Ác Nhân Thành Đôi - Chương 12: Đường ra
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Ác Nhân Thành Đôi


Chương 12: Đường ra


Phía bên kia đang cân nhắc, thì Trang Thư Tình ở bên này cũng không nhàn rỗi.

Trang Trạch Dân có tâm giúp tỷ đệ bọn họ, chính mình không nên thể hiện
quá mức ân cần ra ngoài, chỉ để trưởng nữ của mình qua bên này cùng với
muội muội trên danh nghĩa của mình nói chuyện kéo gần cảm tình.

Bởi vì cùng trang lứa lại xếp cùng hàng trong tộc, trưởng nữ Trang gia
tên là Trang Thư Mẫn, đầu năm đã đính hôn, được Chu thị dạy dỗ rất khá,
nhất cử nhất động mỗi tiếng nói cử động đều giống như cung nữ trong
cung.

Trang Thư Tình cùng nàng nói chuyện liền biết được đó là bổn phận của nữ tử, thấy nàng một bên vừa thủ thỉ cùng nàng trả lời một bên vừa may vá
thành thạo, nửa điểm sai lầm cũng không có, trong lòng thật sự bội phục
không thôi.

Dùng kim thêu nàng cũng biết, không thiếu lần nàng vì các đệ đệ, muội
muội trong cô nhi viện mà may vá, tự nhận làm cũng không tệ, nhưng cùng
vị trước mắt này nhất so sánh thì thật sự là không có bản lĩnh.

Chính là đáng tiếc, rõ ràng một tay kim chỉ tốt, nhưng bức đồ án dùng để thêu này lại quá mức bình thường một chút.

”Tỷ tỷ đây là tự thêu đồ cưới cho chính mình?”

Trang Thư Mẫn cúi đầu nhẹ nhàng ân một tiếng, sắc mặt có chút ửng đỏ,“Tóm lại là sau này mình cũng phải dùng đến, thời gian cũng còn dư dả,
ta liền tự mình thêu, bên ngoài cho dù có tú nương làm, nhưng cũng không nhất định hợp tâm ý.”

”Nhưng cũng phải có đôi tay khéo léo như tỷ tỷ vậy thì mới được.” Thấy
đối phương không lên tiếng, Trang Thư Tình lại nói: “Hoa văn này là tỷ
tỷ tự mình vẽ?”

”Không phải, ta vẽ không tốt được như vậy, là mẫu thân nhờ người từ trên huyện mua về, nói là hoa văn này bây giờ lưu hành rất nhiều.”

”!” Đồ đơn giản như vậy còn phải đi mua bên ngoài? Vẫn đang rất thịnh
hành? Trang Thư Tình nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có loại cảm giác chính mình đang tọa ủng bảo sơn (gần giống như: ngồi trên núi vàng).

Ở cô nhi viện dưỡng dục nàng có viện phúc lợi làm việc sau khi lớn, theo phương diện nào đó mà nói thì rất là chính quy, thỉnh thoảng có người
tiến đến làm việc công ích, có người sinh viện học mỹ thuật trở về,
không biết vì sao rất là thích nàng, những lúc rảnh rỗi sẽ dạy nàng,
nàng cũng học được cách phác hoạ cơ bản là thành thạo.

Sau này người sinh viên ấy trở hành lão sư, Trang Thư Tình cũng liền trở thành học sinh ngoài biên chế của người đó, hai người cũng đều bảo trì
quan hệ vừa là thầy vừa là bạn rất nhiều năm, cho đến trước khi nàng
chết hai người vẫn giữ liên lạc.

Tuy trình độ của nàng không tính là tốt, nhưng nhiều năm kiên trì như vậy, vẽ tranh hoa văn tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

”Tỷ tỷ, này hoa văn này giá như thế nào?”

Trang Thư Mẫn là theo sự uỷ thác của phụ thân mà đến, hơn nữa bản thân
nàng cũng thích vị đường muội cực có hiểu biết này, thấy nàng cảm thấy
hứng thú liền tinh tế giải thích cho nàng, “Phải xem là hoa văn thế nào, nếu cái giống như của ta, nương trả giá một trăm tiền đồng là có thể
mua được, nhưng dù sao cũng không quan trọng hơn những thứ khác, cho nên cũng không dùng tốt nhất, tốt nhất mà nương mua cho ta… Là hoa văn
đang được yêu thích, bởi vì nó là độc nhất cho nên chào giá sẽ quý hơn
rất nhiều, hoa suốt năm lượng bạc, nếu người bán hàng rong thêu cho nữ
nơi đó bán ra bình thường là hai mươi đồng, hơi tốt một chút thì năm
mươi đồng là có thể mua được, trong tay bọn họ thứ gì cũng đều thật bình thường, người dùng cũng nhiều, giá cũng cao.”

