Ác Nhân Thành Đôi
Chương 180: Về núi
Ngày đưa thú rời đi, nàng nguyên bản có thể khiến chúng nó đi trong im
lặng, nhưng nàng lại chọn trước giờ ngọ, chứ không phải buổi tối.
Chiếc ghế phù thủy này nàng đã sớm ngồi vững, mặc kệ là lấy phương thức
gì đưa chúng nó rời đi thì thanh danh của nàng cũng sẽ không thay đổi,
hiện tại nàng cũng không cần len lút.
Trong lòng, nàng cũng cảm thấy bọn chúng có công rất lớn, nhưng thưởng
không thể thưởng, tối thiểu thể hiện chúng nó có thể thoải mái rời đi
cuộc sống của con người.
Nếu có thể, nên càng hi vọng có thể huyên náo Kinh Đô đưa tiễn bọn chúng rời đi.
Giống như khi đến, Trang Thư Tình ngồi trên lưng con sói lúc trước, là
đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, không thể nói là chỉnh tề, nhưng có thể coi là ôn định.
Hai bên đường lớn đầy người đứng, nhường ra một con đường lớn, lúc đầu
có người hét rất lớn, nhưng lâu dấn không thấy chúng tấn công con người
nên đám người cũng tự giác yên tĩnh lại.
Nhân loại và dã thú vốn là thiên địch, giờ khắc này lại hòa bình quỷ dị. dã thú từ ngày ấy vào thành cũng chưa từng tổn thương người vô tội.
Chúng nó có cắn chết người, có ăn thịt người, nhưng tất cả đầu là loạn thần tặc tử, bọn họ đáng chết!
Bọn họ kém chút khiến cho Chu Quốc rung lay sụp đổ, chỉ kém một chút,
Chu Quốc không còn những ngày lành, ngược lại, là đám mãnh thú hung hãn
này đã giúp bọn họ.
“Nhường nhường, nhường nhường.”
Phía sau đầy chen lên trước khiên những người đúng đầu bắt đầu thấy bất
mãn, nhìn thấy tính huống phía sau, tự giác chen qua bên cạnh, còn không quên túm lấy đồng bạn bên người tiến lên.
Hai người nâng theo thịt heo, nhìn cánh tay cơ bắp cùng một thân béo mập, hai người này hắn là mỗ thịt.
Hai người đem thịt đặt trên đất, dao nhỏ sắc bén vung lên đã cắt thịt
heo ra thành rất nhiều khối, sau đó ném từng khối từng khối một về phía
đoàn thú. “Ăn thịt, ăn thịt, ăn no rồi hãy trở về.”
Thịt đến bên miệng, không có đạo lý nào không ăn, bước chân không ngừng, cúi đầu ngậm lấy miếng thịt, vừa ăn vừa tiếp tục đi về phía trước.
May mắn là hoàng đế chưa quên chúng nó, trước khi đi đã cho người chuẩn
bị một số lượng lớn thịt để chúng nó ăn no nê, coi như biểu lộ chút lòng biết ơn, lúc này mới không có tranh đoạt dẫn đến sai lầm.
Trang Thư Tình quay đầu nhìn thoáng qua, thổi một tiếng sáo thật dài,
chúng no nghe hiểu, nhất tề gầm lên. Trong lúc nhất thời, kinh đô tràn
ngập tiếng thú.
Có lẽ bởi vì tâm mang lòng biết ơn, có lẽ là vì muốn nổi bật, lại có lẽ
cảm thấy bản thân nên biểu hiện một chút, càng ngày càng có nhiều người
gia nhập đội ngũ đưa thịt.
Trang Thư Tình dứt khoát thả chậm tốc độ, thỏa mãn tư tâm của nhân loại, cũng thỏa mãn cho cái bụng của chúng mãnh thú.
Đổng lão gia tử và lão phu nhân vừa đúng một ngày trở lại Đổng gia.Đoàn
người tận mắt thấy một màn như vậy, trong lòng đều phập phòng khó bình
ổn.
Bọn họ không phải người khác, không thể ôm tâm tư giúp vui xem một màn này.
Chỉ cần nghĩ đến thời điểm bọn họ không có ở đây, tiểu cô nương trên
lưng con sói kia phải căn răng chống đỡ mọi chuyện, sử lý mọi chuyện,
nghĩ như vậy trong lòng bọn họ liền cảm thấy chua xót.
Coi chuyện này thành đương nhiên giống như đã quên mất, vị tiểu cô nương thoạt nhìn vô cùng lợi hại kia tới tháng tám này mới đến mười sáu tuổi.
“Chúng ta về trước, ngọ thiên, ngươi hỗ trợ đi nói với Tình nha đầu rằng chúng ta đã trở lại, để nàng đi một chuyến đến ngoại tổ gia.”
“Đã biết, lão gia tử.”
Trang Thư Hàn thu hồi tầm mắt, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ
không nên đến đây mà nên theo tiên sinh ở lại Hội Nguyên Phủ nghiên cứu
học vấn, tỷ tỷ khẳng định vẫn luôn lo lắng cho hắn, nhưng ít nhất không
cần bận tâm hắn mỗi ngày.
