Editor: Lạc Y Y
Tổ chương trình cũng không phải ma quỷ gì, ngày hôm sau cũng có chút tình người bảo mọi người buổi sáng nghỉ ngơi cho khỏe, chiều lại quay tiếp.
Tô Nguyên không dễ gì mới ngủ ở nơi thoải mái như vậy, làm thế nào cũng không chịu rời giường, Lục Cẩn cũng chiều theo cậu, cùng cậu nằm tới trưa mới bảo trợ lý mang thức ăn đến.
Từ An vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Nguyên đang không ngừng ăn thịt kho tàu, tức giận đùng đùng nói: “Tô Nguyên! Ai cho cậu ăn thịt đấy, cậu có biết mình mập cỡ nào không! Cậu như thế làm sao ăn ảnh, làm sao làm thần tượng!”
Tô Nguyên trong nháy mắt cảm thấy miếng thịt trong miệng mình vô cùng tội lỗi, chần chừ một lúc liền ở trước mặt Từ An nuốt xuống.
“Cậu!”
“Được rồi, Tiểu Nguyên Bảo đã gầy lắm rồi, ăn có mấy miếng thịt cũng chẳng hề gì.” Lục Cẩn vươn cánh tay lau khóe miệng Tô Nguyên.
Từ An đảo mắt khinh thường, show cái đ*t!
“Thời gian cũng sắp đến rồi, bên tổ chương trình đã sắp xếp mọi người đến hội trường tập hợp, cậu tranh thủ đi.” Từ An tàn nhẫn cướp đũa của Tô Nguyên, cười nhạt nói: “Còn ăn! Mau xuống đó cho tôi!”
Tô Nguyên ấm ức cuối cùng liếc nhìn thịt kho tàu mấy lần mới không cam tâm xuống lầu, trên đường gặp được Liễu Cam và Đoàn Gia, mấy người họ cười nói đi cùng nhau, vừa hay cho tổ chương trình một chút tư liệu sống.
“Hôm qua ngủ có ngon không?” Liễu Cam cười hỏi: “Có phải rất không quen không, tôi nói nhỏ cậu nghe, lá gan của Tiểu Gia á, nhỏ lắm luôn, nửa đêm cũng không dám đi vệ sinh một mình, còn muốn tôi đi theo, úi… đừng đánh, đau!”
“Ai cho cậu nói tôi như thế! Tôi thấy cậu chính là muốn ăn đập!” Đoàn Gia tức nhảy dựng lên đánh lên đầu Liễu Cam, mặt trở nên đỏ bừng.
Cuối cùng Liễu Cam xin tha, Tô Nguyên đứng ra hòa giải mới làm hòa.
Ba người đi đến hội trường thì đã có không ít người đã tới chỗ ngồi, cả ba nghiên cứu một lúc liền đến hàng ghế cuối cùng.
Tô Nguyên và Đoàn Gia đều ở lớp B, Liễu Cam ở lớp A, có một vài người bị kẹp giữa lớp A và B.
“À, đúng rồi, Nguyễn Văn không đi cùng cậu sao?” Đoàn Gia ngồi vào chỗ nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng Nguyễn Văn đâu. Omega chỉ có bốn người nên cũng sẽ đặc biệt quan tâm, vả lại hắn cũng nhớ trước đó Nguyễn Văn ngồi bên cạnh Tô Nguyên, có quan hệ rất tốt với cậu.
Tô Nguyên lắc đầu, lúc cậu xuống lầu đã đi tìm Nguyễn Văn nhưng gõ cửa hồi lâu cũng không đợi được người, nghĩ là cậu ta đã xuống lầu rồi nên mình cũng không đợi nữa.
Các thực tập sinh lần lượt ngồi vào chỗ nhưng Nguyễn Văn vẫn còn chưa đến. Tô Nguyên nghĩ, hay là mình đi tìm cậu ấy, dù sao Nguyễn Văn hôm qua vẫn luôn ngồi cùng mình, ngồi cùng người khác cũng không quen lắm.
Cậu vừa đứng lên các vị huấn luyện viên đã đi vào, theo phía sau còn có một cái đuôi, chính là Nguyễn Văn mà Tô Nguyên đang muốn tìm.
Giang Thành ra hiệu cho Tô Nguyên trở lại vị trí, đùa giỡn nói: “Không ngờ trại huấn luyện của chúng ta còn có một chú nai nhỏ đáng yêu nha, các bạn sau này phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, đừng để lạc mất nữa.”
Cả hiện trường cười vang nói: “Vâng, khách mời Giang, chúng tôi sẽ trông coi chú nai nhỏ này thật kỹ.”
Liễu Cam liếc nhìn Nguyễn Văn lại liếc nhìn Giang Thành, nhỏ giọng nói với Tô Nguyên: “Sao cậu ta lại trùng hợp gặp được Giang ảnh đế thế, e là bên trong có trò mèo gì đó.”
“Cậu còn chưa kể, đường nối đến hội trường chỉ có một thì làm sao có thể đi lạc được, chỉ với một chút xíu chiêu trò này của Nguyễn Văn mà đám Alpha thiển cận kia cũng bị lừa.” Đoàn Gia vừa nói vừa đưa ánh nhìn chế nhạo về phía Nguyễn Văn.
Tô Nguyên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ? Nội tâm như có mười ngàn con ngựa cỏ bùn chạy qua(*)? Bọn họ đang nói gì vậy? Cái gì chiêu trò, nhìn ra cái gì? Vì Sao bọn họ có thể nhìn ra?
*Ngựa cỏ bùn : 草泥马