[ABO] Thức Thời - Chương 73
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


[ABO] Thức Thời


Chương 73


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Doãn kêu Thời Niên qua công ty mình, trước cứ làm trợ giảm, qua một năm nửa năm thì có thể trực tiếp làm giảng viên, sau đó thì thi bốn cấp, lưu loát liên tục không lãng phí thời gian.

Thật ra trước kia Thời Niên cũng có kế hoạch như vậy, trước tiên làm một giảng viên đào tạo, dạy cấp hai vẫn không có vấn đề gì, nhưng bởi vì thái độ của Kha Doãn rất là mập mờ, khiến Thời Niên có hơi do dự, cậu nghĩ hay là cứ đi bán rượu một thời gian rồi tính tiếp, mặc dù cậu cũng không thích ngành sale, nhưng cậu lại làm khá tốt, hơn nữa bây giờ gặp khách hàng hơi có tiền một tí, tiền cũng dễ kiếm một ít.

Đang lúc Thời Niên phân vân, Diệu An bỗng nhiên liên lạc với cậu, Diệu An nói đồ vest lần trước may ở chỗ bạn cậu cần đi thử đồ rồi, nhưng anh quên đi như thế nào, hỏi Thời Niên có thể đi cùng anh một chuyến không.

Thời Niên cảm thấy lý do này hơi gượng ép, cửa hàng nhà Khương Hoán cũng không phải là ở trong góc trong kẹt, lại nói bây giờ cho dù ở trong góc trong kẹt, chỉ cần vẫn còn định vị trong thành phố thì không thể nào mà không tìm được hết, Thời Niên vừa định tìm một lý do từ chối, Diệu An lại nhắn tới, nói rằng không tìm được chẳng qua là một nguyên nhân trong đó thôi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì lần trước mình ở nhà người ta hế ăn rồi ngủ buổi sáng rời đi hết sức lúng túng cho nên anh ngại tới một mình, hy vọng Thời Niên đi cùng anh để bới ngại ngùng.

Đọc tới đây Thời Niên bật cười, cậu cũng thông cảm cho Diệu An, hôm đó cậu vừa tỉnh đã chạy cũng có nguyên nhân này, không muốn đối mặt với mọi người, nhất là ba mẹ của Khương Hoán.

Ba mẹ Khương Hoán đều rất nhiệt tình, nhất là mẹ Khương Hoán, mặc dù có lúc nói nhiều hỏi nhiều không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói nhưng bà rất hiền lành, phỏng đoán nếu buổi sáng Diệu An gặp phải hai vợ chồng bọn họ, hơn phân nửa phải bị ân cần hỏi han một phen, không thì còn phải ăn sáng xong mới được đi.

Kết quả khi gặp Diệu An thì Diệu An đen mặt kể lại với Thời Niên chuyện hôm đó, quả nhiên giống như Thời Niên đoán Diệu An ăn sáng rồi mới đi.

“Quá nhiệt tình, tôi thật sự không nỡ đi…” Diệu An thở dài nói, “Cậu kia tên Khương Hoán đúng không, mẹ cậu ấy cũng là một nhân tài, ở hiệu may bị giấu tài rồi, nếu đi bán bảo hiểm, bây giờ chắc đã là best saler rồi.”

“Ha ha ha, tôi hiểu.” Thời Niên ngồi trên ghế phó lái bật cười, cậu cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy.

Diệu An vừa lái xe vừa nói lúc anh đi Liên Thanh còn chưa tỉnh, nói không chừng Liên Thanh đến cơm trưa cũng ăn rồi, nói tới khúc này, Thời Niên cười không được, cậu nghĩ với tính cách của Liên Thanh, lúc ấy nhất định tay chân luống cuống.

Có điều Diệu An rất tán thưởng tài nấu nướng của Khương Hoán, thịt heo chiên bột thì không cần phải nói, mọi người đã ăn rồi, ngon số một, chỉ nói tới bánh quẩy, Diệu An miêu tả cho Thời Niên về cái bánh quẩy anh đã ăn, vừa xốp vừa giòn vừa mềm…

Thời Niên nói khoan đã, nếu xốp giòn rồi, sao lại mềm được?

Diệu An cười nói: “Bằng không sao tả được tài nấu nướng của cậu ấy đây, chính là ăn vào miệng thì giòn, nhai kỹ lại mềm, tay nghề này nếu là ở Nhật Bản, phải gọi tượng đài chiên bánh quẩy. Còn phải gọi là tượng đài thịt heo chiên bột, đúng rồi, cậu ấy còn nấu món gì ngon?”

“Tôi không biết, ta lại không ở nhà hắn.” Thời Niên ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ những món ăn trước kia Khương Hoán đem cho cậu, thật ra cậu không cảm thấy ngon gì, có thể là cậu không biết thưởng thức, cậu ăn cái gì đều cảm thấy không khác biệt, dĩ nhiên nếu không ngon cậu vẫn chấp nhận được, còn như ngon thì, định nghĩa của cậu có chút mơ hồ, trước kia ba mẹ nấu cơm cũng vậy, hồi đại học lúc Thời Niên ăn ở nhà ăn thậm chí sẽ cảm thấy cơm ở nhà ăn còn ngon hơn cơm nhà nấu, cho nên trong mắt cậu, cơm ở nhà ăn thì ngon, cơm Khương Hoán nấu cũng ngon, vậy thì Khương Hoán tương đương với nhà ăn.

“Sao cậu ấy lại dán miếng dán ngăn mùi?” Lúc Diệu An hỏi câu này xe đã quẹo cua, giọng điệu nhẹ bỗng như quẹo xe, rất tùy ý, Thời Niên do dự một chút, vẫn lựa chọn không nói rõ ràng, chuyện của Khương Hoán vẫn để Khương Hoán nói thì hơn, hơn nữa lấy hiểu biết của Thời Niên về Khương Hoán, Khương Hoán cũng sẽ không nói với ai, hắn cùng không nói với mình, mình biết chuyện này còn là mẹ Khương Hoán nói.

Diệu An không hỏi thêm, quả nhiên anh nhớ chỗ, anh không hỏi Thời Niên một câu đã lái xe đến cửa hàng của nhà Khương Hoán.

Thời Niên đi vào cùng anh, nhưng ở sảnh không có ai, đợi một hồi, Khương Hoán mới từ phía sau đi ra, hắn nhìn thấy Thời Niên thì sửng sốt, hỏi một câu sao cậu lại tới đây.

“Anh ấy không biết đường, kêu tôi đưa tới.” Thời Niên nhìn Diệu An nói với Khương Hoán, “Chú dì đâu, sao không thấy?”

“Hôm nay bọn họ có chút việc, sau bốn giờ chiều mới về, nhưng thử đồ, có tôi ở đây là được.” Khương Hoán nói xong thì đi vào căn phòng hắn hay ngủ lấy vải ra, giống như lúc Thời Niên may áo vest vậy, bây giờ vẫn là miếng vải, không nhìn ra là quần áo.

Nếu ba mẹ Khương Hoán không có ở đây, Diệu An cũng không cần phải lúng túng, Thời Niên chuẩn bị qua loa lấy lệ mấy câu rồi rút lui, để Diệu An ở đây một mình thử đồ.

Có điều, biểu cảm vừa rồi của Khương Hoán có hơi kỳ lạ, hơn nữa sau khi hắn ra khỏi phòng thì lại đeo khẩu trang.

Lúc Thời Niên nói sắp đi, Diệu An cười nói câu được, nhưng Khương Hoán lại kêu cậu chờ lát nữa lại đi.

Nhưng khi Thời Niên hỏi Khương Hoán có chuyện gì, Khương Hoán lại ấp úng không nói ra được.

“Có việc cậu cứ nói, buổi chiều tôi còn có kỳ thì phải trở về chuẩn bị đây.” Thời Niên thúc giục Khương Hoán nói mau, cậu nghĩ Khương Hoán chắc không có chuyện gì là không tiện nói trước mặt Diệu An, trừ khi liên quan tới chuyện tìm đối tượng, nhưng chuyện tìm đối tượng, Thời Niên cũng không muốn nói.

“Cậu sắp thi? Chuẩn bị vào công ty nào?” Diệu An đứng ở đó, ngọc thụ lâm phong, cho dù trên người chẳng qua chỉ đắp miếng vải nhìn cũng giống như người mẫu nam trên sàn catwalk, anh nâng tay lên, để Khương Hoán đo kích cỡ cho anh, trông Khương Hoán như là người giúp việc của anh.

Thời Niên báo tên công ty, là một công ty đào tạo rượu vang có chút danh tiếng trong nghề, cậu đăng ký vị trí giảng viên.

Sau khi nghe xong Diệu An khẽ nhíu chân mày, anh nói tôi cho rằng cậu sẽ tới công ty của Kha Doãn, dù sao công ty đó vẫn đứng thứ hai trong nước, ở phía nam chính là vị trí số một không ai muốn nhường, công ty đó gần đây cũng đang tuyển người, có muốn qua đó thử xem không?

Thời Niên lắc đầu một cái, cậu nói mình bằng cấp ba mình mới nhận chưa được mấy ngày, không có kinh nghiệm hành nghề, vừa không có du học nước ngoài, sợ rằng CV cũng không đậu.

Tất nhiên Thời Niên che giấu chuyện Kha Doãn có thể cho cậu đi cửa sau, cậu sợ đồng ý Kha Doãn rồi thì phải đi cửa sau thật.

“Thật ra thì công ty của Liên Thanh cũng đang tuyển người.”

“Tuyển sale hả? Tôi không thích làm sale cho lắm.” Nhất là làm sale dưới quyền của Liên Thanh, nói là dưới quyền hắn, trên thực tế cậu là tầng dưới chót của tầng dưới chót, bình thường cũng không thấy mặt được một lần, nhưng ngày thường mình cũng không muốn gặp hắn mà.

Diệu An xoay người, để Khương Hoán đo mông cho anh, Thời Niên nhìn Khương Hoán quỳ một chân dưới đất, nếu không phải cầm trên tay cây thước đưa về phía mông, nhìn tư thế cứ tưởng sắp cầu hôn.

“Cũng là giảng viên, hình như là ngành mà công ty cậu ta mới thành lập, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, cậu hỏi Liên Thanh thử đi, nghe nói đãi ngộ tốt.” Diệu An nói tới đây thì dừng lại một chút, như là đang suy tư, qua một lúc sau, anh bỗng nhiên cười, anh nói với Thời Niên: “Cũng không phải là tôi giật dây bắt cầu cho hai cậu đâu, thật ra cậu đi đâu là quyền tự do của cậu, nhưng mà ấy, tôi khuyên cậu công ty chiều nay không cần suy xét, công ty đó nói thế nào đây, tôi nghe nói là không cố được bao lâu đâu, về phần tại sao vẫn tuyển người thì không biết được, dù sao cẩn thận một chút luôn tốt hơn.”

“Vậy tôi biết rồi, cám ơn anh nha.” Thời Niên nghe Diệu An nói như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp, cậu sợ nhận chức rồi, không làm được mấy tháng thì công ty vỡ nợ, vậy thì thời gian tinh lực và tiền bạc toàn uổng phí.

“Chuyên ngành rượu vang, tôi không hiểu lắm, thật ra cậu có thể hỏi Liên Thanh, dù sao thì cậu ta trong nghề, chuyện này không gạt được cậu ta đâu.”

Thời Niên lại nói cám ơn, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng là phải đi, cậu chào Diệu An và Khương Hoán lần nữa, đến khi cậu rời đi Khương Hoán cũng không nói rốt cuộc có chuyện gì.

Bên này Thời Niên chân trước vừa ra ngoài, chân sau Diệu An đã thừa dịp Khương Hoán không phòng bị kéo khẩu trang của Khương Hoán xuống.

Khương Hoán lập tức lui một bước, có điều mùi hoa lan trắng trong tưởng tượng của hắn lại không xuất hiện.

“Cậu đeo khẩu trang làm gì, bị cảm hả?” Diệu An nhìn thẳng vào mắt Khương Hoán hỏi, “Hay là, cậu sợ tôi?”

Buổi chiều Thời Niên vẫn tham gia thi tuyển, cậu nghĩ cùng lắm là nếu lời đồn là thật, thì không nhậm chức, chủ yếu là thời gian không còn kịp nữa, bây giờ cậu tìm Liên Thanh hỏi thăm cũng không nhất định sẽ có câu trả lời ngay lập tức, hơn nữa cậu cũng không nhất định có thể đậu, tóm lại cứ đi trước, sau đó mới tính tiếp.

Kỳ thi vẫn tương đối thuận lợi, mặc dù Thời Niên chưa từng du học, nhưng cậu tốt nghiệp học viện rượu vang, cũng được gọi là đứng đầu trong ngành, sau khi ra khỏi công ty, cậu tự cảm thấy nắm chắc tầm bảy tám phần.

Phía Liên Thanh cậu còn chưa hỏi, gần đây Liên Thanh xuất quỷ nhập thần, tuần này bọn họ chỉ liên lạc một lần, còn là vì chuyện uống rượu.

