Ác Nữ Tái Sinh
Chương 25: Tháng ngày chân chó
– Đã nói đồ ăn lão đầu bếp cũ nấu không khác gì cám heo mà, còn cố ăn chi cho đau bụng cả bọn vậy! – Vô Dĩ Thần vừa bước xuống đã thấy một đám người nằm la liệt ôm bụng ụp mặt trên bàn, người nào người nấy mặt hốc hác như nhịn đói lâu năm.
Ai đó ngóc đầu dậy định nói nhưng cuối cùng lại nhằm hướng nhà xí mà tông thẳng một đường.
– Thành Hải? Trông ngươi cũng khá quá đó? Ăn mỗi bánh ngọt mấy ngày nay sao rồi? Nằm ác mộng có thấy bánh ngọt đè không? – Vô Dĩ Thần hướng về phía Phương Triển Nam cùng Y Bảo đang run run vịn cầu thang xuống.
Kim ma ma giữ lại đầu bếp “giết người không thấy máu” này thì không nói. Tên đó lại cấm cửa không cho ai ra vào nấu ăn. Làm cho mọi người ở Ỷ Hương Lâu, nam thanh nữ tú ai ai cũng khô héo.
– Xin hỏi? Vị đại gia nào gọi hai phần cơm trắng, một phần thịt kho đậu hũ, một phần nấm xào tỏi và một canh đậu hũ sườn heo vây?
Ngoài cửa vọng vào tiếng gọi lảnh lót. Mùi thơm thức ăn và thanh âm ngòn ngọt kể tên các loại đồ ăn khiến cho cả đám người đồng loạt ngóc đầu dậy.
– Là ta a! – Vô Dĩ Thần quay đầu lại ngoắc ngoắc vị “tiểu nhị” đứng ngoài cửa, sau đó liền nhận ra đó chính là vị tiểu cô nương làn trước đứng lấp ló ở ngoài cửa Ỷ Hương Lâu – Ô! Tiểu nha đầu! Là ngươi sao?
Nhiễm Phi Nhiễm rẽ qua đám người, ôm hộp đồ ăn đi về phía chỗ của Vô Dĩ Thần nhưng mắt vẫn khéo léo quan sát chung quanh một lượt. Quả nhiên bắt gặp được gương mặt quen thuộc của Phương Triển Nam. Hắn cũng đang nhìn về phía nàng. Lần này không để sơ suất như lần trước nên Phi Nhiễm chỉ cúi đầu chào hắn rồi lại quay sang cúi đầu chào mọi người xung quanh như một nghi thức xã giao bình thường.
– Rốt cuộc cũng thông suốt rồi sao? Không còn có ý nghĩ bậy bạ đó nữa chứ gì? Tiểu nha đầu nhà ngươi cũng hay thật đó, mới đó mà đã xin được vào Duyệt Lai Các rồi! – Vô Dĩ Thần huyên thuyên nói.
– Tổng cộng năm hào thưa đại gia! Nàng đặt hộp đựng đồ ăn xuống, nhanh chóng sắp hết thức ăn ra rồi xòe bàn tay ra trước mặt Vô Dĩ Thần.
– Sao lại bị thương như vậy? – Vô Dĩ Thần chụp lấy bàn tay của nàng, nhanh như chớp, nàng rụt tay lại.
– Ây nhô! Vô Dĩ Thần ơi là Vô Dĩ Thần! Chẳng phải ngươi nói ngươi chính là nam tử tuấn mỹ nhất thiên hạ này, không có cô nương nào dám từ chối ngươi sao? Nhìn xem! Cô nương nhà người ta mới xem ngươi không bằng A Ngưu hốt phân! – một vị tỷ tỷ xinh đẹp nào đó lảnh lót nói.
– Năm hào thì năm hào! Ta có quỵt của ngươi đâu! – Vô Dĩ Thần lấy ra năm hào để trên bàn.
Nhiễm Phi Nhiễm cẩn thận dùng khăn vài gói tiền lại rồi bỏ vào ngực áo. Lúc đó Phương Triển Nam vừa đi đến.
– Bây giờ ta gọi thức ăn vẫn được chứ?
– Lúc nào ngài gọi cũng được nhưng phải trong giờ mở tiệm, buổi sáng giờ Mão mở cửa, buổi tối không quá giờ Dậu sẽ đóng cửa!
(Tức là 5 giờ sáng mở cửa, buổi tối 7 giờ đóng cửa)
– Được vậy ta gọi một phần giống như của kẻ này đi!
– Ế! Kẻ này là thế nào? Bổn đại gia có tên có họ nhé?
– Dạ! Đại gia đợi một lát! – nói xong Phi Nhiễm xoay gót định đi thì bị gọi lại.
– Đợi đã!
– Dạ?
– Chẳng hay… cô nương đây tên họ là gì?
– Tiểu nữ Đồng Tú Tú. Đồng trong “Đồng quy vu tận”; Tú trong “Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong”.
(Đồng quy vu tận: cùng nhau chết. Lan hữu tú hề cúc hữu phương, hoài giai nhân hề bất năng vong: Lan có hoa hề cúc có hương, mong nhớ người đẹp hề làm sao quên được.)
– Đồng Tú Tú sao? Tên thật đẹp… ta nói cho cô nương nghe ta Vô Dĩ Thần có nghĩa…
– Có phải ta và cô nương từng gặp nhau không? – Phương Triển Nam ngắt lời Vô Dĩ Thần.
Tim Phi Nhiễm lộp độp 2 cái.
“Ta dịch dung kỹ lắm rồi mà? Sơ hở chổ nào vậy? Sao Phương Triển Nam lại nhìn ra?”
Phi Nhiễm giả vờ nhíu mày suy tư một lúc. Sau đó mới lắc đầu. Lắc đến nỗi 2 bím tóc nhỏ trên hai búi tóc tung lên theo nhịp.
– Không có nha! Anh tuấn như đại gia đây, tiểu nữ gặp một lần là nhớ ngay!
Bên kia có tiếng mấy vị tỷ tỷ buông lời trêu đùa:
– Chu choa! Lại một tiểu hoa si!
– Vô Dĩ Thần! Ngươi nghe chưa! Thành Hải mới gọi là anh tuấn nhé!
– Tú Tú lại đây nói xem tỷ tỷ có đẹp không? Hớ hớ hớ!
Phi Nhiễm liếc mắt nhìn sang mấy vị tỷ tỷ đang vui vẻ bên kia âm thầm thở dài một cái. Hầu hết bọn họ đều là người của Dạ Quỳnh Lâu, nàng đều biết mặt. Không những biết mặt, mà nàng còn từng thấy họ “tiếp khách” như thế nào. Mỗi một người ở đây đều mang trong mình ít nhiều thương tích, có người từng bị bội phản, có người phải bỏ đi sinh linh mới thành hình, có người bị hành hạ thâu đêm,… Vậy mà họ cứ như vậy, ngày ngày thức dậy điểm trang thật xin đẹp, mỉm cười thật câu nhân, cứ như những nỗi đau kia chỉ là một vở kịch đã hạ màn. Trong nụ cười của họ, có chút chân tình thành thật lại có chút gượng gạo xa vời…
– Ngươi không đi a… ta đói!
Cuối cùng Y Bảo là người phá vỡ dòng suy nghĩ của Phi Nhiễm, đem nàng về thực tại. Ohi Nhiẽm nhanh chóng cáo lui, ba chân bốn cẳng chạy về Duyệt Lai Các.
…
– Nàng không giống tiểu nhị bình thường nhỉ? – Vô Dĩ Thần gác đôi đũa lên chén cơm, tà mị nhìn Thành Hải.
– Đôi mắt rất giống!
“Chỉ đôi mắt thôi sao? Ta còn định nói với ngươi mùi Kim sang dược trên tay nàng tuy đã bị mùi thuốc khác che lấp nhưng vẫn ngửi ra được… Người bình thường sao có thể có được Kim sang dược, nhưng thôi, ai bảo mũi ngươi không thính như ta!”
*
Nhiễm gia, tiểu viện của Lục Tuyết Cơ.
Nhiễm Phi Nhiễm nhờ mấy nha hoàn hỏi thăm biết được vì giờ này Lục phu nhân hay ra ngoài nên đã lén lúc lẻn vào.
Vừa bước vào liền nhìn thấy cây hoa mai trắng to lớn. Phi Nhiễm liền nhớ kiếp trước có lần lúc cây mai đang nở hoa trắng muốt, nàng và Tuyết Cơ nghịch ngợm cùng nhau lấy chỉ thêu màu đỏ quấn khắp cây mai.
Chuyện xưa đúng là có mấy phần vui vẻ, nhưng mà sau ngày hôm đó lại chính là ngày Tuyết Cơ và Tịch Đàm lần đâu tiên gặp nhau. Cũng chính là ngày chút tâm tư nhỏ bé của tiểu cô nương Nhiễm Phi Nhiễm bị người ta chà đạp…
– Tam tỷ? – Lục Tuyết Cơ nghe âm thanh có tiếng bước chân đạp lên lá khô nên dừng lại động tác thêu thùa hướng về phía âm thanh. Đứng dưới cây mai là Tam tỷ. Cho đến bây giờ Tuyết Cơ vẫn còn bị bất ngờ mỗi lần nhìn thấy Tam tỷ. Một phần vì hình dáng cả hai quá giống nhau, một phần vì ở người tỷ tỷ này cho Tuyết Cơ cảm giác có chút đe dọa. Tuy chỉ là một chút nhưng phi thường khó chịu,…
– A! Tuyết Cơ! Muội khỏe không?
– Tỷ mau vào trong! Bên ngoài lạnh! – Tuyết Cơ buông khung thêu xuống, kéo một cái ghế đến bên cạnh ghế của mình.
Nhiễm Phi Nhiễm cũng khá quen thuộc nới này, nàng vô cùng tự nhiên ngồi lên ghế, tay cầm lấy khung thêu của Tuyết Cơ.
Là uyên ương….
Nàng có chút không hiểu vì sao Tuyết Cơ luôn luôn thêu uyên ương, đời trước cũng vậy, đời này cũng thế. Uyên ương đẹp lắm sao? Nàng cảm thấy nó cũng bình thường thôi… Mà có lẽ vì nàng không thích không tính ngưỡng uyên ương nên tình duyên của nàng mới trắc trở như vậy ư?
– Tài mọn của Tiểu Tuyết khiến Tam tỷ chê cười rồi! – Lục Tuyết Cơ e thẹn nói.
– Nào có! Muội muội khéo léo như vậy. Ngược lại tỷ mới sợ bị chê cười!
Cảm thấy đề tài thêu thùa nhàm chán này thể nào cũng rơi vào ngõ cụt khách sáo, ta khen ngươi ngươi khen ta. Nên Phi Nhiễm mau chóng từ trong tay áo lấy ra một cái tráp nhỏ.
– Tam tỷ? Đây là?
– Hôm muội về ta còn chưa tặng lễ vật gì cho muội nữa. Muội xem. Đây là bộ trâm cài ta lẻn ra ngoài đặt người làm riêng cho muội đó. Trên đời này chỉ có duy nhất một bộ thôi!
Lục Tuyết Cơ tròn mắt mở cái tráp bằng đồi mồi ra. Bên trong là bộ trâm cài mười lăm món kiểu dáng tinh xảo làm bằng vàng có đính trân châu và đá lục bảo. Chỉ riêng mỗi một món thôi cũng đã trân quý gấp mấy lần những món trang sức bây giờ của Tuyết Cơ.
– Tam tỷ! Cái này chắc chắn rất đáng giá! Muội không dám nhận đâu!
Lục Tuyết Cơ nhanh chóng gập nắp của cái tráp lại, tránh để bị đồ vật bên trong quyến rũ. Phản ứng đó bị Phi Nhiễm thu hết vào trong mắt.
“Rõ ràng là rất thích mà!”
– Haizz! Trời sinh Tam nương tỷ đây không thích đeo nhiều trang sức. Tỷ đã cất công đi làm cho muội, tấm lòng mới đáng giá nhất a, giờ muội không nhận thì tỷ phải làm sao đây? Không được! Nếu muội không nhận tỷ liền trở mặt! Sau này không thèm nhìn muội nữa!
Sau đó lại giả bộ giận dỗi.
Kỳ kèo mấy lượt như vậy, Lục Tuyết Cơ mới chịu nhận.
Thật ra bộ trâm cài đó chỉ là bước đầu mua chuộc Lục Tuyết Cơ của nàng mà thôi. Muốn sống sót thật tốt thì phải chân chó nịnh bợ gấp năm, à không, gấp mười lần kiếp trước mới được.
*
Thành Diên Vực.
XOẸT!
– Thiếu gia!
– Yến công tử!
– Yến Lạc huynh!
Yến Lạc Tịch Đàm hơi khuỵu xuống. Thanh kiếm trên tay vung lên hai cái, kẻ địch trước mắt đã trở thành một đống máu thịt bầy nhầy nhưng kẻ bắn ám tiễn vẫn tiếp tục phóng ra một lần ba mũi tên liên tiếp. Cùng đường, Tịch Đàm đành lăn một vòng rồi đem thân mình ẩn nấp sau xe ngựa.
– Thiếu gia? – Yến Thanh Sơn chỉ nói hay chữ đơn giản như muốn xác nhận tình hình của Tịch Đàm rồi nhanh chóng dùng vải buộc lại vết thương do tên trượt qua trên tay thiếu gia hắn.
– Hướng Đông Bắc có hai tiễn thủ! Thanh Sơn ngươi lấy cho ta một cây cung!
– Dạ! – Yến Thanh Sơn nhận lệnh xong liền xoay người đi về phía sau xe ngựa, ở đó có để sẵn cung tên và tên.
Cầm lấy cung trong tay, Tịch Đàm cắn răng nhịn đau giương cung lên. Mũi tên lao ra chính xác đến vạn phần lần lược cắm vào bả vai của hai tiễn thủ đang ẩn nấp kia.
Cùng lúc đó viện binh cũng tới. Bọn họ nhanh chóng giải quyết xong tàn dư. Kẻ nào còn sống đều bị bắt về tra khảo.
Tịch Đàm được Thanh Sơn dìu lên xe ngựa gần đó đợi quân y đến chữa thương.
– Thiếu gia! Lần này diệt xong hang ổ thổ phỉ, có phải chúng ta nên hồi kinh rồi không?
Yến Lạc Tịch Đàm yên lặng không nói. Hắn nhắm mắt định dưỡng thần nhưng cuối cùng lại chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Hắn nhìn thấy một ai đó, hình như là một cô nương, nàng ta đang bước chân sáo phía xa xa, thỉnh thoảng lại quay đầu đứng lại như đợi ai đó. Nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không nhìn được gương mặt của nàng, chỉ thấy nàng rất quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giọng nói quen thuộc, tiếng cười nghe rung động tâm can,…
– Đó là Văn Khúc Tinh đúng không?
– Phải!
– Vậy nếu ta đưa tay lên thế này, Văn Khúc sẽ thuộc về ta đúng không? – cô nương đó chụm hai tay lại hướng về phía chòm sao Bắc Đẩu, khiến cho ngôi sao Văn Khúc nằm gọn giữa hai tay nàng.
Tịch Đàm không nghe được nam nhân bên cạnh đáp lời nàng thế nào….
23.05.2018
Phong Điệp Y
Y Y: Đoạn gọi đồ ăn Y Y viết lúc nửa đêm. Lúc đó đang đói lại còn mò lên FB nhìn mấy trang bán đồ ăn vặt lấy cảm hứng viết nữa 😂😂😂. Viết xong xuôi lại quên lưu sáng ra còn một màu trắng tinh… Đau đớn quá nên hông thèm tả lại mấy món ăn nữa 😂😂😂
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!