Ác Thủ Tiểu Tử
Chương 22: Huyết án bạch gia hé màn bí ẩn
Khi Chu Mộng Châu rời Liên Vân Bảo thì đã nghe tiếng gà gáy sáng, phía trời đông cũng đã ửng hồng. Trong lòng chàng cảm thấy ít nhiều nhẹ nhõm. Chàng thật không ngờ ngày hôm nay lại thâu hoạch được nhiều điều quan trọng như vậy, vụ án năm xưa mà cha chàng là nạn nhân, sư phụ chàng lại bị nghi là hung thủ, giờ đây đã được sáng tỏ.
Duy nhất còn một điều là làm thế nào để vạch mặt hung thủ trước mặt thiên hạ, rửa hận cho cha chàng, lấy lại thanh danh cho sư phụ.
Chu Mộng Châu không nghĩ tới Hồ Dã lại thành thật ăn năn nói hết ra mọi chuyện.
Chàng vốn vẫn tin con người Hồ Dã không thâm hiểm vì chính lão ta đã từng cưu mang che chở cho chàng trong nhiều năm.
Điều này cũng chứng tỏ tình cảm giữa lão với mẫu thân chàng rất sâu đậm, nên lão đã giữ đúng lời nguyện của Tiên tử để lại khi bỏ ra đi.
Có điều, chàng bất ngờ chính là vì Hồ Dã không chút quanh co chối cãi, mà chỉ là một sự ân hận hối lỗi mà thôi.
Giờ thì trong tay chàng đã có được một vật chứng là chiếc bình sành vẫn còn lưu lại ít Hoại Thi Tán và nhân chứng là Lạc Đại Xuân. Sau hồi quanh co, Lạc Đại Xuân cũng đã phải cúi đầu chịu tội và đưa ra chiếc bình sành đựng dược độc, mà lão nghĩ giữ lại sau này có lúc dùng đến hại người khác. Không ngờ nó giờ chính là vật sẽ hại chính lão.
Chu Mộng Châu đã bàn bạc với Hồ Dã sẽ quyết định vạch mặt Đằng Thân đúng rằm trung thu, ngay trong đại hội Thập niên luận kiếm. Từ đây đến đó còn bảy tháng dài, bọn họ sẽ ngầm liên lạc với nhau, Hồ Dã sẽ giữ kín sự xuất hiện của Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu vừa phóng người trên đường lòng vừa khấp khởi vui mừng. Mừng còn vì một điều nữa là chàng lại biết được bí mật về vụ án của nhà họ Bạch, đây chính là nỗi chờ mong của Bạch Vân. Cô ta từng nghi ngờ chắc chắn nhà cô ta bị hại do một tay Đằng Thân, nhưng thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai không một thế lực trong tay, duy nhất cô ta có được là chiếc “bảo lệnh” mà đã trộm lấy trước lần kiếp nạn đó.
Chu Mộng Châu vừa đặt chân vào đến Từ Vân Tự thì trời cũng đã hửng sáng. Bạch Vân chạy ra đón chàng với ánh mắt mong đợi.
– Có biết được gì không?
Chu Mộng Châu mặt tươi tỉnh gật đầu, nhưng chàng không vội nói ngay, hỏi:
– Vân tỷ đợi tiểu đệ cả đêm sao?
Bạch Vân giọng hơi trách cứ:
– Châu đệ quả làm ta không chợp mắt nổi.
Chu Mộng Châu cười nói:
– Giờ thì có tin tốt để đền bù đây.
Hai người đã vào đến thiền phòng, Bạch Vân nói ân cần:
– Ngồi nghỉ, ta hâm lại thức ăn, nên ăn lót dạ đã rồi nói chuyện.
Mặc dù cô ta rất nôn nóng được nghe tin tức từ phía Chu Mộng Châu, nhưng vẫn chu đáo lo cho chàng ăn trước.
Chu Mộng Châu ngồi trên ghế chờ đợi.
Chốc lát đã thấy Bạch Vân bưng mâm thức ăn và cơm lên, nàng xới cơm cho Chu Mộng Châu, miệng hỏi:
– Có tin gì hay sao?
Chu Mộng Châu tay đón lấy chén cơm đáp:
– Hồ đại thúc đã hối hận kể ra mọi chuyện, quả nhiên huyết án của gia phụ năm xưa là do Đằng Thân lung lạc xúi giục Lạc Đại Xuân và Hồ đại thúc.
Bạch Vân mừng ra nét mặt:
– Nói vậy nhất định bọn chúng sẽ bị vạch mặt, Kim La Hán thiền sư sẽ được rửa mối hàm oan.
Chu Mộng Châu đáp:
– Phải, muốn ra còn có một chuyện vô cùng hệ trọng đến Vân tỷ!
– Hệ trọng đến ta ư?
– Phải!
Đáp rồi Chu Mộng Châu kể những điều chàng được nghe từ Hồ Dã về vụ án năm xưa toàn gia họ Bạch bị thảm hại.
Bạch Vân nghe thế thì phẫn khí thét lên:
– Khi cả nhà ta bị hại thì ta đã biết chính Đằng Thân lệnh cho tay chân hắn sát hại gia đình ta, nhưng ta chỉ hồ nghi hắn nhúng tay đến cái chết cha ta, không ngờ lại là sự thật.
Năm xưa nếu như không có Đinh lão đầu bảo vệ, thì chỉ e cả nhà họ Bạch tuyệt tự, Đằng Thân không còn lo sợ bị báo thù.
Chu Mộng Châu chăm mắt nhìn Bạch Vân hỏi:
– Đinh lão đầu ư? Phải chăng Vân tỷ nói là lão bộc bị kẹt trong mật đạo kia?
Bạch Vân gật đầu, nói:
– Lúc đó ta đã mười hai mười ba tuổi, hiểu biết ít nhiều, còn tiểu đệ của ta quá nhỏ chưa biết gì. Chẳng biết trước đó gia mẫu đã bàn bạc thế nào với Đinh lão đầu, trộm lấy Bảo lệnh định trốn khỏi Quy Hồn bảo, ẩn cư chờ chúng ta lớn, rồi sẽ thanh toán tử thù.
Nói đến đó Bạch Vân dừng lại, lau nước mắt, rồi kể tiếp với giọng nghẹn ngào thương xót:
– Chuyện này duy nhất chỉ có Mân đại ca là huynh trưởng của chúng ta được mẫu thân kể cho nghe mà thôi, nhưng Mân đại ca đã bị tử nạn cùng gia mẫu trong đêm kiếp nạn ấy.
Đằng Thân thật hiểm độc, hắn đã ra tay trước một bước, chỉ biết đêm ấy một bọn người mặt bịt kín, vận đồ đen xâm nhập sát đốt sạch gia trang chúng ta. May mà Đinh lão đầu cứu được ta và Hân đệ đệ. Chẳng ngờ Hân đệ đệ cũng không biết sống chết thế nào? Lẽ nào trời đành để nhà họ Bạch tuyệt tự thực? Hu … Hu …
Nói cuối câu nàng khóc nức lên trong đau khổ và căm hận.
Chu Mộng Châu không nuốt nổi miếng cơm trong miệng, chàng đặt chén xuống, an ủi:
– Chuyện đã qua, Vân tỷ không nên quá đau thương. Hiện tại chúng ta coi như đồng cảnh tương liên, nên hợp lực dốc trí rửa sạch thù xưa mới đúng.
Bạch Vân gật đầu, nói qua nước mắt:
– Ta nghe lời Châu đệ!
Chu Mộng Châu nói:
– Điều quan trọng nhất là chúng ta phải có được chứng cớ buộc Đằng Thân phải cúi đầu chịu tội. Tiểu đệ nghĩ …
Chàng ngừng lại nhìn Bạch Vân, nàng ngước mắt hỏi:
– Châu đệ nói đi!
– Vân tỷ còn nhớ rõ địa thế trong Quy Hồn bảo không?
Bạch Vân cố mường tượng lại, rồi gật đầu:
– Hồi nhỏ chúng ta vẫn thường chạy chơi khắp Quy Hồn bảo, chu vi toàn bảo rộng đến mấy trăm mẫu, nhưng ta vẫn còn nhớ được. Có điều mười năm qua không biết Đằng Thân có thiết kế thay đổi thêm gì không?
Chu Mộng Châu gật đầu, nói:
– Vậy thì tốt, hẳn Vân tỷ còn nhớ rõ con đường ngầm lúc Đinh lão đầu đưa Vân tỷ và Hân đệ đệ trốn ra khỏi Quy Hồn bảo chứ?
Bạch Vân nghe hỏi thì không đáp ngay, lại đưa mắt nhìn Chu Mộng Châu kinh ngạc hỏi lại:
– Chẳng lẽ …
Chưa hỏi hết câu, Chu Mộng Châu đã gật đầu đáp ngay:
– Đúng vậy! Tiểu đệ định đột nhập Quy Hồn bảo lần tìm lại mật đạo đó, không chừng có thể phát hiện ra vài điều quan trọng.
Bạch Vân nhíu mày nói:
– Tìm lại Đinh đại thúc?
– Có thể là vậy!
Nhưng chuyện đã mười năm rồi mà? Lẽ đâu người còn sống?
Chu Mộng Châu nghĩ cũng không mấy hy vọng, nhưng vẫn nói:
– Đằng nào thì chúng ta cũng phải làm một chuyến thám thính vào Quy Hồn bảo vì huyết án toàn gia Vân tỷ năm xưa chính nằm trong chu vi của Quy Hồn bảo.
Bạch Vân nghĩ Chu Mộng Châu nói cũng có lý, gật đầu đáp:
– Hy vọng là như vậy!
Chu Mộng Châu nói:
– Thế thì chúng ta lên đường ngay bây giờ.
– Châu đệ không nghỉ ngơi chút xíu sao?
Chu Mộng Châu cười đáp:
– Chuyện cần kíp đến thế này, tiểu đệ há có thể yên tâm mà nghỉ ngơi?
Bạch Vân nói:
– Từ đây đến Quy Hồn bảo chỉ mất chừng ba ngày đường, hay là chúng ta thuê một chiếc xe ngựa cho đỡ mất sức lực vì đi đường?
Chu Mộng Châu thấy ý này cũng hay, gật đầu nói:
– Vậy thì tốt!
oo Quy Hồn bảo vẫn nguy nga nằm chễm chệ ngoài Lục Dương huyện thành.
Sáng hôm ấy có một đôi nam thanh nữ tú đăng sơn thưởng cảnh trên núi Lục Dương. Từ trên đỉnh núi cao nhất phóng tầm mắt quan sát, có thể nói cả một vùng Lục Dương bao la rộng lớn với thành hào và hàng nghìn hộ dân đều nằm trong tầm mắt, Quy Hồn bảo cũng không ngoại lệ, dù nhìn không được tường tận nhưng những nét chính trong Bảo cũng lọt vào tầm nhìn.
Đôi nam nữ đứng sóng vai nhau, mắt chỉ chú ý vào một hướng:
Quy Hồn bảo.
Qua một hồi nhìn ngắm quan sát, thanh niên lên tiếng trước:
– Vân tỷ có thể nhận ra được mật đạo nằm hướng vào chứ?
Thì ra bọn họ chính là Chu Mộng Châu và Bạch Vân, sáng nay họ lên ngọn cao nhất trong Lục Dương Sơn là để quan sát tình hình địa thế Quy Hồn bảo, chuẩn bị có kế hoạch đột nhập đêm nay.
Bạch Vân nghe hỏi, nghĩ ngợi thêm một lúc, mới chỉ tay về phía bên trái Quy Hồn bảo, đó là một ngọn núi nhỏ nhìn từ xa cũng nhận ra là một núi đá nham thạch lởm chởm:
– Ta chỉ nhớ mang máng đường hầm nằm trong núi nham thạch kia, lẩn trong đám quái thạch có hai gốc tùng lớn, đó như là chiếc cổng đầu tiên để nhận biết. Nhưng có điều lần ấy Đinh lão đầu bị chặn đánh ra không kịp, hình như đã bị người của Quy Hồn bảo đánh lấp đường hầm giờ chỉ e khó nhận ra được nguyên vị lối vào mật đạo.
Chu Mộng Châu gật gù suy nghĩ, hỏi lại lần nữa:
– Nhưng Vân tỷ có chắc là mật đạo chính nằm trong đám thạch núi vôi kia chứ?
Bạch Vân gật đầu đáp:
– Ta nhớ rất rõ vì đêm ấy vừa chạy vừa cõng Hân đệ, mấy lần vấp ngã trong đám loạn thạch, mà trong Quy Hồn bảo chỉ có dưới chân ngọn núi kia mới có loạn thạch.
Chu Mộng Châu mừng khấp khởi, nói:
– Vậy thì hay, ít nhất cũng đỡ cho chúng ta phải lần mò tìm kiếm sai phương hướng.
Chàng dừng lại một phút rồi nói tiếp:
– Theo như hai ngày nay quan sát, trong Quy Hồn bảo ban đêm chỉ có hai đội tuần tra, một ở nội viện và một đội ngoại vi. Nội viện tuy canh gác ít người, nhưng đều là những tay cao thủ, ở ngoại viện thì đội tuần tra khá đông, phạm vi rộng lớn, nhưng đều là những tay võ công tầm thường không đáng ngại, nhiều lắm cũng chỉ là những tay đội trưởng là có chút thân thủ. Có điều tốt nhất là đừng để bọn chúng phát hiện, cho nên đêm nay tốt nhất ta cứ theo lối hậu sơn tiếp cận đột nhập. Thế núi tuy có cheo leo, nhưng không đáng ngại, vả lại hướng này đột nhập vào khiến đối phương bất ngờ hơn, đồng thời có thể chúng ta gặp may tìm ra được mật đạo dễ dàng.
Bạch Vân gật đầu nói ngay:
– Ý kiến của Châu đệ hay lắm, chúng ta sẽ hành động như vậy!
oo Khi thấy bóng chiều đã ngã về tây, Chu Mộng Châu nói:
– Chúng ta lên đường, cứ theo triền núi mà xuống đúng hướng hậu sơn của Quy Hồn bảo.
Nói rồi chàng đi trước, Bạch Vân bước theo sau.