Liên Thanh hẹn cậu cuối tuần uống rượu với nhau, Thời Niên nói không đi, mỗi lần đều uống say quá trời mất mặt, Liên Thanh lập tức trả lời lần này là uống rượu đứng đắn, uống rượu vang, uống rượu vang thối, của Hungari, của Pháp, của Đức, còn có của mình, cùng đi thì sao?

Đã nói đến mức này, Thời Niên có lý do gì mà không đồng ý.

Vừa vặn ngày đi thi là thứ sáu, Liên Thanh hẹn buổi tối, Thời Niên về nhà thay quần áo rồi đến chỗ hẹn.

Hầm rượu mới còn chưa sửa xong, chỗ của Tùng Sơn lại không tiện tới, Liên Thanh hẹn Thời Niên ở khách sạn bọn họ thường đến, Liên Thanh nói hắn mang rượu tới, Thời Niên cứ cảm thấy hắn có ý muốn gây rối.

Có điều hai người bọn họ đã gây rối nhiều lần rồi, nhưng say rượu làm bậy thì còn chưa thử bao giờ, thật ra thì thử một lần, Thời Niên cũng không ngại.

Lúc Thời Niên đến Liên Thanh đã đến rồi, hắn kêu Thời Niên mau tới đây, nói đã đã làm lạnh được một lát rồi, bây giờ uống là đúng bài.

Căn phòng chỉ dùng để làm chuyện đó bây giờ dùng để thưởng thức rượu, Thời Niên còn có hơi không quen, cậu thật lo lắng đang uống thì Liên Thanh sẽ lôi ra hộp test, muốn cùng cậu quy tắc quốc tế.

Thế thì bầu không khí cũng tốt cho lắm.

Thật ra hai người bọn họ đã rất lâu chưa làm quy tắc quốc tế rồi, cũng là người quen cũ, hai bên còn rất thức thời, hơn nửa lấy tần số nửa năm nay của bọn họ, sợ rằng mười ngón tay cũng tiêm không đủ, còn như điện thoại quay chụp gì đó, lại không thể nào nói tới.

Điện thoại của cả hai đều vứt dưới đất, sau đó cùng với quần, lúc bọn họ vận động, đều không rảnh khom người đi nhặt.

Hôm nay dường như Liên Thanh có chút tâm sự, uống rượu rất vội, Thời Niên cầm cái ly ngồi nhìn, cảm thấy hắn không phải đang thưởng thức rượu mà là mượn rượu giải sầu.

Nhưng mượn rượu giải sầu buồn càng buồn, Liên Thanh uống một hồi, ánh mắt đều đỏ.

Thời Niên ở bên cạnh trêu ghẹo rằng đây là rượu vang thối chứ không phải là bia tươi, Liên thiếu gia uống vừa vừa thôi, lại nói anh gọi tôi tới rượu thử, anh cứ uống, tôi thử cái gì?

“Cậu thử tôi nè…” Liên Thanh híp mắt, ngẩng đầu, dáng vẻ chán chường, “Thời Niên à, bằng không cho tôi cắn một cái đi, cắn một cái cậu có thể ngửi được mùi của tôi.”

“Không được.” Thời Niên nói rất dứt khoát.

“Sợ cái gì chứ, cũng đâu có bị đánh dấu thật.” Liên Thanh lại gần lỗ tai Thời Niên khẽ hôn một cái, “Cậu không hiếu kỳ pheromone của tôi là mùi gì sao?”

“Tôi sợ đau.” Thời Niên cúi đầu nói, “Tôi sợ.”

“Không đau.” Liên Thanh bắt đầu hôn cổ Thời Niên, dinh dính ẩm ướt, “Tôi nhất định sẽ nhẹ, tôi bảo đảm sẽ không làm cậu đau, bảo đảm.”

Thời Niên muốn tránh, nhưng cậu không tránh được, người cậu cũng mềm nhũn.

“Thời Niên ơi, Thời Niên ơi, Thời Niên ơi, cho tôi cắn xíu đi…” Liên Thanh không ngừng mê sảng bên tai Thời Niên, “Cho tôi cắn một cái đi, tôi có chút khổ sở.”

– ——————-

Lời tác giả: Mọi người đều chuẩn bị xong chưa?! Chuẩn bị xong chưa?! Cho tôi thấy lighstick trong tay các bạn (bushi…)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN