Ác Ma Bên Người - Chương 40-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Ác Ma Bên Người


Chương 40-1


Edit: Minh

__________________

Cô rất muốn có một đứa con của riêng mình, nhưng mỗi lần thân mật Trần Dã đều làm rất tốt biện pháp phòng ngừa, hiển nhiên là hắn không có cùng suy nghĩ với cô rồi.

Có đôi khi cô muốn cùng hắn về quê một chuyến, cùng nhau thăm viếng cha mẹ quá cố của mình nhưng chính Trần Dã cũng luôn không rảnh rỗi để thực hiện nguyện vọng này của cô, hắn quá bận.

*

Sau khi rời giường, việc đầu tiên cô làm chính là cất toàn bộ bia Tạ Mạn mang đến vẫn còn thừa vào tủ.

Đến giữa trưa, Trần Dã như thường lệ gọi về, hỏi cô có chịu ngoan ngoãn ăn cơm hay không.

Sơ Lê cười hì hì nhận điện thoại: “Em ăn rồi.”

Trần Dã “ừ” một tiếng sau đó mới nói vào chuyện chính: “Ngày mai em cùng về nhà ông ngoại với tôi, mẹ tôi cũng đang ở đó.”

Đàu óc Sơ Lê đang mơ màng, nghe đến câu này lập tứ tỉnh táo: “Mẹ…anh?”

“Đúng vậy, mới từ nước ngoài về”. Giọng nói Trần Dã lạnh như những ngày tuyết tan*. “Mấy ngày nữa sẽ lại đi.”

(* các bạn có biết không, ngày tuyết tan sẽ lạnh hơn ngày tuyết rơi đấy. Nếu bạn nào có tình yêu với môn vật lý khí tượng thì lên hỏi học bá gg nhé!)

Đau đầu nhất chính là còn phải mang Sơ Lê về cho ông ngoại hắn gặp mặt.

Hắn có thể không để tâm đến ý kiến của mẹ, nhưng không thể quan tâm ông ngoại, người đã nuôi hắn lớn.

Sơ Lê đáp lại một tiếng, kì thật cô cảm thấy rất vui.

Cúp máy cô liền chạy ngay lên lầu, mở ra cánh tủ quần áo lóa mắt của mình, chọn kiểu trang phục thích hợp nhất, đủ loại kiểu dáng xinh đẹp đang chờ cô “lật thẻ bài”* mình.

(*Một số vị vua ngày xưa thường lật thẻ bài để chọn người thị tẩm.)

Mùa hè đến rất mau. Không thể không nói đến Sơ Lê là một tín đồ trung thành của loại váy hai dây. Đáng tiếc là Trần Dã lại không thích cô mặc, hơn nữa đi gặp trưởng bối thì không quá thích hợp để mặc kiểu váy này.

Suýt soát hai tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cô cũng chọn được bộ váy cùng trang sức hợp ý, sau đó nằm lên giường, cầm điểu khiển bật game show hằng ngày cô thích nhất kể từ sau khi kết hôn.

Cô còn nhớ chương trình này là do Trần Dã đầu tư, hiệu quả rất không tồi, là chương trình hot hit nhất hiện nay.

Sơ Lê cũng là một trong những tín đồ mê show này, trước mỗi lúc phát sóng, cô phải ra TV canh trước vì sợ bỏ lỡ chút gì đó thú vị. Chương trình đó sẽ mời ba cặp vợ chồng, họ sẽ kể ra những phiền não khiến người khác đau đầu nhức óc trong hôn nhân, nhưng dù vậy vẫn luôn không quên việc phát cẩu lương cho những chú “tró” độc thân ngồi trước màn hình.

Vô cùng đặc sắc lại rất thực tế.

Không giống hôn nhân giữa cô và Trần Dã, như hoa trong gương như trăng dưới nước, nhìn thì đẹp nhưng thực tế lại hư vô mờ mịt, không biết lúc nào sẽ tan biến.

Cô cùng Trần Dã, cuộc hôn nhân giữa hai người không bắt nguồn từ tình yêu.

Sơ Lê nằm được một lát lại nhảy xuống ra ngăn tủ lục nước uống có gas cùng đồ ăn vặt, vừa xem TV vừa ăn.

Ăn uống xong cô còn không quên “hủy thi diệt tích”, phi tang chứng cứ sạch sẽ gọn gàng rồi mới đi ngủ.

Lúc Trần Dã tan làm về nhà Sơ Lê vẫn đang ngủ.

Hắn dọn dẹp mấy thứ không được ngay ngắn sau đó mới hạ giọng đánh thức Sơ Lê: “Mau dậy đi, chúng ta nên xuất phát rồi.”

Sơ Lê đang say giấc nồng thì bị gọi dậy, thay quần áo trang điểm rồi mờ mịt để Trần Dã kéo mình lên xe.

Ông ngoại Trần Dã phái người tới đón họ, tài xế là một người Sơ Lê chưa gặp bao giờ, cô thấy hắn gọi ông ấy một tiếng chú Lưu.

Rất nhanh xe đã đến nhà ông ngoại Trần Dã. Bên này họ hàng thân thích rất đông, rất nhiều trẻ con nói nói cười cười nhưng cũng không làm vơi nổi sự hồi hộp bất an trong lòng cô.

Vào đến nhà chính, em họ Trần Dã mới tốt nghiệp đại học nhiệt tình chạy tới chào hỏi cô: “Chào chị dâu họ”.

Sơ Lê thẹn thùng đáp lại hai tiếng “Em họ”, sau đó hỏi một câu xã giao quen thuộc: “Thi đại học tốt chứ?”

Em họ trả lời: “Cũng tam ạ, Thanh Bắc* có thể tùy tiện chọn được.”

(*Dành cho những ai không biết: Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh (gọi tắt là Bắc Đại) là hai trường đại học nổi tiếng top đầu ở trung quốc và thế giới, điểm đầu vào rất cao. Năm 2015, Thanh Hoa đã vượt        qua            MIT (Massachusetts Institute           of Technology,            nằm     tại    bang Massachusetts, là hàng xóm của đại học Harvard tại Hoa Kỳ) để đứng đầu danh sách các trường đại học xuất sắc nhất thế giới về kĩ thuật và khoa học máy tính được bình chọn bởi US News. Nguồn: Wikipedia.

Đây là các trường đại học mình rất ngưỡng mộ nên chú thích kĩ càng ra cho các b cùng ngưỡng mộ theo=).)

Sơ Lê khen hắn: “Lợi hại quá.”

Vị em họ này nhắc tới thi đại học thì bừng bừng hứng thú, như thu được sóng FM nên thao thao bất tuyệt: “Đề thi năm nay quá đơn giản, làm bài tiếng anh, đến nửa phần giờ làm bài còn lại em đều nằm ngủ, chẳng có chút thách thức nào nên cũng không có cảm giác thành tựu.

Có điều em cũng không muốn đi Thanh Bắc, muốn ra nước ngoài du học như anh họ luôn.” Dừng một chút cậu ta hỏi tiếp: “Chị dâu họ, chị học trường đại học nào vậy?”

Sơ Lê chưa từng học đại học, cũng không biết phải trả lời câu hỏi của vị em họ này ra sao.

Lần đầu tiẻn thi đại học, phiếu dự thi của cô bị Tống Duy cố ý đánh mất. Vất vả học lại một năm, sau khi thi xong còn chưa nhận được thành tích thì cha mẹ lại xảy ra tai nạn giao thông rồi cùng qua đời, Thím nhỏ thì chèn ép bóc lột khiến cô chưa kịp trở thành sinh viên đã phải lấy chồng.

“Chị dâu họ, sao chị không trả lời?”

Sơ Lê biết hắn hỏi câu này thật sự không có ác ý nên thành thật trả lời hắn: “Chị chưa từng học đại học.”

Em họ lộ vẻ mặt xấu hổ, lại hỏi: “Vậy là chị có bằng cấp ba thôi sao?”

Nói xong cậu ta mới cảm thấy có gì không đúng, nhất thời thật muốn tự cho mình một cái bạt tai, luống cuống tay chân giải thích: “A, chị dâu, em không có ý gì đâu, chị đừng để ý.”

Sơ Lê cười cười: “Không sao.”

Cô so về gia thế hay bằng cấp đều thua xa Trần Dã, vốn dĩ khoảng cách đấy là hai thế giới khác nhau.

*

Ông ngoại hắn không có nhà nhưng bà ngoại vẫn rất nhiệt tình, sảng khoái luồn vào cổ tay cô một chiếc vòng ngọc: “Trần Dã thật không hiểu chuyện, cưới lâu như vậy mới chịu đưa con về nhà. Bà ngoại đã muốn tặng con chiếc vòng này lâu rồi mà mãi vẫn chưa có cơ hội. Thế nào, Trần Dã đối xử với con có thốt không?”

Sơ Lê ngượng ngập cúi đầu: “Anh ấy đối với con rất tốt.”

Tinh tế lại tỉ mỉ, chỉ là quản quá chặt khiến cô không tài nào thở nổi.

Cô giống như đang bị nuôi trong một cái lồng sắt khổng lồ chưa đầy khí tức khiến người ta không thoải mái chút nào.

Các cháu của bà ngoại đều là trai, thật sự rất hiếm thấy cô cháu gái ngoan ngoãn lại nghe lời như vậy. Trước đây bà từng nghe tới gia cảnh cô bé này không tốt khiến bà hơi khó chấp nhận. Có điều cô bé này dù sao cũng có xuất thân trong sạch, mà nhất là đứa cháu trai này của bà rất cố chấp, đã nhận định điều gì thì có chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được.

Không đạt được mục đích, thề không bỏ qua. Thận trọng từ tí cũng được, cường thủ hào hoạt cũng thế, đã là đồ vật của hắn thì sẽ không bao giờ có chuyện buông tay.

Người khác, một chút cũng không thể động vào.

Bà ngoại Trần Dã vừa gặp đã vô cùng quý mến Sơ Lê, cảm thấy đứa bé này rất khiến người khác tin tưởng.

“Các con phải sống thật tốt. Nếu thằng bé dám bắt nạt con thì con cứ việc tới nói với bà, bà sẽ thay con lấy lại công đạo.” Bà hơi dừng một chút rồi mới nóu tiếp: “Đứa nhỏ này ấy à, không nghe lời mẹ nói nhưng nhất định sẽ nghe bà già này.”

Nghe đến đây cô lại một lần nữa chắc chắn, mối quan hệ Trần Dã với mẹ không tốt một chút nào.

“Dạ được ạ.”

Hai người lại tiếp tục thêm một chút nữa thì Trần Dã đi tới. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nóng bừng của vợ mình, nhìn bà ngoại cười cười: “Bà ngoại, từ trưa đến giờ cô ấy chưa ăn gì cả, để con đem cô ấy đi ăn chút gì đó đã.”

“Mau đi đi, bà cũng lên lầu nghỉ ngơi một chút. Lần này con về tuy ông ngoại không biểu hiện ra ngoài nhưng thật ra trong lòng thấy rất vui đấy.”

Trần Dã nói: “Con hiểu mà.”

Trong nhà còn mười mấy đứa em họ chưa được gặp mặt Sơ Lê lần nào, sớm nghe nói qua anh họ rất yêu chiều cô vợ này, sẽ không mang cô tham gia mấy cái yến hội nhàm chán kiểu này để gặp người khác đâu.

Bọn họ sớm đã tò mò vị chị dâu họ này có dung mạo ra sao, chẳng lẽ lại có thể đẹp hơn cả tiên nữ? Cho nên anh họ Trần Dã đáng sợ kia mới thích cô ấy?

Hôm nay được gặp thì cảm thấy: Ừm, cũng xinh đẹp thật đấy, có điều ra kia thì có cả xe người đẹp hơn, lại nũng nịu hơn, nghe lời hơn ấy chứ.

Mấy bị em họ xem đến ê răng, đang yên tự nhiên bị tọng một họng thức ăn cho tró. Bình sinh lúc còn sống mấy người họ lại có thể nhìn thấy anh họ nhà mình lạnh lùng tàn khốc lại bày ra vẻ dịu dàng bưng cơm rót nước cho người con gái ngồi kế, lại còn nở một nụ cười ôn nhu nữa cơ chứ!

**Ê ê, mau mau, che mắt lại, mắt tró hợp kim của ta mù mất rồi!

“Chị dâu nghe lời thật đó. Vốn dĩ không thích ăn rau cần nhưng anh họ nhìn một cái là tự động ăn liền à.”

“Tuy rằng rất không đúng nhưng tôi cảm thấy biểu cảm miễn cưỡng ăn rau cần của chị dâu rất đáng yêu đó nha.”

“Tôi cũng thấy rất moe.”

Ánh mắt Trần Dã nhàn nhạt liếc đám người bên kia. Gặp ánh mắt sắc như dao kim cương của hắn, mấy tên tró con kia lập tức im miệng, không nói thêm mấy lời vô nghĩa mà nhào vô nhiệt tình ăn uống.

Tám giờ tối, ông ngoại Trần Dã còn chưa về đến nhà, hắn đưa Sơ Lê lên phòng thay đồ rửa mặt. Sự tồn tại của ông ngoại Trần Dã là điều hết mực uy nghiêm.

Lại qua khoảng nửa giờ nữa, bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng ô tô dần dần tiến lại gần. Ông lão chống quải trượng, mặt không chút cảm xú, ánh mắt sắc bén quét một vòng quanh phòng khách lại không nhìn thấy người muốn thấy liền sầm mặt xuống.

Vừa đúng lúc này Trần Dã mới thong dong từng bước đi từ trên phòng xuống.

Lão gia tử trầm mặt: “Vợ con đâu?”

Trước kia ông không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng đã trôi qua lâu như vậy rồi, ông cũng thấy Trần Dã đúng là quyết tâm muốn cưới người vợ này nên không còn cách nào khác, đành để hắn mang người về ra mắt cả nhà.

Trần Dã nói: “Con để cô ấy lên lầu rửa mặt rồi.”

Hắn nói chuyện với lão gia tử luôn dùng cái giọng điệu này, không vênh váo không xiểm nịnh.

“Lát nữa cô ấy sẽ xuống đây gặp ông.” Trần Dã làm mặt đơ, giọng nói có vẻ khó xử: “Con không thích vợ mình mặc áo ngủ gặp người khác.”

“…….”

Cái thân già này đúng là bị cháu ngoại này chọc tức chết rồi.

________to be continued……

🔱: phúc lợi 8/3 nha. Chúc cả nhà bình an hạnh phúc, thi cử đỗ đạt 💖

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN