Ác Nhân Thành Đôi
Chương 203: Vẫn là giấc mộng Trang Chu?
Mà bắt xe buýt, mang theo bao lớn bao nhỏ, không lâu sau nàng đã nhìn thấy nơi mà mình rất quen thuộc.
Đây là nơi nàng đã sống cả nửa đời, mở cửa ra, Trang Thư Tình dặn bản thân rằng không nen nghĩ lung tung nữa.
“Là chị Tình, chị Tình về rồi!” Đứa nhỏ mở cửa khoảng bảy tám tuổi, mang cặp kính rất dày, gọng kính bi gãy, phải dùng băng keo để cố định lại, gương mặt mang vẻ cảnh giác, nhưng sau khi thấy người tới là Trang Thư Tình lập tức liền cười sáng lạn.
“Hôm nay Kỳ Kỳ đảm nhiệm trọng trách gác cửa sao? Đến đây, có thưởng.” Lấy một khối chocolate từ trong túi ra đưa cho đứa bé, Trang Thư Tình sờ sờ đầu, cười rất ôn nhu.
Kỳ Kỳ vui vẻ cười híp cả mắt, nhưng vẫn cố kìm lòng không mở ra ăn, mà đi đóng cửa lại, kéo Trang Thư Tình đi vào trong, “Hôm nay viện trưởng có chút không thoải mái, chị Mẫn đã đưa viện trưởng trở về phòng.”
Mẫn? Ở thế giới kia cũng có một người.
“Chị Tình, Viện trưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Đứa nhỏ không quay đầu lại, nhưng sự mờ mịt lo lắng trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được, Trang Thư Tình ôn nhu trấn an, “Đương nhiên là không có việc gì rồi, viện trưởng đã lớn tuổi, người già sức khỏe thường hay thất thường, chị đã hẹn cho bác sĩ, hôm sau sẽ mang viện trưởng đi làm kiểm tra, uống thuốc đầy đủ là sẽ tốt lên thôi, Kỳ Kỳ không cần lo lắng, cũng nói với các anh chị em khác không cần lo lắng.”
“Vâng.” Kỳ Kỳ lập tức liền cao hứng trở lại, hắn luôn luôn tin lời của chị Tình nhất.
Con nít còn chưa biết, đây chính là giai đoạn mấu chốt của con người, lão, rồi đến bệnh, sau đó là tử.
Trang Thư Tình nhìn khoảng sân của cô nhi viên, không có thay đổi gì mấy so với lúc trước, sao lại có thể không già chứ?Nàng cũng đã trưởng thành, trong ký ức của nàng, từ khi nàng tới đây, mái tóc viện trưởng đã đầy màu trắng.
Chỉ là bà ấy vẫn hiền lành như trước.
Nhìn vị lão nhân đang nằm nửa tựa trên giường, bi thương trong lòng Trang Thư Tình không thể đè nén. Bà ấy sẽ chết, nàng không muốn viện trưởng chết đi. Nếu như những ngày kia chỉ là mộng, nàng tình nguyện mong rằng những tháng ngày hiện tại có thể trôi qua thật mau.
Từng đã có một nam nhân toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, đem tất cả mọi thứ tốt nhất đưa đến trước mặt nàng, cho nàng sự thành tâm tuyệt đối, đó là thứ tình cảm sạch sẽ nhất, nàng sao còn có thể coi trọng những người khác?
Nhưng một đời người, lẻ loi trong cái thế giới này, nàng phải làm sao để tiếp tục tiếp nữa?
“Làm sao vậy? Con bị ai khi dễ?” Viện trưởng vỗ vỗ cô gái đang nằm ở bên người mình khóc đến run rẩy, phát sinh chuyện gì khiến một nha đầu cứng cỏi lại có thể khóc thành như vậy?
Trang Thư Tình chỉ gục đầu bên người viện trưởng, dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên. Lúc này nàng rất khó chịu. Nàng đã không rõ là khóc cho bản thân nhiều hơn hay vì viện trưởng nhiều hơn.
Vẫy vẫy tay cho những người khác đang ở trong phòng, những người đó lặng lẽ đi ra ngoài.
một lúc lâu sau, Trang Thư Tình mới ngồi dậy, ánh mắt sưng đỏ, “Viện trưởng, ngài có hối hận không? Tốn sức cả đời vì chúng con, dù cho bản thân có đau đớn cũng chỉ có thể chịu đựng một mình. Chưa từng ăn ngon, mặc đồ tốt, cho dù viện trưởng đã từng có rất nhiều lựa chọn khác nhưng ngài lại bỏ qua, hiện tại, viện trưởng có hối hận không?”
“Hối hận, quả thật là vô cùng hối hận.” Viện trưởng hiền lành cười nhìn nàng, ánh mắt mềm mại. “Khi đó… Dùng lời hiện đại mà nói thì hẳn là đang trong thời kì mãn kinh. Cảm xúc vô cùng khó khống chế, thường xuyên sẽ nghĩ. Nếu như ta không buông tay những cơ hội lúc trước, có phải sẽ sống hạnh phúc như con nói, ăn sơn hào hải vị, mỗi ngày mặc một bộ đồ mới, mà không phải như lúc này, ngày ngày lo lắng cho bọn nhỏ, lúc trước, quả thật đã nghĩ tới.”
Viện trưởng cười, mang theo sự cảm khái, “Nhưng, trừ khoảng thời gian kia ra, phần lớn tất cả những thời điểm khác ta đều vui vẻ, những đứa trẻ ta nuôi lớn đều có lương tâm, những người trong tay chỉ cần hơi có chút tiền đều sẽ mang đến cho các đứa nhỏ ở đây, ta nghĩ, nếu lúc trước ta bỏ qua, giao bọn trẻ vào tay người khác, nói không chừng bọn nhỏ sẽ phải chịu khổ, hoặc bọn nhỏ sẽ không biết làm cách nào thể hiện thiện ý của chúng nó với người khác, chỉ cần nghĩ rằng những đứa nhỏ ta nuôi dưỡng đều có ích cho xã hội a liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và thỏa mãn, sự thỏa mãn, giàu có về mặt tinh thần này không thứ gì có thể sánh bằng, ta có thể khẳng định, cho đến ngày ta chết ta nhất định cũng không hối hận, thứ ta lo lắng duy nhất đó là sau khi ta chết người lên thay có thể sẽ là người không tốt, chỉ xem nơi này là bậc thang để tiến lên mà không dụng tâm chăm sóc cho mấy đứa nhỏ, Tình Nhi, nếu như chuyện này xảy ra, ta dù chết cũng không nhắm mắt.”
Trang Thư Tình cắn môi lắc đầu, “Còn có chúng con, ai dám ngược đãi bọn nhỏ, chúng con sẽ khiến người đó không thể ở lâu trong này, thực sự nếu có một ngày như vậy, con sẽ ở lại đây, thay ngài trông nom cho bọn nhỏ, để chúng có thể yên ổn lớn lên.”
Viện trưởng nhẹ nhàng vỗ tay nàng, “Con có tâm là đủ rồi, nhưng viện trưởng không đồng ý muốn con đi con đường này của ta, ta đã đi qua nó mấy thập niên, hiểu quá rõ những khó khăn trên nó, ta không muốn con cũng trải qua những chuyện như vậy, hiện tại thu nhập của con cũng tốt, con cũng không phải người tiêu tiền như nước, để dành một chút, về sau nếu có ai cần trợ giúp, con có thể giúp người ta một phen là được.”
“Viện trưởng…”
Trang Thư Tình là một đứa trẻ kiên cường, viện trưởng nuôi nàng từ nhỏ lớn lên nên cũng biết, thấy cảm xúc của nàng hôm nay cũng biết sự tình xảy ra không phải nhỏ, “Có phải có người nào làm con thương tâm hay không?”
Trang Thư Tình lắc đầu, lại gật gật đầu.
“Con mơ một giấc mơ, là một giấc mơ rất dài.” Trang thư Tình ôm lấy tay viện trưởng, đem tất cả những gì nàng thấy trong mộng kể ra hết, từng chuyện từng chuyện, vừa kể, nước mắt không ngừng rơi, thanh âm có khi nghẹn ngào, có khi lưu loát, tựa như… nàng thật sự đã trải qua hai năm đó vậy.
Viện trưởng vẫn một mực an tĩnh nghe nàng nói, nàng năm nay đã sáu mươi tám, trải qua rất nhiều khó khăn, cũng đã thấy những gì mà bọn trẻ chưa từng thấy, nàng sẽ không coi rằng chuyện này chỉ là giấc mộng.
không có ai mơ một giấc mơ hoàn chỉnh như vậy, cẩn trọng như vậy.
Nhưng nàng lại không dám nghĩ đến một phương hướng khác.
Con người đều e ngại khi đối diện với sự thật, nàng cũng vậy.
“Con muốn đi không? Trở về lại thế giói trong giấc mơ kia? Con có nhớ nhũng nguời ở nói đó không?”
“Nhớ, rất nhớ.” Trang Thư Tình cười buồn, “Viện trưởng, con không muốn kết hôn.”
“Đó chưa hẳn đã là một giấc mơ, có chút cơ duyên không phải ai cũng có thể gặp được, nhưng mà không có nghĩ là nó không tồn tại.”
Viện trưởng là người từng trải qua nhiều năm tháng, ánh mắt của nàng khiến cho Trang Thư Tình gần như rơi vào tuyệt vọng lại một lần nữa tìm thấy hi vọng.” Con người nói đến cùng là phải trải qua thì mới biết được, không nỗ lực, về sau sẽ hối hận.”
“Con không biết bản thân phải nỗ lực như thế nào, hướng đi ở đâu con cũng không biết.” Trang Thư Tình cúi đầu, “Nhưng nếu không thử một lần, sao con có thể cam tâm.”
“Vậy là được rồi, là mộng hay thực, thử mới biết được.”
Viện trưởng cẩn thận đánh giá nét sáng rọi trên mặt tiểu cô nương, cẩn thận có thể nhìn thấy nàng quả thật đã có chút thay đổi, sự thay đổi này giống như thói quen dần dần bị cuộc sống ảnh hưởng, độ cong khi ngẩng đầu, động tác uống trà, đã không giống với Trang Tình của trước kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!