Ác Linh Quốc Gia - Chương 448: Truy Hỏi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Ác Linh Quốc Gia


Chương 448: Truy Hỏi



Khúc Ưu Ưu không biết giám đốc gọi cô qua đó làm gì, còn tưởng rằng là muốn kêu cô đi ra ngoài mua thuốc lá, kết quả khi cô đến nơi rồi sau đó giám đốc lại nói với cô, ở đây không còn việc gì nữa, cô có thể trở về nhà.

Khúc Ưu Ưu nghe xong tức khắc cảm thấy vô cùng vui vẻ, có điều cô không dám biểu hiện ra, chỉ mỉm cười gật đầu một cái rồi cầm túi xách rời đi.

Lúc ra khỏi hộp đêm đã hơn một giờ sáng, Khúc Ưu Ưu không biết Võ Đình Đình có ngủ hay không, cảm giác như đã trễ vậy rồi mà còn đến nhà cô ấy cũng không tốt lắm.

Vì vậy nên sau khi suy nghĩ một chút, cô cảm thấy vẫn nên về nhà trước rồi tính, có điều cô chưa kịp bắt xe thì điện thoại di động trong túi xách lại rung lên.

Cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra xem, khi thấy người gọi điện thoại đến là Võ Đình Đình, cô vội vàng nhận điện:

“Chị cả, chị vẫn chưa ngủ sao?”

“Vẫn chưa đâu, chị còn phải hoàn thành đề án để ngày mai giao cho sếp, bên em xong việc chưa vậy?”

“Xong rồi, em đang nghĩ là chị ngủ rồi, đang nghĩ nên tự đón xe về nhà mình đấy chứ.”

“Chị không nói chị phải làm đề án đến tận khuya hay sao, bây giờ em đang ở đâu vậy?”

“Em đang ở chỗ hộp đêm Bách Hoa, ai.”

“Em nhanh chóng bắt xe đến đây đi, bên kia rất ồn ào, lên xe rồi thì gọi điện thoại lại cho chị.”

Đi tới đầu phố, Khúc Ưu Ưu lại đưa tay bắt một chiếc xe taxi, không biết là do ảo tưởng của cô hay thật sự đúng như vậy, cô luôn có cảm giác ánh mắt của người tài xế taxi khi nhìn cô không mang chút ý tốt. Sau đó cô lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Võ Đình Đình, lúc này trong lòng mới yên tâm được một chút.

Trên đường đi, gã tài xế taxi vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô, sau khi hàn huyên được mấy câu rốt cuộc Khúc Ưu Ưu cũng hiểu rõ vì sao người tài xế taxi này luôn cho cô cảm giác không chút ý tốt nào, bởi vì gã tài xế này hoàn toàn xem cô như “bảo bối” trong hộp đêm, cho nên chuyện trò đưa đẩy cũng tương đối trắng trợn.

Khúc Ưu Ưu cũng lười phản ứng lại gã, bởi vì người ta suy nghĩ như vậy rồi cô càng không muốn giải thích, càng tranh luận thì càng như tát vào mặt mũi của mình.

Có điều cũng không thể tránh người này lại nghĩ như vậy, có cô gái đúng đắn nào mà lại đi ra khỏi hộp đêm vào lúc hơn nửa đêm chứ, cho dù có đổi lại là cô thì chỉ sợ cũng sẽ suy nghĩ như vậy thôi.

Hữu kinh vô hiểm bước từ trên xe xuống, gã tài xế còn không quên nói muốn xin số điện thoại của Khúc Ưu Ưu, rất có ý tứ như muốn thương lượng giá hữu nghị một chút, Khúc Ưu Ưu trừng mắt nhìn gã một cái, lại bước nhanh như chạy vào tiểu khu, sau đó đi vào trong hàng hiên.

Vào thang máy đi tới tầng hai mươi tám.

Khúc Ưu Ưu bước ra khỏi thang máy, kết quả không biết có phải do tiếng điều khiển đèn bị hỏng hay không, không cần biết cô có giậm chân mạnh thế nào đi nữa thì cũng không thấy đến một ngọn đèn sáng lên, cả đoạn hành lang chìm trong bóng tối tĩnh lặng như tờ, dường như còn phát ra một luồng tử âm hàn.

Khúc Ưu Ưu mở chức năng đèn pin trên điện thoại di động lên, đi theo ánh sáng đến trước cửa nhà Võ Đình Đình, cô đưa tay gõ nhẹ vài cái lên cửa, giọng vói của Võ Đình Đình lại vọng ra từ sau cửa:

“Ưu Ưu, là em sao?”

“Chị cả, là em đây.”

Nghe giọng của Khúc Ưu Ưu, Võ Đình Đình mới cẩn thận mở cửa phòng ra, chào Khúc Ưu Ưu rồi nói:

“Mau vào đi.”

Sau khi vào rồi đóng cửa phòng lại, Khúc Ưu Ưu không khỏi nhìn Võ Đình Đình lên tiếng hỏi:

“Tiếng đèn điều khiển trong hành lang của nhà chị vì sao lại bị hỏng vậy, cả một đoạn tối đen như mực thật sự làm em sợ muốn chết.”

“Hư hỏng sao? Buổi tối khi chị quay trở lại vẫn còn rất tốt mà?”

Ngồi trên ghế salon, Võ Đình Đình đưa cho Khúc Ưu Ưu một ly nước ấm rồi có chút không quá cao hứng nói:

“Giám đốc của em sao lại là cái thứ không phải như vậy chứ, loại sếp gì mà dẫn một cô gái như em đi đến hộp đêm cho được, thật là một tên cặn bã điển hình, thật sự không yên tâm được!”

“Ai, những chuyện thế này cũng không thể nào hoàn toàn trách ông ấy, dù sao cũng là tiếp đãi mấy nhà quảng cáo, bình thường khi vận chuyển bộ phận kinh doanh còn phải dựa vào bọn họ, đến một chuyến này nhất định phải hầu hạ cho thật tốt. Mà em lại là phụ tá của ông ấy, ông ấy không dẫn theo em đến đó thì cũng không ai dẫn theo cả đâu, bọn họ còn chưa đi chơi bời xong, nhưng lại để em về trước.”

“Đoán chừng có em ngồi đợi ở đó, bọn họ mới không tiện làm những chuyện quá đáng hơn, những loại đàn ông có tiền này không được bao nhiêu người tốt hết.”

Lúc này Võ Đình Đình cũng ngồi xuống, với giám đốc của Khúc Ưu Ưu hoàn toàn không có đến chút ấn tượng tốt nào.

“Một khi có tiền trong tay rồi thì đàn ông rất dễ trở nên đồi bại, không có tiền thì thật không có chút tiền đồ nào, lại nói tiếp thì cái này cũng thật sự quá khó lựa chọn, dù sao đi nữa nếu em cứ tìm một người đàn ông bình thường, trên chất lượng sinh hoạt thì rất khó đến mức bảo đảm, hơn nữa mức độ ảnh hưởng lên con cái sau này cũng rất cao.”

“Em nghĩ trái lại vẫn rất nhiều, dù sao đi nữa cũng không có nhiều nhu cầu theo đuổi tình yêu lắm, tìm một người như Đại Vĩ này là được, vẽ ra được một cuộc sống yên ổn.”

“Anh Đại Vĩ thật tốt bết bao nhiêu, không những chăm sóc mà còn thiện giải nhân ý, quả thật rất phù hợp với tiêu chuẩn của chị.”

Khúc Ưu Ưu nói xong thì cười một tiếng, Võ Đình Đình nghe xong cũng rất thoải mái, liếc Khúc Ưu Ưu một cái trắng mắt nói:

“Nói cho em biết cũng đừng nên ưu tiên chọn người ăn nói dễ nghe, chị cả của em đây cũng không phải người có khẩu vị như vậy đâu.”

Hai chị em nói chuyện phiếm một hồi lâu sau, không biết lúc nào mà đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, Võ Đình Đình vừa nhìn thời gian nhận ra đã trễ thế này rồi, lúc này cô cũng không nói nhiều với Khúc Ưu Ưu thêm nữa, chỉ vội vàng thúc dục:

“Được rồi, không nói chuyện thêm nữa nhé, nếu không thì ngày mai không có cách nào đi làm nổi đâu, nhanh tắm một cái rồi lên giường ngủ đi.”

“Em không mang theo gì cả, tắm rồi cũng chỉ có thể dùng đồ của chị, chị sẽ không ghét em chứ?”

“Em mau tránh sang một bên đi, thời còn học đại học thì chỉ có em dùng đồ của chị nhiều nhất, trước đó chị có tắm rồi nên sẽ không tắm lại nữa.”

Võ Đình Đình nói xong thì đi thẳng đến bên mép giường, Khúc Ưu Ưu lại cởi hết quần áo đi vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau tiếng nước chảy “ào ào” đã vọng ra ngoài.

Võ Đình Đình vốn định cứ như vậy mà ngủ đi, nhưng không biết tại sao, trong đầu lại chợt nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nghi ngờ không khỏi dâng lên lần nữa.

Ngồi xuống trên giường, ngã người ra dựa vào đầu giường, Võ Đình Đình muốn chờ Khúc Ưu Ưu tắm rửa xong ra ngoài sẽ hỏi một chút về chuyện tối hôm qua.

Bởi vì không gội đầu, chỉ là vọt vào tắm rồi thôi, nên rất nhanh sau đó Khúc Ưu Ưu đã lau khô người ra khỏi phòng vệ sinh, vốn cô tưởng rằng Võ Đình đình đã ngủ trước rồi, nên khi nhìn thấy Võ Đình Đình đang chờ cô, lúc này lại không khỏi có chút kinh ngạc.

“Chị cả, vì sao chị vẫn chưa ngủ?”

“Còn chưa tới trình độ không thể kiên trì nổi mà ngủ trong một giây.”

“Có phải hôm nay Đại Vĩ không có ở nhà, không ai ôm chị nên ngủ không được không? Chuyện như thế này em hoàn toàn có thể làm thay.”

Khúc Ưu Ưu nói xong rồi quay về phía Võ Đình Đình cười xấu xa hai tiếng, Võ Đình Đình liếc cô một cái, sau đó lại hỏi đến chuyện tối hôm qua:

“Lại nói tiếp chuyện tối hôm qua ở nhà em, rốt cuộc em đã thấy gì vậy? Chị vẫn cảm thấy sự thật không giống những gì em nói.”

Nghe Võ Đình Đình truy hỏi chuyện này, vốn là trên khuôn mặt Khúc Ưu Ưu còn mang nụ cười tức khắc trở nên khó coi hơn nhiều, cô chần chừ một chút, sau đó lắc đầu nói:

“Là chị suy nghĩ nhiều rồi chị cả, lúc đó em thật sự chỉ là vì uống quá nhiều mà thôi, cho nên mới sinh ra ảo giác.

Chị ngẫm lại xem, nếu em thật sự thấy chuyện gì không hay ho, còn có thể không nói chuyện với chị được hay sao?”

“Nói cho em biết tiểu Ưu Ưu, em đừng lừa gạt chị.”

Võ Đình Đình vẫn ôm nghi ngờ về lời nói của Khúc Ưu Ưu, có điều sau rất nhiều lần không hỏi ra cũng khiến suy nghĩ tiếp tục truy hỏi đến cùng trong đầu cô hoàn toàn bay biến hết, lúc này lại thấy cô kéo chăn, sau đó quay về Khúc Ưu Ưu đang đứng ở bên mép giường nói:

“Đừng phơi mông trần đứng đó nữa, nhanh chóng lên giường đi ngủ đi, chị phải tắt đèn nữa.”

Nói xong, Võ Đình Đình lại đưa tay tắt đèn ngủ ở phía đầu giường, bóng tối thoáng chốc tràn khắp gian phòng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN