Rượu cũng không quá đặc biệt, đều là những loại tương đối thường gặp, có hai ba loại Thời Niên đã từng uống hồi đi làm ở trang trại rượu của chú Khương Hoán. Nhưng nếu tạp chí do Diệu An sáng lập, trong danh sách rượu sẽ không thiếu rượu nhà Liên Thanh, lần này trong danh sách nhà tài trợ cũng có nhà hắn, trừ bộ sưu tập rượu ngọt Liên Thanh mới cho ra mắt, còn có rượu đắt tiền trong bộ sưu tập rượu vang best seller của công ty hắn, hiệu quả chi phí trong mắt Thời Niên và các bạn học là rác.
Nhưng Thời Niên không thể viết lên giấy phê bình như vậy, rượu nước ngoài họ có thể đánh giá khách quan, còn rượu trong nước, nhất là loại đưa tiền như này, đương nhiên phải viết kiểu thuê hoa trên gấm một chút.
Trong hội trường nhỏ Thời Niên ngồi chung với Kha Doãn, người khác hỏi tới, Kha Doãn cũng giới thiệu rằng Thời Niên là học sinh của anh, còn nói Thời Niên vốn được đào tạo chính quy kiến thức về chuyên gia ủ rượu vững không nói còn viết văn rất hay, tóm lại là tận tâm tận lực tuyên truyền cho Thời Niên một phen.
Nửa phần sau của tiệc nếm rượu, rượu đã uống xong hết rồi, mọi người lại bắt đầu tụ năm tụ ba tán gẫu, lúc này Diệu An lại xuất hiện, sau khi anh chào hỏi mọi người xong, lại từ từ chuyển sang bên Thời Niên.
Kha Doãn cũng biết Diệu An, hai người khen nhau một phen, Diệu An như mới nhìn thấy Thời Niên đứng một bên, anh cười hỏi Kha Doãn: “Vị này là…?”
Thời Niên thầm khinh bỉ.
“Cậu ấy là học sinh của tôi, tên Thời Niên.” Kha Doãn giới thiệu xong, Thời Niên thức thời đưa tay ra, vừa cười vừa giới thiệu bản thân, cậu nói: “Xin chào Diệu An tiên sinh, tôi là Thời Niên.”
Diệu An đưa ra bàn tay mảnh khảnh trịnh trọng bắt tay với Thời Niên, biểu cảm của hai người như cả hai hoàn toàn là người xa lạ.
Không thể không nói Kha Doãn là một giáo viên đầy trách nhiệm, lúc anh giới thiệu Thời Niên với Diệu An cũng biểu đạt sự thưởng thức và yêu thích cực lớn đối với Thời Niên, lúc nghe Diệu An liên tục gật đầu, lúc gần cuối còn mời Thời Niên viết bài review giúp anh.
Thời Niên đương nhiên là đồng ý, cậu cám ơn Kha Doãn cũng cám ơn Diệu An, Diệu An cười khách sáo mấy câu rồi đi sang nơi khác.
“Xem ra ấn tượng của Diệu An về em không tệ.” Kha Doãn thấp giọng nói với Thời Niên, “Lúc nói chuyện anh ta luôn nhìn em.”
“Nhất định là vì quan hệ với thầy.” Thời Niên ngoan ngoãn làm ra bộ dáng khiêm tốn, “Dù sao em là học sinh của thầy mà.”
“Thật ra thì quan hệ của chúng ta không chỉ là thầy trò.” Đôi mắt Kha Doãn giảo hoạt nhìn chằm chằm gương mặt Thời Niên, y hơi cúi thấp đầu nhẹ giọng nói với Thời Niên, “Chúng ta còn có thể làm bạn mà, có phải không?”
Thời Niên ngước mắt lên, chạm mắt Kha Doãn, hàm ý trong mắt Kha Doãn nhìn cũng hiểu bảy tám phần.
Thật ra điều kiện của Kha Doãn rất ổn, có tiền có nhan sắc còn có tài hoa, hai người lại cùng ngành, tiếng nói chung cũng nhiều, mấu chốt nhất là, Kha Doãn và Thời Niên đều là beta.
Nhưng nếu Kha Doãn không có vạch rõ, Thời Niên cũng không cần phải nghĩ quá xa, giống như Kha Doãn nói, cứ làm bạn là được.
Thời Niên rất dứt khoát đồng ý, còn nói có thể làm bạn với thầy Kha cậu rất vinh hạnh, Kha Doãn vội vàng nói nếu cũng là bạn rồi, cũng không cần kêu thầy đâu, kêu tên được rồi.
Tiệc nếm rượu kết thúc cũng không quá trễ, Kha Doãn hẹn Thời Niên đi uống một ly, Thời Niên trực tiếp từ chối, cậu lấy lý do còn việc khác, phải đi sớm, Kha Doãn cũng không giận, anh cười nói không gấp, sau này vẫn sẽ có cơ hội, đến lúc đó lại hẹn sau.
Thời Niên cũng cười đồng ý, cậu rất muốn kêu Liên Thanh tới học hỏi, nhìn Kha Doãn người ta kìa thức thời biết bao.
Sau khi chia tay Kha Doãn, Thời Niên từ từ đi dọc vỉa hè, cậu muốn tản bộ để tỉnh rượu rồi về nhà, mặc dù hôm nay chẳng qua chỉ nếm rượu, mỗi loại cũng uống không nhiều, nhưng Thời Niên vẫn cảm thấy mình có hơi say, cậu hơi choáng váng, mặt bị gió đêm thổi cũng thấy hơi nóng.
Mới đi qua một ngã tư, Thời Niên bị tiếng tin tin sau lưng làm nhíu mày, cậu nghĩ ai lớn gan như vậy dám nhấn kèn ở vỉa hè thuộc nội thành Giang Châu, cậu nghiêng đầu muốn nhìn thử, kết quả đèn xe lập tức chiếu lên người cậu, trong nháy mắt ánh sáng mãnh liệt đong đưa làm mắt cậu muốn mù theo.
“Đồ ngu, có biết lái xe không vậy?!”
Thời Niên chắc là say thật, nếu là ngày thường hơn phân nửa cậu sẽ tự biến lời nói thành hình ảnh trong lòng, kêu cậu nói thẳng ra thì chắc sẽ không đâu, dù sao chó cắn bạn, bạn không thể đi cắn chó, nhất là khi bạn nhìn còn không khỏe bằng chó.
Nhưng hôm nay Thời Niên có hơi thiếu kiên nhẫn, gần đây những chuyện cậu không vừa ý tương đối nhiều vốn đã có chút bực bội, cộng thêm rượu vào phì gan, cậu cởi nút áo vest chuẩn bị đi tìm chủ xe lý luận, đánh lộn thì cậu không giỏi, nhưng mắng người, cậu tự thấy mình vẫn rất am hiểu.
Hơn nữa mấu chốt là, người từ trên xe bước xuống nhìn còn gầy hơn mình.
Nói không chừng đánh cũng được đó?
Thời Niên khí thế hung hăng xông tới, kết quả khi thấy người, tức giận bớt đi một nửa.
Diệu An vẫn là gương mặt tươi cười, anh nói Thời Niên hả, tôi ở phía sau kêu cậu nửa ngày, cậu cũng không dừng lại gì hết.
“Tôi không nghe thấy.” Thời Niên theo bản năng giải thích, giải thích rồi lại cảm thấy không đúng, mình rõ ràng là tới kiếm chuyện, không thể bị nụ cười mê hoặc.
“Thì ra là vậy, bởi mới nói sao Thời Niên phải trốn tránh tôi, tôi chỉ muốn biết chính xác có phải cậu không nghe thấy không mới nhấn kèn đó, cố ý khiến cậu chú ý, xem ra có tác dụng.” Lúc Diệu An nói câu này biểu tình cực kỳ chân thành, làm một nửa cơn tức của Thời Niên cũng tan sạch.
“… Tôi thiếu chút nữa chói mù mắt.” Thời Niên thở dài nói, “Cách kêu người này của anh cũng quá thô bạo.”
Diệu An lại nói xin lỗi, Thời Niên thấy anh nói thành khẩn nên cũng không tiện nói thêm gì nữa chỉ nói lần sau đừng làm như vậy nữa, sau đó hỏi Diệu An có chuyện gì muốn tìm mình.
Diệu An cong môi, “Cũng không phải chuyện lớn, chỉ muốn bàn với cậu chuyện bài .”
“Chuyện bài , có thể kêu biên tập của các anh làm việc với tôi là được.” Thời Niên cảm thấy lý do này lạ lắm, bàn về bài đâu cần ông chủ ra mặt, tự có biên tập tới nói, nếu thật sự không được còn có tổng biên tập nữa mà.
Diệu An cười cười nói: “Cũng phải, nhưng chúng tôi không có thông tin liên lạc của cậu.”
Nhờ Diệu An nhắc nhở, Thời Niên mới nhớ ra mình đúng là chưa cho người ta thông tin liên lạc, một kẻ du dân không nghề nghiệp như cậu đương nhiên không có danh thiếp, trong tiệc nếm rượu hôm nay Kha Doãn cũng đã nói cậu, kêu Thời Niên làm một ít danh thiếp, chức vụ gì không quan trọng, quan trọng chính là phải có tên và thông tin liên lạc, cũng không thể giới thiệu qua lại xong mọi người lại móc điện thoại ra quét qua quét lại, dĩ nhiên nếu thân thiết, thì không thành vấn đề, nhưng bèo nước gặp nhau, do công việc cần thì không tiện lắm.
