ABO
Chương 5
Anh có rất ít tâm tình, là một người ôn hoà, nguyên tắc.
Người trong nhà sắp xếp cho anh và thụ kết hôn, nên anh đã sớm xem qua ảnh của thụ.
Là một bức ảnh bị chụp trộm.
Thụ ngồi dựa vào thân cây phơi nắng, trong tay ôm mèo, ngủ đến hai má đỏ chót.
Công nhìn chằm chằm bức ảnh, trong lòng dậy một chút sóng. Anh có chút muốn xoa xoa đầu người này.
Đúng như dự đoán, tóc thụ rất mềm.
Ở xã hội hiện đại, tất cả mọi người đều giấu tin tức tố của mình đi, không làm ảnh hưởng tới người khác. Đây là một hành động lịch sự.
Coi như là kết thân, công cũng cẩn thận che đi tin tức tố của mình. Dù sao đối phương là O, anh không muốn lần đầu gặp mặt đã khiến cho đối phương theo bản năng bị anh áp bức.
Công hành động nghiêm cẩn, lại không nghĩ tới vị tiểu thiếu gia lạnh lùng trong miệng người khác này lại không hề sử dụng biện pháp che giấu nào.
Mang theo một thân vị ngọt xuất hiện ở trước mặt anh.
Đây là một tiệm cà phê. Thụ vừa xuất hiện, công liền nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Thụ ngay lập tức bị công dùng quần áo bọc lại, mang ra khỏi quán, đẩy mạnh vào trong xe.
Suốt quá trình, thụ đều trầm mặc. Cậu mới chỉ là một thiếu niên 18 tuổi vừa vào đại học, còn công đã tiếp nhận gia nghiệp rồi.
Đối với việc người trong nhà sắp xếp cho mình đối tượng quá nhỏ tuổi, công vốn cũng không phản đối gì.
Nếu như hợp ý, công không ngại chờ mấy năm.
Thế nhưng thụ như này khiến anh thật khó chấp nhận.
Dù sao việc tuỳ tiện giải phóng tin tức tố của mình như này cũng quá mức ngả ngớn. Người trẻ tuổi kích động anh có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là anh thích.
Thụ ôm áo khoác công, ngồi cuộn tròn phía sau. Cậu lén lút cọ má vào cổ áo công, thích đến tâm đều mềm nhũn.
Cậu không biết công lại đang lấy điện thoại di động nhắn cho người trong nhà nói không hài lòng, không hy vọng gặp lại thụ.
Người không biết không sợ, thụ cố gắng tỉnh táo lại, khôi phục nét mặt thận trọng còn có chút hưng phấn mơ hồ, nghểnh cằm nói với công: “Chúng ta mới chỉ gặp lần đầu, anh đã nhốt tôi trong xe thế này, thật quá bất lịch sự.”
Cậu giương mắt nhìn, thấy công đang nhìn mình qua kính chiếu hậu. Tuy rằng hoảng hốt nhưng thụ vẫn không tránh né.
Một lúc sau trợ lý của công xách theo túi đồ vội vàng chạy tới. Công mở cửa sổ nhận đồ, cảm ơn trợ lý xong, lúc này mới quay người đưa đồ cho thụ nói: “Lần sau nhớ tự bảo vệ bản thân cho tốt. Ngày hôm nay chỉ đến đây thôi. Tôi đưa cậu về.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!