Ác Linh Quốc Gia
Chương 439: Trở Về
Dịch: Tiểu Ngư
Biên: KimoHanie
Sở Mộng Kỳ tỏ vẻ rất tự tin, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi thêm, lúc này hắn đổi giọng nói:
“Tụi cô là người của Đệ Nhất Minh Phủ, đều có thói quen gây khó dễ bằng dược thủy pháp thuật phải không?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy khi thi hành nhiệm vụ ngẫu nhiên và nhiệm vụ phổ thông, có nhiều dược thủy pháp thuật là không tốt?”
Sở Mộng Kỳ nói xong thấy Hạ Thiên Kỳ có phần không hiểu, lập tức chững chạc giải thích đàng hoàng:
“Hôm nay tâm trạng bản tiểu thư vui vẻ nên tôi rủ lòng từ bi giảng giải cho anh tác dụng của đạo cụ pháp thuật này.
Dược Thủy pháp thuật là một phần của đạo cụ pháp thuật, dược thủy bao gồm khôi phục thể lực, khôi phục vết thương, gia tăng tốc độ, gia tăng các loại sức mạnh.
Nếu như anh bị thương nặng, chỉ cần uống một bình, lập tức vết thương sẽ lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu như năng lực của anh cạn kiệt, qủy khí tan hết, chỉ cần uống một bình, lập tức khôi phục toàn bộ khí lực của anh.
Về phần duy trì tốc độ, duy trì sức mạnh, nói đúng hơn là anh uống nó thì tốc độ có thể tăng lên, đương nhiên cũng duy trì phòng ngự, anh có thể thay đổi cụ thể cách nhìn bên trong.
Mà để loại bỏ dược thủy pháp thuật chỉ cần một chút bùa chú.
Những bùa chú này cũng có tác dụng rất lớn ở một số chỗ, ví dụ như giải trừ phong ấn, giải trừ huyền cảnh và tấn công một số loại bùa chú khác.
Cho dù đối mặt với qủy vật không lợi hại cũng không thành vấn đề với nó.
Cho nên nói không thể thiếu đạo cụ pháp thuật khi tham gia giải quyết nhiệm vụ, càng nhiều càng tốt. Hoàn toàn có thể tăng tỉ lệ sống sót lên.
Nhưng vì trao đổi đạo cụ pháp thuật bằng cách cho điểm, mà trong nhiệm vụ lại không thể thu hoạch được điểm nào nên đạo cụ pháp thuật tương đối ít, lúc này mới bắt đầu cướp đoạt.
Hiện tại anh cứ hiểu như vậy đi.”
Sau khi nghe Sở Mộng Kỳ nói, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình phát giác. Thì ra đạo cụ pháp thuật có nhiều công dụng đến vậy, lúc trước hắn còn nghĩ đạo cụ pháp thuật đều là pháp thuật thuộc sở hữu của nhóm.
“Thật sự là có thêm hiểu biết, xem ra về sau nếu có thể thì tôi sẽ chiếm đoạt.”
“Nhất định phải đoạt nhưng tốt nhất đoạt một cách kì diệu, chứ kết thù oán thì không tốt.”
Khi Sở Mộng Kỳ nói lời này ít nhiều có chút chột dạ. Hạ Thiên Kỳ hoài nghi nhìn cô một cái, hỏi:
“Cô kết thù oán với Hầu Tử chẳng phải là do cô đoạt đạo cụ pháp thuật của Hầu Tử sao?”
“Ây… Đây chỉ là một phương diện của nguyên nhân thôi.”
“Vậy cô nói phương diện khác của nguyên nhân ra đi?”
“Đương nhiên là Hầu Tử ham muốn sắc đẹp của tôi, định làm bậy với tôi nên tôi mới giáo huấn hắn, một hai lần, tình trạng đến trời đất không vung.”
“Tôi thật phục cô.”
Nếu không biết bối cảnh của Sở Mộng Kỳ ở Minh phủ, không chừng Hạ Thiên Kỳ sẽ bị Sở Mộng Kỳ quyến rũ nhưng vì biết cô ta là người hay gây họa. Nên hắn hoàn toàn không dám gần cô.
“Anh chắc là đang bái phục tôi. Nếu gọi là tiền bối cũng không quá đáng.”
“Cô hễ thấy lợi ích thì nửa ngoan nửa hiền, phụ nữ giống cô, nói chuyện không đứng đắn gì cả.”
Hạ Thiên Kỳ tức tối không muốn ai phách lối trước mặt mình, nhìn Sở Mộng Kỳ phách lối về uy quyền của mình, hắn muốn đứng lên nhổ hai ngụm nước bọt nhưng kìm lại:
“Anh không phải là chồng tôi, lấy tư cách gì mà quản chứ, tôi thích thì làm thôi.”
“Thật tình không thèm để ý đến con điên như cô, tự mình lên giường chơi đi.”
Hạ Thiên Kỳ nói, rồi lấy cái áo khoác còn chưa khô đi ra ngoài lần nữa.
Lần này hắn không rời khỏi viện tử, mà đi qua phòng kế bên, cái giường ở đó đã bị nứt ra nhưng may còn hai cái ghế ở bên trong.
Nên Hạ Thiên Kỳ tháo hai tấm ván gỗ trên giường ra đặt trên hai cái ghế làm một cái giường đơn rồi nằm lên.
Trời mưa suốt đêm, đầu hôm Hạ Thiên Kỳ ngủ không yên, trợn mắt nhìn lên trên đầu thấy mạng nhện giăng đầy rồi suy nghĩ lung tung nhưng vào nữa đêm thì hắn đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng. Hắn bị Sở Mộng Kỳ cằn nhằn đến thức dậy, hắn dụi mắt rồi đứng dậy khỏi “cái giường đơn”, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Sở Mộng Kỳ mặc một cái quần đùi, lộ ra hai bắp chân thon dài trắng nõn, nhún nhảy mấy cái tập thể dục.
“Cô thật có tinh thần, mới sáng sớm đã lên cơn.”
“Tôi thích, anh quản được sao?”
Sở Mộng Kỳ quay đầu, dữ dằn trừng mắt với Hạ Thiên Kỳ, sau đó thì cười nói:
“Thật không nhìn ra anh là một nhà khoa học, còn tự mình làm ra cái giường đơn này.”
“Đúng vậy, vậy mới có thể buông lỏng cảnh giác với cô, khi ra ngoài đi nhà xí còn vụng trộm theo dõi tôi.
“Anh nói cái gì? Đêm qua anh nhìn lén tôi đi nhà xí hả? Đồ biến thái đáng chết, sao anh vô sỉ đến vậy…!”
Hạ Thiên Kỳ không để ý tới Sở Mộng Kỳ đang kêu to ngoài sân, hắn đi vòng bên trong hai căn phòng, cũng không thấy Lãnh Nguyệt, có lẽ cả ngày hôm qua Lãnh Nguyệt không về.
Trong lòng đang nghĩ có phải Lãnh Nguyệt dầm mưa cả ngày, lập tức thấy Lãnh Nguyệt sắc mặt tái nhợt đang đi tới đạo quán, nước mưa vẫn không ngừng chảy trên người, có thể hắn đã đoán đúng.
“Sư huynh, anh đã về.”
Thấy Lãnh Nguyệt trở về, Sở Mộng Kỳ lập tức chạy tới nhưng Lãnh Nguyệt lại lạnh lùng nói:
“Dọn dẹp vài thứ, hôm nay chúng ta về ngay.”
Trên đường về, Lãnh Nguyệt vẫn trầm mặc ít nói như cũ, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói chuyện với hắn càng không quan tâm đến Sở Mộng Kỳ, cũng im lặng đi nhanh và thưởng thức phong cảnh quanh đường.
Lợi dụng khả năng di chuyển tức thời để xuyên qua nhưng bị cảnh sát phong tỏa hết thôn Thông Bắc, ba người Hạ Thiên Kỳ tiện tay đánh xe trên đường lớn, cuối cùng cũng tới trấn Thành Hương.
Lúc sau, Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ tìm quán ăn nhanh ở nhà ga lân cận, Hạ Thiên Kỳ lại mua một túi táo, rồi không ngừng phi ngựa mua vé xe đến thị trấn Phước Bình.
Sở Mộng Kỳ nói để sau này liên lạc thuận tiện, cũng phải đến xem trụ sở của bọn hắn, dù sau tương lai cũng phải liên lạc với Sở Mộng Kỳ để cùng giải quyết, nhận ra cửa vẫn rất cần thiết.
Sau khi trở lại thị trấn Phước Bình, Hạ Thiên Kỳ sử dụng máy truyền tin gọi cho Triệu Tĩnh Thù, Triệu Tĩnh Thù không về với hắn, có thể đã tham gia giải quyết nhiệm vụ.
Sau đó hắn gọi Mẫn Mẫn nhưng Mẫn Mẫn vẫn còn ở Tuyên Thành chưa về, đồng thời nghe ý hắn chắc định ở lại Tuyên Thành một thời gian ngắn.
Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù đều không ở biệt thự, trái lại làm cho Sở Mộng Kỳ vô cùng sung sướng, không hề nghi ngờ, cô muốn ở lại đây mấy ngày.
Nhìn phòng của Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù một chút, Sở Mộng Kỳ lập tức nhảy lên cái giường lớn của Triệu Tĩnh Thù thoải mái lăn lộn.
Hạ Thiên Kỳ đẩy cửa phòng thấy Sở Mộng Kỳ đang nổi điên trên giường, khó chịu nói:
“Đây là phòng của Triệu Tĩnh Thù, cô tắm xong rồi theo tôi lên giường phía trên.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!