Ác Ma Bên Người - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Ác Ma Bên Người


Chương 39


Sau khi về nhà, Sơ Lê vô cùng ân cần với anh trai Sơ Nguyên, bưng trà rót nước chịu thương chịu khó, là cô em gái vàng của năm.

Sơ Nguyên trong lòng nhảy dựng lên. Em gái thay tính đổi nết làm anh trai cảm thấy có chút… không khỏe tim cho lắm, biết nhất định em gái này không có ý tưởng gì tốt đẹp: “Anh không uống nước, em mau về phòng đi.

Sơ Lê có việc muốn nhờ thật: “Anh hai, anh có thể giúp em hack diễn đàn trường có được không?”

Trong nháy mắt Sơ Nguyên tưởng tai mình nghe nhầm, lúc hồi thần lại thì giương cao đôi lông mày, ánh mắt trào phúng cười điệu cười mỉa mai: “Học sinh ngoan đây sao?, “gút gơn” đây à?

Làm gì có học sinh ngoan nào lại muốn hack cả diễn đàn trường cơ chứ?

Sơ Lê bấu víu tay anh, chớp chớp đôi mắt tội nghiệp: “Anh hai vĩ đại lương thiện ơi~

Anh hai đẹp trai đáng yêu~

Em chỉ có một việc nho nhỏ như vậy muốn nhờ mà anh cũng nhẫn tâm cự tuyệt sao?”

Ánh mắt Sơ Nguyên lộ vẻ ghét bỏ, giọng lạnh băn nhấn mạnh từng chữ: “NHẪN, TÂM.”

Sơ Lê vô cùng thất vọng, cô cúi đầu vừa đi vừa nói: “Trước kia là do em không quá hiểu chuyện nên chọc anh tức giận, anh hai, em sai thật rồi.”

Sơ Nguyên đúng là phải lau mắt mà nhìn. Từ bé đến giờ số lần Sơ Lê cúi đầu thành khẩn nhận lỗi với hắn như vậy quả thực đếm trên đầu ngón tay còn thừa.

Hắn kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Bây giờ giúp em cũng không phải là không được, chủ yếu là em phải đến trước mặt ba mẹ thành khẩn nhận sai, hơn nữa còn phải biểu đạt sự tôn kính, như vậy anh sẽ giúp em, thế nào?”

Tất nhiên là cô đồng ý.

Còn là đồng ý vô cùng sảng khoái nữa kìa, lập tức chạy xuống lầu nói chuyện với ba mẹ.

Mở cửa phòng ngủ đi xuống, ba Sơ mẹ Sơ đang ngồi ngặt rau.

Sơ Lê giẫm dép lê đến trước mặt ba mẹ, trầm mặc vài giây rồi nghiêm túc, nói: “Con vừa tâm sự với anh hai xong.”

“Qua lời dạy bảo và khuyên nhủ của anh ấy, con đã nhận thức được bấy lâu này con đúng là rất không hiểu chuyện. Đối với anh hai tài trí hơn người, con cảm thấy kính trọng bội phần, cảm thấy mình thật kém cỏi đến không chốn dung thân.

Bây giờ, con tâm phục khẩu phục anh hai. Từ nay trở đi con sẽ yêu quý anh ấy, nghe lời anh ấy.”

Sơ Nguyên nghe mà nổi hết da gà, yêu thương( nhe răng trợn mắt) xoa đầu cô em gái nhỏ: “Không sao hết, từ bây giờ em nhận ra cũng không muộn, cố gắng sửa sai mới là cô bé ngoan.”

Trong đầu mẹ Sơ hiện tại vô cùng mờ mịt, không biết hai anh em nhà này lại có âm mưu gì, bà nhìn cô, lo lắng: “Lê Lê, có phải con lại bị anh hai bắt nạt không?”

Sơ Lê lắc đầu: “Mẹ đừng nói như vậy, anh hai học rộng hiểu sâu, con rất quý mến anh ấy, có thể làm em gái anh ấy đúng là một niềm vinh hạnh lớn lao.”

Cô còn muốn tiếp tục vuốt mông ngựa thì Sơ Nguyên đã chặn đứt, nếu cong nghe nữa thì hắn không đảm bảo kìm được ghê tởm, sợ mình phun ra đây mất. Anh xách cô em gái lươn lẹo nhà mình lên phòng ngủ.

Sơ Lê: “Anh hai, anh đồng ý rồi sao?”

Sơ Nguyên nở nụ cười lạnh: “Em vuốt mông ngựa thành như vậy rồi, anh còn không đồng ý nữa thì đúng là vô nhân tính.

Sơ Lê nhanh chóng chạy đến xoa bóp vai hắn, cười tủm tỉm: “Vậy anh mau mau làm đi.”

Thành tích học tập của Sơ Nguyên không tốt nhưng bù lại khả năng học máy tính rất tuyệt vời, làm hacker cũng không kém, lúc đi học lại hay trốn học vào tiệm net ngồi nên cũng có chút bản lĩnh.

Sơ Lê yên lặng nghiêm túc canh giữ bên máy tính, khẽ nói: “Xâm nhập vào diễn đàn một chút là được.”

Sơ Nguyên nhai kẹo cao su, chê cô nhiều chuyện: “Biết rồi.”

“Anh hai, phải mất bao lâu?”

“Khoảng vài phút.”

“Được, thật yêu anh quá.”

“Cút cút cút”, da gà da vịt rơi đầy dưới chân Sơ Nguyên: “Lăn mau đi.”

Sơ Lê không tức không giận: “Được, em lăn đây, cảm ơn anh.”

Sơ Nguyên quả thật không lừa cô. Chưa đến năm phút sau diễn đàn thất trung liền đồng loạt tê liệt, trang đầu có tin mới đăng.

Lúc này mọi người đều có thể thấy bài đăng đó, là một ID chính chủ đã qua đăng kí bốc phốt tài khoản nặc danh đã tự nhận là bạn từ nhỏ, là thân thích nói Sơ Lê lừa tiền học bổng, ba mẹ Sơ là lão đại – [tôi chỉ là học muội mà thôi] và id nói mình là thân thích với nhà Sơ Lê[cảm kích nhân sĩ] đều là cùng một người, chính là Triệu Hợp Thuần của Thất ban.*

(*các bé có thấy đoạn này hơi khó hiểu hơm?)

Giang cư mệnh* bất tri bất giác cảm thấy mình vừa bị troll.

(*cư dân mạng)

1536: 233333, chứng kiến màn lật xe lịch sử của nữ thần Thất ban:))

1537: Bộ Triệu Hợp Thuần đó học diễn xuất hay gì, một học sinh trung học cũng có thể viết được một câu truyện hư cấu như thật như thế, bái phục.

1538: Không biết cô ấy thù Sơ Lê lớn đến đâu aaa!! Còn bịa ra một đống truyện hãm hại con gái nhà người ta như vậy. Nếu không phải diễn đàn bị hack thì đúng là không nhìn được bộ mặt thật của ai đó.

1539: Đây là trà xanh chính hãng hay sao? Nói bậy xong lại đổi nick name ra mặt biện minh, đa nhân cách à?

1540: Cho nên cô ta đúng là họ hàng nhà Sơ Lê sao?

1541: Nghe nói đúng vậy đấy. Là chị em họ.

1542: Chị em kiểu này đúng là muốn chỉnh chết nhau phải không:))

1543: Thật xin lỗi vì đã mắng chửi Sơ Lê. Là một người lăn lộn trên diễn đàn lâu năm mà ta còn có thể bị người khác chơi cho quay vòng vòng như vậy. Hổ thẹn hổ thẹn.

1544: Mẹ nó! Triệu Hợp Thuần đó cũng quá đê tiện rồi nha. Ta thấy cô ta đúng là ganh ghét Sơ Lê nên mới làm ra cái chuyện bỉ ổi như thế. Nhưng cũng khó trách, Sơ Lê không chỉ xinh đẹp hơn cô ta, học lại giỏi hơn cô ta, ngay cả bạn trai cũng là cô ấy được theo đuổi, Triệu Hợp Thuần đó không đố kị chết mới lạ đấy.

1545: Thất ban thật nhiều rác rưởi rồi đó.

1546: Tôi là nhỏ học sinh Nhất ban đáng thương đang lướt diễn đàn như gió, nếu không phải hôm nay diễn đàn bị hack rồi tra được id của Triệu Hợp Thuần làm sáng tỏ mọi việc thì tôi đây cũng không dám nói chuyện với Sơ Lê nữa:((. Ngày thường cô ấy đối với bạn học rất tốt, kiên nhẫn lại lễ phép, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, có ai không thích cô ấy đâu chứ? Vậy mà lại bị dính vào tin đồn đáng sợ như thế.

1547: Đúng vậy, các bạn trong lớp đều rất quý mến Sơ Lê, không ai muốn đi tranh cãi với cô ấy cả. Ở đây tôi trộm nói một câu: tôi cảm thấy Sơ Lê đứng một chỗ cùng bạn trai trông cũng rất xứng đôi đấy chứ.

1548: Tuy rằng bạn trai Sơ Lê là Trần Dã rác rưởi của Thất ban nhưng thật tình hắn đối xử với cô ấy cũng ôn nhu lắm, xem cái ánh mắt kia kìa, đám cẩu chúng ta đúng là bị tiểu đường chết rồi.

1549: Không dấu diếm nữa, ta đây là fan CP* họ lâu rồi.

(*CP – Couple: Cặp đôi.)

1550: Duyệt! Giáo hoa giáo bá, nữ nhược nam cường, lưỡng tình tương duyệt, thật xứng đôi.

1551: Muốn xem người ta phát đường văn:))

1552: Lầu trên chờ, tôi đây đi viết liền.

Sơ Lê ôm máy tính ngồi trên giường, vừa ăn khoai tây lát vừa xem biến trên diễn đàn, kì thật….

Cô có thể lí giải tại sao Triệu Hợp Thuần lại dám làm mấy việc ngu xuẩn đến mức độ này.

Bởi vì, thế sự vừa dấy lên làn sóng điên đảo lại nổi lên một làn sóng điên đảo bốc phốt làn sóng đằng trước nên bây giờ mọi người đều đang chỉ trích Triệu Hợp Thuần. Nói thật, cảm xúc cô bay giờ có chút…lâng lâng sảng khoái.

Chị đây đâu phải thánh mẫu, người ta chửi mình cũng tức lắm nhé.

May cho cô ta vì hôm sau là cuối tuần nên được nghỉ, nếu không chắc cũng chẳng dám vác cái mặt đó đi học đâu.

Sau khi sự việc bại lộ, Triệu Hợp Thuần ở nhà nổi giận đùng đùng, vừa khóc vừa nháo lên, nghiến răng nghiến lợi mắng Sơ Lê tiện nhân, tức đến cùng đường, nói sớm hay muộn cũng sẽ chỉnh chết Sơ Lê.

Bộ dạng nổi điên của Triệu Hợp Thuần dọa đến mẹ cô ta cũng phải sợ, bốp một phát tát mạnh lên gáy cô ta, rựng râu trợn mắt: “Con điên rồi phải không? Vừa khóc xong lại cười, cười rồi lại khóc, hù chết lão nương rồi!”

“Mẹ! Mẹ đánh con?” Giọng cô ta the thé có chút khó nghe: “Mẹ biết ở trường con bị bắt nạt thành cái dạng gì rồi không?”

“Bị bắt nạt còn không biết bắt nạt lại người ta à? Mẹ cấm không cho con đáng người hay sao? Tự bản thân mình không có bản lĩnh gì còn tới tìm mẹ khóc lóc? Ài, còn sắt đến tết kia kìa. Tết năm nay mẹ còn không biết phải làm gì mới tốt đây, con không biết cô gắng, cái gì cũng không bằng Sơ Lê thì lấy cái gì mà so?”

Cô ta nghĩ đến sắc mặt bà con họ hàng kia liền nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Hợp Thuần đã tức lại bị mẹ mắng cho muốn nổ phổi, dậm chân vùng vằng chạy lên phòng đập phá phát tiết.

*

Thứ bảy, nhiệt độ không cao nhưng thời tiết vô cùng đẹp.

Sơ Lê mặc áo khoác đến nhà Trần Dã ăn cơm trưa. Lúc đến dì bảo mẫu đã làm xong đồ ăn rồi mà vị đại thiếu gia này vẫn đang nằm trên giường say giấc nồng.

Bước chân Sơ Lê không phát ra một chút tiếng động, cô lặng lẽ đi đến mép giường, xốc lên một góc chăn, dùng ngón tay mềm mại nhẹ nhàng chọc chọc má hắn: “Mau rời giường, ăn cơm thôi.”

Căn phòng an tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Sơ Lê nào chịu cho hắn ngủ tiếp, cô đùa nghịch tay hắn: “Mặt trời cao quá mông rồi!”

Rốt cuộc mí mắt Trần Dã cũng giật giật, nhân lúc cô không phòng bị liền ôm eo, thuận thế kéo lên giường.

Sơ Lê không giãy giụa, để mặc hắn ôm mình từ sau lưng: “Cậu thật sự không dậy à?”

Hai mắt thiếu niên vẫn nhắt tịt, hơi thở ấm áp vờn loạn sau gáy cô. Cánh tay vắt trên eo hơi nặng lại bị ôm chặt khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Vậy cậu mau buông tôi ra, tôi muốn đi ăn cơm dì Lục nấu. Dì ấy nướng cá quá ngon luôn.

Trần Dã uể oải lười biếng nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nhìn cô nói: “Sao cậu biết dì ấy họ Lục? Còn biết món cá nướng rất ngon?”

Sơ Lê sững người, sự đắc ý vênh váo đã khiến cô quên mất đời này mình còn chưa gặp dì Lục, cũng chưa từng ăn món cá nướng dì ấy làm.

