[ABO] Thức Thời - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


[ABO] Thức Thời


Chương 58


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Xe Thời Niên rốt cuộc cũng anh dũng hy sinh sau chặng đường đạp xe mãnh liệt.

Nhưng không có rã ra giống Khương Hoán nói, mà tuột dây sên, lúc Thời Niên sửa phát hiện bánh xe của mình cũng bị lủng.

Lủng bánh xe là một chuyện rất phiền phức, tuột dây sên Thời Niên có thể tự sửa, nhưng vá bánh xe hình như phải tìm dân chuyên, nhưng trời tối khuya tìm đâu ra dân chuyên chứ? Hơn nữa cho dù bây giờ là ban ngày, muốn tìm một tiệm sửa xe đạp còn khó hơn lên trời.

Vì vậy nửa chặng đường sau, Thời Niên chỉ có thể đẩy xe đạp về nhà trọ.

Giang Châu không thể so với nơi khác, thực sự rất là lớn, lúc đi Thời Niên đạp xe mất hơn một tiếng, bây giờ đẩy xe quay về chắc hai tiếng cũng chưa tới.

Ban đầu cậu còn định đón xe, nhưng tài xế người ta thấy cậu đẩy xe nên không chịu dừng, có một chiếc ngừng, nhưng cũng từ chối Thời Niên, nói cốp xe không đậy được thì sẽ phạt tiền trừ điểm.

A, không có chuyện nào như ý hết.

Thời Niên ngồi trên ghế đã ngoài công viên, xe đạp cà tàng đậu bên cạnh cậu, cậu ngửa mặt nhìn trời đêm, lại thấy vài ngôi sao.

Có lẽ đây là chuyện may mắn duy nhất của hôm nay nhỉ.

Dù sao bầu trời đêm Giang Chau chỉ có đèn neon say mê và máy bay không người nhấp nháy.

Nửa năm gần đây hình như có quá nhiều chuyện xảy ra, chuyện nào cũng vượt ngoài mong muốn của Thời Niên.

Mong muốn của cậu rất đơn giản: Tốt nghiệp, đi làm thêm, đi thi lấy bằng, tìm một công việc chính thức.

Như những sinh viên tốt nghiệp bình thường vậy, từ trường học đi vào xã hội, để xã hội giáo dục mình.

Kết quả cậu không chỉ có bị xã hội giáo dục còn bị cuộc sống giáo dục bây giờ còn bị mẹ ruột ngày xưa giáo dục.

Thời Niên nghĩ rồi lại có chút khinh bỉ chính mình.

Cậu từ chối lời tỏ tình của một người đứng đắn lại hẹn chịch với một kẻ không đứng đắn.

Được rồi, nghĩ lại thì Liên Thanh cũng không có không đứng đắn, là chuyện hẹn chịch không đứng đắn, nghiêm túc sửa thành: Hẹn chịch không đứng đắn.

Ây da, hồi tưởng lại, hình như là rất không đứng đắn… Thời Niên theo bản năng liếm môi một cái, hắn chỉ là một beta không ngửi ra pheromone mà đã bị kỹ thuật giường chiếu của Liên Thanh chinh phục, vậy nếu đổi thành omega, pheromone hòa quyện bùng cháy, họ sẽ biến thành bộ dạng gì…

Omega không biết tên không biết thân phận không biết đang ở đâu có ngoại hình rất giống mình đó, nếu như đổi mình thành người đó, Liên Thanh chắc sẽ lập tức hóa điên nhỉ.

Cho nên, bản năng là khoảng cách giữa beta và alpha, omega không thể vượt qua.

Nếu không thể vượt qua, không bằng mỗi người chọn bình yên đi.

Nhưng Liên Thanh nhất định không muốn cho cậu bình yên lắm đâu, nhìn thời gian hắn gọi điện thoại cũng biết.

Thời Niên cau mày bắt máy, còn chưa kịp alo đã nghe thấy Liên Thanh hỏi cậu ngủ chưa.

Thời Niên tức giận đến bật cười, cậu nói sao đây, nếu tôi ngủ rồi anh sẽ cúp điện thoại phải không? Nếu anh quan tâm như vậy thì anh đừng có gọi anh cũng không nhìn xem mấy giờ rồi Liên thiếu gia? Anh gọi trễ chút nữa là mặt trời mọc luôn đó.

Liên Thanh cũng không giận, hắn chậm rãi nói nghe Thời Niên nói chuyện có tinh thần như vậy là biết chưa ngủ rồi, nếu chưa ngủ thì tâm sự xíu đi.

Thời Niên nghiêm túc nói mình không cung cấp dịch vụ gọi điện tâm sự.

“Có thưởng thì sao?”

“Có thưởn cũng không được, tôi là một người có nguyên tắc.”

“Tôi thưởng thịt, thưởng rượu cũng được, tôi cũng không nói nhiều, chỉ nói về Mouton thôi có được hay không?”

“Mouton lớn hay Mouton nhỏ?”

“Đều có.”

Thời Niên tính thử, Mouton lớn sáu bảy ngàn thì muốn, Mouton nhỏ cũng chừng một hai ngàn, tính ra, hình như nguyên tắc cũng không quan trọng lắm, không phải là làm thùng rác tiêu hóa năng lượng tiêu cực thôi à, Thời Niên cảm thấy không thành vấn đề, dù sao cũng làm ở nhà mười mấy năm rồi mà.

“Vậy anh nói đi.” Thời Niên đổi sang tư thế thoải mái tựa lên ghế đá.

Lúc này Thời Niên màn trời chiếu đất, có mấy ngôi sao và vầng trăng khuyết, còn có chiếc xe đạp càng tàng của cậu và người bên kia điện thoại bầu bạn với cậu.

Thời Niên lại cảm thấy không tệ.

“Thì.. Đột nhiên không biết nói thế nào.” Liên Thanh khẽ thở dài như là đang bên tai Thời Niên, “Dù sao rất không như ý, công việc cũng được, cuộc sống cũng được, đều như vậy.”

“Ồ, tôi cũng vậy nè,” Thời Niên nhàm chán, chân khẽ đá chiếc xe đạp, “Xe đạp tôi hư, không về nhà được.”

“Có gì mà không về nhà được, cậu đón xe không được sao.”

“Taxi không chở.” Thời Niên nhớ tới chuyện vừa rồi đứng bên lề đường bắt xe lại cảm thấy tức hụt hơi, “Không chở cũng không kéo đi, một ông tài xế nhìn xe tôi còn kêu tôi ném xe bên lề đường đi.”

“Tôi cảm thấy ý kiến này không tệ.” Liên Thanh ở bên kia điện thoại giọng nhẹ tênh, “Lần trước tôi bị xóc muốn ói tới nơi, tôi thật sự không nghĩ tới tôi ngồi xe đạp mà có thể say xe, hơn nữa chiếc xe đó của cậu, ném bên đường cũng không ai thèm, nếu cậu thật sự luyến tiếc chiếc xe tàn đó của cậu thì cậu hoàn toàn có thể đi tìm một chỗ khóa xe lại, sau đó về nhà mình rồi hôm sau lại tới lấy, tôi bảo đảm không có ai trộm.”

“Anh bảo đảm thì có ích lợi gì, nếu bị trộm thật tôi lại không thể đi đòi anh.” Thời Niên vừa nói vừa nhìn chằm chằm xe, nghĩ cái ổ khóa kia tương đối tốt, “Hơn nữa đây là đồng bạn cùng tôi chinh chiến cuộc sống, tình cảm sâu đậm.”

“Có tình cảm sâu đậm bằng cái áo vest lắm chông gai của cậu không?” Liên Thanh trêu ghẹo nói, “Tình cảm cậu cậu với áo vest như nào không biết, tình cảm của tôi với áo vest khẳng định cực tốt, dù sao mỗi lần đều là tôi đưa nó đi giặt sau tôi còn đón nó về, nó không biết nói chuyện, biết nói chuyện nhất định sẽ nói luyến tiếc tôi.”

Thời Niên mím môi cong mắt cười, cậu nghĩ rồi đáp:

“Nếu cả hai đôi bên tình nguyện không bằng anh tiêu ít tiền cho nó chuộc người mang đi, tôi vừa vặn cầm tiền này đi mua tân hoan, vậy thì mọi người đều hài lòng, anh thấy thế nào?”

“Chậc chậc, đồ tồi.” Liên Thanh thoáng ngừng lại bồi thêm một câu, “Đồ tồi tệ!”

“Vậy vừa rồi anh muốn nói gì với tôi?” Thời Niên cụp mắt nhẹ giọng hỏi, “Còn muốn nói không?”

“Không muốn.”

Giọng của Liên Thanh cũng hạ thấp, chắc là hắn kề miệng sát điện thoại quá nên Thời Niên có thể nghe rõ tiếng thở của hắn.

“Tôi chỉ có chút phiền não, thật ra thì cũng không phải chuyện lớn, nói chuyện với cậu một hồi, đã tốt hơn nhiều.”

“Ừ, không nhìn ra anh còn thật M. Tới đây thôi, tôi cũng cần phải trở về.” Thời Niên từ ghế đá đứng dậy duỗi người, cậu đã quyết định khóa xe lên cái cây ở cách đó không xa, ngày mai tỉnh ngủ lại tới mang nó về nhà.

“Cậu ở đâu?” Liên Thanh hỏi.

“Công viên nhỏ ngoài đường, đẩy xe quá mệt, nghỉ một lát.” Thời Niên khom người xoa đầu gối, nói, “Nhớ, lần sau có phiền não thì tìm bạn, đừng tìm bạn chịch.”

“Không phải đã nói bạn chịch cũng là bạn sao?” Giọng nói của Liên Thanh khàn khàn “Lại nói tôi đây dùng Mouton để đổi lấy.”

Thời Niên không nhịn được hừ một tiếng: “Trọng điểm của bạn chịch nằm ở chữ chịch, chứ không nằm ở chữ bạn, biết không? Đừng có trộm đổi khái niệm.”

“Vậy lúc nào có thể lên trọng điểm?”

“Xem trọng điểm có cho anh đi cửa sau hay không đã.”

– ——————-

Lời tác giả: Mouton là lâu đài rượu vang đỏ chát của Pháp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN