Ác Nhân Thành Đôi
Chương 217: Chó cắn chó
Ngày kế, Trang Thư Tình liền mang theo bọn họ đi đại lao hình bộ.
Đương nhiên, Trang Thư Tình không có đi vào, vì để giết thời gian, nàng liền đi lật xem hồ sơ của hình bộ.
Hình bộ thượng thư Sở Trác thường thường ngẩng đầu nhìn nàng, không biết nàng đang nhìn thật hay là đang thất thần.
Trang Thư Tình không thất thần, chẳng những vậy hiện tại nàng đã đọc được không ít.
Trang Thư Tình đột nhiên mở miệng, “Sở đại nhân cảm thấy hiệu suất phá án hiện tại của hình bộ như thế nào?”
”Này…”
“Không dám trả lời?” Trang Thư Tình ngẩng đầu, “Hay là không biết phải trả lời như thế nào?”
Sở Trác đang định đáp lời, Trang Thư Tình lại nói: “Không cần suy nghĩ
phải ứng phó ta như thế nào, bây giờ ta đã mặc kệ mọi chuyện, không ngại báo trước cho Sở dại nhân một tiếng, sau này các người sẽ do Bạch công
tử quản, nếu không muốn bị hắn lột xuống một tầng da, tốt nhất là nên
làm tốt mọi chuyện, hắn không dễ nói chuyện như ta đâu.”
Nghe được tiếng bước chân, Trang Thư Tình khép hồ sơ đứng dậy, “Ta chỉ
thuận miệng nói mà thôi, phải làm như thế nào là chuyện của Sở đại nhân, quấy rầy rồi.”
“Hạ thần tiễn Trang tiểu thư.”
Trang Bình Chí thấy vị đại thần trong triều cung kính đưa Thư Tình ra
ngoài, tức khí lúc nãy nhất thời đều biến mất, đây mới là hy vọng của
Trang gia, tương lai của Trang gia, những tên kia đến khi ngồi lao lại
vẫn chưa biết hối cải, chết cũng xứng đáng.
”Tổ bá phụ.”
Trang Bình Chí phục hồi lại tinh thần, cảm xúc của hắn đã hòa hoãn rất
nhiều, “Sau khi trở về ta sẽ khai trừ tên bọn họ khỏi từ đường, đá bọn
họ ra khỏi gia tộc, Trang gia không có loại con cháu như vậy.”
“Tổ bá phụ không cần vì bọn họ mà tức giận, không đáng giá.”
“Trang gia tự nhận là dòng dõi thư hương, đời đời vẫn luôn thanh thanh
bạch bạch, không nghĩ tới thế nhưng lại có loại làm ra những chuyện bất
trung bất hiếu như vậy, sao có thể không tức cho được.” Trang Bình Chí
thở dài một hơi, “Bọn họ còn muốn gặp con, ta đã trực tiếp cự tuyệt, bọn họ còn có mặt mũi nào để gặp con.”
Khóe môi Trang Thư Tình giơ lên, “Là ai nói muốn gặp con? Trang Thư Đình?”
“Là nàng đề xuất, phụ… Trang Trạch Lương cũng phụ họa, con không cần để ý tới, con không nợ bọn họ bất kì thứ gì cả, bọn người không biết thị phi này, trong lòng tổ bá phụ đã quyết, Trang gia sẽ không có người nào dám nói xàm.”
“Thư Tình đa tạ tổ bá phụ duy trì, nhưng mà nếu bọn họ đã muốn gặp con,
vậy liền gặp đi, con có cái gì mà không dám, nay bọn họ đã mất đi tự do, con lại ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, bọn họ đếm ngược từng ngày, mà con, lại có tương lai trường trường cửu cửu. Bọn muốn gặp con chắc là
muốn đề ra một yêu cầu cuối cùng, con đương nhiên sẽ thỏa mãn bọn họ.”
Trang Trạch Dân nhíu mày, lời, không khỏi có chút…
“Hướng Tả. Ngươi thay ta đưa tổ bá phụ mọi người về Đổng phủ trước.”
“Vâng.”
Trang Bình Chí thấy bộ dáng nàng như đã hạ quyết tâm, hắn cũng không
khuyên gì nữa, chỉ nhắc nhở: “Lời của bọn họ nếu quá mức khó nghe thì
con cũng đừng để trong lòng, hiện tại bọn họ đã cùng đường, nói chuyện
cũng khó lựa lời, ngay cả với ta đã thế, đối với con chỉ sợ sẽ càng khó
nghe, con đừng quá chấp nhặt.”
“Con biết, tổ bá phụ yên tâm.”
Trang Trạch Lương, một nhà bốn người bị nhốt trong hai lồng giam cạnh nhau.
Tuy rằng tội của bọn họ đã định, ít ngày nữa lập tức sẽ bị hành quyết,
nhưng dù sao cũng là người thân của Trang tiểu thư, cũng không có ai dám quá mức khắc nghiệt với bọn họ, ai biết được lúc nào Trang tiểu thư sẽ
mềm lòng? Cho nên mấy người ở trong lao cũng không chịu đau khổ, tính
tình càng không có nửa phần thu liễm.
Nhìn thấy Trang Thư Tình một khắc, Trang Thư Đình lập tức nhào tới cửa
lao, cố gắng khống chế bản thân không cào nát gương mặt kia.
Trước mắt, chỉ có Trang Thư Tình mới có thể khiến nàng thoát ra khỏi nơi này.
Trang Trạch Lương cũng cùng chạy đến, hắn không khống chế bản thân lại
như Trang Thư Đình, từ trong khe hở vươn tay ra muốn bắt lấy nàng, lập
tức bị Bảo Châu không khách khí đánh về.
Chịu đựng đau đớn, kiềm chế tỳ khí, ngữ khí Trang Trạch Lương khẩn cầu
nói: “Thư Tình, Tình Nhi, con cứu cha đi, chuyện này đối với con rất dễ
dàng, con thả ta ra ngoài, ta là cha con, cho dù ta có lỗi với mẫu thân
con thì ta cũng là cha của con, con sao có thể nhìn phụ thân mình đi tìm chết.”
“Ta có thể.” Trang Thư Tình nhẹ bẫng nói ra ba chữ, nhìn vẻ mặt vẫn tuấn lãng như trước của Trang Trạch Lương lúc này ngốc ra, trong lòng nàng
vui vẻ không ít, “Vì sao ta lại không thể? Phụ thân? Phụ thân ta đã chết sớm, còn ngươi, tạm thời còn sống, nếu ngươi chết, nói không chừng ta
còn có thể thắp cho ngươi một nén hương.”
“Đồ bất hiếu!: Cảm thấy thanh âm của mình quá lớn, tỳ khí cũng không
khống chế tốt, Trang Trạch Lương lại đè xuống thanh âm, “Tình Nhi, cha
sai lầm rồi, cha biết sai rồi, về sau cha nhất định sẽ đối tốt với con,
đối tốt với Hàn Nhi, con tin tưởng cha, có được không?”
Trang Thư Tình ra hiệu cho Hướng Tả chuyển ghế ngồi đến cho nàng, phủ
phủ tro bụi vốn không có trên quần áo, ngẩng đầu chống lại ánh mắt vội
vàng của Trang Trạch Lương, lại chuyển đầu về phía Trang Thư Đình, “Nghe nói là ngươi muốn gặp ta, muốn nói cái gì?”
Trang Thư Đình không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên nói chuyện với mình, sau đó cắn răng một cái nói: “Chỉ cần ngươi ta ta ra ngoài, ta sẽ dập đầu
bồi tội với ngươi.”
“Ngươi nghĩ rằng là ta sẽ giống như ngươi sao?” Trang Thư Tình chỉ vào
Trang Trạch Lương, “Để ý quan ái của hắn? Để ý chút tài sản của Trang
gia? Luôn cảm thấy rằng ngươi xuất sắc hơn ta, ta phải ghen tị ngươi,
cho nên bây giờ mới muốn áp chế ngươi?”
”Ngươi…”
“Nếu như khi ta còn nhỏ thì đúng là như vậy, có lẽ ta đã từng để ý, cũng từng chờ đợi, nhưng hiện tại, những thứ này đối với ta đã không còn cần thiết, ta dựa vào bản thân mình để có được hết thảy chính mình mong
muốn, những thứ này, cho dù là cả đời các ngươi cũng không thể theo kịp, bất kể là thứ gì, chỉ cần ta muốn, ta rất dễ dàng có thể lấy được,
giống như hiện tại vậy, là các ngươi phải cầu khẩn ta, mà ta, có thể
ngồi ở chỗ này nghe các người cầu xin.”
Trang Thư Đình oán hận cắn chặt lấy môi, cố gắng để bản thân không đưuọc mất khống chế, dựa vào cái gì, Trang Thư Tình dựa vào cái gì mà có thể
có được hết thảy!
Quyền thế, nam nhân cường đại, danh vọng khó ai có thể sánh bằng, tất cả những thứ này, nên là của nàng mới đúng!
Từ nhỏ nàng đã mạnh hơn Trang Thư Tình, Thư Tình chỉ là đồ nhá gan, vĩnh viễn chỉ biết tránh đằng sau nương, y thuật thần kỳ có thể mổ bụng
người gì đó, nàng học được từ chỗ nào? Sao nàng lai dám học
Người này, không phải Trang Thư Tình, tuyệt đối không phải!
“Đúng, đúng, ngươi không phải Trang Thư Tình, Trang Thư Tình cho dù nói
chuyện lớn tiếng cũng không dám, bị khi dễ cũng chỉ ó thể trốn một chỗ
nào đó thầm khóc, nàng căn bản không biết y thuật, càng không có tài
năng giám quốc, ngươi không có khả năng là Trang Thư Tình, nói, ngươi là ai!”
“Đúng vậy, ta không phải Trang Thư Tình, Trang Thư Tình đã sớm chết,
chính là Trang Thư Tình nhát gan kia, nàng chính là bị các ngươi liên
thủ giết chết, Trang Thư Tình hiện tại là một người hoàn toàn mới, nàng
to gan, không sơ bất luận kẻ nào, bất kỳ việc gì, có thể cứu được người, giữ được nước, dám làm dám chịu, nàng có được sự hâm mộ của mọi người,
có được hết thảy những thứ người thứ mà người khác chỉ dám nghĩ trong
mơ, những thứ này, tất cả đều là của Trang Thư Tình, ngươi, cho dù không cam lòng thì có thể làm được gì?”
Trang Thư Tình không biết lúc này nàng hận ai, nhưng đồng hời, trong
lòng nàng lại thoải mái giống như được uống mô ly nước đá vào ngày trời nóng bức, thoải mái từ đầu đến chân.
Những ngươi này, đều là người đã từng làm nhục nàng, hiện tại, bọn họ đã chịu báo ứng.
“Tình Nhi, Tình Nhi, đừng để ý đến nàng, thả phụ thân ra ngoài, nhanh, thả phụ thân ra ngoài.”
Nam nhân này, sinh được một bộ túi da tuấn lãng, nhưng bên trong lại thối rữa đến tanh tưởi.
Trang Thư Tình lạnh lùng nhìn hắn, “Trong bốn người các ngươi, ta chỉ
thả một người, các ngươi tự thương lượng với nhau, nên thả ai.”
“Ta.”
Cả ba người đều trăm miệng một lời, Trang Thư Diệu và Trần thị lúc trước vẫn luôn làm người ẩn hình lúc này cũng tiến lại đây, chỉ có Trang Thư
Đình mắt lạnh quan sát hết thảy, nàng biết, Trang Thư Tình sẽ không bỏ
qua cho bọn họ, nàng muốn xem bọn họ xấu mặt, nàng cho dù chết, cũng
không muốn bị Trang Thư Tình chế giễu.
“Chỉ có thể chọn một.”
“Ta, Tình Nhi, ta, ta là phụ thân của con, là trụ cột trong gia đình, đương nhiên là ta.”
Trang Thư Diệu lạp tức phản bác, “Cha, ngài già rồi, ngài ra ngoài có
thể sống được mấy năm, nên để con ra ngoài mới đúng, ngài yên tâm, đi ra ngoài con nhất định sẽ nối dõi tống đường, không khiến hương khói của
ngài bị đứt.”
Mặt Trang Trạch Lương vặn vẹo nhìn hắn, chỉ cảm thấy nhi tử ngày thường
hắn vẫn luôn yêu mến lúc này đã lộ bộ mặt thật, “Nối dõi tông đường cũng không đến phiên ngươi!”
“Ngài còn có thể sinh được sao? Không đúng, ngài còn có thể cứng được
sao?” Trang Thư Diêu thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn, trong mắt lóe lên
nguy hiểm.
Trang Trạch Lương hất tay cho hắn một cái tát, “Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đã làm gì hay sao? Ngươi nghĩ là ta không biết tổ mẫu ngươi
chết như thế nào hay sao? Nàng bất quá chỉ muốn ngươi tiêu tiền bớt lại, thế nhưng ngươi lại nhẫn tâm đẩy nàng xuống mỏ núi, tên súc sinh như
ngươi, thiên lý khó dung, ngươi còn muốn ra ngoài?”
“Ngươi… sao ngươi biết được? Nương, ngài nói cho cha biết đúng không?” Trang Thư Diệu hung tợn trừng mắt nhìn Trần thị.
Trần thị lắc đầu liên tục, muốn nói rằng nửa chữ nàng cũng chưa từng nói ra, nhưng Trang Thư Diệu đã không cho nàng cơ hội nói chuyện, giống như người điên đi đập cửa lao của nàng, “Dám bán đứng ta, bóp chết ngươi,
ta muốn bóp chết ngươi.”
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn Tam Tử, Tam Tử hiểu ý, đi qua mở ra nơi ngăn cách giữa hai bên nhà lao.
Trang Thư Diệu lập tức phóng qua nhà lao bên cạnh, một phen đẩy ngã tỷ
tỷ đang muốn ngăn cản hắn, một cước đá Trần thị xuống đất, tiến lên nắm
lấy cổ nàng, bộ dáng kia xem như đã dùng hết toàn lực. Trang Thư Đình
tiến lên gỡ tay hắn ra, cạy không được liền đánh lên đầu hắn, “Thư Diệu, đệ điên rồi sao, nàng là nương, nàng là người sinh ra đệ, nuôi đệ,
thương đệ, cho dù đệ bóp chết nương thì đệ cũng chạy không thoát, chúng
ta cùng hết, người một nhà chúng ta có chết thì cùng chết, mau buông
nương ra!”
Nhìn một màn này, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới Trang Thư Đình đã
từng rất ghét bỏ Trần thị, lại nhu mộ đại nương, hiện tại xem ra, sau
khi trải qua khổ, cảm tình hai mẹ con lại sâu hơn trước.
”Trang Trạch Lương chạy.”
Lời này hữu dụng hơn Trang Thư Đình rất nhiều, Trang Thư Diệu mạnh mẽ
ngẩng đầu lên nhìn nhà giam bên quả nhiên đã không có người, nhìn về
phía cửa, bóng dáng Trang Trạch Lương biến mất ở đó.
Trang Thư Diệu sao còn có thể lo lắng đến Trần thị, té chạy đuổi theo.
Trang Thư Tình không có ngăn cản, chuyện hai người kia rời đi nhà giam là nằm mơ.
Trang Thư Đình ôm lấy Trần thị, thanh âm khàn khàn kêu lên, “Ngươi vừa lòng chưa? Trang Thư Tình, ngươi đã vừa lòng?”
“Ta vừa lòng hay không cũng không thể thay đổi được kết cục của các
ngươi, Trang Thư Đình, các ngươi đã bị phán tội phản quốc, nếu ta thả
các ngươi, Trang gia sẽ hủy, đương nhiên, các ngươi làm sao quan tâm đến những thứ này, Trang gia có ra sao thì liên quan gì đến các ngươi, có
phải hay không? Nhưng mà Trang gia có liên quan tới ta, những người khác ta mặc kệ, nhưng Thư Hàn cũng họ Trang,đây là sự thật, cả đời cũng
không sửa được, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ vì các ngươi mà hủy
đi tương lai của hắn? Vào thời điểm các ngươi chấp nhận những lợi ích mà Cúc quốc mang đến, muốn gây thêm phiền toái cho ta thì các ngươi có
từng nghĩ đến kết cục sẽ có ngày hôm nay? Đời sau an phận làm người đi.
Vừa nói, cũng với hai tiếng thảm thiết vang lên, Trang trạch Lương và Trang Thư Diệu bay lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất.
Bạch Chiêm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!