“…..Trước khi lên đây tôi đã tâm sự với dì rồi, cũng đã nếm thử món cá.”

Trần Dã không nghi ngờ nữa: “Dì ấy còn chưa đi sao?”

“Vừa đi rồi.”

Trần Dã ngồi dậy, nâng cằm cô sai bảo: “Đi, ra tủ lấy giùm tôi quần ***.”

(***: đấy, chính là cái quần mà bạn đang nghĩ đấy =))

Sơ Lê tránh trong ổ chăn: “Tôi mới không đi đâu. Sao tôi phải lấy chứ?”

Trần _lưu-manh_Dã: “Tôi ngủ nude.”

Sơ Lê tức muốn học máu, miễn cưỡng đi lấy quần *** ném cho hắn: “Đồ lưu manh.”

Sống cùng Trần Dã lâu như vậy, sao cô lại không biết hắn có thói quen ngủ nude thế nhỉ?

Trần Dã đứng cạnh giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Cậu với dì ấy nói bao lâu? Sao hôm nay dì ấy trở nên nhiều chuyện như vậy?”

Sơ Lê nói dối nên chột dạ, lắp ba lắp bắp: “Không…không nói cậu biết.”

Trần Dã không thích người khác quấy rầy cuộc sống của mình, cả như người làm quen biết lâu năm thì dù sao cũng vẫn là người xa lạ.

Sơ Lê còn nhớ năm đó sinh nhật cô đã mời Tạ Mạn cùng Trình Nam Song tới nhà làm khách. Trước đó cô cũng hỏi Trần Dã, thấy chồng mình không có ý kiến gì mới dám đưa ra lời mời.

Hai người Tạ Mạn đến còn mua hoa, bánh kem, còn cả bia,….. nữa.

Ba người quẩy banh nóc xuyên từ chiều tới tận tối, đến 7 giờ Trần Dã về nhà còn xách theo một hộp bánh kem, theo sắc mặt hắn thì có vẻ tâm trạng cũng không tệ.

Hắn mỉm cười: “Xem ra mọi người đã ăn bánh kem rồi, tôi sẽ không quấy rầy, mọi người cứ tự nhiên.”

Trần Dã mở cửa vào phòng sách Sơ Lê liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thoải mái đến nỗi cho rằng hắn thật sự không ngại.

Lúc Tạ Mạn đến còn mang theo sáu bình rượu lớn, cô uống hết nguyên một chai thần trí đã không còn tỉnh táo, tựa vào sofa như một phế nhân, còn khóc nức nở nói mình buồn ngủ.

Không thể trách tửu lượng Sơ Lê kém cỏi, loại rượu này tác dụng chậm nhưng rất thấm.

Cuối cùng nhìn người bất tỉnh nhân sự nằm trên sofa, Trần Dã gọi tài xế đưa hai người Tạ Mạn và Trình Nam Song về nhà.

Sắp xếp ổn thỏa, lúc này mặt người nào đó cũng không còn nét tươi cười thoải mái tự nhiên như trước đó nữa.

Mặt hắn lạnh như băng, ôm Sơ Lê bế lên phòng ngủ, mở cửa, trực tiếp vứt lên giường.

Do động tác “mãnh liệt” của Trần Dã mà lúc này Sơ Lê cũng đã tỉnh rượu hơn một chút. Vẫn còn men say trong người, cô trừng hắn: “Anh muốn đánh em sao?”

Trần Dã nhìn khuôn mặt ngốc nghếch say rượu kua, lòng càng thêm bực bội: “Sơ Lê, tôi thật sự đang rất rất không vui.”

Sơ Lê rụt cổ cắn góc áo, khóe mắt đầy hơi nước đáp lại hắn: “Vâng”.

“Em muốn mời bạn bè về làm khách, được thôi, tôi không có ý kiến. Chỉ có một điều duy nhất em phải đáp ứng tôi, đó là thời gian buổi tối của em phải thuộc về tôi, đã rõ chưa?”

Sơ Lê ngoái đầu nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, thắc mắc: “Chẳng lẽ bây giờ không phải trời tối sao?”

Trần Dã đúng là bị cô chọc tức chết mà.

Sơ Lê hết gặm góc áo rồi lại gặm góc gối, bị Trần Dã mặt lạnh trừng một cái liền khóc chít chít tỏ vẻ mình vô cùng đáng thương: “Thật xin lỗi, Trần Dã, em quên.”

“Là em quên anh hu hu.”

“Sao em có thể quên anh như vậy chứ hu hu hu.”

Cô nửa quỳ trên giường ngẩng đầu nhìn hắn, tủi thân nói: “Nhưng anh cũng đừng đánh em nhé, em sợ đau lắm.”

________Hết chương 39___________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN