Chờ sau khi Lục Du xong chuyện, hai người cùng nhau đi đến phòng của Lý Trình Trình.
Lý Trình Trình đã tiêm thuốc ức chế cũng dần tỉnh táo lại, đối diện với sự dò hỏi của tổ chương trình, cô ta chỉ nói mình không biết gì cả.
“Có biết hay không, tôi kiểm tra là rõ.” Hạ Tử Ninh lấy ống tiêm ra định rút pheromone của Lý Trình Trình.
Nhưng lại bị Chu Kiệt – người đại diện của cô ta ngăn lại.
“Xin lỗi vì kết quả lần này đã làm mất thời gian của mọi người, chúng tôi sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng, cũng mong mọi người có thể để Trình Trình nhà tôi nghỉ ngơi thật tốt, cô ấy vừa tỉnh táo lại vẫn còn hơi yếu.”
“Gánh vác trách nhiệm?” Lục Du nghe vậy thì hừ lạnh: “Cậu gánh vác trách nhiệm như thế nào? Anh tôi bởi vì cô ta mà gặp nguy hiểm. Tôi ngược lại muốn hỏi xem, vì cớ gì mà nửa đêm cô ta đến phòng của anh trai tôi, còn đang phát tình!”
“Tôi…” Lý Trình Trình nhìn Lục Du với vẻ mặt hung dữ thì có hơi sợ, cô ta khi đó chỉ muốn dùng thân phận Beta để câu dẫn người có danh tiếng đến tham gia chương trình, dự định gả vào hào môn, không ngờ Lục Cẩn lại nhịn xuống, thà tự hại mình chứ không chịu chạm vào người cô, chuyện đến nước này, cô ta cũng biết lần này thật sự là chạy trời không khỏi nắng.
Thấy Lý Trình Trình sợ hãi đến nói không nên lời, Chu Kiệt lập tức nói: “Khi nãy bác sĩ đã nói Trình Trình chỉ là đột ngột phân hóa thành Omega, cô ấy đã như vậy rồi, cậu còn muốn ở đây kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy nữa sao? Xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm à?”
Lý Trình Trình cũng không phải ngốc, lập tức đã nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Chu Kiệt, cố giả vờ đau đầu nói: “Lục Du, chuyện của anh trai cậu là tôi không đúng, nhưng tôi bây giờ thật sự rất khó chịu, tôi đảm bảo ngày mai sẽ đến tận cửa xin lỗi, thật xin lỗi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Dứt lời đã yếu ớt nằm trên giường không nói nữa, thậm chí còn nhắm cả mắt lại.
Hạ Tử Ninh kéo Lục Du ra ngoài, Lục Du vẫn không cam tâm bảo: “Sao lại đột nhiên phân hóa! Cô ta chắc chắc đang nói dối!”
“Ừ, mặc dù đúng là có nhiều trường hợp đột ngột phân hóa thành giới tính khác, nhưng không lý nào lại trùng hợp như vậy, huống hồ anh trai cậu và Lý Trình Trình không hề có tương tác qua lại, cũng không quen biết, sao lại cùng ở chung trong một căn phòng, mấy điều này hãy chờ anh cậu hồi phục lại rồi nói, ài…, cũng không biết Tô Nguyên lại chịu giày vò gì nữa.”
Sau khi Lục Cẩn tỉnh táo lại, nhìn Tô Nguyên đang ngủ say trong lòng mình, anh cứ vuốt đi vuốt lại sau gáy bị mình cắn, trong đôi mắt tràn đầy sự hài lòng.
“Ưʍ… đừng chạm vào.”
Làm vừa đau vừa ngứa, Tô Nguyên chịu không nổi nói, bàn tay thì thuần thục véo vào eo Lục Cẩn.
“Xin lỗi, Nguyên Bảo của anh, khiến em mệt mỏi rồi.” Lục Cẩn cúi đầu, khẽ hôn lên trán Tô Nguyên, sau đó ôm người vào lòng ngủ.
Ngày hôm sau sau khi Lục Cẩn thức dậy vẫn còn đang mơ màng, anh nhớ chuyện đã xảy ra vào hôm qua, cũng nhớ mình đã giày vò Tô Nguyên cỡ nào.
Mặc dù kí ức có chút hỗn loạn, nhưng anh nhớ rõ quan hệ giữa mình và Tô Nguyên tuyệt đối không chỉ đơn giản là quen biết như vậy, nơi sâu thẳm trong trái tim vẫn luôn có tiếng nói bảo với anh rằng, đây chính là người mà anh yêu nhất.
Ngắm nhìn người vẫn đang say giấc trong lòng mình, Lục Cẩn nhẹ tay nhẹ chân mà rời giường, rất cẩn thận để không đánh thức cậu.
Lục Du ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy anh mình đi tới liền tiến lên hỏi: “Anh, anh dậy rồi, cơ thể không sao chứ? Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Lục Cẩn ngồi xuống, “Anh không sao, chuyện xảy ra hôm qua đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Đã tra rõ rồi.” Lục Du nói: “Em đã điều tra thân phận của Lý Trình Trình, có điều đáng ngạc nhiên là cô ta quả thực là Beta, nhưng Tiểu Ninh nói với em, sự phân hóa của cô ta có vấn đề, cậu ấy vẫn đang nghiên cứu.”
“Ừ, tốt nhất là tra xem cô ta có quan hệ với những ai, chuyện lần này nhất định không phải là ngoài ý muốn.” Lục Cẩn lấy ngẫu nhiên một vài món ăn định mang về phòng cho Tô Nguyên.
“À mà anh à, buổi ghi hình hôm nay sẽ tạm dừng, em đã yêu cầu tổ chương trình tìm người thay thế Lý Trình Trình, chút nữa anh bảo Tiểu Ninh kiểm tra sức khỏe cho anh một chút đi.”
“Ừ” Nói xong, đầu cũng không quay lại đã rời đi.
Vừa mới đi được vài phút đã nhìn thấy Tô Nguyên từ trong nhà vệ sinh bước ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt.
Cuối cùng vẫn là Lục Cẩn bắt đầu mở lời trước: “Em dậy rồi, tôi mang bữa sáng tới cho em, em ăn trước đi.”
“Ừm”
Tô Nguyên đi qua, liếc nhìn bữa sáng Lục Cẩn đem đến, cũng không biết có phải trùng hợp không, đó toàn là mấy món mà Tô Nguyên thích ăn.
Lục Cẩn: “À thì… hôm qua…”
“Không cần cảm ơn tôi” Tô Nguyên lập tức cắt ngang lời của Lục Cẩn: “Chuyện của hôm qua, tôi chỉ là vì cảm ơn anh bằng lòng cứu An An nên mới giúp đỡ anh, coi như hết nợ.”
Thoáng cái, ánh mắt của Lục Cẩn trở nên ảm đạm, điều anh muốn không phải câu nói này, anh không hiểu, vì sao cái người trước mắt này lại kháng cự mình đến như vậy, rõ ràng đêm qua vẫn nhìn mình với ánh mắt thâm tình như vậy mà.
Mặc dù lòng rất đau, nhưng Lục Cẩn vẫn cố nhẫn nhịn, nở nụ cười: “Nói đến An An, dạo này nó thế nào rồi? Sức khỏe vẫn ổn chứ?”
Tô Nguyên: “Rất tốt, sau khi kết thúc ghi hình thì An An có thể làm phẫu thuật rồi.”
Lục Cẩn: “Tôi vẫn luôn có một thắc mắc muốn hỏi em.”
Tô Nguyên: “Cái gì?”
Lục Cẩn: “Cha của An An là ai? Sao tôi chưa từng thấy người đó?”
Nghe thấy lời này, Tô Nguyên cả người căng cứng, nếu không phải chất lượng cái chén quá tốt thì đã bị Tô Nguyên bóp nát từ lâu rồi.
“Chết rồi” Tô Nguyên khẽ nói: “Đã chết vào năm năm trước.”
“…” Lục Cẩn nghe vậy, không ngờ lại hơi mừng thầm.
Có lẽ là vẻ mặt trộm vui mừng của anh đã để Tô Nguyên nhìn thấy được, Tô Nguyên có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Cẩn.
Lục Cẩn khẽ ho một tiếng, che giấu vẻ mặt của mình, sau đó bảo: “Hôm nay sẽ dừng quay mấy ngày, em có dự định làm gì không?”
Tô Nguyên: “Về nhà, thăm An An”
“Tôi cũng đi.” Lục Cẩn liền bảo: “Tôi cũng hơi nhớ nó rồi, tôi có thể cùng về với em không?”
Anh hoàn toàn quên mất những lời Lục Du nói khi nãy, bảo anh ở lại đi tìm Hạ Tử Ninh làm kiểm tra sức khỏe.
Tô Nguyên trầm lặng không nói, cậu cũng rất khó xử, cậu không hy vọng Lục Cẩn tiếp xúc với Tô Tử An quá nhiều, sợ người nhà họ Lục sẽ cướp Tô Tử An đi, nhưng Lục Cẩn dù sao vẫn luôn cứu giúp Tô Tử An, mình từ chối thế này rõ ràng rất quá đáng.
Nhìn ra sự khó xử của Tô Nguyên, Lục Cẩn nhất thời có hơi xót xa trong lòng, nhưng vẫn tỏ vẻ không sao nói: “Bỏ đi, tôi chút nữa vẫn cần làm kiểm tra sức khỏe, còn phải đến công ty một chuyến, cũng không có thời gian đi cùng với em, để lần sau tôi lại đến thăm nó vậy.”
Nghe thấy Lục Cẩn lại nói không đi nữa, Tô Nguyên lại có chút không vui, con trai không quan trọng bằng công việc của anh sao, anh thích đi thì đi, không đi thì kéo đến!
Tô Nguyên thở phì phì đi ra ngoài, vừa khéo Từ An lái xe đến nên đã trực tiếp lên xe cùng nhau trở về.
Giang Thành trêu chọc bảo: “Sao mới sáng sớm đã như uống thuốc nổ vậy? Chuyện đêm qua, hối hận rồi à?”
Từ An và Giang Thành mặc dù đêm qua đã lén ra ngoài hẹn hò từ sớm, nhưng lúc trở về cũng có nghe nói chuyện này.
“Đừng có nói chuyện với tôi!” Tô Nguyên tức giận đeo tai nghe.
Từ An cạn lời trợn mắt nhìn Giang Thành, “Cậu đúng thật là đâm bị thóc, chọc bị gạo* mà.”
—
*哪壶不提开哪壶: Theo nghĩa bóng, “đâm bị thóc, chọc bị gạo” là hành vi kích động, xúi giục, làm tăng thêm mâu thuẫn giữa hai bên. Hành động “đâm bị thóc, chọc bị gạo” với mong muốn phần nào có thể làm bớt đi sự đố kỵ trong suy nghĩ
P/s: Theo như mình tra thì câu đó đại khái là như vậy, mn nếu như thấy không đúng hay có cách dịch khác thích hợp hơn thì có thể góp ý cho mình nha.