Đêm hôm trước hoạt động với phụ huynh diễn ra, Tô Tử An không thể chờ đợi được mà lấy điện thoại của Tô Nguyên gọi cho Lục Cẩn.
Tô Tử An: “Chú Lục ơi, ngày mai chú là cha của cháu rồi, chú giả sao cho giống chút nhé, đừng để người khác nhận ra!”
Lục Cẩn cười đáp lời: “Chú biết rồi, cháu cũng đừng quên quần áo chú mua cho cháu nha, đó là đồng phục gia đình đấy nhé.”
“Dạ” Tô Tử An gật đầu, “Ngày mai gặp, chú Lục”
Đạt được câu trả lời như ý nguyện, Tô Tử An hài lòng nằm xuống giường đi ngủ.
Lục Cẩn mỉm cười nhìn tấm hình trong điện thoại, anh phát hiện mình dần dần hồi phục lại một vài kí ức rồi, ví như Tô Nguyên là vợ của anh (chưa ly hôn! Giấy kết hôn vẫn còn đó!”), ví như biết được rất nhiều chuyện giữa mình và Tô Nguyên.
Hạ Tử Ninh kiểm tra sức khỏe cho anh, đã xác định độc tố trong cơ thể đã được loại bỏ gần như hết rồi, trong tương lai sẽ không ảnh hưởng đến Tô Tử An về mặt điều trị.
Vừa nghĩ đến Nguyên Bảo của mình bị mình quên đi như vậy, trái tim anh rất đau, có điều anh cũng nghĩ kỹ rồi, anh muốn lần nữa theo đuổi Nguyên Bảo, dù cậu đã có con với người khác, thì anh cũng sẽ không để bụng, trái lại, đứa nhỏ này cũng là anh muốn có, dù thế nào thì bản thân anh không thể cho Tô Nguyên một đứa con.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng thì Tô Tử An đã phá cho Tô Nguyên thức dậy, nhóc đã mặc xong quần áo đã chuẩn bị từ lâu, cả người tràn đầy sức sống.
“Ding dong…”
Tô Tử An vẫn đang đánh răng nghe thấy chuông cửa, vui vẻ nói: “Nhất định là chú Lục đến rồi, con đi mở cửa cho chú ấy!”
“Thằng nhóc này, sao con biết là chú ấy?” Tô Nguyên cười nói: “Giờ mới mấy giờ, sao chú ấy có thể tới sớm vậy được, chắc là người đưa báo đó.”
Tô Tử An đầu không ngoảnh lại chạy ra cửa, vừa chạy vừa nói: “Mới không phải là người đưa báo đâu, nhất định là chú Lục!”
Không ngoài dự đoán, cửa mở ra đúng thật là Lục Cẩn đang đứng ở bên ngoài, Tô Tử An vui mừng bổ nhào tới: “Chú Lục!”
Lục Cẩn tiếp lấy Tô Tử An mà không hề tốn chút sức lực nào, khều nhẹ chóp mũi cậu nhóc, “Hôm nay nên gọi chú là gì nào?”
Tô Tử An cười bảo: “Cha lớn!”
“Ngoan, mau vào đánh răng đi”
Lục Cẩn ôm Tô Tử An, dẫn nhóc vào phòng tắm, lúc nhìn thấy Tô Nguyên thì giải thích nói: “Tôi thấy nhà em sáng đèn, vậy nên đã bấm chuông cửa, còn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa ạ!” Tô Tử An trực tiếp trả lời.
“Vậy hai người đánh răng rửa mặt trước, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho.” Lục Cẩn cười đi vào phòng bếp, mặc dù đã năm năm không nấu ăn rồi, nhưng tay nghề của anh rất thông thạo, đặc biệt chọn làm mấy món Tô Nguyên thích.
Tô Tử An cũng là lần đầu tiên ăn bữa sáng do Lục Cẩn làm, lúc ăn miếng đầu tiên thì không ngừng lại được, liên tục vung vẩy chiếc thìa trong tay.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn” Lục Cẩn đưa ly sữa qua, Tô Tử An lập tức nhận lấy, uống ừng ực một hơi cạn sạch.
“Cha lớn, cha làm đồ ăn quá là ngon luôn!” Tô Tử An lau khóe miệng, “Lúc trước dì Miêu chỉ mua bánh màn thầu cho con ăn, con ăn tới ngán luôn, nhưng mà dì Miêu nói không có thời gian làm bữa sáng, đây chắc chắc là món ngon nhất con từng ăn!”
Lục Cẩn xoa xoa đầu Tô Tử An: “Nếu thích thì sau này ngày nào cha cũng làm cho con ăn.”
Nhìn khung cảnh cha hiền con hiếu này, Tô Nguyên cũng cảm thấy sự ấm áp của gia đình, nếu như hết thảy đều chưa từng xảy ra, bọn họ vẫn là quan hệ vợ chồng, liệu có sống hạnh phúc hơn bây giờ không?
Thấy Tô Nguyên lại nhìn mình thất thần, Lục Cẩn cười nói: “Sao lại không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Tôi lâu rồi không có xuống bếp, chắc là tài nấu nướng kém đi nhiều rồi.”
“Ba” Tô Tử An cũng để ý thấy Tô Nguyên thất thần, liền nói: “Ba ăn cũng chậm quá rồi, cứ như vậy thì con sẽ đến trễ mất, cha lớn làm đồ ăn ngon như vậy, ba không được kén ăn đâu đó!”
Tô Nguyên trừng Tô Tử An một cái, ăn cây táo, rào cây sung! Không phải chỉ là một bữa sáng thôi ư? Vậy đã đứng về phía anh ta rồi?!
Bất đắc dĩ, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của một lớn một nhỏ, Tô Nguyên đành phải ăn nhanh hơn.
Cuối cùng, một nhà ba người đến ngay khi nhà trẻ vừa mở cửa, thành công trở thành gia đình đến nhà trẻ đầu tiên.
“Cha lớn, ba lớn!” Tô Tử An kích động kéo Lục Cẩn đến dưới gốc cây lớn, “Nơi này có rất nhiều bạn nhỏ treo tấm ước nguyện lên, con cũng muốn treo, cha ẳm con lên đó được không ạ?”
Đây cũng là một hoạt động do nhà trẻ tổ chức, chỉ có điều khi ấy phụ huynh của các bạn nhỏ khác đều đến dự, chỉ có Tô Tử An là một mình, vậy nên tấm ước nguyện mà nhóc làm khi đó cũng không thể treo lên, hiện giờ có cha lớn ở đây, nhóc nhất định phải làm tất cả những gì mà nhóc chưa làm trước đây!
“Được! Muốn treo thì chúng ta treo ở nơi cao nhất.” Lục Cẩn ẳm Tô Tử An trèo lên cây, để nhóc treo ở nơi cao nhất.
Thời gian trôi qua cũng kha khá rồi, rất nhiều phụ huynh cũng lần lượt đến.
Bởi vì còn phải họp phụ huynh trước khi hoạt động bắt đầu, nên các bạn nhỏ phải tách phụ huynh ra một lúc.
Chu Thiệu Minh dẫn theo một đám nhóc đến chỗ Tô Tử An, vênh váo đắc ý nói: “Tô Tử An, hôm nay phụ huynh của cậu đến chưa? Đừng có một mình khóc nhè đấy nhé!”
Tô Tử An: “Hứ, hôm nay cha lớn với ba tôi đều đến cả, hạng nhất là của tôi, người khóc là cậu mới đúng!”
Chu Thiệu Minh: “Ba tôi là huấn luyện viên thể hình, hạng nhất là của tôi!”
Tô Tử An: “Vậy thì cứ chờ mà xem, cha lớn của tôi cừ lắm đấy!”
Sau buổi họp, các giáo viên bắt đầu tổ chức mọi người đứng cùng nhau, bắt đầu nói về luật chơi của vòng đầu tiên.
[Nhãn dán vui vẻ]
Luật chơi: phụ huynh và bạn nhỏ lập thành một đội, hai đội là có thể bắt đầu trò chơi. Hai vị phụ huynh đứng đối lưng nhau, trên eo buộc lại bằng một sợi dây, hai bạn nhỏ lần lượt đứng đối diện với phụ huynh của chúng trong một vòng tròn, trò chơi bắt đầu, mỗi đội phụ huynh gắng sức tiến lại gần bạn nhỏ của mình, bạn nhỏ sẽ miếng dán lên trên mặt phụ huynh, trong thời gian quy định, miếng dán trên mặt phụ huynh nào nhiều hơn thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Tô Tử An len lén kéo Lục Cẩn lại, nhỏ giọng hỏi: “Ba của Chu Thiệu Minh là huấn luyện viên thể hình, cha có thể thắng chú ấy không?”
Lục Cẩn liếc nhìn sang ba của Chu Thiệu Minh, cười tự tin bảo: “Hãy tin tưởng cha, vòng này cha sẽ thắng.”
Còn chưa đợi Tô Tử An chủ động xuất kích, Chu Thiệu Minh đã đi qua gửi lời thách đấu: “Tô Tử An, chúng ta thi với nhau đi.”
Tô Tử An không hề sợ hãi chút nào, lớn tiếng bảo: “Được thôi, tới đây.”
Lục Cẩn với ba của Chu Thiệu Minh cùng buộc một sợi dây trên eo, cô Vương đến thổi còi, hai người điên cuồng chạy về phía con trai mình.
Chốc lát sau cả hai bên đều sốt ruột, Tô Tử An như không cần cổ họng mà hét lớn lên: “Cha lớn cố lên! Cha lớn cố lên!”
Chu Thiệu Minh cũng hét theo: “Ba ơi, cố lên đi!”
Tô Nguyên cũng khẩn trương theo, nhỏ giọng cổ vũ cho Lục Cẩn.
Lục Cẩn cảm nhận được lực kéo của sợi dây, cố tình đột ngột thả lực ra, không đợi ba của Chu Thiệu Minh phản ứng kịp, lại bất ngờ ra sức, đánh vỡ cục diện bế tắc, thành công đi đến trước mặt Tô Tử An.
“Mau, dán miếng dán lên cho cha đi.”