“Tôi không có danh thiếp…” Thời Niên theo bản năng sờ túi nói.
“Quan hệ của chúng ta sao phải cần danh thiếp chứ?” Diệu An cong khóe mắt lấy điện thoại mình ra mở QR code đưa tới trước mặt Thời Niên, “Quét đi, Thời Niên, thông tin liên lạc của cậu thật khó xin, lần này lại không thể để cậu cười ha hả cho qua đâu.”
Thời Niên cũng cười, có chút ngượng ngùng, cậu miệng nói không đâu, tay thì thao tác thêm bạn với Diệu An.
Sau khi thêm bạn, Diệu An sờ bụng cười nói: “Vừa rồi ở tiệc nếm rượu bận làm việc, cũng chưa ăn gì, bây giờ có hơi đói, Thời Niên cậu có đói bụng không, có muốn đi ăn khuya chung không?”
“Tôi không đói.” Thời Niên cảm thấy mình có hơi choáng váng hơn nữa cũng không muốn liên hệ quá nhiều với Diệu An cho nên muốn từ chối, nhưng vừa nói ra bụng lại không tiền đồ kêu lên, Diệu An không nói lời nào, chỉ lộ lúm đồng tiền nhịn cười nhìn cậu, mặt Thời Niên lại bắt đầu hơi nóng, cậu ngượng ngùng sờ mũi, nói, “Được rồi, vậy thì ăn…”
Diệu An đậu xe xong, nói tìm quán ăn ở gần đây, vì vậy hai người đi tới lui, cuối cùng tìm một quán lề đường.
Vốn lúc đi ngang qua Thời Niên cho rằng quý công tử như Diệu An sẽ không dừng lại, kết quả Diệu An nhìn một cái liền nói chọn nơi này đi, thấy khách đông lắm, quán đông khách chắc đồ ăn ngon.
Thời Niên thì không có ý kiến, bản thân cậu chỉ thích ăn quán lề đường kiểu vầy, hơn nữa cậu xem như ăn quán lề đường mà lớn.
Lúc đi học thích mua cá viên chiên ở cổng trường sau khi tan học, cấp hai cấp ba thích leo tường ra ngoài trường mua gỏi cuốn trước khi vào tiết tự học buổi tối, đại học thì khỏi nói, mỗi một cổng đại học đều có quán ăn vỉa hè, mà mỗi quán ăn vỉa hè đều chứa đựng rất nhiều ký ức thanh xuân của nhiều người.
Diệu An rất tự nhiên dẫn Thời Niên tìm một bàn trống hơn nữa lôi hai cái ghế nhựa qua ngồi xuống.
Anh nhìn quanh một hồi rồi nói với Thời Niên nơi này hình như không có thực đơn, đoán chừng phải qua quầy chế biến bên kia gọi món, cậu muốn ăn gì?
“Cũng không biết có món gì…” Thời Niên cũng nhìn bốn phía, chủ yếu nhìn trên bàn của người khác có những gì.
“Haiz, quán lề đường mà, đơn giản là phở xào mì xào cơm xào, sủi cảo nướng, không khác gì.” Diệu An nói ra chuỗi thuần thục như bạn học của Thời Niên.
“Anh còn rất rành…” Thời Niên có chút giật mình, cậu cho rằng kiểu người hạng A như Diệu An đều là ăn sương mà lớn.
“Bất ngờ chứ?”
“Hơi hơi.”
Diệu An cười rót cho Thời Niên ly nước trà trên bàn, là loại đựng trong bình nhựa, trà đen thùi, anh tự rót cho mình một ly.
“Tôi không giống Liên Thanh, hắn là thiếu gia cao quý chân chính, mà tôi chính là xuất gia nửa đường, cha mẹ đều là sau cải cách mới phát tài, mà em trai tôi Diệu Nhiên lớn lên trong hủ mật từ nhỏ, so với nó tôi ăn khổ nhiều lắm.” Lúc Diệu An nói điều này trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại có vẻ cô đơn.
“Hóa ra là thế này ư…” Thời Niên có chút xúc động, hóa ra Diệu An cũng là một người có câu chuyện, mặc dù cậu cũng không quá hứng thú với câu chuyện của Diệu An.
“Ừ,” Diệu An cầm ly trà lên uống một hớp, sau đó không nhịn được nhíu mày, “Nhưng những lời này đương nhiên là lừa cậu.”