Chu Mộng Châu đi thong thả, vì chàng tính khoảng cách từ đây đến hậu sơn Quy Hồn bảo chỉ chừng mươi dặm, nhưng thời gian thì còn nhiều. Chí ít cũng phải đến đầu canh hai mới có thể hành động.
Khi trời sập tối hẳn thì bọn Chu Mộng Châu chỉ còn cách Quy Hồn Bảo chừng ba bốn dặm, nếu họ thi triển khinh công thì trong phút chốc có thể đến nơi ngay. Thế nhưng, bọn họ vừa đi chậm rãi vừa bàn bạc cặn kẽ kế hoạch, vừa là để giết thời gian.
Đi thêm chừng ba dặm nữa là ra hết Lục Thương Sơn, dưới kia là một thung lũng, từ đây đã nhìn thấy bức tường thành của Quy Hồn Bảo cao đến hai trượng hơn, chạy dài từ đông sang tây, khi tiếp giáp với ngọn hậu sơn thì mới chấm dứt bức tường thành bằng một vách đá cheo leo hiểm trở. Quả nhiên chủ nhân đầu tiên kiến lập Quy Hồn Bảo đã biết lợi dụng địa thế để xây dựng vành đai bảo vệ kiên cố vững chắc. Đối phương muốn đột nhập vào sau lưng thì rất khó khăn. Trong tường thành hẳn phải còn thêm hào lũy bảo vệ, chưa nói đến những đội tuần tiểu, và không chừng còn có những cơ quan báo động.
Chu Mộng Châu đã quyết định đột nhập theo đường hậu sơn, tuy khó khăn nhưng vẫn an toàn và mục đích chính là tìm mật đạo thuận tiện hơn cả.
Chu Mộng Châu nhìn Bạch Vân, nói khẽ động viên:
– Chúng ta cứ như kế hoạch hành động nhé!
Bạch Vân gật đầu đáp:
– Châu đệ cứ đi đi!
Chu Mộng Châu quay người bước đi, đường xuống vực càng lúc càng sâu, không khí trở nên ẩm thấp lạnh lẽo, ánh trăng hạ huyền vốn đã yếu ớt, giờ bị cản lại bởi những tán cây, khiến đêm càng thêm tối.
Chu Mộng Châu phải vừa đi vừa lần đường, vừa chờ cho Bạch Vân theo kịp. Sau chừng nửa canh giờ bọn họ mới xuống hết vực núi, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Chu Mộng Châu thấp giọng nói:
– Phía trước có suối!
Bạch Vân vui lên nói:
– Đúng rồi! Năm xưa khi được đưa ra khỏi đường mật đạo, chúng ta cũng gặp một con suối, nghe theo lời Đinh lão đầu, chị em ta cứ xuôi theo dòng suối mà đi, ròng rã một đêm mới ra khỏi vùng Chu Thương Sơn này.
Chu Mộng Châu đã đến bên suối, chỉ thấy về mùa này nước chảy một dòng nhỏ, duới ánh trăng lấp lánh, dòng suối uốn lượn trông thật nên thơ.
Bên này bờ thoai thoải, cây cối xanh um, thì bên kia là vách núi dựng đứng, đó chính là hậu sơn của Quy Hồn Bảo. Leo lên đến đỉnh ít nhất cũng phải ba mươi trượng cao.
Chu Mộng Châu men theo vách núi đá, cố dò tìm xem nơi nào có thể khả nghi là một cửa mật đạo.
Đi dò tìm men theo vách núi đã hơn mười trượng, vẫn không tìm thấy nơi nào khả nghi, Chu Mộng Châu quay lại nhìn Bạch Vân hỏi khẽ:
– Vân tỷ có nhận ra nơi nào không?
Bạch Vân nhíu mày nhìn vách núi cheo leo dưới ánh trăng mờ ảo, lắc đầu nói:
– Đó là lần đầu tiên ta ra khỏi mật đạo, lúc bấy giờ quá hốt hoảng nên cứ cõng Hân đệ đệ, chẳng để ý đâu là đâu. Vả lại chuyện đã cách mười năm, thật không thể nhớ ra được.
Chu Mộng Châu nói:
– Thôi được, tiểu đệ tìm đường lên trước, Vân tỷ cứ theo sau, gặp nơi nào khó khăn thì tiểu đệ sẽ giúp sức.
Nói rồi chàng bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên leo lên vách núi, tuy vách núi cheo leo, nhưng cũng không phải là không có chỗ để đặt chân bám tay. Cho nên sau một lúc cũng đã thấy chàng tìm thế leo lên được mấy trượng rồi.
Nhìn xuống thấy Bạch Vân cũng đã leo lên đến nơi, nhưng xem ra nàng hơi phí sức vất vả. Chu Mộng Châu hỏi xuống:
– Vân tỷ có mệt lắm không?
Bạch Vân ngước mắt nhìn lên, lắc đầu nói:
– Không, đừng lo cho ta! Cứ leo lên tiếp đi, chú ý những nơi vách đá hở ra, ta nhớ là không cao lắm đâu.
Chu Mộng Châu lúc này mới nhớ tới Bạch Cốt Ma Quân đi trên vách đá như đi trên đất liền, chàng không khỏi thán phục lão ta, đồng thời cũng thấy tiếc rẻ vì không hấp thụ được môn đi tường của lão.
Khi ấy nghe Bạch Vân đáp vậy, chàng liền đưa mắt tìm kiếm, trong tầm nhìn vài ba trượng chàng cũng không thấy trên vách núi có nơi nào khả nghi.
Chu Mộng Châu lại tiếp tục leo lên, chàng vừa leo vừa lần tìm xem có dấu vết nào khả nghi không.
Lúc này chân chàng đã đặt lên một mỏm đá nhô ra khá thuận tiện, hai tay bám vào một tảng đá lớn, chuẩn bị lên tiếp.
Bỗng chàng nghe phía dưới Bạch Vân la “oái” lên một tiếng, chàng giật mình đưa mắt nhìn xuống, mới hay cả người Bạch Vân đang cheo leo, hai tay bám vách đá, thì ra dưới chân nàng một khối đá nhỏ bị vỡ ra rơi xuống vực, khiến cho nàng hỏng chân, may mà hai tay bám kịp.
Chu Mộng Châu chỉ cách Bạch Vân chừng một tầm tay, chàng thụt người xuống, thòng chân cho Bạch Vân bám lấy, miệng la lớn:
– Vân tỷ, nhanh nắm lấy chân tiểu đệ.
Vách đá đoạn Bạch Vân quá trơn nhẵn, hai tay nàng bám vào đá đã thấy rất nguy hiểm.
Khi ấy nghe vậy, nàng liền ngước đầu lên thì đã thấy cẳng chân Chu Mộng Châu, không hề suy nghĩ, nhanh đưa một tay bám lấy chân chàng cố víu để leo lên.
Chu Mộng Châu hai tay vẫn ghì chắc khối đá, vận kình lực để kéo Bạch Vân lên.
Sau phút nguy hiểm vừa rồi, Bạch Vân đã thấy được kéo lên gần đến mỏm đá, nhưng bỗng Chu Mộng Châu cảm thấy tay mình rơi ra, liền hốt hoảng nhìn lên, thất kinh la lên:
– Nguy rồi! Vân tỷ … bám … chặt …
Gần như cùng lúc với tiếng la của chàng, khối đá to lớn mà chàng bám vào long ra, rồi lăn khỏi mỏm đá bay vọt qua đầu bọn họ, rơi xuống vực …
Tiếp cùng lúc với khối đá là hai thân hình của Chu Mộng Châu và Bạch Vân.
Chu Mộng Châu trong lúc hiểm nguy vẫn còn tỉnh táo vượt hiểm, hai tay chàng đã ôm cứng người Bạch Vân, vận khí đề chân lực thi triển “Hư không lăng bộ”. Tuy vậy vì lúc này có thêm thân hình của Bạch Vân, trọng lượng nặng gấp đôi nên tốc độ rơi nhanh.
Nói thì chậm, nhưng lúc ấy mọi tình tiết xảy ra cực nhanh.
Chỉ nghe khối đá rơi xuống vực đánh “ầm” một tiếng, là hai thân hình cũng rơi xuống suối.
Chu Mộng Châu mặc dầu cố điều chân lực thi triển khinh công, nhưng tốc độ rơi cũng khá nhanh, nên người đánh ầm xuống suối, chàng cảm thấy thân hình ê ẩm. Bạch Vân đè trên người chàng nên chung quy không bị nguy hiểm gì.
Chu Mộng Châu ngồi dậy, cả người ướt sũng, nhưng cũng gượng cười vui mừng:
– May thật! Chúng ta thoát nạn!
Vừa nói chàng vừa ngước mắt nhìn lên vách đá, bỗng kinh ngạc la lên:
– A! Vân tỷ, nhìn kìa!
Bạch Vân nhìn theo chàng chỉ, mới thấy đó là một cửa hang nhỏ, chính đúng ngay nơi khối đá vừa long ra.
Chu Mộng Châu phì cười, nhịn đau nói:
– Chẳng phải đó là một cửa hang đó sao?
Bạch Vân trên mặt cũng mừng rỡ, thốt lên:
– Chẳng lẽ trong họa có phúc, trong phúc có họa?
Chu Mộng Châu đứng vụt dậy, thúc giục:
– Giờ tiểu đệ một mình lên trước, nếu thấy có phát hiện gì sẽ gọi Vân tỷ lên.
Bạch Vân gật đầu:
– Vậy cũng may, Châu đệ lên nhanh đi!
Chu Mộng Châu mặc dù lưng còn đau, nhưng tinh thần phấn chấn hẳn lên, nên liền chạy đến vách đá, leo lên vùn vụt. Phút chốc đã thấy chàng lên đến miệng hang.
Chu Mộng Châu lần bước vào trong, nhưng cửa hang lại bị bít kín bởi nhiều tảng đá khác, lần này những tảng đá có phần nhỏ hơn nhiều.
Chu Mộng Châu lòng mừng khấp khởi nghĩ:
– Chẳng lẽ đây đúng là cửa mật đạo năm xưa bị người của Quy Hồn Bảo dùng đá bít lấp?
Khi ấy chàng dùng lực vào hai tay thử lay một tảng đá, đá đầu nặng, nhưng cuối cùng cũng long ra.
Chu Mộng Châu mừng rỡ, ra miệng hang nhìn xuống gọi:
– Vân tỷ, lên đây!
Bạch Vân cao hứng liền bám vách đá mà lên, đến nơi đã thấy Chu Mộng Châu vừa xê dịch một khối đá thứ hai.
Chàng thở phì nói:
– Có lẽ là đây rồi!
Bạch Vân chăm chú nhìn, quả nhiên thấy những khối đá như được đem từ đâu đến đây bít lấp miệng hang, nàng nói:
– Xem ra chẳng sai đâu, chúng ta nhanh dỡ hết những khối đá này xem!
Vừa nói nàng vừa ra sức định đẩy một tảng đá lăn tiếp xuống vực, nhưng Chu Mộng Châu cản lại, nói:
– Đừng làm vậy, vừa rồi tảng đá kia rơi xuống gây tiếng động lớn, không biết người của Quy Hồn Bảo có nghe thấy không? Nếu để bọn chúng phát hiện thì hỏng mất.
Lúc ấy hai người dốc sức xê dịch những tảng đá chồng chất nhau, lát sau đã thấy lộ ra một đường hang rộng, đủ người đi lọt. Chu Mộng Châu lần bước đi trước, Bạch Vân bám theo sau.
Trong hang đen tối, nhưng bọn Chu Mộng Châu vốn đã có chuẩn bị từ trước mấy ngọn nến và đồ đánh lửa.
Chàng liền thấp lên một ngọn nến, dưới ánh sáng vàng nhợt cũng đủ nhận ra đường mật đạo hai bên là vách đá dựng đứng, tợ hồ như là một đường hang vốn có sẵn một cách tự nhiên.
Đường ngầm đi càng lúc càng dốc thoai thoải lên cao, trong đường ngầm không khí ẩm thấp ngột ngạt, nhưng với những người luyện võ công chuyên trường như bọn Chu Mộng Châu thì không trở ngại gì.
Đi được chừng hơn mười trượng, Chu Mộng Châu bỗng khựng người đứng lại, đưa ngọn nến tới trước để nhìn cho rõ. Bạch Vân cũng đã đứng bên cạnh chàng, nàng suýt nữa thì hét lên, trước mặt ngay bên vách đá là một bộ xương người trắng phếu. Rõ ràng người này đã chết trong tư thế ngồi tựa vào vách.
Chu Mộng Châu giọng xúc động hỏi:
– Có phải là hài cốt của Đinh lão đầu không?
Bạch Vân mạnh dạn tiến lên gần bộ xương, cúi xuống nhặt thanh kiếm lên ngắm nhìn.
Chỉ thấy đốc kiếm đề một chữ “Đinh”, nàng liền gật đầu òa lên khóc:
– Hu hu … Đúng là Đinh lão đầu rồi!
Chu Mộng Châu giờ tin chắc tất cả mọi chuyện mà chàng đã nghe được từ Hồ Dã, rõ ràng Đằng Thân đã tổ chức một cuộc thanh trừng tiêu diệt toàn gia họ Bạch.
Chàng cẩn thận xem xét quanh đống xương, nhưng chẳng thấy gì ngoài những mảnh vụn áo quần mục nát.
Chính lúc ấy bỗng nghe Bạch Vân la lên:
– A! Châu đệ, ngươi nhìn cái gì đây!
Chu Mộng Châu xoay người đưa ngọn nến gần vách đá, mới hay trên vách đá có những nét chữ nghuệch ngoạc được khắc sâu xuống bằng mũi đao hay kiếm. Chàng chau mày đọc được một cách dễ dàng, thấy ghi rằng “Huyết sát Bạch gia, đích thị Đằng Thân”.
Vẻn vẹn đúng tám chữ, nhưng cũng đã thấy rất khó khăn, chứng tỏ Đinh lão đầu khắc những chữ này khi không còn cách sống sót, lực tận khí kiệt lắm rồi!
Bạch Vân lại tức tưởi khóc òe lên, hồi lâu nàng nghiến răng:
– Đằng Thân, ta nhất định xé xác ngươi trả chù cho cha mẹ ta, huynh đệ ta và những người gia quyến nhà họ Bạch.
Chu Mộng Châu an ủi nói:
– Đêm nay vậy coi như chúng ta đã thành công, tạm thời nén hận chờ đến đúng thời cơ, chúng ta cùng rửa thù một lần. Giờ nhanh trở ra trời cũng sắp sáng rồi đấy!
Bạch Vân gạt nước mắt, chấp tay vái bộ hài cốt lão Đinh ba cái, nói:
– Đinh lão, xin cứ an nghỉ ở đây, có ngày Bạch Vân xin hậu táng báo đền.
Nói rồi nàng mới chịu theo chân Chu Mộng Châu ra ngoài.
Ra đến cửa thạch đạo, Chu Mộng Châu mới tắt nến rồi bắt đầu leo trở xuống vực.
Nhưng khi chàng chỉ còn cách đáy vực chừng tầm hai trượng, bỗng nghe có tiếng chân người chạy phía dưới, tiếp theo là những tiếng quát tháo nghe rõ ràng:
– Có người đột nhập! Có người đột nhập! Mau bắt lấy!
Chu Mộng Châu giật mình, đưa mắt nhìn đã thấy năm sáu bóng người từ xa đang chạy đến, chàng liền ngước mắt lên nói nhanh:
– Người Quy Hồn Bảo đã phát hiện chúng ta, Vân tỷ, nhanh chạy!
Nói rồi, chàng buông tay thả người rơi nhẹ xuống đất. Bạch Vân cũng hốt hoảng, không kể còn cao tầm ba trượng, nhảy ào xuống. Đúng lúc ấy Chu Mộng Châu đã đứng vững trên đất, liền đưa hai tay đón lấy người nàng, nhờ vậy Bạch Vân mới không bị ngã.
Hai người nắm tay nhau vừa chạy mấy bước thì đám người sau ùa đến vây lấy họ.
Một tên vung đao thét lớn:
– Các ngươi là ai, đêm hôm dám đột nhập bổn bảo!
Bạch Vân tiến lên trước hừ một tiếng lạnh lùng nói:
– Các ngươi đúng là chó cắn càn, đến chủ nhà cũng không nhận ra, đêm nay chết cũng đáng.
Thì ra nàng nhận thấy bọn người này lạ mặt, không thấy có tên nào quen, lại thêm nhìn sắc phục của chúng cũng biết được chỉ là bọn lính tuần, nên chẳng đáng ngại.
Chu Mộng Châu ngược lại sợ bị bọn họ phát hiện tất sẽ đánh động Đằng Thân, khiến lão đề phòng đối phó, thì càng khó hành động.
Lúc ấy chàng nhìn Bạch Vân nói:
– Vân tỷ, thanh toán nhanh bọn tiểu cẩu này rồi đi!
Bạch Vân gật đầu:
– Hảo, để ta lượm hết bọn chúng, bất tất đệ đệ ra tay!
Lại nói, nguyên là khi bọn Chu Mộng Châu làm long tảng đá lớn ra lăn xuống vực vang lên một tiếng động vang từ dưới vực hậu sơn, nên chúng ngần ngại đi xem xét chuyện gì.
Chỉ là bên trái lòng vòng quanh hậu bảo cảnh giới mà thôi. Chẳng ngờ tiếng động lớn đã đánh thức Quy Hồn Bảo chủ Đằng Thân, lão sai Khang Điền đi xem chuyện gì.
Khang Điền lui hậu bảo tra hỏi bọn tuần canh, chuyện đáp thực là nghe tiếng động lớn từ dưới vực phía sau hậu sơn.
Khang Điền cũng ngần ngại, nhưng liền phái một tổ tuần tiểu vượt thành lần xuống vực xem là chuyện gì, nếu thấy có gì nguy hiểm cứ phóng ám hiệu tất sẽ có người đến chi viện.
Bọn sáu tên lính tuần này chính là đám người được phái xuống thăm dò vừa lúc phát hiện hai bóng người leo từ vách núi xuống, bọn chúng mới hét hỏi.
Bọn chúng vốn chẳng biết Bạch Vân là ai, khi ấy thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi thì cả bọn yên tâm.
Tên đội trưởng cười hắc hắc nói:
– Nửa đêm khuya khoắt thế này mà có một ả xinh đẹp thế này viếng gia, tuyệt, tuyệt!
Bây đâu, thanh toán thằng nhãi kia cho ta!
Năm tên còn lại nghe vậy liền xông lên vây lấy Chu Mộng Châu, tên nào cũng nắm đao chém tới.
Chu Mộng Châu chỉ cười nhạt, phất tay một cái, một cỗ kình lực nhanh như chớp, mạnh như vũ bão đánh bật cả bọn ra. Năm gã hán tử mặt thất sắc, biết gặp phải cao thủ. Bọn chúng kinh hoảng nhìn nhau.
Bên kia gã đội trưởng thì sấn bước đến đưa tay định vuốt má Bạch Vân, bỗng “bốp” một cái, cả bàn tay nàng in đậm lên má trái của hắn. Gã ta tức giận vung đao lên chém tới, miệng chửi đổng:
– Con quỷ cái, ngươi biết tay Hắc Hổ đao này!
Đao chém tới cực kỳ hung hãn, nhưng Bạch Vân chỉ cười nhạt, lắc người né tránh, thuận chân tung một cước. “Bốp” một tiếng nữa, trúng đích vào cổ tay hắn, tay tê dại để vuột đao bay xuống rơi lăn lốc trên nền đá.
Gần như cùng lúc, bên kia nghe liền mấy tiếng rú thảm vang lên, năm thân hình đổ xuống, máu chảy lênh láng.
Nguyên là năm gã kia bị đẩy một chưởng cũng không chịu thoái lui, chúng đồng loạt vung đao xông vào tấn công Chu Mộng Châu tiếp. Chàng quyết định hạ nhanh chóng, liền lách người né một đao, rồi thuận tay đoạt thanh đao vung lên một chiêu hạ liền cả năm.
Gã đội trưởng khiếp đảm, liền thò tay vào áo lấy nhanh ra một cây hỏa pháp ném mạnh lên trời.
Một tiếng nổ nhỏ kèm theo một ánh lửa cháy sáng.
Bạch Vân thấy thế tức giận, nhảy tới bồi cho hắn một chưởng, tiếng hắn rú dài rồi tắt lõm trong màn đêm.
Bạch Vân hạ xong tên cuối cùng, nói nhanh với Chu Mộng Châu:
– Chu đệ! Chạy nhanh, bọn người Quy Hồn Bảo sắp kéo xuống chi viện!
Chu Mộng Châu gật đầu, rồi tung người phóng chạy dọc theo con suối. Bạch Vân cũng liền chạy theo sau.
Qua chừng thời gian một tuần trà, ngay tại nơi vừa xảy ra trận đấu, ba bóng người lướt tới, chính là Khang Điền, Đằng Tiểu Thanh và lão La tổng quản.
Là tổng quản nhìn thấy sáu tên vệ binh đều bị tử nạn thì phát khiếp, liền đến giở người tên đội trưởng lên, thấy khóe miệng hắn rỉ máu, nhưng xem ra còn thở thoi thóp.
La tổng quản lay hỏi:
– Hắc Hổ, người nào hạ thủ?
Hắc Hổ từ từ mở mắt ra, hồi lâu nhận thấy đó là La tổng quản, gã cố gượng thều thào:
– Hai tên … một nam một … nữ . …
Khang Điền ngồi xuống chen vào hỏi dồn:
– Ngươi có biết mặt chúng không?
Hắc Hổ lắc nhẹ đầu.
– Chúng có gọi nhau tên họ gì không?
Hắc Hổ cố nhớ rồi nói:
– Nha đầu kia … nghe gọi … là Vân tỷ … gã tiểu tử … gã xưng là đệ … đệ … đệ …
Nói đến tiếng cuối cùng gã nẩy người lên một cái, trút hơi thở cuối cùng.
Khang Điền nhíu mày cố nhớ đôi nam nữ nào mà nữ nhân tên “Vân”, bỗng lão à lên một tiếng kinh ngạc, miệng lẩm bẩm:
– Không lẽ là chúng! Không lẽ …
Đằng Tiểu Thanh vội hỏi:
– Khang thúc định nói là ai?
– Chị em nhà họ Bạch, con nha đầu kia tên là Bạch Vân, xem ra không sai, nhưng chúng định đột nhập vào bổn bảo làm gì? Chẳng lẽ tự dẫn xác đến đây?
Đằng Tiểu Thanh nói:
– Chúng ta nên nhanh về Bảo bẩm cáo với gia phụ, do người quyết định chuyện này!
Nói rồi cả bọn cùng nhau trở lại Bảo, đêm ấy Đằng Thân nghe báo về chuyện có người đột nhập hậu sơn, mà lại hoài nghi là chị em họ Bạch, thật khiến lão lo lắng bất an.
Tự nhiên trong đầu lão chuyện mười năm về trước hiện lên mồn một, lão nghiến răng hét lớn:
– Bắt đầu từ ngày mai phải canh phòng cẩn mật, tuyệt đối không được lơ là sai phạm.
Cả đám tay chân vâng dạ lui ra.
Đêm ấy lão không ngủ.
Sáng sớm đã thấy Đằng Thân nai nịt gọn gàng rời Bảo, nhưng chẳng ai biết lão ta đi đâu!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!