Hắn đưa bản thân đến dưới mi mắt của tỷ tỷ, thỏa mãn ý của chính mình,
tỷ tỷ mỗi ngày lại phải bỏ thêm tâm tư lo cho hắn, tỷ tỷ… sẽ càng mệt
đi. Trang Thư Tình lúc này chạy tới cửa thành.
Tướng thủ thành đã sớm nhận được tin tức, cửa thành đã dươc mở, nhân thủ đã được phái đi ổn định mọi người ra vào thành, không để bọn họ va chạm với mãnh thú
Trang Thư Tình cười cười gật đầu với vị tướng thủ thành, vỗ vỗ đầu ngân sói, ngân sói hiểu ý, tốc độ mau hơn.
Hai mươi dặm ngoại thành mới có đường lên núi, đoàn mãnh thú hướng về phía trước tiến lên.
Đội ngũ đứng ở chân núi.
Trang Thư Tình ra hiệu cho xe ngựa tiến lên.
Trên xe ngựa có những chiếc bình đựng tro cốt được dán chỉnh tề, bên
trên có ghi sói, hổ, báo, sư tử, giữa hai cái bình có một sợi dây buộc
lại với nhau.
Trang Thư Tình rời khỏi lưng sói, tiếp nhân hai bỉnh tro cốt Tam tử đưa
tới, đem bình ghi chữ sói buộc lên lưng con sói, vỗ vỗ đầu nó, tiếp tục
lấy chữ hổ buộc lên lưng con hổ.
Vừa tiếp tục làm vừa nói: “Đây là đồng bạn của các ngươi, mang chúng nó
về núi đi, đến địa bàn của các ngươi hãy đào một cái hố, vùi bình này
vào sau đó lấp lại, để chúng nó an tâm về với đất.”
“Ta đã đáp ứng sẽ đưa chúng nó trở về, chỉ là hiện tại ta bị nhốt lại không thể thoát được, các ngươi hãy giúp ta hoàn thành.”
“Nếu như chúng nó có con nhỏ thì hãy giúp chúng nuôi dưỡng, đừng khi dễ chúng nó.”
“Chúng nó vì ta mà chết, là ta thiếu chúng nó.”
“Đây là nghiệt của ta…”
Có khoảng chừng ba mươi lọ tro cốt, đối với số người chết đi thì thứ này không tính là nhiều, nhưng Trang Thư Tình không giống người khác nàng
từng là thú y, cả đời này nàng cũng sẽ không quên, nàng còn có thể nghe
hiểu lời nói của chúng nó, cũng bởi vì như vậy chúng nó mới đồng ý ra
sức vì nàng, cũng vì tư tâm của nàng mà mất mạng.
Đối với nàng mà nói, chúng không phải la ba mươi hai con súc sinh, mà là ba mươi hai người đồng bạn.
Có người có thể hiểu thú ngữ như nàng thật là kiếp nạn của chúng thú, Trang Thư Tình tự giễu, trong miệng tràn đầy vị khổ.
“Trở về đi, nên đi thật xa, đừng quay lại tìm ta.”
Mấy con thú gần nàng nhất cọ cọ nàng, lộ ra vẻ không tha.
Niệm Niệm mới sinh ra không lâu đã đi theo nàng, trao đổi với nàng cũng
càng thông thuận, không ngừng ngao ô nói với nàng, chúng nó đều thích
nàng, không có trách nàng, sinh tồn trong rừng, chỉ cần không cẩn thận
sẽ mất mạng, số lượng hàng năm chết đi có rất nhiều, phần lớn là chết
bởi địch thủ, nhiều mãnh thú trước giờ luôn coi nhau là kẻ địch lại có
thể có thời gian hòa bình chung sống như vậy đã rất khó có được, chúng
nó cũng rất trân trọng khoảng thời gian này, chúng nó vẫn sẽ ở chốn cũ,
chờ nàng tìm chúng nó chơi đùa…
Mũi Trang Thư Tình chua xót vô cùng, nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Sau khi chia tay, mấy trăm mãnh thú lục tục về núi, bộ tộc ngân sói đi cuối cùng.
Niệm Niệm và kim hổ muốn ở lại.
Nơi như kinh đô, Trang Thư Tình tất nhiên không đồng ý lưu bọn chúng
lại, nhưng cho dù nàng nói như thế nào, thì hai tiểu bất điểm lúc này đã cao hơn rất nhiều, rắn chắc hơn rất nhiều, móng vuốt cũng sắc bén hơn
rất nhiều này đều lắc đầu, cuối cùng rất trực tiếp chạy về phía kinh đô.
Trang Thư Tình bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo chúng nó, chỉ cần nàng giám sát chặt chẽ một chút là được.
Xe ngựa chạy suốt một đường vào thành, đang định vào cung xử lý mấy
chuyện lặt vặt, xe ngựa của Hướng Tả đột ngột liền dừng lại, “Trang tiểu thư, người của Hội Nguyên Phủ tới.”
Nguyên bản có chút mệt mỏi, Trang Thư tình lập tức cao hứng trở lại, “Khi nào thì đến? Người hiện tại đang ở đâu?”
“Ở Đổng phủ.” Hướng Tả dừng một chút, “Lão gia tử và lão phu nhân đều đã trở lại, còn có Trang công tử…”
“Thư Hàn cũng tới? Đệ ấy tới làm gì?” Trang Thư Tình đau đầu không thôi, nàng chỉ hận không thể nhanh chóng đem hắn ném khỏi kinh đô, hắn thế
nào còn? “Trực tiếp đi Đổng phủ.”
”Vâng.”
Mạnh bá biết biểu tiểu thư khẳng định sẽ đến nên đã an bày sẵn mọi sự,
tự mình đứng ngoài cửa chờ, nhìn thấy xe ngựa dừng lại lập tức liền tiến lên nghênh đón.
Xe ngựa của biểu tiểu thư không có đánh dấu gì, nhưng lại vô cùng dễ
nhận ra, dù sao một chiếc siêu xe ngựa được cải tiến như vậy, trong kinh đô cũng không có mấy chiếc, cũng chỉ có biểu tiểu thư ngây thơ thuần
khiết đến cái gì cũng không để ý.
“Mạnh bá.”
Mạnh bá cười mị mắt, biểu tiểu thư rất giống tứ tiểu thư, đối với ai
cũng đều hiền lành, “Lão thái gia biết ngài sẽ đến, còn đang chờ ngài
đó!”
“Trên đường bôn ba mệt mỏi còn chưa đủ sao, ngoại tổ phụ và tổ mẫu hẳn nên nhanh chóng nghỉ ngơi, còn đợi ta làm cái gì.”
“Lão thái gia kỳ thực chính là đau lòng ngài, muốn gặp ngài.” Mạnh bá dẫn người vào trong phòng.
Đại khái bởi vì định hải thần châm của Đổng gia đã trở lại nên Đổng gia
thoạt nhìn có sức sống hơn rất nhiều, hạ nhân lui tới trông thấy nàng
đều ào ào dừng lại chào.
Bên trong nhà chính, người đã ngồi đầy đủ.
Trang Thư Tình nhìn thấy tam cữu có chút kinh ngạc, lúc này, tam cữu không phải hẳn là nên ở bộ nhân sự sao?
Không đơi nàng hỏi, ĐỔng Minh Dương đã mở miệng giải thích, “Trong nhà
có người đưa tin qua, Trương đại nhân và Vệ đại nhân liền đuổi ta về, ta không thể phụ hảo ý bọn họ.”
“Xem ra tam cữu làm việc với bọn họ không sai.’ Trang Thư Tình nở nụ
cười, nói xong câu liền tiến lên hành lễ với nhị vị lão nhân.
Không đợi nàng bái xuống, Tuyết ma ma bên cạnh lão phu nhân lập tức đỡ nàng lên.
Lão thái gia thấy nàng gầy đến nỗi khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bản tay, mày
liền nhíu lại có thể kẹp chết muỗi, “Con tuổi còn nhỏ, đừng quá bận tâm
khiến thân thể bị thương.”
Lão phu nhân cũng đau lòng hát đệm, “Lão thái gia nói đúng, đây mới là
đại sự, chuyện gì cũng không qua trọng bằng thân thể của mình.”
Trang Thư Tình ôn tồn trấn an nhị lão, “Khoảng thời gian trước phát sinh quá nhiều chuyện, lúc đó không cố hơn được mới phải ra sức như vậy, mấy ngày nay không ốm, hoàng thượng đã ra lệnh cho đầu bếp trong cung
nghiên cứu mấy món bồi bổ cho còn, ngài ấy sợ đến lúc Chỉ Cố trở về sẽ
không thể giao phó.”
“Còn cười.” Lão phu nhân trừng nàng, “Bộ dạng này của con giống như dân chạy nạn vậy, đây là chuyện của nam nhân, con đi…”
”Nương!”
”Phu nhân!”
Lão thái gia và Đổng Minh Dương nhất tề lên tiếng, lão phu nhân cũng
thấy mình nói sai, có chút ngượng ngùng, “Ta không phải có ý kia…”
”Con biết, ngoại tổ mẫu là đau lòng con.” Trang Thư Tình đỡ người ngồi
xuống, “Ban đầu nhìn có chút gầy, sau này từ từ bồi bổ lại.”
Lão phu nhân liên tục gật đầu, “Nên bồi bổ lại, trên người phải có chút
thịt mới tốt, nghe Tam Nhi nói con không ở trong cung, nếu không về sau
con đều về đây dùng bữa tối?”
Nàng cũng muốn a, Trang Thư Tình cười khổ nhưng lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Đổng gia, nếu nàng ngày ngày đều đến đây,
không biết còn sẽ bị truyền thành cái dạng gì.
Hiển nhiên,, lão gia tử và Đổng minh Dương hai phụ tử đều hiểu thấu đạo lý này hơn lão phu nhân.
“Nương, Thư Tình có thể tới được thì sẽ tới, nàng ở kinh thành, cách Đổng gia rất gần, còn có thể trốn đi nơi nào.”
“Đúng vậy, ngoại tổ mẫu, con sẽ thường đến.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!