[I]
Nói chuyện vài câu Liên Thanh gửi Thời Niên một bao lì xì.
Liên Thanh nói: 【Phí bao nuôi cậu.】
Thời Niên cười lạnh trả lời: 【Hạn mức cao nhất của bao lì xì là 200 tệ, anh chỉ cho chút tiền ấy? Một lần cũng không đủ nữa.】
Liên Thanh lại chuyển khoản qua: 【Lần này đủ rồi!】
Thời Niên vừa thấy, số tiền chuyển khoản là 200 nghìn.
(200 nghìn xấp xỉ hơn 670 triệu VNĐ)
【Hạn mức chuyển khoản cao nhất là 200 nghìn.】 Liên Thanh nói như thế.
【Vậy tính bao nuôi bao lâu?】
【Hai tháng.】. Kiếm Hiệp Hay
Thấy thời gian Thời Niên không nhịn được nhướng mày, nhưng Liên Thanh lập tức thu hồi tin nhắn, lúc nhắn lại thì biến thành:
【Một tháng.】
Xem ra tỷ giá tăng của mình còn rất nhanh, Thời Niên cong khóe môi tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại, sau đó chọn một trang gửi cho Liên Thanh:
【《Tiếp viên nam* Giang Châu cho biết được bao nuôi sống thoải mái một triệu trên tháng》】
*Tiếp viên nam: là cách gọi khác của money boy, phục vụ tình dục nam, thường có mặt ở các câu lạc bộ đêm
Qua một hồi lâu Liên Thanh mới nhắn lại:
【Cậu không đẹp bằng tiếp viên nam.】
Thời Niên cười lạnh một tiếng:
【Vậy anh tìm tiếp viên nam đi.】
Liên Thanh lần này trả lời nhanh lắm:
【Tiếp viên nam không hợp khẩu vị tôi.】
Thời Niên bĩu môi:
【Chấm một nốt ruồi dưới khóe mắt tiếp viên nam là hợp liền.】
Nhắn xong tin này, Thời Niên đóng giao diện chat, sau đó để điện thoại qua một bên bắt đầu đọc sách.
Tháng sau cậu phải thi rồi, thi viết cần phải chuẩn bị kỹ, nhưng mới đọc được hai trang suy nghĩ của Thời Niên liền bay xa.
Tối nay nên mời Liên Thanh ăn cái gì đây?
Nhà hàng mình làm việc chắc chắn là không được, tuy rằng có giá nhân viên, cấp bậc cũng ok, nhưng Liên Thanh là khách quen bên kia, các nhân viên khác nhìn thấy không biết chừng thật sự cho rằng mình bị bao nuôi.
Nhớ tới bao nuôi, tuy rằng lúc ấy Liên Thanh không nói giá cả cụ thể, Thời Niên cũng không nghĩ nhiều, nhưng 200 nghìn một tháng hình như cũng không tính là ít, 12 tháng thì là 2,4 triệu, còn bao ăn bao ở đầy đủ bảo hiểm xã hội, có nghỉ phép năm có lương tháng 13, còn có thêm bao lì xì, điều kiện này Thời Niên đều muốn hô to một tiếng không muốn nỗ lực nữa đâu!
(2,4 triệu xấp xỉ 8 tỷ VNĐ)
Nhưng không nỗ lực thì làm sao mà được?
Trên thế giới này có ngàn vạn loại người thì có ngàn vạn cách sống, Thời Niên luôn cảm thấy mình không tiện nói về những người lựa chọn bao nuôi, có lẽ người ta có nỗi khổ riêng, có lẽ thật sự cùng đường, đương nhiên khả năng lớn nhất vẫn là lười, vẫn muốn việc nhẹ lương cao, dù sao con đường là do mình chọn, tốt thì sẽ tốt, còn tệ thì thôi, đều là chính mình tự đi.
Nhưng nói không hâm mộ, cũng là giả, Thời Niên đương nhiên sẽ hâm mộ kẻ có tiền, trong mắt Thời Niên bất luận là người bao nuôi hay là người được bao nuôi, họ đều rất có tiền, ít nhất là có tiền hơn mình, bọn họ có thể mua sắm càng nhiều cho sống cuộc sống sung túc.
Tuy nhiên hâm mộ cũng không tương đương với phải thực hành.
Thời Niên chỉ hâm mộ tiền, mà không phải con đường có được tiền này.
Thời Niên sợ, sợ chính mình đi không yên càng sợ mình đi quá thuận đường, ngàn vạn người ngàn vạn cách sống ngàn vạn con đường, trên mỗi con đường ngay khi bắt đầu đều không thể quay đầu lại, đương nhiên trên mỗi con đường sẽ có rất nhiều ngã ba, lựa chọn như thế nào đều quyết định hướng đi của con đường sau này, nhưng bạn mãi mãi không thể lại trở lại điểm khởi đầu, mỗi bước bạn đi qua đều sẽ trở thành một dấu vết không thể xóa mờ trong cuộc đời bạn.
Thời Niên muốn chạy trên một con đường vững vàng kiên định, mỗi một bước cậu đều hy vọng tương lai khi mình ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không hối hận.
Vì thế cậu cần phải bỏ ra thật là nhiều sự nỗ lực mới có thể thu hoạch được cuộc sống bình phàm.
Bình phàm rất tốt, Thời Niên nghĩ, có thể sống bình phàm chết bình phàm, cậu đã rất thỏa mãn.
Đương nhiên có thể bình phàm có tiền thì càng tốt.
Thời Niên lại lật một trang sách, đột nhiên nghĩ đến, vẫn chưa nghĩ ra nên mời Liên Thanh ăn cái gì.
Phiền ghê, nếu đổi thành đám anh em trong ký túc xá, chỉ cần quán ăn khuya ngoài cổng trường còn mở thì họ luôn không lo nên ăn cái gì.
Nếu là Khương Hoán, phải rồi, hình như chưa từng đi ăn riêng với Khương Hoán, kỳ thật theo lý thuyết cậu nên mời Khương Hoán ăn cơm mới đúng, Khương Hoán giúp cậu nhiều như vậy, luôn vào những giờ phút quan trọng giúp đỡ cậu, nhưng mình lại chưa từng đáp lại gì cả.
Lần sau mời Khương Hoán ăn cơm vậy, cũng mang quà tặng cô chú nữa, Thời Niên lên kế hoạch hết thảy, sau đó lại quên mất Liên Thanh.
Cho nên chờ cậu ra khỏi thư viện, vẫn chưa quyết định tối nay đi đâu ăn.
Trên điện thoại còn tin nhắn của Liên Thanh, hỏi cậu tối nay chừng mấy giờ gặp, để hắn sắp xếp công việc.
Thời Niên nghĩ nghĩ, sau đó kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình.
【Anh chọn chỗ đi, tôi mời anh, nhưng quá sang quý thì có lẽ tôi mời không nổi, sang thường thôi thì được.】
Thời Niên quyết định đá bóng cao su lại cho Liên Thanh, đầu cậu thật sự trống rỗng, không nghĩ ra được gì, cho nên không bằng giao quyền lựa chọn cho Liên Thanh, cứ để hắn chọn, mình trả tiền là được, đúng lúc tiền lương viết bài tâng bốc mấy ngày hôm trước đã vào ví, đành dùng tiền tâng bốc này làm quỹ mời khách là êm.
Liên Thanh thật ra cũng không khách sáo, trực tiếp nhắn địa chỉ sang, kêu Thời Niên chừng sáu giờ đến bảy giờ rưỡi đến là được, không cần quá vội.
Thời Niên tra địa chỉ này thử, phát hiện đây là quán ăn bình thường.
Lúc đọc review cũng tương tự, một người chưa tới 100 tệ, mà không gian quán trông sáng sủa sạch sẽ rất thoải mái, không giống chỗ mình làm việc, nơi nào cũng tối om om.
Lựa chọn của Liên Thanh làm Thời Niên cũng rất ngoài ý muốn, đây không giống quán ăn phú nhị đại sẽ đến, thật ra lại giống nơi mà những thanh niên mới tốt nghiệp không bao lâu như Thời Niên sẽ đi.
Ở bên ngoài tùy tiện ăn đại bữa cơm trưa, buổi chiều Thời Niên về nhà trọ lại ngủ lửng giấc, năm giờ dậy tắm rửa, thay quần áo, Thời Niên nhìn mình trong gương, cảm thấy mình cũng không hề kém hơn tiếp viên nam bao nhiêu, cậu giống mẹ hơn, cũng có hơi giống ba, nhưng bất luận là mẹ hay là ba, đều là mỹ nhân nổi danh ở nơi cậu sống, cho nên mình chắc cũng được gọi là mỹ nhân đi.
Được rồi, mình có thể là giống khuyết điểm của bọn họ, có lẽ cách mỹ nhân còn hơi thiếu, nhưng soái ca vẫn là tương đương.
Gọi chiếc xe, Thời Niên tới nhà hàng lúc sáu giờ rưỡi, cậu vốn muốn nhắn tin hỏi Liên Thanh vị trí bàn, kết quả vừa xuống xe đã thấy Liên Thanh đứng trước cửa kính quán ăn hút thuốc.
Độ tuổi không lớn, nghiện thuốc lá thật ra lại không nhỏ, Thời Niên nhớ lúc bọn họ lên giường, Liên Thanh hôn cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ có mùi thuốc lá.
Rất lạ là Thời Niên không thích thuốc lá, nhưng cậu lại thích nụ hôn có mùi thuốc lá.
Lúc Thời Niên đi qua, Liên Thanh cũng thấy cậu, bọn họ một người ở trên bậc thang một người ở dưới bậc thang đứng nhìn nhau.
“Tới rồi.” Liên Thanh lắc điếu thuốc trong tay, xem như đã chào rồi.
“Ừa, tôi tới rồi.” Thời Niên gật đầu một cái, cũng coi như đã đáp lời hắn.
“Tôi hút hết hơi này đã, xong ngay.” Liên Thanh nhanh chóng hút một hơi, sau đó móc ra hộp gạt tàn cầm tay dập tắt thuốc bên trong, “Chỗ này cấm hút thuốc, quán lớn như vậy mà không có khu hút thuốc, đúng là phản nhân loại…”
“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, bây giờ ai cũng tuyên truyền cấm hút thuốc.” Thời Niên đi đến bên cạnh Liên Thanh, mùi thuốc quen thuộc lập tức bao quanh cậu.
Thời Niên bỗng nhiên hoài nghi mùi pheromone của Liên Thanh có phải thuốc lá không?
Cho nên cậu mới có thể đã chán ghét lại trầm mê.
“Pheromone của anh là mùi gì?” Thời Niên nhịn không được hỏi ra.
“Cậu không biết?” Biểu cảm của Liên Thanh rất kinh ngạc, như là câu hỏi của Thời Niên nằm ngoài dự đoán của hắn, “Trong tiệc nếm rượu không phải tôi… Lại nói đêm qua cậu bị bệnh tôi cũng thả pheromone trấn an cậu mà? Cậu hôn mê hả?”
“Ờ…” Thời Niên thật sự hoàn toàn không có ấn tượng, “Chắc là, hôn mê rồi.”
“Trong tiệc nếm rượu pheromone tạp quá cậu không ấn tượng tôi có thể hiểu, dù sao mũi beta mấy cậu cũng không quá thính, mà đêm qua tôi cố ý cho cậu pheromone, khi đó cậu ngủ không yên cũng không biết mơ thấy cái gì, miệng lải nha lải nhải, tôi thấy cậu đáng thương nên muốn trấn an cậu xíu, ai bảo chúng ta là, là, bạn tình kia chứ, đúng không, lúc ấy cậu còn mở mắt nói với tôi một câu cảm ơn, bây giờ cậu quên sạch rồi?”
Ơ, Thời Niên cẩn thận nhớ lại trong tiếng chất vấn của Liên Thanh, nhưng ký ức của cậu chỉ dừng lại ở khoảnh khắc nhắm mắt ngủ mở mắt là trời sáng, một đống thứ Liên Thanh nói kia cậu không hề ấn tượng.
“Thì, quên rồi.” Thời Niên căng da đầu nói, “Tôi bị bệnh mà.”
“Hơ.” Liên Thanh cười lạnh, “Dùng xong pheromone quý giá của ta khác rồi trở mặt chối đây đẩy, đồ tồi.”