Ác Linh Quốc Gia - Chương 30: Trốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Ác Linh Quốc Gia


Chương 30: Trốn



Thời gian chốc lát lại trôi qua, thân thể Lãnh Nguyệt lại tăng thêm vài vết thương khá sâu lộ rõ cả phần xương bên trong, khuôn mặt nhợt nhạt không một chút máu, mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục thành một mảng lớn trên trán.

Có thể nói rằng, Lãnh Nguyệt phải hoàn toàn dựa vào người Hạ Thiên Kỳ mới có được một chút hy vọng, còn hắn thì đang khổ cực chống đỡ lấy cậu.

Nhưng tình hình chật vật thế này còn có thể kéo dài trong bao lâu, bất luận đối với anh hay là đối với Hạ Thiên Kỳ cũng là một nghi vấn lớn, bởi vì có lẽ một giây sau bọn họ sẽ lần lượt bị nữ quỷ áo đỏ đó bắt gặp và giết chết.

“Chết tiệt! Rốt cuộc lối ra ở nơi nào?

Mắt thấy Lãnh Nguyệt sắp sức cùng lực kiệt, mà Hạ Thiên Kỳ tìm mãi cũng không thấy lối ra, trong lòng cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.

Không phải nói chơi, bây giờ áp lực đã bắt đầu đè nặng lên hắn, dù sao thì lúc ở bên kia Lãnh Nguyệt đã giúp hắn có thêm thời gian mà cố hết sức chống cự lại với nữ quỷ áo đỏ. Cho nên nếu như ở bên đây mà hắn không tìm thấy lối ra thì Lãnh Nguyệt rất có thể sẽ bị giết chết. Và như vậy thì tất nhiên hắn cũng chỉ có con đường chết.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra làm cho hắn có một chút cảm giác mát mát, từng giọt từng giọt đổ xuống gò má. Đồng thời, ở vị trí cách hắn không xa, LãnhNguyệt lại một lần nữa vì không có sức lực ngăn cản nữ quỷ áo đỏ nên bị cô tahung hãn đánh bay ra ngoài.

Tìm được rồi!

Ngay khi Lãnh Nguyệt rơi vào trạng thái “Ngàn cân treo sợi tóc” thì Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng không phụ lòng anh mà tìm ra được một lối thoát có thể dẫn họ thông thẳng ra ngoài.

Đương nhiên cái cánh cửa này có thể giúp họ ra khỏi phòng tắm này.

Trên thực tế, Hạ Thiên Kỳ cũng rất mau chứng minh được điểm này, bởi vì khi hắn thuận lợi xuyên qua cánh cửa này thì phát hiện rằng đây vốn là khu phòng tắm trong đại sảnh, trong nháy mắt đã hoàn toàn thay đổi và lộ ra diện mạo vốn có của nó.

Cái này vốn dĩ không phải là phòng tắm tầng bốn, mà là… hành lang tầng tám!

Dĩ nhiên họ cũng dừng lại ở hành lang tầng tám!

Giả tưởng hư ảo biến mất, Hạ Thiên Kỳ lo lắng chờ ở đầu bậc cầu thang, nhìn về phía Lãnh Nguyệt đang cố gắng cầm chân nữ quỷ áo đỏ kêu lên:

Mau lên! Nhanh chóng thoát khỏi nó và qua bên này ngay!

Dù cho không có Hạ Thiên Kỳ nhắc nhở thì Lãnh Nguyệt cũng biết mình lúc này cần phải làm gì. Hắn đương nhiên không muốn dây dưa với quỷ áo đỏ mà còn muốn nhanh chóng thoát khỏi. Nhưng bất đắt dĩ là, hắn bây giờ lực bất tòng tâm. Chẳng những pháp lực bị hao hụt hết, mà ngay cả sức lực cũng không còn lại bao nhiêu, “Kiếm Laser” trong tay cũng mờ nhạt đi, gần như không thấy được.

Mày mau trốn đi…

Lãnh Nguyệt quay đầu đáp trả Hạ Thiên Kỳ bằng một giọng khàn khàn, trong câu nói mang đầy ngụ ý rằng hắn sẽ chết tại đây.

Thực chất thì Hạ Thiên Kỳ không có biện pháp nào để thoát đi.

Nghe vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bỗng nhiên cảm thấy thương cảm, một lần nữa anh lại hét lớn về phía hắn:

Mày ở đây một mình để làm cái quái gì? Mau chóng nghĩ ra biện pháp tiêu diệt con nữ quỷ ngu ngốc đó đi, đừng có ở đó mà ngồi chờ chết

Hạ Thiên Kỳ bị Lãnh Nguyệt liên tục hối thúc rời đi, hắn cho dù không phải là một người nhiệt tình, nhưng lại rất hiểu về đạo lý có ơn thì phải báo ơn. Việc bắt hắn bất chấp liều mạng với con nữ quỷ đó để cứu Lãnh Nguyệt là việc không thể nào nhưng việc bỏ chạy để hắn ta một mình ở lại đối phó với con nữ quỷ kia thì không phải là phong cách làm việc của hắn.

Cuối cùng thì ngươi có phải đàn ông không vậy? Mẹ nó! Ngươi mà là đàn ông. Không chỉ không được mà thật sự chính là không được. Ta cũng rất muốn nghĩ ngươi là đàn ông lắm dù chỉ trong chốc lát! Ngươi đừng khiến ta cảm thấy ngươi từ trên xuống dưới giả gái đấy!

Lãnh Nguyệt có bị lời lẽ của Hạ Thiên Kỳ kích tướng hay không. Lúc này hắn bỏ vô miệng mình thứ gì đó. Chỉ trong vòng một thoáng, cơ thể hắn phát ra một thứ ánh sáng rất mạnh, giống như Đạn Tia Chớp nổ vậy làm chói cả mắt.

Quỷ áo đỏ rất kiêng kị với cái ánh sáng rực rỡ này, cho nên dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể tránh sang một bên, Lãnh Nguyệt liền nắm bắt cơ hội, mạnh dạn đứng dậy kéo Hạ Thiên Kỳ chạy đến đầu bậc cầu thang.

Thấy Lãnh Nguyệt thành công thoát khỏi quỷ áo đỏ, trái tim Hạ Thiên Kỳ bị kéo lên giờ cũng coi như buông xuống được vài phần. Nhưng tim của hắn còn chưa kịp trở lại vị trí cũ thì lại hung hăng nhảy lên tới tận trên cổ họng.

Đúng ngay thời điểm này, Lãnh Nguyệt vì không còn đủ thể lực để chống đỡ nữa nên đã ngất đi.

Con mẹ nó! Mày đúng là chỉ được cái mạnh miệng! Bây giờ coi như chúng ta tiêu đời rồi!

Thấy Lãnh Nguyệt nằm yên bất động trên mặt đất cứ như một cái xác chết. Hạ Thiên Kỳ tuy ngoài miệng la mắng nhưng vẫn là không nhẫn tâm nên đi tới bên cạnh Lãnh Nguyệt, sau đó hắn vừa bế cậu lên lưng vừa liều mạng chạy thẳng về phía đầu bậc cầu thang.

Cùng lúc đó, quỷ áo đỏ cũng đã tránh khỏi sự ảnh hưởng của tia sáng, gầm thét lên rồi đuổi theo Hạ Thiên Kỳ.

Cũng may mắn là đầu bậc thang đã gần trong gang tấc. Cho nên chỉ trong nháy mắt, Hạ Thiên Kỳ đã nhanh chóng cõng Lãnh Nguyệt trốn xuống cầu thang.

Trốn được xuống lầu không có nghĩa là đã thoát được sự uy hiếp từ quỷ áo đỏ. Nó vẫn không chịu từ bỏ mà bám theo họ đi xuống lầu.

Cmn mười tám đời tổ tông nhà mày! Nếu như vẫn tiếp tục đuổi theo tao, tao cam đoan tất cả các kiếp sau của mày đều sinh con không có cái lỗ đít! Còn nữa con của mày cũng như cái lỗ đít nên sẽ bị người ta đặt tên là Lỗ Đít!

Hạ Thiên Kỳ không thể đứng lại để mắng quỷ áo đỏ, bởi vì cho dù hắn có ý nguyện đó hay không thì việc bọn họ bị nó bắt lấy cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi. Tốc độ của quỷ áo đỏ không hề chậm hơn hắn một chút nào huống gì trên người hắn còn đang cõng thêm một người vốn dĩ không có cách nào để dừng lại quá lâu.

Nên hắn cảm giác mình có khả năng trả thù nó đấy, cũng chỉ có thể chửi nó thêm vài câu .

Về phần quỷ áo đỏ, vốn dĩ nó chỉ nghe loáng thoáng và cũng chả hiểu Hạ Thiên Kỳ đang nói cái gì hết, mắt thấy sắp bắt kịp Hạ Thiên Kỳ.

Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?

Hạ Thiên Kỳ bắt đầu thấy tuyệt vọng.

Ngay lúc này, một âm thanh rất nhỏ thì thầm vào tai hắn.

Đến tầng dưới kia thì dừng lại, tôi đã có biện pháp phong ấn nó trong một thời gian ngắn rồi

Cậu đã tỉnh? Thật là đúng lúc!

Bình tâm thì Lãnh Nguyệt giống như là đưa than cho Hạ Thiên Kỳ sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy. Câu nói của cậu làm hắn cảm thấy mừng rỡ vì thế tốc độ cũng theo đó nhanh hơn vài phần .

Cùng lúc đó, sau lưng hắn vang lên tiếng niệm chú của Lãnh Nguyệt:

Đông, nam, tây, bắc !

Tứ phương nguyền rủa, hồn nguyền rủa.

Khốn !

Theo ngữ điệu của chữ “khốn” thân thể Lãnh Nguyệt trở nên nặng nề, Hạ Thiên Kỳ chợt cảm thấy có một lực gì đó rất nặng đè lên lưng hắn, hắn kêu thảm một tiếng rồi người của hắn bị ấn mạnh xuống đất .

Ah…!

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lần này hắn bị ép tới nỗi eo hắn như muốn gãy vụn. Tuy nói như thế nhưng hắn lại không dám dừng lại, vội vàng cắn răng vựt người dậy mà tiếp tục bò đi.

Theo bản năng, Hạ Thiên Kỳ đưa mắt nhìn về phía cầu thang trên lầu, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Trên bậc thang lại xuất hiện một Khối băng cực lớn, còn con nữ quỷ áo đỏ kia thì đang ở bên trong điên cuồng giãy dụa!

Bị nhốt thật rồi ư?

Vì không xác định được con nữ quỷ áo đỏ kia giãy dụa như vậy có thể tự mình thoát ra ngoài hay không, cho nên Hạ Thiên Kỳ coi loại phong ấn này chỉ mang tính cách tạm thời. Vốn dĩ không dám do dự thêm nữa, liền cõng Lãnh Nguyệt đang hôn mê, bắt đầu liều mạng chạy khỏi chỗ này.

Trong quá trình xuống lầu, hắn nghe rõ ràng tiếng của khối băng bị rạn nứt rồi vỡ thành từng mảnh.

Đại ca? Cái tên chúa lạnh lùng kia? Cậu còn sống không đấy? Đừng ngay thời điểm này ngất đi chứ, cậu không phải là đang làm khó tôi đó sao!

Hạ Thiên Kỳ một bên liều mạng chạy một bên lớn tiếng gọi Lãnh Nguyệt. Chỉ là lúc này đây, Lãnh Nguyệt đã bất tỉnh nhân sự hoàn toàn.

Hiện tại, cứ nhất quyết trốn xuống dưới cũng không phải là biện pháp tốt. Dù sao cửa ra vào ký túc xá sớm đã bị khóa lại rồi. Còn một điều đáng nói nữa là thể lực của hắn cũng đã gần cạn kiệt.

Nên Hạ Thiên Kỳ chợt nghĩ ra điều gì đó rồi đột nhiên ngừng lại, sau đó chuyển hướng chạy đến một bên đầu bậc cầu thang sau đó đi thẳng lên lầu.

Hành vi này của hắn phù hợp với một câu nói rất là chí lý – Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN