[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún Con - Chương 19: Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


[ABO] Tổng Tài Gặp Gỡ Cún Con


Chương 19: Chương 19


Editor: Salad days
Sự thật chứng minh, Bùi Nhược Mộc không uổng công thương con chó này.

Chú chó này thoạt nhìn thì đúng là không thông minh tý nào, có thể nói là ngu ngốc, không nhận ra tên của mình, cũng không biết nhặt đồ vật, càng không biết đứng dậy bắt tay hay các động tác cơ bản khác, kỹ năng duy nhất mà nó có chính là cắn dép lê của Bùi Nhược Mộc.

Nhưng từ khi nó biết Bùi Nhược Mộc giờ chính là người cho nó cái ăn thì mỗi ngày, lúc chạng vạng đều quanh quẩn vểnh tai đi tới đi lui, khi nghe được âm thanh cửa mở đều luôn là người đầu tiên chạy ra, quẩy đuôi bày ra bộ dáng nịnh nọt nhất của mình, bảo đảm rằng Bùi Nhược Mộc thấy đầu tiên là nó, so với phi tần hầu hạ hoàng đế còn ân cần hơn.

Bùi Nhược Mộc vừa vào cửa, A Hoàng liền lanh lợi cắn dép đem tới, còn biết phân biệt trái phải đặt xuống, lúc này thông minh như thành tinh vậy.

.

– —————-
Thiếu niên trong nhà bị hai vị trưởng bối nuôi ăn, vóc người thì chưa thấy biến hóa rõ lắm nhưng mà sắc mặt đã tốt hơn rồi, không tái nhợt giống lúc mới tới, đã có thể lộ ra vẻ phấn nộn, khỏe mạnh vốn có của một đứa trẻ, người thì vẫn ít nói như cũ.

Hiện tại đang cúi đầu đứng giữa phòng khách, tay nắm vạt áo, bộ dáng giống như không biết phải làm gì, dép lê trên chân lộ ra mười đầu ngón chân nhỏ xinh, cũng đang cuốn lại.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, đầu lại cúi thấp thêm một tý, nhỏ giọng nói – “Chào chú Bùi”
Bùi Nhược Mộc thay dép con chó đưa đến, tiện tay vò đầu nó rồi nói – “Ừ, tối nay dì làm món gì đó?”
Hề Hòa có chút mong đợi nhìn qua Bùi Nhược Mộc, rồi ngượng ngùng cúi đầu nói – “Làm đậu đũa xào, cà nướng, sườn xào chua ngọt và cá chép hầm với đậu phụ”
Bùi Nhược Mộc nhạy bén nhìn được ánh mắt lóe lên của cậu lúc này, lại đến xoa xoa đầu cậu, đúng như dự đoán, bé Omega tai ửng đỏ lên, nhưng cũng không trốn tránh, giống như một đứa nhỏ muốn làm nũng nhưng lại xấu hổ….!
Hề Hòa đi dọn chén dĩa, Bùi Nhược Mộc vào thay quần áo rồi lại hỏi – “Dì hôm nay lại làm thêm cho cháu cái gì đó?”
Dì Trần từ khi được Bùi Nhược Mộc mời về làm, vẫn luôn được Bùi Nhược Mộc khen thưởng, dì tay chân lanh lẹ, việc gì cũng gọn gàng, mà miệng thì có khi cằn nhằn nhưng rất thực tâm quan tâm Bùi Nhược Mộc, những việc đó luôn làm hắn vừa lòng, nhưng từ khi Hề Hòa đến, hắn mới biết bất công là thế nào.

Lúc này nghe Hề Hòa trả lời không rõ ràng lắm, nhưng lúc ngồi lên bàn, Bùi Nhược Mộc mới thấy rõ.

Cũng cùng là bánh bao, nhưng hắn chỉ được một cái bánh bao đơn giản, còn của Hề Hòa thì được một cái bánh bao nặng hình chú thỏ xinh xắn, có lỗ tai, còn có đuôi.

Dì Trần nói, đứa nhỏ mà không thích ăn cơm thì càng phải dụ dỗ để đứa nhỏ thích ăn nhiều hơn.

Nhưng đứa nhỏ này đã 15 tuổi rồi đó.

Hơn nữa, dì Trần còn rất cố chấp với việc lấy Bùi Nhược Mộc ra so sánh, thường là trước khi ăn cơm dì sẽ nói với Hề Hòa thế này “Dì chỉ làm cho con thôi đó, chú của con không có đâu”, “Ăn nhanh lên nếu không chú con giành ăn đó”
Bùi Nhược Mộc mỗi lần nghe xong đều không biết phải nói gì.

Mà chết người nhất là, Hề Hòa hình như cũng tin điều đó là thật, luôn cảm thấy mấy cái bánh bao đó là đồ quý hiếm, còn thường canh lúc dì Trần bận rộn làm gì đó, sẽ lén lấy bánh bao hình hoa hoặc hình dạng nào đó, đưa đến trong dĩa của Bùi Nhược Mộc, nói hắn mau ăn đi, còn giúp hắn canh dì Trần nữa.

Bùi Nhược Mộc – “…….”
Được, được, cùng diễn với mọi người là được chứ gì.

Ngày hôm nay cũng vậy, Hề Hòa khi nghe hắn hỏi như vậy đã nghĩ là do hắn ghen tỵ, nên đã cẩn thận lấy 1 cái bánh bao thỏ của mình, gắp qua dĩa của Bùi Nhược Mộc, Bùi Nhược Mộc nhìn chằm chằm con thỏ trong dĩa một hồi, sau đó không khách khí ăn hết, lúc này Hề Hòa mới an tâm ăn cơm tiếp.

Sau khi ăn xong, Hề Hòa đã chủ động dọn bàn, rồi ngồi trên sàn nhà lấy đồ chơi, chơi đùa với A Hoàng một chút.

Không thể không nói, sau khi có A Hoàng, tình huống của Hề Hòa cũng cải thiện không ít, ít nhất là buổi tối ít gặp ác mộng hơn.

Chỉ là Bùi Nhược Mộc rất không thích việc Hề Hòa mỗi tối đều ôm con chó ngủ cùng.

Thú cưng dù sạch sẽ thế nào thì vẫn là động vật, nên Bùi Nhược Mộc không muốn cho chó lên giường, càng không muốn Hề Hòa ôm nó ngủ.

Hắn cũng từng nói qua với Hề Hòa, Hề Hòa tuy hoảng sợ nhưng vẫn đồng ý, nửa điểm phản kháng cũng không dám.

Đêm đó, lúc Bùi Nhược Mộc đi ngủ vẫn thấy con chó nằm trong ổ của nó, nhưng nửa đêm ra xem lại thấy nó đã liên giường rồi.

Sau đó, Bùi Nhược Mộc cũng không dám nói việc này với Hề Hòa nữa..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN