Ác Nhân Thành Đôi
Chương 53: Theo đuôi tới
Đếm một hồi, sói bị thương có mười bốn con, mà những con nằm ở trong
không thể động, đều bị thương nặng, vết thương nhẹ này liếm một chút sẽ
không sao, nhưng những vết thương nặng như vậy…, ở thế giới cá lớn nuốt
cá bé, chúng nó không có tư cách để thả lòng.
Bị vây ở trung gian, ánh mắt có chút tán loạn, rõ ràng đã hít vào nhiều
mà sao thở ra lại khó khăn như vậy, nhưng chút suy nghĩ này trong lòng
Trang Thư Tình nháy mắt đều ném ra sau đầu, đang muốn nói chuyện với
Niệm Niệm, đột nhiên nhớ tới Chu Thất còn bên người, quay đầu vừa khoát
tay vừa nói: “Chu Thất, ngươi dùng chủy thủ đi tước một ít tấm ván gỗ
rộng như vậy đến giúp ta, cũng xem thử có thể đốt chút lửa lên hay
không, nấu thêm chút nước, chỗ tuyết ở đây đều có thể dùng được.
Chu Thất giấu diếm ánh mắt của bản thân, đáp ứng xong liền chạy đi.
Trang Thư Tình sờ sờ đầu Niệm Niệm thấp giọng nói:“Nhờ tộc nhân của
ngươi tìm một ít dược thảo mà các ngươi biết đem tới cầm máu cho bọn
chúng.”
Niệm Niệm nghe vậy, dồn dập kêu vài tiếng với những tộc nhân của nó đang ở cách đó không xa.
Rất nhanh, bầy sói liền phân ra tìm thuốc, còn dư lại mấy con sói đem vòng bảo hộ lui vào một chút.
Hít sâu một hơi, Trang Thư Tình không tiếp tục chậm trễ, cẩn thận đi đến bên người con sói bị thương nặng nhất kia, đem những dụng cụ phẫu thuật đã chuẩn bị tốt đến, cẩn thận kiểm tra cho chúng.
Những vết thương trên người đều sâu tới xương, miệng vết thương giống
như những cái động nhỏ, da thịt mất hoàn toàn, còn có mấy chỗ xương cốt
bị chặt đứt, những thứ này vốn không phải vết thương nhẹ. Nhưng vết
thương trí mạng nhất lại ở trên đầu.
Một đạo miệng vết thương dài tận xuống khoé mắt bên trái, lỗ tai trái
không còn, tròng mắt cũng không có. Ngay cả thịt ở lưng cũng bị mất một
khối, đầu lâu đều lộ ra.
Tay trái của nàng cố gắng giữ lấy tay phải, “Niệm Niệm, để cho tộc nhân của ngươi ra đi yên bình đi.”
”Ngao ô…” Một tiếng non nớt mang theo bi thiết vang lên, tiếng sói tru bắt đầu cao thấp nối tiếp.
Âm thanh bi thiết lan tràn, Trang Thư Tình ngăn không được sự khó chịu
trong lòng, làm bác sĩ lại không cứu được bệnh nhân của mình. Làm thú y
không lại cứu được động vật, không cần bất luận người nào đến khiển
trách. Trơ mắt nhìn một sinh mệnh ở trước mặt mình mất đi sinh khí chính là trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ.
”Ngao ô…” Theo một tiếng nối một tiếng càng thêm thê lương truyền đến, một con sói to lớn, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, từ sâu trong rừng
rậm đi tới.
Trên người vết máu loang lổ, bộ lông trắng muốt nhăn lại với nhau, mơ hồ có thể thấy được miệng vết thương trải rộng trong đó. Nhưng điều này
tuyệt không ảnh hưởng tới uy vũ của nó.
Niệm Niệm như tia chớp bổ nhào qua, “Ngao ô…”
Con sói trắng cọ cọ Niệm Niệm, đặt nó đến trên lưng mình rồi đi tới chỗ Trang Thư Tình.
Chu Thất nghe được thanh âm liền bằng khả năng nhanh nhất chạy tới,
nhưng hắn không dám nhúc nhích, chỉ sợ động tác của mình khiến cho con
sói kia hiểu lầm, tiến lên công kích tiểu thư.
Hắn nhìn ra được, đây là con sói đầu đàn, là ánh mắt kiêu ngạo một khi đắc thắng trở về.
”Ngao ô.”
Nó đang nói lời cảm tạ với mình, tâm Trang Thư Tình đang treo cao nhất
thời trùng xuống dưới. Xoa xoa lòng bàn tay ướt sũng trên gấu váy, Trang Thư Tình gật đầu.
Nhưng con sói kia chỉ ở lại một lát, rất nhanh liền đi, Trang Thư Tình
đi đến trước mặt một con sói khác. Con sói này bị thương cũng không nhẹ, chỉ là miệng vết thương không trúng chỗ trí mạng, xương cốt bị lệch vị
trí sẽ trở lại vị trí cũ, dùng tấm ván gỗ cố định, phun lên miệng vết
thương một ngụm rượu tê, dùng băng cầm máu lại. Lại đem thuốc những con
sói kia hái được qua cầm máu, cắn nát ra rồi đắp lên miệng vết thương,
nàng chỉ có thể làm như thế này.
Đáng tiếc, muốn giải phẫu phải có chỉ khâu lại, nàng còn chưa có chuẩn
bị tốt. Khâu lại có thể khiến miệng vết thương phục hồi như cũ nhanh
hơn.
Nghiêng đầu cọ cọ ở trên vai, Trang Thư Tình chuyển hướng tiếp theo.
Tại nơi cách nàng không xa, Chu Thất rốt cục đã nhóm được lửa, không
biết từ đâu tìm được một cái bình, rửa sạch sẽ rồi vò một nắm tuyết bỏ
vào bình đặt lên trên đống lửa.
Thấy tiểu thư không có phân phó, hắn tận lực đem tuyết ở xung quanh quét hết đi, nếu tuyết chảy thành nước sẽ rất phiền toái, tiểu thư làm việc
cũng không có tiện.
Dưới tiết trời không có gió, nhiệt độ cơ thể khiến Trang Thư Tình rốt
cục có thể vứt bỏ lớp áo choàng dày này, thân thể nhất thời nhẹ nhàng,
động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
”Ngao ô!”
Bầy sói cảnh giác dời về một phía, con sói đầu đàn cũng thay đổi vị trí, đem những con sói bị thương và Trang Thư Tình bảo hộ ở phía sau.
Tim Trang Thư Tình đập như sấm, nơi này trước đó không lâu mới trải qua một hồi thảm đấu, nếu như đối phương lại quay trở lại…
Tay có chút run rẩy, Trang Thư Tình nỗ lực khiến bản thân trấn định lại, cắn răng tiếp tục làm việc, ở việc làm một bác sĩ nàng không thể thực
hiện, vậy không thể đến việc làm thú y nàng cũng không xứng.
”Ngao ô, ngao ô!” tiếng kêu dồn dập đến từ Niệm Niệm, Trang Thư Tình nghe hiểu được ý tứ của nó, đột nhiên quay đầu.
Người đi tới là Bạch Chiêm!
Tâm quá mức khẩn trương không thể suy nghĩ gì hơn, Trang Thư Tình đặt
mông ngồi trên mặt đất, ôm cổ Niệm Niệm, cơ hồ là dán lên lỗ tai nó nói: “Kêu tộc nhân của ngươi đừng thương tổn bọn họ, mau.”
Đầu sói nghe thấy được, không cần Niệm Niệm thuật lại đã thu lại ý đồ nổi lên công kích, chỉ là tư thế cảnh giác vẫn không giảm.
Nam nhân này rất nguy hiểm, so với kẻ địch lúc trước nó liều chết đả bại còn khiến nó cảm thấy nguy hiểm hơn, tình huống trước mắt không tốt, bộ tộc sói trắng sợ là sẽ phải nhận lấy tai hoạ ngập đầu.
”Bạch công tử ngươi… Như thế nào tới nơi này.” Không đợi Bạch Chiêm
trả lời, Trang Thư Tình lại vội vàng nói: “Ngươi nhanh chóng rời đi, nơi này không phải nơi ngươi nên đến, đi mau.”
Bạch Chiêm vốn tích góp từng tí một tức giận trên đường nhưng nghe thấy
tiếng sói tru liền hóa thành lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới,
nhìn thấy nàng một thân chật vật bị bầy sói vây chung quanh, nếu không
có nắm chắc là những con sói này đang bảo hộ nàng chu toàn, hắn đã xông
phía trước đem người ôm vào ngực an ủi tâm tình đang treo cao của mình.
Tâm của hắn chưa từng hoảng loạn như vậy!
Nghe thấy nàng nói như vậy thì cảm thấy cao hứng, nàng đang lo lắng cho
an nguy của hắn, nhưng lại tức giận nàng không đem an nguy của mình đặt
lên đầu, chuyện nàng làm, so với đi chịu chết thì có cái gì khác nhau.
”Ta không nên tới, nàng nên tới sao?” Đợi sau khi hiểu được những con
sói này là đang bảo hộ chứ không phải làm nàng bị thương, tâm đặt trên
cổ họng của Bạch Chiêm mới hạ xuống một chút, lại nhìn đến những dụng cụ nàng cầm trong tay, cảm thấy nhất thời hiểu ra vài phần, “Nàng đang…
trị liệu cho chúng?”
”Uhm.” Bầy sói có chút xao động, Trang Thư Tình cảm thấy sốt ruột, âm
thanh thúc dục liên tục: “Thân phận của ngươi ở trong này không được,
mau rời đi, ngươi có thể xuất hiện tại nơi này ta đã nhớ ân tình của
ngươi, nhưng việc này ngươi không nên động tay vào, chúng nó sẽ không
thương hại ta, đi mau.”
Bạch Chiêm bình tĩnh nhìn nàng, không có một chút lui bước, hắn trải qua vô số hiểm cảnh, mấy lần sống sót từ trong đường tơ kẽ tóc, chỉ là một
bầy sói sao hắn có thể đặt trong mắt, “Nếu nàng không muốn bầy sói này
toàn bộ chết hết thì mau nói chúng nó thối lui, chỉ cần chúng nó không
công kích ta sẽ không động thủ.”
”Bạch Chiêm!”
”Muốn ta đi cũng có thể, nàng đi cùng ta.”
đáy mắt Trang Thư Tình nổi lên hơi nóng, nàng là thú y, dù có tín nhiệm
Niệm Niệm, nhưng bị một đám sói vây quanh làm sao có thể không sinh ra
sợ hãi đây, Chu Thất là hạ nhân, nàng không dám phó thác tín nhiệm,
nhưng lúc này phải tìm cách đuổi người đi, tránh cho hắn biết bí mật của mình.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Bạch Chiêm, trong lòng nàng liền sinh ra một
chút tâm an, nếu không có sự tự chủ còn tại, nàng sẽ lập tức gật đầu
đồng ý, nhưng mà, đây là trong hang sói!
Bạch Chiêm cho nàng cảm giác quả thật là người cường đại, nhưng đây là
khi đối mặt với người, thân phận của hắn, tài phú của hắn ở trong hang
sói không có tác dụng.
Áp chế suy nghĩ trong lòng, Trang Thư Tình không phát hiện thanh âm
chính mình nói có chút phát run, “Ta nhận phần tâm này của Bạch công tử, nhưng nếu Bạch công tử có hiểu, thì mong rằng sau khi Bạch công tử trở
về thay ta trấn an đệ đệ ở nhà, đừng nói cho đệ ấy biết ta đang ở nơi
nào, ta… xử lý tốt chuyện nơi này rồi sẽ trở về.”
Bước đi của Bạch Chiêm không ngừng lại, như là không cảm giác uy hiếp
của bầy sói, từng bước từng bước tới gần, Trần Nguyên một tấc cũng không rời.
”Ngao ô…” Bầy sói càng thêm xao động, ý cảnh cáo càng sâu.
”Ta nói, muốn đi phải cùng nhau đi.”
”Bạch Chiêm!” tâm Trang Thư Tình lại trở nên nóng vội, một lần nữa kêu
tên đầy đủ của hắn, “Chúng sẽ không làm hại ta, nhưng ta không cách nào
cam đoan chúng sẽ không làm hại ngươi!”
Ánh mắt hắn và Trần Nguyên hướng đến bầy sói, Bạch Chiêm thì nhìn về
phía con sói đầu đàn, “Nói chúng nó thối lui, không nên ép ta động thủ.”
Con sói đầu đàn cúi đầu rít gào một tiếng, ánh mắt trở nên hung ác, tôn
nghiêm của nó khiến nó không thể lui bước, tình cảnh hiện tại của bộ tộc sói trắng cũng không cho phép nó lui bước!
”Toàn bộ các ngươi cũng không phải đối thủ của ta.” Bạch Chiêm ngạo nghễ thẳng lưng nhìn xuống, khí thế càng ngày càng mạnh, bộ dáng kia lại
càng muốn ép đối phương không thể động thủ.
lúc này Trang Thư Tình tin tưởng, nam nhân này thật sự không sợ, cũng không hề lo lắng.
Trong lòng không hiểu được liền an lòng, cắn răng đánh vỡ hai phương đang giằng co, “Để hắn lưu lại, hắn có thể giúp ta.”
Đầu sói quay đầu nhìn nàng, hung ý còn chưa lui, bộ dáng rất dọa người.
”Ta khí lực nhỏ, sói cái trong đàn quá lớn, mỗi một con sói đều có vài
vết thương lớn gây nguy hiệm tính mạng, một mình ta cứu không được, hắn
có thể giúp ta.”
”Ngao ô!”
”Đương nhiên, chỉ cần các ngươi không động thủ, hắn cũng không làm các
ngươi bị thương, nếu như không tin được, các ngươi có thể đề phòng nhiều hơn.”
Sói đầu đàn còn đang do dự, nó tin nữ nhân này, bởi vì nàng vì cứu tộc
nhân của nó mà đến, hơn nữa nàng yếu đuối, không tạo thành thương hại
với chúng nó.
Nhưng này nam nhân bất đồng! Sát khí nặng như vậy, ở trước mặt hắn nó
không nhịn được muốn cướp cơ hộ ra tay công kích đối phương, giống như
chỉ có như vậy nó mới có một tia cơ hội thắng được hắn.
”Chúng nó không chờ đợi nổi.” Trang Thư Tình chỉ vào những miệng vết
thương nàng còn chưa có xử lý qua, “Máu nếu chảy khô ta dù là thần tiên
cũng cứu không được.”
Đầu sói nhìn nhìn hai người, ngẩng đầu tru một tiếng, tránh thân mình ra.
Trang Thư Tình giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, nói chuyện một hồi, trán nàng đã thấy lạnh lẽo.
Mà lúc này Trang Thư Tình thoạt nhìn cũng chật vật không kém là bao, máu đỏ thẫm, nước thảo được xanh biếc, đất màu nâu, nhưng một Trang Thư
Tình như vậy lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.
Tuy rằng không biết nàng làm sao có thể biết được tin tức mà tiến vào
núi, hơn nữa xem ra là vẫn đang cứu trị cho bầy sói, đáy lòng Trần
Nguyên dâng lên kính nể thật sâu, có thể đối mặt với một đám sói mà còn
có thể giữ vẻ thản nhiên như vậy, người hắn có thể biết như thế, không
nhiều, chắp tay vái chào, “Có gì có thể giúp một tay, Trang tiểu thư chỉ cần phân phó.”
Trang Thư Tình cười khổ, “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, ta khí
lực nhỏ, một mình ta nâng lên không nổi, nếu các ngươi cố ý lưu lại giúp ta, ta đây liền không khách khí mượn sức lực của các ngươi một chút,
đại tổng quản, thảo dược này đều giúp cầm máu, ngươi dùng tuyết rửa đi,
nhai nát rồi đắt lên nơi đổ máu, giống như vậy, sau đó nắm chặt mạch máu một hồi sẽ có tác dụng.”
Bạch Chiêm đảo mắt nhìn nàng, “Ta thì sao?”
”Ngươi đi theo ta, ta nói ngươi làm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!