vẫn chưa công bố, anh sao có thể lấy nó ra dùng! Em thật sự quá thất vọng về anh rồi”
Tô Duệ cúi đầu, từ góc độ không ai có thể nhìn thấy để lộ ra biểu cảm cười nhạo, người không biết còn tưởng là hắn cảm thấy buồn vì Tô Nguyên tự tiện dùng ca khúc của hắn.
Có điều người không nổi tiếng như Lục Cẩn, còn tưởng là mình đã lấy được hạng người tốt đẹp gì, còn dám đến uy hiếp tôi, cho rằng tôi sẽ sợ sao? Sau lưng tôi có thầy Khải ủng hộ, Tô Nguyên, anh chết chắc rồi.