Ác Nhân Thành Đôi
Chương 231: Phiên ngoại 1: Trở về
Vì vậy gần đây luôn có rất nhiều người mặc y phục xinh đẹp cùng bạn đi
du ngoạn, xe ngựa xếp hàng dài ra khỏi thành cũng không hiếm thấy.
Nhìn từ xa, một hàng đội ngũ từ xa tiến đến, thủ vệ hai mặt nhìn nhau,
bây giờ không phải thời gian công tử và tiểu thư trở về, cũng không có
nghe nói gần đây Hội Nguyên Phủ có vị đại nhân nào muốn đến…
“Là Trần quản gia của Bạch phủ!” Đội trưởng nhận được tin tức, liếc mắt
liền nhìn thấy người đang giục ngựa tiến đến, cũng bất chấp những người
khác nói cái gì, vội vàng tiến lên nghênh đón, “Hạ quan kính chào Trần
quản gia.”
Trần Nguyên cũng không thoái thác, xoay người xuống ngựa chắp tay đáp
lễ, “Xe ngựa của công tử và phu nhân đã qua đặc chế, phải mở lớn cổng
thành thì mới có thể vào được.”
Công tử và phu nhân!
Là Bạch công tử và Trang đại phu, kiêu ngạo của Hội Nguyên Phủ!
Trong mắt tiểu đội trưởng đột nhiên vụt sáng, nhịn không được hỏi nhiều
hơn một câu: “Bạch công tử và Trang đại phu đã trở lại sao? Còn đi nữa
không?”
Trần Nguyên cười, hắn thật có thể hiểu được vì sao phu nhân nhất định
phải trở về Hội Nguyên Phủ, người ở nơi này, tuy rằng cũng có chút thói
hư tật xấu nhưng cũng là nơi hắn cảm thấy có tình người nhất, bọn họ tốt với một người, thì ngay cả một lời khó nghe cũng không nghe thấy được.
“Không đi, phu nhân đã mang thai năm tháng, nàng muốn trở về nơi này, mọi chuyện công tử đều theo nàng.”
“Hội Nguyên Phủ tốt, Hội Nguyên Phủ so với kinh đô tốt hơn nhiều.” Tiểu
đội trưởng cũng không dám tiếp tục lôi kéo người nói chuyện, sau khi thi lễ liền dẫn người đi mở cửa thành, nhìn hơn mười chiếc xe ngựa lần lượt đi vào thành, không chút nghi ngờ, Bạch công tử và Trang tiểu thư khẳng định là đang ở chiếc xe thứ tư.
Bởi vì chiếc xe này nhìn qua cũng biết được những chiếc xe khác hoàn toàn không thể so sánh.
Chờ khi cửa thành lần nữa được đóng lại, binh lính thủ thành mới vây lại truy vấn, “Thật sự là Bạch công tử đã trở lại sao? Trang tiểu thư có
trở về không?”
“Ngốc, Bạch công tử và Trang tiểu thư đã thành thân, Trang tiểu thư có
thể không cùng Bạch công tử trở về sao?”Tiểu đội trưởng liếc mắt nhìn
hắn, “Trần quản gia nói, Trang tiểu thư đã có thai năm tháng, về sau
cũng sẽ không rời đi nữa.”
“Có thai? Sao ngay cả một chút tin tức cũng không truyền ra?”
Hội Nguyên Phủ gần với kinh đô, đối với những chuyện của Trang tiểu thư
lại càng cùng chú ý. Có chút động tĩnh gì sẽ lập tức truyền ngay đến.
Nhưng chuyện Trang tiểu thư có thai quả thật là ngay cả một chút tin tức cũng không thấy, thành thân hơn một năm nhưng chưa thấy có đứa nhỏ,
không biết có bao nhiêu người đang thầm thay nàng lo lắng.
Tiểu đội trưởng vỗ vỗ tay áo. “Đây là việc vui, nhưng Trang tiểu thư
không phải chuyện gì cũng muốn để cho thiên hạ biết, ngươi cũng không
nghĩ lại coi, từ khi Trang tiểu thư mặc kệ thế sự chuyên tâm làm đại phu cũng không có chuyện gì mới truyền đến.”
“Vậy cũng không phải, trước đó không lâu còn có tin nói Trang tiểu thư
cứu được một đứa nhỏ tim đã ngừng dập hai ngày rồi đó sao? Tình thời
gian, lúc đó Trang tiểu thư cũng chỉ mới mang thai ba tháng thôi.”
Tiểu đội trưởng tính toàn trong lòng. Thật đúng là như vậy, lấy thân
phận của Trang tiểu thư, đứa nhỏ trong bụng kia nhất định là hoàng tử,
cũng không thấy nàng tĩnh dưỡng ở nhà, mà vẫn làm đại phu trị bệnh cứu
người, chậc, những người đang ngầm ghen ghét Trang tiểu thư họ sẽ không
bao giờ hiểu được tại sao Trang tiểu thư lại người ủng hộ đến như vậy.
Trang Thư Tình tất nhiên là không biết tin tức nàng trở về đang được
truyền đi với tốc độ rất mau, vừa tiến vào Hội Nguyên Phủ, nàng liền vén mành lên nhìn ra phía ngoài, rõ ràng nàng ở nơi nàng cũng không lâu
nhưng chỉ nơi nàng mới cho nàng cảm giác như trở về nhà, hít thở cũng
khiến cho tâm tình thoải mái.
Bạch Chiêm cẩn thận vòng qua thắt lưng nàng, thấy ý cười trên mắt Trang Thư Tình, thanh âm hắn mềm đi rất nhiều,”Vui vẻ không?”
“Ừm, rất vui vẻ.” Trang Thư Tình cầm tay hắn để lên bụng, “Vừa vào thành liền đá thật nhiều, đứa nhỏ khẳng định cũng thích nơi này.”
Chỉ cần có Thư Tình, những thứ khác hắn cũng không quá để ý như vậy.
Trang Thư Tình nào biết suy nghĩ trong lòng hắn, đối với nàng mà nói,
đứa nhỏ không chỉ có huyết mạch tương liên mà còn khiến cho gia đỉnh trở nên hoàn hảo.
Nàng lớn lên ở cô nhi viện, từ khi đến nơi này nàng chưa được hưởng thụ
dù chỉ là một chút thân tình, chấp niệm của nàng so với bất cứ ai đều
mãnh liệt hơn rất nhiều, mà đứa nhỏ, là một thành viên không thể thiếu
trong gia đình.
Vì vậy khi đó thành thân đã hơn nửa năm những không thấy động tĩnh gì
nàng đã thất vọng rất nhiều, rõ ràng hai người vô cùng ân ái, nhưng đứa
nhỏ lại chậm chạp không đến.
Cũng may lão thiên gia đối với nàng không tệ.
Xe ngựa dừng lại trước Bạch phủ.
Trước khi trở về một này Hướng Tả đã dọn dẹp thỏa đáng mọi thứ trong
Bạch phủ, nhưng mà người trong Bạch phủ vẫn còn rất nhiều, sau chuyện ở
kinh đô, phần lớn mọi người đều trở về nơi này, hiện đã vây quanh cửa
phủ, thực không có quy củ gì cả.
Bạch Chiêm ôm người xuống dưới, lướt mắt đảo qua mọi người những cũng
không thể ngăn trở ánh mắt chằm chằm của bọn họ nhìn về phía bụng của
Thư Tình.
Bọn họ kính sợ công tử không sai, nhưng hài tử trong bụng phu nhân là
tiểu chủ tử của bọn hắn, sao có thể không nhìn nhiều vài lần a!
Bạch Chiêm nhíu chặt mi tâm, có xúc động muốn đánh người.
Trang Thư Tình kéo kéo vạt áo trước ngực hắn, nhịn cười nói: “Thả ta xuống dưới đi, ta không thoải mái.”
Bạch Chiêm không muốn, nhưng cho tới bây giờ Bạch Chiêm đối với mỗi lời
của Thư Tình đều coi như mệnh lệnh không thể từ, chỉ đành cẩn thận để
người xuống nhưng tay vẫn đỡ lấy không tha.
Phía sau xe bước xuống hai người.
Không phải thái thượng hoàng đã thoái vị và thái hậu thì còn là ai.
Tóc lão gia tử đã bạc đi không ít, tay chống quải trượng, trải qua một hồi điều dưỡng tinh thần và khi sắc đều rất tốt.
Thái hậu Hứa thị đã sớm cởi bỏ hoa phục, chỉ mặc một thân xiêm y đơn
giản màu vàng nhạt, dưới chân là một đôi giày vải màu xanh nhạt, thoạt
nhìn tuyệt không giống như một lão nhân năm mươi tuổi, ngược lại càng
giống như một phụ nhân quyến rũ.
Một đám người Bạch phủ lúc trước không nhận được tin tức có chút sững
sờ, thế nào ngay cả lão gia tử cũng về rồi? Bây giờ còn chưa đến tháng
mười một!
“Thư Tình, nơi này có chỗ cho ta không? Sẽ không phải để ta đi nơi khác ở chứ.”
“Ở trong lòng ngài con là người bất hiếu như vậy sao? Tất nhiên ngài
muốn ở đâu thì cứ ở đó, muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó, chỉ cần ngài cao hứng.”
Lão gia tử vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ Hứa thị âm trạng đang có chút khẩn trương để nàng có thể an tâm.
Bạch thị tuy không được ghi vào tông điệp hoàng thất, thậm chí khi có
Chiêm Nhi cũng không yêu cầu được truy phong, nếu không phải Chiêm Nhi
và Thư Tình gật đầu, hắn quả thật không thể mang theo Hứa thị đi vào.
Đây là tôn trọng đối với Bạch thị, hắn cũng không muốn con trai và con dâu phải e ngại.
Cũng may trước tới giờ con dâu luôn là người hiểu biết lí lẽ, về phần nhi tử, chỉ cần con dâu gật đầu, hắn cũng không xen vào.
Trang Thư Tình cầm tay nam nhân bên cạnh nàng, cười cười với hắn.
Việc này nàng đương nhiên sẽ không làm trái lại ý nguyện của Chỉ Cố,
trước kia đã nói với hắn trước, nếu hắn cảm thấy làm như vậy sẽ mạo phạm mẫu thân vậy nàng tất nhiên sẽ không cần đứng ra làm người tốt.
Nhưng Chỉ Cố nói để nàng làm chủ, đây cũng chính là đang ngầm đồng ý.
Bằng không nàng sẽ không âm thầm nhắc nhở thái thượng hoàng mang theo
phu nhân cùng đi, chọn Hứa phu nhân cũng là chuyện trong dự liệu, càng
là người nàng hy vọng được thái thượng hoàng lựa chọn.
Cũng không thể để lão gia tử cô đơn một người, nhưng cũng không có đạo
lý nào lại khiến con dâu đi tìm nữ nhân cho cha chồng, tốt nhất là để
người tự chọn.
“Phu nhân, vào phủ đi.”
Trước khi vào phủ, Trang Thư Tình nhìn quanh một lượt tòa nhà nàng đã
sống hơn một năm kia, nàng muốn trở về nơi đó, nhưng nàng đã gả ra
ngoài, cũng không thể mang theo tướng công và cha trồng trở về ở.
Tòa nhà kia, nàng vốn định lưu lại cho Thư Hàn.
Cho dù trước khi hắn trưởng thành là nàng mang theo hắn đến Bạch phủ,
nhưng sau này hắn thành thân, có thể nhi, cũng chưa chắc sẽ muốn ở cùng
nàng, nơi đó, là nhà của hắn khi trở về Hội Nguyên Phủ.
Về phần Thư Cố, nàng sẽ tìm một chỗ thích hợp khác cho hắn, tuy rằng
người đệ đệ này không phải ruột thịt, nhưng tình cảm bao năm, về tình về lý, nàng cũng phải tận lực xử lý, không thể khiến đệ ấy nghĩ nàng xử sự không công bằng.
Còn có Mẫn tỷ tỷ cũng nên lập gia đình.
Đồ cưới của tỷ ấy nàng cũng sẽ chuẩn bị phong phú.
Tay của nàng được một bàn tay ấm áp nắm lấy, “Nghĩ gì vậy, mau vào trong thôi.”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Ta không thể ỷ vào chàng sủng ta mà không quan
tâm đến mọi thứ, nơi đó quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy.”
Bạch Chiêm nhìn nàng.
“Thật sự không có việc gì, chàng cho người qua bên kia báo tin, bây giờ
Thư Cố hẳn là đang ở chỗ của Trần tiên sinh, cũng cho người thông báo đệ ấy một tiếng, còn có căn nhà bên kia, đừng để bọn họ biết được tin tức
do người ngoài truyền đến.”
Bạch Chiêm Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nguyên, Trần Nguyên hiểu ý, xoay người rời đi, Hướng Tả lập tức thay thế chỗ của hắn
Bạch Phủ hiện tại, mọi người đều công nhận đại quản gia là Trần Nguyên, nhị quản gia là Hướng Tả.
Hơn nữa là bọn họ tự nguyên, Bạch Chiêm và Trang Thư Tình căn bản là chưa từng quản những chuyện này.
Không nói kinh đô, cho dù là Đại Chu, hoặc ngay cả các quốc gia khác,
thuộc hạ có thể tự giác đến mức độ này cũng sợ là chỉ có người của Bạch
phủ.
Mọi người đều rất nhanh đã nhận được tin tức, Trang Thư Cố trực tiếp xin phép tiên sinh rồi đi cùng người báo tin, Trang Thư Mẫn hơi thu thập
một vài sau thứ cũng cùng theo tới.
“Thư Cố, tỷ tỷ về rồi có vui không?”
Trang Thư Cố hưng phấn kích động, chỉ biết gật đầu, tiểu gia hỏa đã lớn hơn một tuổi, có chút ngượng ngùng.
Trang Thư Tình bật cười, vẫy tay với hắn, lúc này hắn mới tiến lại.
Sờ sờ đầu của hắn, Trang Thư Tình đánh giá hắn một hồi, gật đầu, “Cao
lên, khí sắc cũng rất tốt, Mẫn tỷ tỷ chiếu cố đệ rất tốt, còn tận tâm
hơn nhiều so với tỷ tỷ như ta.”
“Muội sao có thể quản những chuyện này mỗi ngày, Thư Cố rất hiểu chuyện, chiếu cố đệ ấy cũng không phí bao nhiêu tâm tư.” Trang Thư Mẫn từ khi
đến Hội Nguyên Phủ đã thay đổi một trời một vực, khí chất hiên ngang kia đúng là bị ảnh hưởng từ Trang Thư Tình.
Nhìn bụng đã hiện ra ngoài, Trang Thư Mẫn giấu đi trong mắt hâm mộ, “Có ốm nghén không? Thật sự không đi nữa?”
“Ba tháng đầu có chút mệt mỏi, ăn không vô, nhưng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ăn gì cũng thấy ngon.” Nói xong Trang Thư Tình thực cảm thấy đói bụng, nhìn xung quanh một chút, Bạch Chiêm lập tức hiểu, tiến lên nói:
“Đã cho người đi làm, lập tức tới ngay.”
Trang Thư Tình tươi cười với hắn, tiếp tục trả lời Trang Thư Mẫn, “Không đi, chuyện ở kinh đô đã xử lý tốt, chúng ta không cần phải tiếp tục ở
đó.”
Tân hoàng đăng cơ, chiếu cáo thiên hạ, Trang Thư Mẫn tất nhiên cũng
biết, tuy rằng hai năm nay nàng vẫn luôn sống độc lập, nhưng khi biết
Thư Tình thật sự trở về, nàng vẫn cao hứng vô cùng.
”Không đi là tốt rồi, muội ở đây, trong lòng ta cũng an tâm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!