Nàng một cái ngọc bội tốt như vậy mới cầm được hai trăm lượng, thế nhưng một cái hoa văn có thể bán ra giá tiền như vậy, phải hảo hảo cân nhắc
thật kĩ, sinh hoạt của tỷ đệ các nàng cũng sẽ không cần lo nữa.

”Tỷ tỷ có thể cho ta xem hoa văn mà bá nương dùng năm lượng bạc để mua không?”

”Tất nhiên là có thể.” Thu thập tốt kim chỉ, Trang Thư Mẫn đứng dậy,“Nương mua cho ta không ít, ngươi chọn lựa chọn xem có thích hay không, cứ mượn đi không sao cả.”

Ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, Trang Thư Mẫn thanh âm nhỏ xuống,“Ngươi năm nay đã mười bốn, chờ sau khi giữ đạo hiếu đã mười sáu, cũng
nên vì chính mình tính toán, ta không thể giúp ngươi cái gì, một chút
tâm ý này cũng là muốn giúp cho ngươi.”

Trên đời này, chuyện thêu hoa trên gấm dễ dàng, nhưng trong ngày tuyết
đưa than lại rất khó, Trang Thư Tình thật may mắn một đường này đi đến,
nàng gặp qua đều là những người làm cho tâm nàng ấm, nếu như không có
bọn họ, nàng biết được sự tình sẽ không thuận lợi như vậy.

Cho dù là có tâm, cũng không thể có được mấy phần là thiện ý.

Chủ động nắm tay Trang Thư Mẫn, Trang Thư Tình trong mắt hiện lên ý cười, “Ta sẽ không khách khí.”

Đi đến phòng của Trang Thư Mẫn, Trang Thư Tình không chỉ nhìn qua những
thứ bá nương mới mua này, đem những vật trong ngày thường Trang Thư Mẫn
thường sử dụng lần lượt nhìn qua một lần, trong lòng dần dần liền có ý
tưởng.

Đợi trở về phòng, tìm mấy tờ giấy, Trang Thư Tình nhàn nhạt vẽ vài nét
bút một lúc sau liền hoàn thành một bức chim nhạn xếp thành hình trôn ốc bay lên chín tầng mây.

Nàng học hội họa tuy không có tiếng nhưng cũng có gốc, lão sư kia dạy
nàng cũng tùy ý, kia mỗi loại nàng đều học qua, chỉ có đều không quá
tinh thông, tuy không mấy trang nhã, nhưng dùng để mưu sinh lại rất
thích hợp.

Mấy ngày nay nàng đã lo lắng nhiều về con đường sau này sẽ đi như thế
nào, trên người chỉ có chút bạc như vậy, miệng ăn lại như núi lở tất
nhiên là không thể, bác sĩ thú y ở trong này cũng không thể làm được,
nàng cũng không thể đi đỡ đẻ cho heo, Trang Thư Đình còn không cười chết nàng, nếu muốn tiếp tục làm bác sĩ…

Trang Thư Tình mím chặt miệng, học nhiều năm như vậy, sẽ không nghĩ lại
cầm dao giải phẫu mặc áo choàng trắng vào lừa chính mình, nếu như mình
giải phẫu người không thành công ở thế giới kia thể sẽ không cố kỵ
nhiều, nhưng mà ở thế giới này, làm đại phu so với làm thú y càng không
được.

Nàng học Tây y, giải phẫu là phương pháp quen thuộc của Tây y, nếu như
bệnh trên người có thể dùng dao để giải phẫu… Thế giới này ai có thể
tiếp thu? Sợ là quay người lại liền có quan sai tới bắt nàng đi, nhưng
nếu nàng mở một vu y thiêu thùa thì không hẳn là không thể.

Nếu hai con đường này đều không thể thực hiện được, nàng tất sẽ tìm ra
được một đường ra khác, nuôi lớn một hài tử không phải dễ dàng, muốn
dưỡng ra một đứa nhỏ có tiền đồ lại càng không dễ dàng, mà hết thảy này, đều có điều kiện kiên quyết là phải có tiền phòng thân dưới mọi tình
huống.

Hiện tại cuối cùng đã có chút rõ ràng.

Nghĩ đến Trang Thư Mẫn đang làm đồ cưới, dụng tâm vẽ vài bức tranh mới
mẻ độc đáo, tính toán trước khi chia tay làm lễ vật đưa cho nàng.

Sáng sớm ngày kế, Trang Trạch Lương liền phái người đến nói thân thể có bệnh nhẹ, một nhà bốn người đều không thể có mặt.

Lúc trước còn cảm thấy việc này tất không thể thành nhưng xem tình hình
này không khỏi âm thầm lắc đầu, Trang Thư Tình càng thấy vui vẻ trong
lòng, biết rằng Trang Trạch Lương đây là bị dao động, nhất thời không
có thể dứt khoát quyết định, dao động mới tốt, những vật ngoài thân có
thể đổi lấy tự do của bản thân, không có gì giá trị hơn việc này.

Khi Trang Trạch Dân chắp tay sau lưng đến đây, thì thấy hai tỷ đệ kia
mỗi người chiếm cứ một góc bàn tập trung tinh thần múa bút, tuy rằng
không biết bọn họ tại viết cái gì, nhưng thấy hai đứa nhỏ kia dụng tâm
sức lực như vậy liền cảm thán.

Lão Thất thật sự là bị mù mắt.

Lắc lắc đầu, Trang Trạch Dân ho nhẹ một tiếng.

Trang Thư Tình ngẩng đầu, vội vàng buông bút đứng dậy chào, “Đại bá.”

Trang Thư Hàn cũng buông xuống bút đứng lên.

”Đang luyện chữ?”

”Thư Hàn đang luyện chữ, việc tập viết này cũng giống như đi ngược dòng
nước, nếu không tiến lên thì sẽ bị lùi lại, chính hắn có ý chí tiến lên, ta làm tỷ tỷ cũng không có đạo lý ngăn trở.” Cũng không nói chính mình
đang làm cái gì, Trang Thư Tình liền nói sang chuyện khác, “Đại bá đến
đây là có việc?”

Trang Trạch Dân đem thứ vẫn để sau lưng đưa ra cho bọn họ, mỗi tay đều cầm ba quyển sách.

”Ta không giống cha ngươi thích đọc sách, tích cóp được cũng không nhiều như hắn, đây là mấy quyển ta thấy đưa cho Thư Hàn hẳn là thích hợp, Thư Hàn, ngươi cầm, coi như đây là lễ vật đại bá cho ngươi.”

Trang Thư Hàn nhìn về phía tỷ tỷ.

”Đại bá đưa cho đê thì nên nhận lấy đi.”

Trang Thư Hàn nghe vậy mới đưa hai tay tiếp nhận, “Cám ơn đại bá.”

Trang Trạch Dân nguyên bản nghĩ sờ đầu của hắn, nhưng tay gần đến lại
sửa thành vỗ vai của hắn, “Hồi nhỏ chịu chút khổ không sao, lấy tính
tình khổ luyện của ngươi về sau sẽ không thiệt thòi, cha ngươi tuy rằng
mấy năm nay càng ngày càng không biết thành cái dạng gì, nhưng hắn thời
niên thiếu có thể trúng cử liền đủ để thấy được hắn có đầu óc tốt, ngươi là con của hắn, còn có mẫu thân ngươi là người của Đổng gia dạy dỗ, tất nhiên sẽ không thể không tốt được, không cần lãng phí tài năng thiên
phú của mình, phải hảo hảo dụng công học hành.”

”Vâng.”

Nhìn hắn đáp ứng mình không phải chỉ cho có lệ, Trang Trạch Dân cảm thấy an tâm, “Không quấy rầy ngươi bận rộn nữa, Tình nha đầu ngươi lại đây,
chúng ta đổi địa phương nói chuyện.”

Trang Thư Tình đứng dậy đi theo, cầm tay đệ đệ ý bảo hắn yên tâm.

Hai người đi tới nhà chính.

”Nhìn phản ứng hôm nay của cha ngươi hẳn là bị Trần thị nói cho giao
động, sự việc này không thể tiếp tục kéo dài nữa, truyền ra ngoài sẽ đối Trang gia không tốt, ngày mai phải giải quyết, về phần danh nghĩa tỷ đệ các ngươi.”

Trang Trạch Dân nhìn về phía chất nữ, chủ ý đường đường chính chính như
vậy, “Ngươi thật sự muốn như vậy? Dù làm con thừa tự của ta trên danh
nghĩa, ta cũng sẽ không ngăn cản tiền đồ của Thư Hàn, việc hôn nhân của
ngươi ta cùng bá nương ngươi cũng sẽ suy nghĩ cho ngươi, như vậy đối với tỷ đệ các ngươi cũng tương đối tốt.”

”Đại bá cùng bá nương có lòng che chở Thư Tình đều biết đến, ta cũng
không phải người không biết phân biệt tốt xấu, nhưng mà đại bá, người
với người muốn ở chung bắt buộc phải có cảm tình gắn bó, chúng ta vốn
không coi tình cảm là thâm hậu, đến lúc đó ở chung sẽ có nhiều việc xảy
ra, lúc đó bao nhiêu tình thân cũng đều mất hết, ta và Thư Hàn cũng xem
như là người thiếu hụt về tình cảm, đại bá cùng bá nương mang đến ôn nhu cho chúng ta, chúng ta có thể cả đời đều nhớ tới, về sau dù có ở xa,
cảm tình ngược lại cũng càng tốt, chờ tình cảm thâm hậu chúng ta sẽ trở
về, mâu thuẫn mới sẽ không thể hơn cảm tình, ta hi vọng Thư Hàn có thể
giương cánh bay cao, chỉ cần hắn còn ở trong căn nhà này, về sau nếu hắn mệt mỏi nơi này chính là bến cảng của hắn, mà ta, tại thời điểm Thư Hàn không cần đến ta nữa, ta cũng cần phải có một nơi có thể để ta yên tâm
buông xuống, vượt qua nửa cuối đời người, cái gì có thể so sánh với Khê
Thủy Trấn, nguyên quán của Trang gia tốt hơn được nữa?”

Trang Thư Tình cười cười, “Để đại bá chê cười, nhưng ta là thật tâm xem
đại bá là người thân mới có thể thản thơi thừa nhận như thế, mà không
dùng nhiều lý do khác để trả lời qua loa tắc trách, ta hi vọng có thể
cùng đại bá làm người thân, về sau sẽ có việc cần lo lắng, và có người
cần quan tâm, con người sống ở trên đời nếu ngay cả người để lo lắng
cũng không có, thì không khỏi thật có chút đáng buồn, Thư Hàn một năm
nay bị thương nhưng cũng rất ngoan, lại có chút để tâm vào nhựng chuyện
vụn vặt, ở một số phương diện ta có thể khuyên giải an ủi, nhưng cũng có một số phương diện cũng cần đến thân tình ấm áp, ta cho hắn biết được,
không phải bất cứ ai sở hữu thân tình đều giống như phụ thân như vậy vô
tình cùng đạm mạc, đó là một người phụ thân vô tình, đã sớm mất đi mẫu
thân, ta cũng hi vọng Thư Hàn có thể có được hết thảy những thứ tốt đẹp, nếu như muốn cho hắn tâm tính bình thường lớn lên, thân tình là thứ
không thể thiếu.”

Trang Trạch Dân cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, hắn biết hắn nên nói cái gì đó, nhưng hắn nửa lời cũng nói không nên lời.

Tình nha đầu nhìn thấu tường tận, cũng vì nguyên nhân nàng có khả năng
tìm ra được phương thức ở chung thích hợp nhất, có khả năng tìm ra con
đường tốt nhất để dẫn Thư Hàn đang rúc trong sừng trâu chui ra ngoài.

Một cô nương mười bốn tuổi, như thế nào có thể nghĩ được sâu xa như vậy?

Nàng đã hạ quyết tâm đời này không gả, đem đệ đệ bồi dưỡng thành tài sao?

Nàng đối với mình, như thế nào mới có thể ngoan tâm được như vậy!

Cả đời người nói dài cũng không dài, nói ngắn lại cũng không ngắn, nàng có biết một người qua vài năm sẽ có bao nhiếu cô độc?

Nhưng cuối cùng, hắn cũng đã bình hòa được tâm trạng, có chút ôn nhu
nói: “Ý tứ ngươi ta đã hiểu, Lão Tứ một chi bên kia hương khói đã bị
chặt đứt, tỷ đệ các ngươi liền thừa kế một chi kia đi.”

Đã thành, Trang Thư Tình âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy chân thành đã quỳ xuống, “Thư Tình tạ đại bá thành toàn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN