Ác Nhân Thành Đôi
Chương 117: Gặp mặt nhị lão
Đương nhiên, Trang Thư Tình cũng không biết có cảm giác của nàng có đúng hay không, nhưng nàng căn bản không tin tưởng vị cữu cữu này được.
Đổng Minh Húc ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: “Hai vị lão nhân thích
yên tĩnh, ta cũng không dám an bày quá nhiều người ở đây hầu hạ, hiện
tại Đổng gia… Nếu nhưng ở mọi người có nghe được lời nào không xuôi
tai, vậy hai tỷ đệ và Bạch công tử ngàn vạn lần đừng để trong lòng,
người lớn tuổi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ.
Trang Thư Tình cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt không
biểu cảm, “Nghe nói thân thể ngoại tổ phụ vẫn luôn không tốt, nhiều năm
nằm trên gường không dậy nổi, không biết là bị bệnh gì?”
“Người đã già, bị bệnh là việc không thể tránh khỏi…”
“Riêng chuyện này cữu cữu không cần giấu ta, ta là đại phụ, đối với bệnh nhân vẫn luôn tận lực, huống chi là ngoại tổ phụ.”
Tươi cười của Đổng Minh Đức nhất thời cứng đờ, không khỏi nhìn nhiều một chút vị chấu gái trước mắt, thái độ của nàng không giống như đáng nói
chuyện với trưởng bối, quá mức xa lạ, thậm chí còn mang theo chút không
khách khí, chẳng lẽ là đã biết cái gì?”
Đổng Minh Húc tươi cười cứng đờ, không khỏi nhìn về phía nổi tiếng đã
lâu lại đầu hồi gặp nhau ngoại sinh nữ, thái độ này nàng không giống như là đối đãi cữu cữu, quá mức xa lạ, thậm chí mang theo điểm không khách
khí, chẳng lẽ là đã biết cái gì?
Trang Thư Hàn một mực vẫn không nói gì lúc này lại đột nhiên lên tiếng,
“Cữu cữu đừng trách tỷ tỷ, trong lòng tỷ tỷ luôn lấy bệnh nhân làm
trọng, nếu như chỉ nói qua loa cho có lệ tỷ tỷ sẽ không vui.”
Đổng Minh Húc nhớ đến phần thông tin hắn điều tra về hai tỷ đệ quả thật
cũng có ghi như thế, lúc này Đồng Minh Húc liền cảm thấy an tâm hơn một
chút, “Là ta không cẩn thận, phụ thân đang ở bên trong, y thuật của Thư
Tình rất tốt, nói không chừng có thể trị tốt cho phụ thân, đây mới là
chuyện cấp bách trước mắt.”
“Ta nhất định sẽ tận lực.” Trang Thư Tình liếc hắn một cái, sau đó tiếp
tục đi vào trong nhà, “Những người khác đều ở lại đây đi.”
Đổng Minh Húc vung tay lên, những người khác lập tức đứng lại, bản thân
đang định đi vào trong lại bị Trần Nguyên chặn lại, “Trang tiểu thư vừa
nói, những người khác đều ở lại, ngay cả Đổng đại lão gia cũng ở lại đây đi.”
“Ta là cữu cữu của Thư Tình, sao lại là người khác? Tránh ra.”
Trần Nguyên cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, một bước cũng không nhường.
Đổng Minh Húc lo lắng chuyện nếu không xảy ra dưới mí mắt của mình thì
sẽ không thể khống chế, lập tức dương thanh nói “Thư Tình, cháu muốn
ngăn người cữu cữu này ở ngoài sao?”
Trang Thư Tình đang bước đến ngưỡng cửa, nghe thấy vậy liền quay đầu
lại. “Vâng, với ta mà nói, cữu cữu cũng như những người khác.”
”Ngươi!”
“Canh chừng hắn, không cho hắn đến đây, cũng không để hắn rời đi.”
“Trang tiểu thư yên tâm, hắn không chạy được.”
Nhìn Đổng Minh Húc lộ ra nụ cười không chút độ ấm, Trang Thư Tình xoay người vào cửa.
Trong phòng rất u tối, cho dù bên ngoài đang nắng gắt, nhưng khí tức trong phòng lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Trong phòng không phải là không có người, nhưng cho dù là bọn họ nói
chuyện cũng không có người liếc mắt nhìn một cái, một người nằm trên
giường, một người ngồi bên giường, những người còn lại đều đứng ở một
bên, không ai động đây, cũng không ai nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn về
phía nàng lại lộ ra kích động rõ ràng.
Đi đến gần, Trang Thư Tình mới thấy rõ người ngồi trên giường đang rơi
lệ nhìn nàng, không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, chỉ im lặng rơi
lệ..
Như cảm nhận được huyết mạch tương liên, cho dù là lần đầu gặp mặt, lòng Trang Thư tình lại chua xót vô cùng, không nói một lời liền cùng Trang
Thư Hàn quỳ xuống dập đầu ba cái, “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ngoại tôn đến thăm người.”
Lão phu nhân lảo đảo đem hai người nâng dậy, muốn nói cái gì, nhưng mở
miệng lại chỉ lặp lại mấy câu, “Đến là tốt, đến là tốt…”
Hai người một trái một phải đỡ lão nhân ngồi lại trên giường, Trang Thư
Tình ngẩng đầu nhìn vị ngoại tổ phụ đang nằm trên giường, nhìn thấy
trong con ngươi tràn đầy thê lương, nhưng lại có chút giật mình và vui
mừng, khiến cho lòng nàng càng thêm khó chịu.
So với lão phu nhân, lão thái gia mới là người chịu đả kích lớn nhất.
Ngồi xuống bên mép giường, Trang Thư Tình tự nhiên nắm lấy cổ tay của
lão thái gia, động tác của nàng vô cùng thành thạo, phục hồi lại tinh
thần liền muốn thu tay lại nhưng lại không có khí lực, hồi lâu mới mỡ
miệng nói chuyện, âm thanh có chút khàn khàn: “Ta không bệnh.”
“Ngài bị bệnh.” Trang Thư Tình nhẹ giọng phản bác, “Có lẽ ngài vốn không bệnh, nhưng hiện tại là bị bệnh thật, cháu gái bị đồn là phù thủy, có
thể cải tử hồi sinh, tất nhiên là cứu được ngài, nhưng mà, điều kiện duy nhất là ngài phải tin cháu gái.”
Bệnh của lão gia tử không chỉ chữa bằng thuốc, tâm bệnh, chỉ khi nghĩ thoáng mới có thể tự cứu lấy bản thân.
“Con không nên tới, bọn họ muốn tính kế đến hai tỷ đệ, lời đồn này cũng là bọn họ bày ra, con không nên tới.”
Trang Thư Tình tiếp nhận trà nóng đệ đệ đưa tới, ngồi gần lão thái gia
một chút, cẩn thận giúp lão nhân uống trà, lão thái gia uống được vài
ngụm Trang Thư Tình mới nói tiếp: “Con không thể không đến, dịch bệnh
lan tràn đã không thể không chế nổi, hoàng thượng triệu lệnh cháu gái
giúp đỡ chữa bệnh, cháu gái không thể kháng chỉ, Bạch Chiêm, đến ra mắt
ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ta đi.”
Bạch Chiêm rất tự giác tiến lên chắp tay hành lễ, “Lão gia tử, lão phu nhân.”
Tuy rằng đã sớm nghe nghiệt tử nói qua quan hệ giữa hắn và cháu ngoại,
nhưng hiện tại nhìn thấy hai lão nhân mới chính xác tin tưởng, không có
người dám chọc Bạch công tử là bởi vì bản lĩnh của hắn, cho dù hắn có vô pháp vô thiên, nhưng hoàng thượng lại phá lệ bao che khuyết điểm với
đứa con trai này.
Lão thái gia còn nhớ rõ, khi lão đại nói đến vị công tử này trong mắt là tràn đầy sùng kính, nhưng nam tử trước mắt lại có chút không giống như
Bạch công tử trong lời đồn.
Lão gia tử miễn cưỡng ngồi dậy đáp lễ, Trang Thư Tình lại ấn người về,
“Ngài không cần phải hành lễ, hắn về sau là tiểu bối của ngài, ngài đối
với hắn như với cháu gái là được.”
Rõ ràng nhìn thấy được trong mắt Bạch công tử xoẹt qua tia sáng, lão gia tử suy nghĩ một hồi, cũng đành nằm trở về không nhiều lời hơn nữa.
”Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, chuyện của cữu cữu, hai người có tính toán gì không?”
Lão phu nhân xoa xoa khóe mắt, lời nói mang theo chút khàn khàn, “Ta sớm đã không coi hắn là nhi tử.”
Lão thái gia, ôm ngực ho mạnh, một hồi lâu mới trỡ lại bình thường,
“Đổng gia, không chứa chấp hắn, nếu như không hủy đi thì sẽ không xây
lại được, Đổng gia tất yếu sẽ suy sụp, về phần những người khác, lão phu sẽ thỉnh hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng định đoạt theo luật pháp.”
Trang Thư Tình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ sợ đến nước này
hai vị lão nhân còn tồn tại bảo hộ với đám người kia, nếu là như vậy,
nàng sẽ không nhúng tay đến chuyện của Đổng gia thêm nữa, nàng sẽ kéo
bản thân và Thư Hàn ra khỏi chuyện này,
May mắn.
“Gọi Thanh Dương Từ vào.”
Tai của Thanh Dương Tử rất thính, không cần người nào gọi cũng rất tự giác bước vào.
Ngươi tới bắt mặt cho ngoại tổ phụ, ta thấy mạch này có chút lỳ quái.
Thế nhưng còn có loại mạch Trang tiểu thư khó nhận ra? Thanh Dương tử
lập tức tiên lên xem mạch, chỉ một lát liền hiểu được, “Lão gia tử trúng độc, chỉ là độc tính nhỏ, một năm nay tích lũy được một chút này, nếu
thời gian tích tụ ngắn, độc này sẽ không nguy hại đến tính mạng.”
Quả thế, lúc Trang Thư Tình bắt mạch liền có chút hoài nghi, sỡ dĩ lúc
nãy mới gọi Thanh Dương Tử vào cũng bởi vì hoài nghi nếu lão gia tử tức
giận sẽ làm ra những chuyện mất không chế, nếu tương lai hối hận không
chừng sẽ đem chuyện này ghi lên đầu nàng, nàng cũng không muốn gánh cái
oan lớn như vậy.
”Ngươi ước tích thời gian bắt đầu tích lũy là khoàng mấy năm?”
”Khoảng hơn sáu năm.”
Lâu như vậy? Trang Thư Tình nhìn về phía cũng hại vị lão nhân, thấy hai
người không có gì ngoài ý muốn liền hỏi,“Ngài sớm đã biết?”
”Từng có đoán.” Nhưng không ngờ lại thành sự thật, biểu tình lão gia tử
giống như khóc lại giống như cười, “Năm năm trước ta đột nhiên bị bệnh,
ngất xỉu trước mặt mọi người, đại phu nói thân thể ta đã già yếu, không
nên mệt nhọc, ta mới xin hoàng thượng cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, cũng
đem chuyện trong nhà giao cho Đổng Minh Húc, vì lần bệnh này ta vẫn
không bước ra khỏi Đổng gia, lão bằng hữu đến thăm ta, ta mới biết bên
ngoài đã đem bênh của ta truyền ra khắp nơi trong quan trường, ta cùng
người đấu nhau cả đời tất nhiên cũng có chút tâm nhãn, làm sao không
biết chuyện này là có người thao túng sau lưng, vốn tưởng rằng hạ nhân
trong nhà bị động tay chân, nhưng khi thấy hạ nhân dần dần bị thay đổi
toàn bộ ta mới biết, không phải đối thủ quan trường, mà chính là một đám nghịch tử này!”
Vốn là chuyện lớn trong nhà, lão gia tử lại nhẹ nhàng nói ra không chút
gợn sóng, phảng phất như người đối mặt không phải là mình, “Bệnh tình
của ta ngày một tăng thêm, phàm là thức ăn bọn họ đưa tới ta đều cự
tuyệt không ăn, đoạn thời gian đó bệnh tình của ta rõ ràng đã được không chế, nhưng sau này vẫn khiến cho Đổng Minh Húc biết, người nấu cơm
không đổi, nhưng người đưa cơm đều thay đổi hoàn toàn, sự tình đã đến
nước này ta còn có gì không rõ, nhưng dù cho ta tuyệt thực đến chết
không không gây ảnh hưởng được gì, đành theo tâm ý của đám nghiệt tử
kia, dù là đồ ăn bị bỏ thuốc ta vẫn tiếp tục ăn, sau đó thấy bệnh tình
của mình ngày càng tăng thêm, đến cuồi cùng còn không rời được giường,
hắn lại đến hỏi ta đang tính toán gì hắn, ta hận không thể đâm cho hắn
một đao, nhìn xem tim của hắn có phải là màu đen không, sinh hắn ra,
nuôi hắn lớn hắn thế nhưng lại muốn mạng của ta, hắn thế nhưng…”
Lão gia tử nhắm mắt lại, đây là khúc mắc nhiều năm trong lòng lão gia
tử, hắn biết tính tình của con trường, nhưng nói gì thì hắn cũng là
trưởng tử, cái nhà này sớm muộn cũng là của hắn, trên thực tế, lão gia
tử đang dần dần để hắn quản việc của Đổng gia, nhưng sao hắn lại gấp gáp như vậy, vì sao?”
Thanh Dương Tử lấy một giọt máu của Thanh Dương Tử ra nhìn nhìn: “Thực
có ý tứ, có người muốn hạ độc ngài, lại có người muốn giải độc, ta đã
nghĩ, độc này tuy độc tính nhỏ, nhưng dùng ba bốn năm cũng đủ để lấy
mạng người, nhưng ngài lại sống đến sáu năm, thì ra là thế.”
Lão gia tử mạnh mẽ mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn Thanh Dương Tử, “Ngươi nói… Có người vẫn luôn cứu ta?”
Thanh Dương Tử nghe, khẳng định gật đầu, “Quả thật như thế, lượng giải
dược nhỏ hơn độc dược, mỗi lần cũng chỉ áp chế được một phần độc tính,
những phần dư lại chỉ tăng thêm bệnh tình của ngài, như vậy có thể qua
mặt được người muôn lấy mạng của ngài, thật sự rất dụng tâm.”
”Là Tam cữu.” Trang Thư Tình nhìn về phía ánh mắt không thể tin của lão
gia tử, cười gật đầu, một lần nữa xác định, “Là tam cữu, ngoại tổ phụ đã bao lâu chưa gặp cữu cữu?”
Tâm tưởng rằng đã hóa tro tàn, nhưng nghe được lời này lão gia tử nhất
thời như được thổi thêm sinh khí, trăm lòng trăm mối ngổn ngang, trong
lúc nhất thời cái gì cũng không nghĩ ra được, nhưng lão phu nhân lãi
cưỡng chế không được kích động trong lòng hồi tưởng, “Lần tước nhìn thấy Tam Nhi, nhìn như là mùng năm tháng mười, đúng rồi, chính là tháng
mười, lão gia, chẵng lẽ Tam Nhi thật sự… Thật sự…”
Ánh mắt Trang Thư Tình đảo qua mấy hạ nhân trong phòng, “Trong số các ngươi ai là người của tam cữu?”
Lão thái gia không khỏi ngồi dậy, hi vọng đến quá độ nhiên khiến hắn như có vô tận sức lực không thể sử dụng hết, căn bản không cần người đỡ,
lập tức liền đứng dậy, “Nói, là ai trong số các ngươi.”
Một lát sau, một người trong số đó liền đứng dậy, hắn nhìn cũng đã hơn
ba mươi nhưng lại là người nhỏ nhất trong tất cả hạ nhân trong phòng,
nam nhân đi đến, khoé mắt đo đỏ quỳ xuống, “Là tiểu nhân, lão thái gia,
lão phu nhân, là tiểu nhân phụng mệnh tam gia mỗi ngày bỏ giải dược vào
nước trà của ngài, tam gia… Tam gia không chỉ đến nhìn qua một lần,
tam gia luôn để tiểu nhân lén lút ghi lại bệnh tình của ngài, chỉ sợ
rằng ngài không còn.”
Thân thể lão thái gia đổ về sau, trong mắt tràn đầy vui mừng, sau đó cười ra tiếng, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!