Ác Ma Lao Tù
Quyển 1 - Chương 28: Đêm Đẫm Máu
Những lời diễn thuyết tràn đầy tình cảm của Tát Lỗ Tạp thông qua micro vang vọng khắp doanh trại và cả khu vực xung quanh đấy.
Ngoài quân doanh, Tần Nhiên trốn trong bóng đen nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Tránh nặng tìm nhẹ, đổi trắng thay đen!” Tần Nhiên đánh giá.
Cùng lúc ấy, Tần Nhiên cũng đang vô cùng mong chờ Tát Lỗ Tạp diễn tiếp… trên cái sân khấu hoàn hảo của hắn do chính hắn dựng lên.
Còn vị tướng quân Chiêm Ninh kia?
Tần Nhiên vừa tận mắt thấy vài thằng lính phản quân lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Nên thân phận của mấy thằng lính này thì thôi khỏi nói cũng biết.
Hiển nhiên, vị tướng quân Chiêm Ninh kia không chỉ cài mỗi một người vào quân đội của Tát Lỗ Tạp.
Người kia sẽ nhanh chóng nắm được tin Tát Lỗ Tạp âm mưu “làm phản”.
Đây chính là thứ mà Tần Nhiên muốn.
Cậu muốn long hổ tranh đấu!
Vì chỉ có như vậy thì cậu mới có cơ hội xử lý cả hai người!
Ầm! Ầm ầm ầm!
Tiếng xe tăng khởi động gầm vang trong quân doanh, nghe như tiếng sấm rền vậy. Và tiếng bước chân của rất nhiều binh lính bước lên xe bọc thép chở quân vang dội như tiếng trống trận.
Những binh lính dưới trướng Tát Lỗ Tạp bắt đầu xuất phát.
Thoáng cái, đội xe bọc thép chở quân đã gầm rú chạy ngang qua nơi ẩn nấp của Tần Nhiên.
Vào lúc này, nguyên cái doanh trại chỉ chừa tầm ba tiểu đội ở lại trông coi.
Tần Nhiên hơi tiếc nuối nhìn thoáng qua cái doanh địa vắng người ngày.
Nếu không phải cậu có chuyện quan trọng hơn nhiều cần phải giải quyết, thì cậu nhất định sẽ không bỏ qua cái cơ hội vô cùng tốt này.
Suy cho cùng thì nơi đó tuyệt đối có trữ lượng vật tư vô cùng phong phú, không chỉ đơn giản là lương thực, nhu yếu phẩm, mà còn có cả vật tư quân sự… vũ khí, trang bị quân dụng đang được chồng chất bên trong ấy. Tần Nhiên vừa nghĩ một chút thôi đã cảm thấy thèm.
Nhưng, Tần Nhiên tuyệt đối không phải là loại người vì cái lợi nhỏ trước mắt mà từ bỏ toàn bộ kế hoạch.
Tuy thật sự thì cậu vẫn đau lòng vô cùng.
Cảm giác như khi cậu rất thích thanh súng máy kia nhưng không thể không từ bỏ nó.
Vì thanh súng máy cộng thêm thùng đạn dược nữa thì thật sự quá nặng.
Cho dù lực lượng, thể chất của cậu đều đã tăng lên nhưng cậu cũng không thể vừa đeo một thanh súng bắn tỉa và một đám đồ của cậu, vừa xách theo súng máy và thùng đạn dược.
Trừ phi Tần Nhiên chấp nhận từ bỏ chạy nhanh.
Nhưng đây hiển nhiên là điều không thể.
Tần Nhiên hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh nương theo bóng đen.
Đoàn xe của Hách Liên Liệt đã dần trở nên mơ hồ trong tầm mắt của cậu.
Đuổi theo là chuyện tương đối khó khăn.
Nhưng may mắn thay, Tần Nhiên biết đích đến của đoàn xe này ở đâu!
Có thổ địa của vùng này là Kha Lâm giảng giải nên Tần Nhiên đã thuộc nằm lòng phân bố của phản quân ở trong toàn bộ cái thành phố này từ lâu rồi.
Ngoại trừ nơi Tát Lỗ Tạp đóng quân và doanh địa của Chiêm Ninh thì trong toàn bộ cái thành phố này còn hai cái quân doanh do hai người lãnh đạo khác chỉ huy nữa. Một cái ở phía nam, cái còn lại ở phía tây thành phố.
Nơi Tát Lỗ Tạp đóng quân nằm gần trung tâm thành phố.
Còn vị tướng quân Chiêm Ninh kia thì chiếm cứ cái trung tâm của cái thành phố này: quảng trường Thời Đại!
Cho nên, khoảng cách của hai doanh trại cũng không xa.
Nếu đi bằng “đường tắt” thì còn gần hơn nữa.
Tần Nhiên chạy xuyên qua từng đám từng đám phế tích, khi cậu đã đến quảng trường Thời Đại rồi thì đội xe của Tát Lỗ Tạp vẫn chưa đến. Lúc này, cậu nhanh chóng tìm một chỗ ở trên cao nấp vào.
Sau đó, cậu có một phát hiện ngoài ý muốn. Nơi cậu chọn không ngờ lại đang có người!
Người này nằm bò trong bóng đen, dựa đầu vào thanh súng bắn tỉa ngắm về phía quốc lộ, quan sát toàn bộ quảng trường Thời Đại.
Ngay lập tức, sau lưng cậu ứa ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh.
Nếu con đường tắt ban nãy cậu đi không trùng hợp nằm ngay dưới vị trí của người này, trúng ngay điểm mù trong tầm nhìn của hắn thì cậu tuyệt đối đã xuất hiện trong phạm vi bắn tỉa của hắn.
Tuy người này ở đây là vì chờ đợi Tát Lỗ Tạp, nhưng ai có thể cam đoan rằng người này sẽ không trừ khử một vài kẻ gây chướng mắt hắn?
Mà vấn đề là chỗ này xuất hiện một tay súng bắn tỉa, vậy còn những vị trí cao khác?
Nghĩ vậy, Tần Nhiên liền lập tức càng cẩn thận ẩn giấu bản thân ở trong bóng đen, quan sát xung quanh thật tỉ mỉ.
Ít nhất là còn bốn tay súng bắn tỉa nữa!
Sau khi phát hiện một chút mờ ám, Tần Nhiên liền cảm thấy may mắn vì khi đến gần cái quảng trường thì cậu đã tiếp tục tiến vào trạng thái “đi lén lút”.
Nếu không thì chắc cậu đã bị bắn thành cái sàng!
“Quảng trường Thời Đại? Phải là quảng trường của tay súng bắn tỉa mới đúng!” Tần Nhiên nghĩ thầm trong lòng.
Nhìn tay súng bắn tỉa trước mặt, cậu không hành động ngay lập tức.
Tuy cậu có thể chắc chắn 100% rằng mình có thể xử lý tay súng bắn tỉa này, nhưng lại khó lòng mà làm cho những tay súng bắn tỉa khác không phát hiện. Chỉ khi tất cả những tay súng bắn tỉa ở xung quanh đây đều bị mục tiêu hấp dẫn thì cậu mới có cơ hội ra tay!
Mà chắc rằng cậu sẽ chẳng phải đợi lâu.
Tần Nhiên biết rõ ràng rằng người mà bọn họ đang chờ là ai.
Tát Lỗ Tạp!
Thật hiển nhiên, ngay khi vị tướng quân Chiêm Ninh kia nhận được mật báo của lính ngầm thì hắn đã bài bố cái lưới này để chờ Tát Lỗ Tạp.
Ở nơi xa xa, tiếng động cơ càng ngày càng rõ ràng.
Hình bóng đoàn xe dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Tần Nhiên.
Tay súng bắn tỉa trước mặt cậu nhanh chóng điều chỉnh thế nằm. Nhưng, khi hắn còn chưa kịp điều chỉnh xong thì bỗng đâu một bàn tay xuất hiện bịt miệng hắn lại từ phía sau rồi giật mạnh đầu hắn ra sau. Sau đó, cổ hắn đau buốt.
Tần Nhiên buông cái thi thể trong tay mình ra rồi xem xét thanh súng bắn tỉa của hắn. Cậu phát hiện nó cũng là thanh “rắn độc – M1”. Nhưng so với súng của cậu thì nó còn thiếu mất hai cái thuộc tính nên cậu không thèm để ý tới nó nữa.
Cậu bưng cây súng ngắm của mình lên, ngắm chuẩn vào bên dưới.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn chừa một chút lực chú ý để chú ý những biến đổi nhỏ xung quanh.
Cho dù vẫn không thể xác định Tát Lỗ Tạp sẽ cho người núp ở vị trí cao phòng hờ hay không, nhưng cậu cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của tay súng bắn tỉa đang nằm kế bên cậu.
… … …
“Thưa tướng quân, Tát Lỗ Tạp đã tới!”
Người thư ký luôn quan sát hình tình bên ngoài vừa thấy đoàn xe của Tát Lỗ Tạp xuất hiện trước quảng trường liền tập tức đi vào trong phòng báo cáo cho người đang ngồi trong đó.
Thái độ cung kính của người thư ký đã nói lên thân phận của người đang ngồi trong phòng.
Mà những ngôi sao sáng lấp lánh trên những cái huân chương mà người kia đang đeo cũng đã nói lên địa vị của người này.
Chiêm Ninh – Tướng quân của quân phản loạn.
Nhìn sơ qua, vị tướng quân này có vẻ trẻ hơn trong tưởng tượng nhiều, trên đầu lấm tấm vài cọng tóc trắng, cả mái tóc đều được chải vuốt gọn gàng ra đằng sau.
Khuôn mặt mũm mĩm hồng hào đầy sức sống.
Đôi mắt nâu sắc bén, trông dọa người.
Trên trán người kia còn có một vết sẹo như con rết, trông thật dữ tợn.
Làm khi người khác nhìn thấy thì liền tự động chuyển tầm mắt trốn tránh trong vô thức.
Đặc biệt là khi Chiêm Ninh nổi giận thì càng đáng sợ hơn nữa!
“Thằng đó chờ không nổi nữa rồi nhỉ!” Chiêm Ninh cười khẩy, uy thế của người có quyền cao chức trọng trộn lẫn trong ánh mắt sắc bén ấy khiến cho người thư ký đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ngay khi nhận được tình báo của lính ngầm cộng thêm việc không thể liên lạc với thằng ngụy trang, Chiêm Ninh gần như là ngay lập tức liền cho rằng Tát Lỗ Tạp muốn độc chiếm túi châu báu ấy, rồi vu oan giá họa cho hắn.
Tuy rằng từ đầu đến cuối, Chiêm Ninh đều không hề có ý định chia phần châu báu kia cho Tát Lỗ Tạp, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Chiêm Ninh sẽ tha thứ cho hành vi phản bội của hắn.
“Chuẩn bị sao rồi?” Chiêm Ninh xoay đầu, nhìn người thư ký của mình.
“Mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu đáo! Tát Lỗ Tạp chắc chắn sẽ chết!” Người thư ký lập tức trả lời.
Đối với câu trả lời như vậy, Chiêm Ninh gật đầu vừa lòng. Sau đó, hắn thong thả mở một cái hộp vô cùng xinh đẹp ra, rồi cầm lấy một điếu xì gà.
Lập tức, người thư ký liền cầm cái dao cắt xì gà đi đến. Sau khi cắt xong, hắn ta châm lửa rồi mới đưa cho Chiêm Ninh.
“Tôi thích loại Lãng Phổ số 3, mùi da giả và mùi quế trong đó làm tôi nhớ đến những cái xác bị bom đạn xé tan!”
Chiêm Ninh ngậm xì gà, hút một hơi thật sâu rồi phun ra khói trắng nồng nặc.
Khói thuốc che đậy đôi mắt sắc bén của hắn.
Nhưng lại làm cho khuôn mặt uy nghiêm trở nên vặn vẹo trong làn khói thuốc.
“Cậu biết tại sao không?” Ánh mắt của Chiêm Ninh lại nhìn vào người thư ký của mình.
Người thư ký liền rùng mình một cái… hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
May mắn thay, Chiêm Ninh cũng không chờ đợi câu trả lời của người thư ký.
Sau khi lại hút một hơi thật mạnh, Chiêm Ninh nói ngay: “Bởi vì, đứng trước thi thể của người khác chứng minh rằng… tôi chính là người thắng cuộc!”
Nói xong, Chiêm Ninh đứng dậy.
Cùng với tuổi tác tăng lên, thân mình cường tráng ngày nào của hắn giờ đã mập ra, nhưng uy thế lại càng ngày càng mạnh. Chiêm Ninh bước đi như thể một con sư tử đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
So với Chiêm Ninh, khí thế của Tát Lỗ Tạp – người đang đứng phía trước quảng trường Thời Đại, yếu hơn không phải chỉ là chút ít.
Nhưng vào giây phút này, Tát Lỗ Tạp không hề lùi về sau dù chỉ là nửa bước.
Hắng ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước thẳng đến trước mặt Chiêm Ninh.
Chiêm Ninh giơ tay ngăn lại những người lính tính nổ súng đang đứng bên người hắn. Đương nhiên, đây cũng chính là tín hiệu của hắn dành cho những tay súng bắn tỉa.
“Tướng quân Chiêm Ninh! Chúng tôi cần một lời giải thích!”
Tát Lỗ Tạp dừng lại cách Chiêm Ninh tầm năm bước, hô to.
“Giải thích?” Chiêm Ninh lấy điếu xì gà ra khỏi miệng, trong ánh mắt sắc bén ánh lên khinh thường.
Thằng Tát Lỗ Tạp này tự cho rằng mình thông minh, nghĩ rằng mang theo chừng này người tới là có thể uy hiếp được hắn?
Những thằng lính này nghĩ rằng chỉ cần chúng đông người thế mạnh là có thể thay đổi quyết định của hắn?
Quá ngây thơ!
Chiêm Ninh cười khẩy trong lòng.
Hắn muốn làm cho Tát Lỗ Tạp và đám binh lính ngu muội này tỉnh ra.
“Mày cho rằng…”
Đùng!
Tiếng súng cắt ngang lời nói của Chiêm Ninh. Nháy mắt cái, đầu của Chiêm Ninh đã bị bắn nát.
Hỗn hợp não và máu bắn đầy vào người Tát Lỗ Tạp.
Sao lại thế này?
Hắn chưa ra hiệu nổ súng mà?
Tát Lỗ Tạp kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh.
Đùng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên.
Tát Lỗ Tạp đã đi cùng với Chiêm Ninh.
Cái thi thể không đầu gục trên mặt đất.
Binh lính của cả hai bên đều sửng sốt khiến cho toàn bộ quảng trường Thời Đại đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng chỉ trong vòng gần 2 giây.
“Báo thù cho thiếu tá!”
“Báo thù cho tướng quân!”
Binh lính hai bên đều cho rằng chính đối phương đã ra tay, hô lên gần như là cùng một lúc.
Đùng đùng đùng!
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, tiếng súng, tiếng pháo phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Ánh lửa bao phủ toàn bộ quảng trường Thời Đại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!