Ban đầu Liên Thanh cảm thấy Thời Niên hẹn hò với gã gấu, hơn nữa gã gấu rất hung dữ với cậu, Thời Niên còn cười với gã gấu có lẽ là có xu hướng bị ngược.
Nhưng bây giờ Liên Thanh cảm thấy, Thời Niên có xu hướng bị ngược hay không hắn không quá chắc chắn, nhưng mình nhất định là có.
Nếu không mình cũng sẽ không ngồi ở đây nghe Thời Niên chửi mình một tràng dài như vậy.
“Anh còn gì muốn nói không?” Thời Niên đang ở đây bướng bỉnh hỏi, Liên Thanh nghe mà mạch máu trong đầu như sắp nổ.
Liên Thanh cúi đầu nghiền ngẫm, sau đó cũng học theo Thời Niên cười lạnh một tiếng, hắn nghĩ mình còn muốn nói gì nữa? Còn có thể nói gì? Không phải con mẹ nó chỉ là một bạn tình thôi sao?. Truyện Full
Thời Niên nói đúng, cũng lắm chỉ là quan hệ trên giường, bây giờ không lên được thì còn cái gì mà níu kéo chứ? Giống như Thời Niên nói nếu cậu không muốn, nếu đóa hoa tươi kia cậu không cho cắm, vậy con mẹ nó còn có cái gì để nói nữa chứ?!
Cậu cho rằng khắp thiên hạ chỉ có mình Thời Niên cậu có đóa hoa kia sao?
Cậu cho rằng hoa của cậu quý giá hơn người khác sao?
Mình đã thấp giọng nói xin lỗi cậu mấy lần, cậu còn hành xử như thế?
Liên Thanh càng nghĩ càng giận, hắn trực tiếp đứng lên, sau đó hất cánh tay muốn đi, kết quả bị Thời Niên gọi lại.
“Đứng lại, anh chờ đã.” Thời Niên cũng đứng lên nói sau gáy Liên Thanh.
Liên Thanh lập tức dừng bước, hắn suy nghĩ nếu Thời Niên giữ hắn lại, hắn nên đồng ý hay không đồng ý…
“Anh mang tài liệu đi, không phải anh muốn xem sao? Nhớ muốn mua thì gọi điện cho chuyên viên.” Thời Niên vừa nói vừa đi đến bên cạnh Liên Thanh, sau đó nhét túi xách vào tay Liên Thanh, “Bên trong có nước dừa, anh có thể bồi bổ.”
Nói xong những câu này Thời Niên mới phất tay với Liên Thanh tiêu sái xoay người rời đi, chỉ chừa Liên Thanh đứng ngốc tại chỗ một bóng lưng, còn là bóng lưng mặc bộ suit thắt eo.
Không thể không nói tay nghề của cửa hàng nhà người bạn kia của Thời Niên không tệ, quần tây hoàn mỹ làm rõ cái mông to của Thời Niên, nhìn từ phía sau thậm chí rất xinh xắn rất vểnh.
Trên cái mông rất xinh xắn rất vểnh còn có một bông hoa cậu không muốn cho mình.:)))))))
A, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa.
Huống chi hoa này lắc mình một cái nói rằng mình chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn nữa.
Cuộc trò chuyện gãy lìa, quan hệ tất nhiên cũng đành đổ vỡ.
Cơn tức của Liên Thanh nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, hắn xách túi đứng tại chỗ một hồi mới phản ứng được, hắn tức giận muốn ném túi vào thùng rác, nhưng bây giờ rác cũng phân loại, trên đường đi cũng không tìm được cái thùng rác nào, hắn bèn xách túi tới hội chợ.
Hội chợ nhất định có thùng rác, nhưng cũng có rất nhiều thương gia, rất nhiều người cùng ngành, còn có rất nhiều nhân viên của hắn.
Trợ lý lại tẫn chức tẫn trách chạy tới cửa tới tìm hắn, Liên Thanh không tiện nổi giận trước nhiều người như vậy, chỉ có thể cố nén lửa giận giả vờ bình tĩnh đưa túi xách cho trợ lý, cũng dặn dò anh ta “xử lý”.
Đi ngang qua gian hàng Thời Niên công tác, Liên Thanh mắt nhìn thẳng, trực tiếp dẫn trợ lý và nhân viên đi theo.
Trở lại gian hàng công ty mình, Liên Thanh rất hài lòng.
Lớn, sang trọng, nhân viên hỗ trợ khách hàng đều là xinh đẹp sáng sủa, thái độ tất cả đều là khiêm tốn cung kính, nhìn thấy mình thì đồng loạt cúi người chào, con gấu mập đó sao mà so được?
Liên Thanh tìm một chỗ ngồi xuống, khẽ thở dài, hắn nghĩ chuyện của hắn với Thời Niên giờ coi như xong rồi sao?
Sau này thật sự không còn quan hệ nữa sao?
Trời **! Càng nghĩ càng thấy phiền, ban đầu mình kích động như vậy làm gì, cho dù Thời Niên tới thăm dò mình thật thì thế nào chứ, nhịn một chút không phải được rồi.
Kết quả bây giờ lại đi đến nước này.
Chẳng qua khi đó Liên Thanh lại lập tức nghĩ tới Tang Du.
Ban đầu khi hắn đến với Thời Niên quả thực là thông qua Thời Niên nghĩ tới Tang Du, nhưng lâu dần, hắn lại muốn hoàn toàn tách rời Thời Niên và Tang Du.
Tốt nhất là Thời Niên cả đời không biết sự tồn tại của Tang Du, tất nhiên Thời Niên biết có một người như vậy, nhưng trêu đùa ngoài miệng cùng tiếp xúc thực tế là hai chuyện khác nhau, hắn hy vọng Thời Niên chính là Thời Niên, mà Tang Du chính là Tang Du, sau đó…
Sau đó bọn họ vĩnh viễn không cần xuất hiện cùng nhau…
Sau đó nữa thì sao…
Liên Thanh lại chưa nghĩ tới.
Thật ra thì từ khi biết Tang Du sắp trở về, Liên Thanh lại nghĩ quan hệ của mình với Thời Niên nên làm thế nào, nhưng mỗi khi hắn nghĩ tới chuyện này, trong tiềm thức hắn lại ngăn cản chính mình.
Hắn vẫn tự nói với bản thân: Không nên nghĩ.
Có nghĩ cũng không có câu trả lời.
Không bằng đi tới đâu tính tới đó.
Hắn chỉ biết là hắn tạm thời không muốn cắt đứt với Thời Niên.
Nhưng bây giờ tất cả đều hỏng bét rồi.
Liên Thanh đột nhiên cũng rất muốn hút thuốc, hắn sờ môi, bên trên đã hơi khô nứt rồi.
“Cho sếp.”
Phải nói vẫn là trợ lý của mình thức thời, nhìn thấy sếp sờ môi là biết sếp nhất định đã khát, nhưng đồ đem tới có hơi sai.
Liên Thanh nhìn nước dừa để trước mặt thiếu chút nữa muốn mắng người.
Hắn nhắm mắt âm thầm thở ra, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Sao lại là cái này? Cà phê đâu? Nước đâu?”
“Cái đó… đã hết rồi, lập tức đem tới ngay, tôi đang giục rồi, xin lỗi giám đốc, tôi lập tức thúc giục bọn họ lần nữa,” Trợ lý vội vàng cúi người xin lỗi, “Tôi bảo đảm trước khi hết giờ nghỉ trưa nhất định sẽ đem đến ngay!”
“Nước dừa này…”
“À, nhân viên bên nhãn hàng cho mỗi gian hàng không bán thức uống một thùng…”
Liên Thanh chợt nhớ hắn tới gian hàng Thời Niên nói trừ người hành nghề rượu vang ai lại vào gian hàng rượu vang, dẫu sao người bán nước dừa sẽ không vào đây… Ha ha, thế giới đều lộn xộn, bản thân hắn cũng lộn xộn.
Hội chợ ẩm thực và rượu tổ chức bốn ngày, nhưng sáng ngày hôm sau Liên Thanh đã trở về Giang Châu, cũng không phải là bởi vì hắn không muốn thấy Thời Niên, mà là Diệu An xảy ra chút chuyện, Diệu Nhiên khóc trong điện thoại giống như anh trai mình chết tới nơi rồi, nói chuyện lắp ba lắp bắp, Liên Than cố sức nghe hồi lâu cũng không biết Diệu An rốt cuộc thế nào, hắn chỉ có thể nói với Diệu Nhiên đừng gào nữa, hắn lập tức trở về.
Trên đường đi Liên Thanh còn nghĩ, Diệu An chết cũng tốt, dù sao mình cũng muốn xử chết cậu ta, nhưng cậu ta nhất định là sẽ không chết, hơn nữa còn xa lắm mới chết được, bằng không người gọi điện cho hắn không phải là Diệu Nhiên, mà là ba mẹ của Diệu Nhiên.
Diệu Nhiên khóc sướt mướt, nhưng lúc cúp điện thoại còn không quên nói đừng nói cho ba mẹ cậu, cậu nói là anh trai cậu kêu cậu tìm Liên Thanh, nói Liên Thanh có thể giúp anh xử lý.
Liên Thanh nghĩ đồ ngốc Diệu An này đuổi hết bạn tình của mình đi còn không biết xấu hổ kêu hắn tới chùi đít cho cậu ta, đứng là mất hết thể diện.
Kết quả sau khi đến bệnh viện, hắn nhìn nằm Diệu An trên giường bệnh, chỉ có mặt vẫn hoàn hảo.
Liên Thanh vén chăn lên nhìn một cái, lại lập tức đắp chăn lại.
Hắn đi quanh giường bệnh mấy vòng sau đó mới nhíu mày hỏi Diệu An: “Cậu bị chó cắn hả? Một bầy chó?”
Diệu An nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, anh nhếch khóe môi cười một cái, nói: “Một con, chỉ một con mà thôi.”
“Một con đã cắn cậu cắn thành như vậy?”
Trên người Diệu An khắp nơi đều là dấu răng, cơ bản cũng rách da, mặc dù bây giờ không còn rướm máu nữa, nhưng nhìn những vết đỏ kia cũng biết lúc ấy đau thế nào.
“Cắn tôi không phải chó.” Diệu An theo bản năng sờ gáy mình, nơi đó bây giờ còn sưng đó, ứ máu nữa, chẳng qua Liên Thanh đối mặt với anh, không nhìn thấy hình dáng phía sau mà thôi, nếu không Liên Thanh chắc chắn sẽ không nói câu có phải chó không như vậy đâu.
“Là sói.” Diệu An cúi đầu cười, “Tôi bị sói con cắn.
==
Editor: đầu tiên là sorry vì sự chậm trễ, nhưng mà mình khá là bận nên khi nào rảnh mới có chương mọi người thông cảm giúp mình nhé, mình ko có lịch ra chương đâu vì ko có thời gian rảnh cố định ạ