Editor: Salad days
Hề Hòa vẫn còn lo sợ mà leo lại lên giường, Bùi Nhược Mộc tắt bớt đèn trong phòng, dự định sẽ ở bên cạnh cậu một chút.
Dù gì tồn tại của hắn cũng làm Hề Hòa hoảng hốt.
Lông mi cậu hơi run run, hẳn là đang len lén nhìn hắn, vì vậy Bùi Nhược Mộc chỉ ngồi đó, lấy phương án chữa bệnh cùng các lưu ý lúc nãy ra đọc.
Bùi Nhược Mộc đau đầu mà đọc từng dòng lưu ý, phải tạo cảm giác an toàn, cố gắng hình thành cảm giác tin tưởng, đồng cảm và hướng đến buông bỏ cảm xúc tiêu cực, nhưng tất cả đều không nói rõ phương pháp, hắn phải làm sao đây, không lẽ mỗi buổi sáng đều đến hỏi Hề Hòa là “Có thấy an toàn không?”
– —————————-
“Vấn đề này dễ giải quyết thôi…….làm cho cậu ấy biết ơn là được”
“Lúc trước có mấy người bắt nạt Hề Hòa đó, giờ đến bắt những người đó đến trước mặt Hề Hòa.
Sau đó để Hề Hòa cầm súng, sau đó Bùi Nhược Mộc sẽ đứng phía sau cầm tay cậu ấy rồi bóp cò….Chỉ cần để cậu ấy thấy rằng hiện tại mình có thể tùy ý đùa giỡn những người đó, hoặc có thể trực tiếp ra tay, như vậy cậu ấy sẽ hiểu là……”
“Tiết Đông”
Tiết Đông đột nhiên bị cắt ngang dòng tưởng tượng, theo phản xạ chột dạ quay đầu lại – “Ông chủ?”
“Con chó của Hề Hòa đâu rồi?”
Tiết Đông trả lời – “Do không có chứng minh sức khỏe, nên trước hết còn đang gửi ở bệnh viện thú y, ngày mai là đến ngày kiểm tra cuối cùng, kiểm tra xong là có thể mang về nhà”
Bùi Nhược Mộc gật đầu – “Cậu cũng tan làm đi, tôi cũng đi về”
Tiết Đông nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn ngay, phải tranh thủ để còn ghi lại những dòng hồi nãy mới nghĩ ra nữa chứ, tưởng tượng đến cảnh một tổng tài lạnh lùng biến thành dịu dàng, bảo vệ trước bé yêu của mình thì còn gì tuyệt hơn nữa chứ.
Bùi Nhược Mộc cũng sắp xếp lại công văn trên bàn mình một chút, chuẩn bị về nhà, lúc đi thang máy xuống hầm xe, vừa mở cửa liền nghe một tiếng gọi – “Anh Bùi”
Là tên Phó Lăng Vân không đứng đắn kia.
“Anh Bùi, ba em muốn cho anh cái này”
Bùi Nhược Mộc cười lạnh – “Tặng đồ mà phải đợi đến tan làm sao, em lại muốn làm chuyện xấu gì nữa?”
Hắn thực sự không có tâm trạng với Phó Lăng Vân lúc này, nhưng người kia thì lại có.
“Ai, anh Bùi, chuyện của Hề Nhiễm đó, trường học của em ấy có buổi diễn văn nghệ, Tiểu Nhiễm nhà chúng ta sẽ biểu diễn dương cầm đó”
Suy nghĩ một chút, Bùi Nhược Mộc càng thêm áy náy, nói – “Hề Nhiễm…..”
Hắn nghiêm túc lại nói với Phó Lăng Vân – “Em về hỏi lại Hề Nhiễm, hỏi là…….Có một đứa bé tên Hề Hòa muốn gặp”
Phó Lăng Vân thắc mắc – “Hề Hòa? Cũng là họ Hề?”
Thật ra lừa gạt Phó Lăng Vân rất dễ, Bùi Nhược Mộc bịa ra – “Là một đứa nhỏ ở cô nhi viện do Hề tiên sinh lấy danh nghĩa nhận nuôi, đều là họ Hề”
Hề gia bây giờ đã tan hoang, những việc còn lại đều chuyển đến danh nghĩa của Bùi Nhược Mộc, mà làm gì có cô nhi viện nào chứ, nhưng Phó Lăng Vân căn bản là không để ý đến việc đó.
Phó Lăng Vân chỉ biết nghe xong và nói sẽ về nhà hỏi lại..