Ác Thủ Tiểu Tử
Chương 7: Rời tử cốc, bắc thiên sơn cứu bạn lữ
Không biết ngủ thêm bao nhiêu lâu, lúc thức dậy Chu Mộng Châu thấy ánh nắng rọi vào tràn ngập thạch động. Chu Mộng Châu hít thở điều hòa mấy hơi, thấy khí huyết không chút trở ngại, thậm chí có phần thông suốt hơn trước, ngẫm nghĩ có thể nguyên do Bạch Cốt Ma Quân trợ giúp mình.
Chu Mộng Châu vọt người đứng lên, cảm thấy khác lạ, thân hình nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, hơi có chút ngạc nhiên trong lòng, nhưng chẳng mấy để tâm, chạy vọt ra cửa động.
Đến ngoài cửa động, đưa mắt nhìn quanh, Chu Mộng Châu cao hứng như muốn reo lên.
Vốn hôm qua vân vụ mờ mịt nên chẳng nhìn thấy gì, hôm nay trời nắng lên, mây mù tan hết, phóng mắt có thể nhìn thấy xa mấy mươi dặm.
Chỉ thấy chung quanh vách núi dựng đứng, bên dưới là vực sâu xanh thẳm, phóng mắt nhìn chỉ thấy núi rừng trùng điệp thấp lè tè dưới chân, đủ thấy đỉnh núi này cao thế nào rồi.
Thạch động của Bạch Cốt Ma Quân nằm lơ lửng trên vách núi, chẳng biết bên trên cao đến đâu, nhưng nhìn lên cũng chỉ là một màu xanh xanh.
Chu Mộng Châu đang tần ngần ngắm cảnh, bỗng giọng Bạch Cốt Ma Quân vọng xuống:
– Tiểu oa nhi, đến đây!
Chu Mộng Châu dõi mắt nhìn, mới hay lão đứng nghiêng với vách đá, thấy chàng nhìn lên, lão từ từ bước xuống cứ như đi trên bình địa.
Cứ nhìn thấy Bạch Cốt Ma Quân đi trên vách đá cũng đủ khiến người ta lạnh khiếp.
Nhưng Chu Mộng Châu hôm qua đã nhìn thấy lão ngồi trên vách đá như ngồi trên giường rồi, cho nên chẳng lấy làm lạ gì nữa. Lúc ấy bước đến chân vách đón lão ta.
Bạch Cốt Ma Quân xuống đến mõm đá, chẳng nói gì, hai ánh nhãn quan xanh lạnh cứ chăm chăm nhìn chàng, hồi lâu bỗng buông tiếng thở dài.
Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi:
– Lão tiền bối …
Bạch Cốt Ma Quên chợt phát nộ, gắt lên:
– Hừ … lão tiền bối? Ai là lão tiền bối của ngươi? Chỉ cần ra khỏi tử cốc này ba bước là ngươi quên ta ngay!
Chu Mộng Châu vội nói:
– Không, tuyệt đối không, tiểu bối chẳng những không quên lão tiền bối mà còn nhất định tìm đồ đệ của tiền bối về.
Bạch Cốt Ma Quân nghe xong nhíu mày nghĩ ngợi, gật đầu nói:
– Nghe ngươi nói tợ như hạng tốt đấy, được, theo lão phu!
Nói xong lão nhún mình đã vọt ra ngoài mười trượng, thân hình lay nhẹ, lại vọt thêm bảy tám trượng nữa. Chỉ bằng hai cái lắc người đã phóng xa gần mười trượng đủ làm kinh người. Chu Mộng Châu nghĩ cũng không nên để lão gia coi thường, lúc ấy nhún người thi triển thân pháp vọt theo được chừng ba trượng, bất giác tự lấy làm kinh ngạc, lại tung người vọt thêm non ba trượng. So với hôm qua rõ ràng thân pháp đã vượt xa đến một trượng, buột miệng ” ái” lên một tiếng ngạc nhiên.
Phóng chạy được nửa đường đã thấy Bạch Cốt Ma Quân quay trở lại với vật gì thắt ở lưng.
Chu Mộng Châu gặp lại Bạch Cốt Ma Quân không nói lấy nửa lời, nhìn chăm vào chàng một hồi, lão bỗng cúi xuống nhặt lên một viên đá, hai ngón tay bóp vụn ra thành bột bấy giờ mới nói:
– Ngươi thử xem có được không?
Thủ pháp bóp đá thành bột này chỉ có những người luyện nội công đạt đến hỏa hầu căn cơ mới thực hiện được. Chu Mộng Châu ba năm qua đã tu tập với Đạo An pháp sư, tuy không chuyên tâm truyền thụ nội công, mà chủ yếu truyền thụ một pho kiếm pháp, lúc ở với Nhẫn đại sư thì lại hấp thu Phật Gia Tâm Pháp, cho nên nội lực không phải là không có căn cơ, khi ấy nghe Bạch Cốt Ma Quân nói vậy thì cũng hứng chí, muốn thử xem công lực của mình thế nào.
Nghĩ rồi chàng cũng nhặt lên một viên sỏi, quả nhiên cũng bóp được vỡ nát.
Chu Mộng Châu bóp vỡ viên sỏi tròn mắt ngớ người trong sung sướng, thật chẳng ngờ mình cũng thi triển được thủ pháp “Niết thạch thành phấn.” Bạch Cốt Ma Quân chẳng hiểu sao lại bật cười nói:
– Tốt, thằng ngốc, chớ ngớ ngẩn như vậy. Ngươi cho rằng là có thể bóp nát viên đá cứng như sắt thép chứ gì? Ngươi thử nhặt một viên nữa thử xem!
Chu Mộng Châu đang chìm trong cơn sung sướng, cho nên căn bản không nghe thấy đoạn đầu câu nói, chỉ nghe đoạn cuối bảo chàng thử thêm viên nữa. Khi ấy cúi xuống nhặt tiếp một viên sỏi, dùng hai ngón tay bóp một cái, viên sỏi cũng lập tức nát thành cám.
Bạch Cốt Ma Quân chẳng chút biểu hiện nào trên sắc mặt, tự tay nhặt lên một viên đá, rồi vê vê nhẹ trong hai ngón tay của mình, cuối cùng trao cho Chu Mộng Châu:
– Giờ thì ngươi thử viên này.
Chu Mộng Châu không chút do dự, đón lấy viên đá, nào ngờ lần này bóp vào chỉ thấy hòn đá cứng trơ như thép, dùng tận lực mà bóp, hòn đá vẫn không chút suy suyển. Nỗi vui mừng vừa rồi lập tức biến mất, đứng khựng người nhìn viên đá trong tay.
Bạnh Cốt Ma Quân nói.
– Công phu không phải là chuyện một sớm một chiều mà có được, lão phu cũng phải mất mấy mươi năm khổ luyện cùng với nhiều lần kỳ ngộ hạnh vận mới đạt đến công phu “Tụ sa thành thạch, niết thạch thành phấn”. Cứ nhìn những viên đá này tợ như rất cứng, kỳ thực qua năm này tháng nọ bị mưa nắng xâm thực, phong hóa, nên chỉ bóp nhẹ là vụn, ngươi mừng rỡ gì chứ?
Chu Mộng Châu cứ ngỡ mình gặp phải kỳ ngộ, công lực đột nhiên tăng tiến mà mừng khấp khởi, chẳng ngờ bị Bạch Cốt Ma Quân nói thẳng như dội nước lạnh vào mặt, lúc ấy thẹn đỏ chín cả mặt mày. Thế nhưng chàng vẫn không tin, nắm viên đá trong tay giơ lên nói:
– Thế nhưng viên đá này rất cứng, sao bảo là bị xâm thực, phong hóa, bóp là vụn ngay được?
– Hà … đó là do lão phu đã ngầm vận công tụ lực vào nó trước khi đưa cho ngươi, nếu không tin ngươi nhặt thử viên khác mà xem.
Chu Mộng Châu chẳng tin, lập tức cúi xuống nhặt lên một viên khắc, quả nhiên chỉ bóp nhẹ đã thấy vỡ vụn. Chàng lại nhặt thêm viên nữa, cũng bóp vụn dễ dàng, bất giác buộc miệng nói:
– Đã biết dễ bóp vụn, lão còn bảo tôi thử làm gì kia chứ?
Bạch Cốt Ma Quân chẳng trả lời, nhặt lên một viên đá bóp nhẹ vụn như phấn, lại chìa tay ra trước mặt chàng nói:
– Người xem thật kỹ!
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn kỹ, mới thấy rõ những vụn đá tự bao giờ như kết dính lại với nhau thành một viên thạch châu tròn nhẵn. Chu Mộng Châu nhìn mà không khỏi kinh ngạc, thầm cảm phục Bạch Cốt Ma Quân công lực đã đạt đến cảnh giới siêu phàm, khi ấy trầm lặng chẳng nói được gì.
Bạnh Cốt Ma Quân bỗng lấy từ trong người ra một viên hắc trân châu lớn cỡ mắt rồng đen bóng, trên sắc mặt lướt qua một vẻ khác thường, nói:
– Đây là Cửu Dao Châu, môn ám khí độc nhất trở thành khắc tinh của Bạch Cốt Ma công của lão phu. Lúc dụng nó cũng như dụng những loại ám khí bình thường khác, chỗ độc đáo của Cửu Dao Châu mà năm xưa Trường Bạch đạo trưởng lấy nó thành danh giang hồ, là lúc bắn ra dùng chút xảo lực, lập tức tầng ngoài hắc châu mở khai, bên trong bốn mươi chín ngọn châm tẩm độc bay ra. Ngươi học không xong môn “Tùy Phong xúc ảnh”, lão phu muốn truyền môn Cửu Dao Châu này cho ngươi để khống chế tên môn đồ vô lại của ta, thế nhưng ngươi phải thề với ta một điều, nếu không gặp phải hoàn cảnh cực kỳ nguy cấp, tuyệt đối không được dụng đến.
Bạch Cốt Ma Quân nói cuối câu rất nghiêm túc, Chu Mộng Châu thầm nghĩ:
– Với võ công thâm hậu như lão ta, đến một viên hắc châu chẳng đáng này mà cũng coi trọng, đủ thấy không phải là vật tầm thường.
Nghĩ vậy, bèn đưa hai tay đón nhận một cách cung kính.
Bạnh Cốt Ma Quân nói tiếp:
– Đây chỉ là viên Cửu Dao Châu giả, lão phu chỉ mô phỏng mà chế tạo ra thôi, chỉ không có bốn mươi chín cây mao châm tẩm độc chứa bên trong, ngoài ra hoàn toàn giống với Cửu Dao Châu thật. Lúc rãnh rỗi ngươi có thể dùng nó để luyện cho tay có kình lực, thủ pháp phải luyện đến mức thành thục, có thể lâm trận sử dụng chẳng thất thủ.
Chu Mộng Châu mân mê viên hắc châu trong tay, thấy trơn bóng như mỡ lòng rất vui.
Nhưng Bạch Cốt Ma Quân nói:
– Ngươi cất vào đi lúc nào rãnh rỗi hãy tập, công phu không phải ngày một ngày hai mà luyện thành.
Bạch Cốt Ma Quân lúc ấy bỗng cởi chiếc túi vải mang bên hông ra, nói tiếp:
– Trong chiếc túi này có hai mươi bốn viên Cửu Dao Châu, lão phu mang theo bên người nghĩ cũng vô dụng, giờ cho tiểu oa đầu ngươi đây.
Chu Mộng Châu tiếp lấy chiếc túi cười cười, nói:
– Lão tiền bối chẳng lẽ không sợ …
Chàng mời nói đến đó, bỗng thấy Bạch Cốt Ma Quân trừng mắt lạnh lùng, cánh tay quỷ vươn ra chộp giật lại chiếc túi, hai mắt không rời khỏi mắt chàng. Chu Mộng Châu trong lòng phát hoảng, nhưng câu nói đã bỏ lửng, chàng cảm thấy không có gì đáng kinh ngạc trước lão quái nhận tính tình thất thường này.
Chu Mộng Châu trong lòng cảm thấy không phục lão ta, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì lão ta nói cũng chẳng sai, bản thân chàng đã chẳng học nổi những môn công phu lão truyền thụ.
Vả lại chàng cũng chẳng tâm huyết nào mà ở lại đây lâu để học võ nghệ với lão ta, khi ấy chỉ cúi đầu chẳng nói gì.
Bạch Cốt Ma Quân chẳng hiểu nghĩ gì, nhưng chỉ thấy đôi môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi. Chu Mộng Châu cũng không lên tiếng, thành ra bọn họ song phương nhìn nhau im lặng.
Qua một lúc, Bạch Cốt Ma Quân đột nhiên quay phắt mặt đi nơi khác, nói dứt khoát:
– Ngươi là con lừa đần độn, dạy công phu gì cho ngươi cũng chẳng hấp thụ được, xem ra ngươi ngạo khí thì lớn mà bản lĩnh thì nhỏ. Ài! Ta chẳng muốn dạy công phu gì cho ngươi nữa, cũng chẳng thiết giữ ngươi lại đây thêm giây phút nào nữa, ngươi cút đi cho khuất mắt ta.
Chu Mộng Châu thừa hiểu lão ta hỷ nộ thất thường, nghĩ ở lại làm bạn với lão ta chỉ e phúc ít họa nhiều. Tuy rằng lão ta võ công siêu phàm, ở lại đây với hôm vài tháng, thậm chỉ vài năm thì có thể hấp thụ ít nhiều bản lĩnh. Nhưng lại nghĩ trễ nãi công việc của sư phụ, chàng dứt quyết rời khỏi đây, bèn nói:
– Lão tiền bối như đã nói vậy, tiểu bối nên đi sớm …
Bạch Cốt Ma Quân đã xua tay như xua tà, quát lớn:
– Cút! Ngươi cút ngay!
Chu Mộng Châu chẳng nói gì thêm, quay người bỏ đi. Nhưng mới đi được vài bước, chàng dừng lại quay đầu nói:
– À, còn một chuyện tôi quên hỏi lão tiền bối, vị đồ đệ của lão tiền bối danh tính là gì?
Bạch Cốt Ma Quân “a” lên mặt tiếng đáp:
– Hắn là tên đa nghi, nên ban ngày ít khi xuất hiện, đến dung mạo hắn cũng thường thay đổi, nói ra với ngươi cũng vô ích!
Chu Mộng Châu lúng túng nói:
– Vậy tôi làm sao nhận ra hắn?
Bạch Cốt Ma Quân trầm ngâm suy nghĩ một lúc gại gù nói:
– Ta có một biện pháp rất tuyệt diệu chẳng cần ngươi tìm đến hắn, thì hắn cũng tự tìm đến ngươi!
Vừa nói Bạch Cốt Ma Quân vừa lấy trong ngực ra một xúc vải mềm như tơ mà chẳng phải tơ, óng như lụa mà không phải lụa, trên nền đen in nhiều hình hoa văn sắc trắng. Lão rũ một cái, thấy xúc vải thỏng xuống, lúc này mới nhận ra là một tấm áo choàng phủ thân, lão nói tiếp:
– Đây vật kỳ bảo năm xưa ta hành cước giang hồ chẳng giây phút nào rời khỏi người, cũng là di vật của vị võ lâm nhất đại kỳ nhân Thiên Lãng Tử. Nó được làm bằng tơ trời, dai bền chắc chắn, có thể chống đỡ được chưởng lực, chỉ lực và ám khí các loại. Hình đầu lâu trên ngực áo là sau này ta gia thêm, cho nên mới có biệt danh Bạch Cốt Ma Quân, sau khi ngươi rời khỏi đây, chỉ cần vận chiếc Bạch Cốt y này vào ở chỗ đông người, chừng ba lần tự nhiên sẽ có người tìm đến ngươi …
Nói đến đó, chợt như nhớ ra điều gì, lão liền vọt người trở vào động, lát sau trở ra với hai dải lụa trong trên tay trao cho Chu Mộng Châu, rồi trao luôn cả chiếc túi vái đựng Cửu Dao Châu, nói:
– Ta chợt nhớ ra, khi ngươi vận chiếc Bạch Cốt y này lên người, chẳng những có thể dẫn dụ tên đồ đệ của ta đến, mà còn có vài đối địch năm xưa của ta tự nhiên cũng tìm tới. Ngươi với vài miếng bản lĩnh trong người, quyết chẳng phải là đối thủ của chúng. Ngươi cầm lấy hai dải lụa này, bên trên ký tải mấy môn võ công bản môn của ta đều rất dễ luyện, chừng nào ngươi luyện thành công, lúc ấy mới giúp làm việc của ta, nhớ chứ?
Chu Mộng Châu nhẳng phải ngạc nhiên sự thay đổi chủ ý đột ngột của lão, khi ấy đón nhận cung kính:
– Đa tạ tiền bối ban tứ!
Bạch Cốt Ma Quân phất tay, lạnh giọng:
– Chẳng cần!
Chu Mộng Châu tuy ở với lão ta hai ngày, thế nhưng thấy giữa bọn họ có sợi dây tình cảm khó nói. Lão đơn thân nơi tử cốc này, nghĩ thấy thương, khi ấy chàng buột miệng nói:
– Lão tiền bối ở đây một mình thật cô quạnh lạnh lẽo tiểu bối thực muốn ở lại cùng lão tiền bối một thời gian!
Bạch Cốt Ma Quân trợn mắt quát:
– Nói bậy! Lão phu ẩn cư thế ngọa, lấy trăng làm bạn, lấy hạc làm người thân, đi mây về gió, há cần thứ chưa ráo máu đầu ngươi ở lại đánh bạn!
Nói rồi, lão vung cánh tay khẳng khiu chộp lấy tay Chu Mộng Châu, sãi bước chạy ngược vách đã mà lên tợ như chạy trên đất bằng. Chu Mộng Châu nhắm mắt không dám nhìn, chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù, đủ thấy tốc độ nhanh chừng nào rồi.
Thời gian chưa qua tuân trà, Bạch Cốt Ma Quân dừng chân lại, buông tay chàng ra. Chu Mộng Châu mở mắt nhìn mới biết đã lên tới động hậu khẩu, nơi chàng mấy hôm trước bị trúng chưởng bất tỉnh nhân sự. Bạch Cốt Ma Quân đẩy nhẹ một chưởng, cả người Chu Mộng Châu ngã nhào về trước mấy trượng, buông giọng:
– Đi!
Chu Mộng Châu giữ được người lại khi ấy quay đầu nhìn, nhưng bóng Bạch Cốt Ma Quân đã biến đâu mất dạng.
Chu Mộng Châu một mình đứng tần ngần trước động hậu khẩu, hồi tưởng lại tất cả những chuyện chỉ vừa xảy ra cách đây hai hôm, mà cứ như đã lâu lắm rồi. Thực tình nhiều điều xảy ra hết sức đột ngột mà bất ngờ, khiến chàng mơ hồ tợ như vừa tỉnh lại sau một giấc chiêm bao.
Chính lúc chàng bần thần trong dòng suy nghĩ, sau lưng bỗng có tiếng áo xé gió. Chu Mộng Châu giật mình quay phắt lại, kịp nhận ra hai gã đại hán một cao mặt thấp, gã cao mặt có vết theo dài, chính là gã hắc y hắn tử hôm trước muốn bắt người.
Hai gã đại hán gặp lại Chu Mộng Châu thì đứng há hốc mồm miệng, chân như trồng xuống đất, nhất thời chưa thốt lên được lời nào. Chu Mộng Châu lúc bám theo chân bọn họ chỉ cốt truy cứu nội tình, đồng thời cứu người. Nhưng lúc này ngoài hai gã ra, chẳng còn thấy bóng ma nào, nên chưa biết phải hỏi chúng thế nào, cứ đứng đưa mắt nhìn chúng.
Gã mặt thẹo là Kiều Phàm tính nóng nảy, khi ấy y phát nộ hỏi trước.
– Thằng nhóc, nhìn gì chứ? Ta hỏi ngươi làm sao ngươi vào đây?
Chu Mộng Châu nhíu mày, vặn lại:
– Í! Mới là chuyện lạ chứ, ngươi không nhìn ta làm sao biết ta đang nhìn ngươi?
Kiều Phàm phát giận, gắt lên:
– Hắc hắc … Thằng nhãi, ngươi cứng đầu lắm, để ông thâu nhận ngươi!
Nguyên là Kiều Phàm và Hầu Tam ở trên này chờ đợi Hoàng Dương xuống dò thám dưới vực cả ngày trời chẳng thấy trở lên, bọn họ cả hai trong lòng nôn nóng lẫn lo lắng, tuy không biết tình hình thực hư thế nào, nhưng đoán Hoàng Dương gặp dữ nhiều lành ít.
Nếu biết bọn họ ba người không đồng họ, nhưng kết nghĩa đệ huynh, mười mấy năm nay cư xử với nhau tình như thủ túc. Lúc ấy quá sốt ruột Kiều Phàm cương quyết xuống vực xem tình hình Hoàng Dương như thế nào. Nhưng Hầu Tam tính toán lợi hại, thấy có xuống cũng chỉ nguy đến tính mạng, chi bằng ở lại trên này chờ tới lúc thuận tiện sẽ xuống xem.
Vả lại lúc này đang cần người để chăm sóc bảo vệ cho trang chủ đang thụ độc thương.
Khuyên năm lần bảy lượt lúc ấy Kiều Phàm mới chịu thôi.
Cả hai trở lại nội động hầu thi hai bên Thụ Tinh trang chủ Chung Nghi. Chung Nghị vẫn ngồi dựa vào vách đá, ngực thở nhẹ, mắt tợ như thất thần, chung quy không thấy chút tiến triển nào khá hơn. Bọn Kiều Phàm bấy giờ mang xác của Khảm Ly Tử vứt ra ngoài rồi trở lại bên người Chung Nghị qua một đêm.
Sáng lại, sau một hồi bàn bạc, Kiều Phàm nhận thấy cứ ở lại bên trang chủ không phải là thượng sách, liền đề nghị đi tìm một bậc cao nhân võ công siêu phàm, cầu khẩn về liệu thương cho trang chủ, thì may ra có hy vọng. Quyết định như thế, cả hai ra ngoài đi tìm cao nhân, thật ra cũng chỉ là chuyện cầu may. Suốt một ngày chẳng có kết quả, bọn họ quay về thì gặp Chu Mộng Châu ở đây.
Hôm trước rõ ràng Kiều Phàm nhìn thấy một lão quái nhân người như xương khô kẹp Chu Mộng Châu bên nách đi xuống vực. Hai ngày nay chàng tự nhiên trở lên được đây, trọng thương trong người cũng hồi phục, thực nghĩ không khỏi kinh ngạc. Thế nhưng Kiều Phàm tính thô lỗ nên nóng giận là động thủ. Hầu Tam ngược lại nhận ra vấn đề, bèn cản tay đại ca.
Kiều Phàm đẩy Hầu Tam ra ngoài, la lớn:
– Tam đệ, chuyện này không cần đệ nhúng tay vào!
Hầu Tam vội nháy mắt với Kiều Phàm. Kiều Phàm thường ngày vẫn phục tam đệ thông minh trí huệ, khi ấy mới nén giận “hừ” một tiếng thoái lui.
Hầu Tam bước lên chấp tay thi lễ cùng Chu Mộng Châu, và hỏi:
– Tôn tính đại danh tiểu huynh đệ là gì?
Chu Mộng Châu hơi ngớ người trước thái độ nhã nhặn của Hầu Tam, liếc mắt về phía Kiều Phàm hỏi lại:
– Vị kia còn muốn thâu nhận ta chứ?
Kiều Phàm trừng mắt định lên tiếng, nhưng Hầu Tam nhanh chóng cười gượng nói:
– Tiểu huynh đệ bất tất đa nghi, tại hạ muốn hỏi thăm một chuyện.
Chu Mộng Châu trố mắt ngạc nhiên hỏi lại:
– Muốn hỏi tôi một chuyện?
– Đúng thế!
Chu Mộng Châu trong đầu nghĩ nhanh một ý bèn nói:
– Được chỉ cần tôi biết gì, tất sẽ đáp. Thế nhưng tôi cũng muốn hỏi các vị một chuyện, chúng ta coi như trao đổi nhau chứ?
Kiều Phàm và Hầu Tam nghe vậy thi đưa mắt nhìn nhau. Hầu Tam im lặng chờ đợi Kiều Phàm quyết định. Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Kiều Phàm gật đầu ý thị chấp nhận. Hầu Tam mới nói:
– Được chúng ta quyết định như thế. Chúng ta có một vị huynh đệ từng đi xuống vực, không biết tiểu huynh đệ có nhìn thấy hay không?
Chu Mộng Châu hỏi:
– Có phải là vị lão huynh mắt trắng, người cao, tướng mạo nho nhã hôm trước cùng với nhị vị gặp tôi lúc vào đây?
Kiều Phàm và Hầu Tam đồng thanh đáp ngay:
– Đúng rồi!
Chu Mộng Châu đáp gọn:
– Đã chết!
Kiều Phàm và Hầu Tam vừa nghe vậy đều chấn động, Kiều Phàm sấn lên một bước, thất thanh hỏi dồn:
– Lời ngươi chắc chứ?
– Ta lừa các ngươi để làm gì chứ, vị ấy trên người không có chút thương tích, nhưng trên đầu thì thấy năm lỗ hổng nhỏ, mà lại không có vết máu chảy ra.
Kiều Phàm rống lên một tiếng thống thiết xông chạy về hướng động khẩu, thế nhưng Hầu Tam đã nhanh chân phóng tới cản lại, nói:
– Đại ca. Xin hãy nén nỗi bi thống, nhị ca chết cũng là nằm trong dự liệu của chúng ta, mà tính mệnh của trang chủ cũng chưa đến nỗi tuyệt vọng. Đại ca nếu không bình tĩnh để làm việc, thì rất nguy đến tính mệnh Trang chủ. Xin đại ca suy nghĩ cho kỹ.
Kiều Phàm dừng chân lại ở động khẩu, nước mắt như mưa. Hầu Tam kéo tay Kiều Phàm đến trước mặt Chu Mộng Châu, nói tiếp:
– Tiểu huynh đệ, tại hạ muốn hỏi thêm một chuyện nữa!
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
– Được thì được, thế nhưng chúng ta đã thương lượng nhau từ đầu, giờ đến lượt tại hạ hỏi một chuyện, sau khi đáp xong, các hạ có thể tiếp tục hỏi.
Hầu Tam chẳng biết làm cách nào, đành nói:
– Được ngươi hỏi đi!
– Khi ở ngoài rừng các ngươi bắt ai? Người đó hiện tại đâu rồi?
Nghe Chu Mộng Chầu hỏi liên tục về chuyện này. Hầu Tam chưa đáp được, thần sắc đã thấy khác thường. Chu Mộng Chân lanh trí liền chặn trước:
– E … ngươi không được đáp dối!
Hầu Tam ho khan một tiếng, gật đầu đáp:
– Là một thằng bé chừng mười ba mười bốn tuổi, cũng không biết tính danh hắn là gì, hai hôm trước được người ta cứu mất rồi!
Chu Mộng Châu vẻ không an tâm, vặn hỏi:
– Các người không giết hắn ư?
Hầu Tam lắc đầu nói:
– Không!
– Vậy thì tốt, các ngươi giờ muốn hỏi gì hỏi nhanh đi, ta còn chuyện cần đi gấp!
Hầu Tam nhìn ra hướng ngoài vực núi, hỏi:
– Tiểu huynh đệ hôm trước nằm tại đây thân trúng trọng thương, vậy mà chỉ hai hôm là hồi phục hoàn toàn, đại ca ta từng nhìn thấy một lão quái nhân hình như cốt khô bế ngươi xuống vực có phải chính người đó trị thương cho tiểu huynh đệ? Vị ấy danh tánh là gì?
Chu Mộng Châu gật đầu đáp:
– Đúng, là lão ta …
Nhưng vừa thốt lên được mấy tiếng, bỗng cửa thạch động sầm lại, Bạch Cốt Ma Quân xuất hiện khiến cả bọn Kiều Phàm và Hầu Tam giật thót mình thoái lui. Chu Mộng Châu đứng yên tại chỗ nhưng không nói thêm được.
Bạch Cốt Ma Quân đảo nhanh đôi nhãn châu trong hố mắt chiếu lên mặt Chu Mộng Châu, lạnh giọng nói:
– Lão phu quên dặn ngươi là danh tính của lão phu tuyệt đối không được nói với người khác, đồng thời cũng không được nói ra nơi lão phu ẩn cư.
Nói đến đó, lão chuyển ánh mắt lạnh như băng chiếu lên mặt bọn Kiều Phàm và Hầu Tam:
– Các ngươi hỏi danh tánh lão phu để làm gì hử?
Hầu Tam đã có chủ ý trong lòng, khi ấy cung kính chấp tay nói:
– Không giấu gì tiền bối, tệ trang chủ Chung Nghị hiện đang ẩn cư liệu thương tại đây, chẳng ngờ bị cừu nhân tìm đến, nhân lúc chúng Cái Bang không ở bên cạnh bảo vệ, đã ra tay khiến tệ trang chủ thụ trùng thương. Chúng vãn bối hôm trước vô tình mà phát hiện được hành tung của tiền bối, nên mới hỏi thăm vị tiểu huynh đệ này, ý nguyện khẩn cầu tiền bối ra tay cứu trị thương tích cho tệ trang chủ.
Bạch Cốt Ma Quân lạnh giọng nói:
– Hừ! Trang chủ Tụ Tinh trang Chung Nghị của các ngươi có phải là một lão gù từ mười năm trước đến ẩn thân ở đây, mỗi năm phải hấp huyết tinh của mười tám mạng người để trị thương thế không?
Kiều Phàm và Hầu Tam đồng thanh đáp:
– Đúng vậy ạ!
Banh Cốt Ma Quân nói:
– Lão phu vốn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, thế nhưng kỳ độc trên người hắn trong thiên hạ duy nhất chỉ có lão phu mới biết được. Nhưng lão phu với hắn bình sinh không ân oán, sao có thể hạ độc hắn được, nghĩ đi nghĩ lại tám phần chính là tên môn đồ vô lại của ta hạ sơn tác ngược, hiện tại ta dùng nội công đẩy kỳ độc kia ra, chỉ nội trong một ngày thì có thể hồi phục!
Kiều Phàm và Hầu Tam nghe ra lão quái nhân là sư phụ của cừu nhân của trang chủ, người đã dụng độc đả thương trang chủ, nhất thời chấn động kinh hoảng. Kiều Phàm tính thô lỗ nóng nảy, liền thét lớn:
– Lão quái, trang chủ chúng ta trúng độc của ngươi, giờ lại còn nói giúp trị độc, ta thí mạng với ngươi!
Vừa nói gã vừa vung song chưởng xông tới tấn công. Gã phẫn hận trong lòng nên khi xuất chưởng là dốc thập thành công lực, uy thế như vũ bão. Chẳng ngờ chỉ thấy Bạch Cốt Ma Quân cười nhạt phất tay nhẹ một cái, cả người Kiều Phàm văng ngược về sau mười mấy bộ, kình phong chưởng lực của gã tiêu tan đâu mất, gã rơi trên nền đá “huỵch” một tiếng, miệng thấy hộc máu tươi.
Chu Mộng Châu thầm biết Bạch Cốt Ma Quân thân tàng nội công siêu chúng, thế nhưng đáo để uyên thâm chừng nào thì chưa biết được, lúc này nhìn thấy chỉ một cái phất tay của lão ta đã đánh bật người có công lực chẳng phải tầm thường như Kiều Phàm dễ như trở bàn tay. Trong lòng chàng hâm mộ lẫn kính phục rất nhiều.
Hầu Tam chạy đến bên người Kiều Phàm đỡ đại ca dậy, thấy thương thế đại ca chẳng nhẹ tí nào, trong lòng căm hận chỉ muốn liều mạng một phen. Thế nhưng nghĩ lại đối đầu với lão quái nhân công lực siêu phàm như vậy thì chỉ uổng tử, chẳng những không làm được gì lão ta, ngược lại còn mất một cơ hội cứu sống trang chủ. Nghĩ đến đó, gã tự nhiên nén cơn phẫn hận trong lòng, chỉ chăm sóc thương thế cho Kiều Phàm.
Bạch Cốt Ma Quan nhìn Chu Mộng Châu xua tay, nói:
– Ngươi đứng chết ở đó làm gì, còn chưa nhanh đi làm chuyện của ngươi đi!
Chu Mộng Châu thấy chuyện của song phương thật không liên can gì đến mình, huống gì Bạch Cốt Ma Quân có ơn cứu mạng cho mình, giờ lão đã nói vậy, chàng phải thêm nhiều lời làm gì. Nghĩ vậy bèn quay người đi về hướng động hậu khẩu. Bước chân vào thạch động, trước mắt là những lối rẽ bất tận, chàng biết đã bắt đầu vào Cửu U Địa Phủ. Khi ấy theo tẩu pháp “Tả nhất hữu nhi, tiền tam hậu tứ” mà đi. Ban đầu thì không chắc chắn là có thể đi đúng, thế nhưng sau mấy vòng thực hiện tẩu pháp như vậy thì phía cuối thạch đạo đã thấy có ánh sáng chói lòa, biết mình đã đi đúng.
Thì ra trước đây chàng cũng thực hiện đúng tẩu pháp như thế, nhưng khi ấy không phải đứng ở vị trí xuất phát cho nên mới bị lệch lối đi.
Cuối thạch đạo mấyi khối đá lớn chắn lối, ánh sáng chỉ là theo khe hở chiếu vào. Chu Mộng Châu dùng hai tay vận sức xê dịch phiến đá, nhưng không chút dịch chuyển. Lúc ấy nghĩ hẳn phải có cơ quan điều khiển động môn.
Chu Mộng Chân ngưng mục nhìn quanh một lúc quả nhiên thấy trên vách đả bên trái có một vòng đồng, liền nhảy lên nắm vòng đồng mà kéo một cái. Phiến đá dịch chuyển quay nữa vòng để lộ động khẩu, chàng nhún chân nhảy người ta ngoài.
Ra khỏi thạch động, Chu Mộng Châu liền nhắm theo hướng Bắc Thiên Sơn mà đi.
Ba hôm sau, chàng đã đi lên hương Bắc được hơn trăm dặm, nhưng không biết Bắc Thiên Sơn đích xác nằm ở đâu, vốn muốn tìm gặp người đi đường để hỏi thăm, nhưng cả một vùng núi phía bắc rộng lớn mênh mông này, ngoài hoang thú độc xà ra, chẳng thấy có bỗng người nào.
Đi thêm nửa ngày nữa, thì rừng thưa dần, trước mắt lại là một sa mạc cát trắng mông mênh vô bờ bến. Chu Mộng Châu nghĩ đây hẳn đã tận cuối Bắc Thiên Sơn, cần phải quay lại. Nghĩ rồi chàng đi ngược lại, nhưng lần này không theo đường cũ mà men theo các chân núi đi.
Vừa vượt qua một sơn cước đầu tiên, chàng bắt gặp một bếp giả tạm gác bằng nhiều cây củi như chàng vẫn thường làm khi nướng chim thỏ để ăn. Bếp chỉ còn lại tro nguội lạnh.
Theo như dấu tro còn mới, chàng đoán định quanh đây tất có người.
Chu Mộng Châu đã nhiều ngày không gặp bóng người, giờ nghĩ vậy thì trong lòng phấn chấn liền chạy quanh tìm kiếm.
Tìm kiếm hồi lâu, chẳng thấy bóng người nào, thế nhưng ở một khu rừng chàng phát hiện ra trên một vạt đất trống có nhiều dấu chân tạp loạn. Chàng nhíu mày quan sát, phát hiện dấu chân tạp loạn lớn bé không giống nhau, chí ít cũng phải có đến bốn người. Trong đó có một giấu giầy thon dài chừng ba bốn thốn, tợ như dấu chân nữ nhân.
Chu Mộng Châu tìm kiếm thêm quanh đó, lại phát biện ra thêm một điều, có một hố sâu, chân lún hẳn xuống đất có đến cả vài phân, có dấu chân thậm chí lún sâu đến cả thốn. Xem tình hình chừng như ở đây vừa xảy ra một trận ẩu đả kịch liệt.
Đang còn trầm ngâm suy nghĩ, bỗng trong tiếng gió đưa cành lá xào xạc, Chu Mộng Châu nghe thấy có tiếng người rên rỉ. Chàng nhất thời giật mình, nhưng rồi liền phóng chân chạy về hướng đó. Chạy chừng năm trượng, sau một gốc cây đai thụ, Chu Mộng Châu phát hiện ra một nam nhân nằm sấp mặt xuống đất, chàng vội chạy đến trở người kia lại. Người kia bê bết máu, thương tích xem ra rất trầm trọng, mặt trắng dã, mắt đã thấy vô thần, nhìn Chu Mộng Châu mà đôi môi mấp máy như muốn nói gì, thế nhưng không thốt lên được thành tiếng.
Chu Mộng Châu chẳng biết chút gì về trị liệu thương thế, lúc này lòng muốn cứu người, nhưng đành thúc thủ tròn mắt nhìn đối phương đang hấp hối.
Người kia nằm dưới đất qua một hồi mắt mới chớp động, tợ như có phản hồi quanh tỉnh trí, định thần nhìn Chu Mộng Châu gượng nói:
– Bọn chúng … đi về đông …
Chỉ trối đến đó, thở hắt ra một hơi, đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt đứng tròng, tuyệt khí tử mệnh.
Chu mộng châu chỉ còn biết vuốt mắt người chết, làm việc có thể làm là chôn tạm xác người kia. Trong đầu cứ nghĩ về câu trối của người đã chết, cuối cùng quyết tâm đi về hướng đông xem chuyện gì xảy ra.
Chu Mộng Châu đã có chủ ý, nên chạy rất nhanh. Vượt qua hai nhọn núi, bỗng phía dưới chân núi nhìn thấy hai bóng người lướt nhanh. Chu Mộng Châu hơi chậm chân thầm nghĩ nếu đoán không sai phải ba người, sao lúc này chỉ có hai. Thế nhưng, đã phát hiện có bóng người, thì cứ truy theo rồi hẳn tính. Nghĩ thế liền chuyển hướng phóng như bay truy theo hai bóng người kia.
Hai người chạy đằng trước tốc độ không nhanh lắm, cho nên chẳng mấy chốc Chu Mộng Châu đã kéo gần khoảng cạch, lúc chỉ còn chừng hai mươi trượng chàng kịp phát hiện ra trên vai người cao lớn còn có thêm một người nữa, thảo nào mà ở xa chàng chỉ nhận ra có hai người.
Thấy cự ly đã gần, Chu Mộng Châu giảm tốc độ đành theo chôn bọn họ xem họ hành động tốt xấu thế nào.
Vừa nghĩ vậy, bỗng thấy hai người chạy đằng trước nghiêng đầu nói gì với nhau, rồi người chạy không quay đầu nhìn lại, Chu Mộng Châu thấy vậy vội vàng nhảy né người sang gốc cây lẩn trốn. Nhưng xem ra đã không kịp chỉ nghe gã kia “a” lên mặt tiếng bỗng cả hai cùng dừng chân đứng lại.
Chu Mộng Châu biết mình đã bi bại lộ, giờ mà nấp tiếp thì thật chẳng ra gì, đương khi phân vân liền nghe đằng kia có tiếng nói:
– Lý huynh, tiểu đệ nhìn không nhầm, chỉ là một thằng nhãi con, xem ra hắn không chịu yên thân mà dám theo gót chúng ta, để tiểu đệ lượm hắn trước!
Gã được xưng là Lý huynh, giọng ồm ồm nói:
– Bất tất, cứ chờ đến đây hỏi rõ nguyên do rồi hãy tính!
Nói rồi, gã quay người lớn giọng nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi còn nấp đến bao giờ chứ, anh hùng thì mau đến đây nói chuyện?
Chu Mộng Châu vốn cũng nghĩ không để đối phương xem thường, khi ấy nghe vậy liền khẳng khái bước ra, thản nhiên đi đến trước mặt bọn họ cách chừng ba trượng thì dừng lại.
Việc đầu tiên là chàng nhìn lướt nhanh hai gã đại hán, chỉ thấy người gã không nhỏ, gầy, mặt đen, thân vận kình trang tay cộc. Gã còn lại cao lớn, mắt hổ, mày hùm, áo phanh ngực để lộ lông ngực trông như báo hùm. Cuối cùng mắt chàng ngưng lại người trên vai hắn. Bất chợt giật thót mình, suýt nữa thì buộc miệng la lên. Chỉ thấy người này đi giầy cỏ mũi cong, áo quần trắng tuốt, tuy lúc này đầu bị che khuất sau lưng gã cao lớn, nhưng nhìn qua tướng hình xem ra rất giống với thiếu nữ mà lần trước lúc chàng vừa xuống khỏi Di Đà tự thì gặp trong tiểu trấn.
Đang lúc sững người, bỗng nghe gã cao lớn họ Lý cất giọng ồm ồm hỏi:
– Tiểu huynh đệ, ngươi thật lớn gan, sao dám theo chân Lý đại gia hử?
Chu Mộng Châu vốn chỉ nghĩ theo chân bọn chúng xem tình hình hư thực thế nào chứ không hẳn định nhúng tay vào chuyện bọn họ. Thế nhưng lúc này thấy thiếu nữ mà hắn vác trên vai nhìn càng giống với “cô ấy”, cho nên lòng quyết truy hỏi cho ra lẽ mới thôi.
Khi ấy bèn nói:
– Tại hạ chỉ muốn tìm một người?
Gã mặt đen cướp lời hỏi:
– Tìm ai chứ?
Chu Mộng Châu lập ý trong đầu, đáp ngay:
– Một vị bằng hữu!
Gã mặt đen nhíu mày nói.
– Ngươi tìm bằng hữu thì mặc ngươi, có gì theo chân bọn ông?
Chu Mộng Châu chẳng còn vòng vo, chỉ tay vào người nữ nhìn trên vai gã họ Lý, nói:
– Dám hỏi vị kia là ai? Quan hệ gì với các vị?
Gã mặt đen chưa kịp đáp gã họ Lý liền lớn giọng nói – Vị này là bằng hữu của chúng ta, vì trong người bị thương nên chúng ta mang đi tìm chỗ trị thương, quan hệ gì đến ngươi mà hỏi chứ?
Chu Mộng Châu nghe vậy bán tín bán nghi, vì thần thái hai gã đại hán này láo liên giảo hoạt rất đáng nghi ngờ, khi ấy thầm nghĩ:
– Chỉ cần ta nhìn mặt thiếu nữ này, nếu như không phải là cô ấy thì thôi, nhưng nếu đúng là cô ấy thì ta cần phải can thiệp đến cùng. Chí ít cũng đến khi cô ta hồi phục, đằng nào thì cô ấy cũng từng cứu ta mấy lần!
Trong lòng quyết ý như vậy, chàng liền nói:
– Đương nhiên tại hạ chẳng xen vào chuyện nhị vị rồi, thế nhưng tại hạ thấy vị bằng hữu này của nhị vị lại rất giống vị bằng hữu của tại hạ, cho nên …
Vừa nghe đến đó, gã mặt đen sấn lên một bước gắt:
– Thằng nhãi, ngươi không định kiếm chuyện với bọn ông đấy chứ?
Chu Mộng Châu uyển chuyển nói:
– Tại hạ thật chẳng rảnh để kiếm chuyện, nhưng sự tình thật là người, biết đâu bằng hữu của nhị vị cũng là bằng hữu của tại hạ. Nếu đúng vậy tại hạ nguyện giúp nhị vị một tay trị thương cho cô ta!
Gã họ Lý này biết tiểu tử này muốn kiếm chuyện, khi ấy nói:
– Tiểu huynh đệ, bằng hữu của ta thọ trọng thương, cần nhanh chóng đưa đi tìm danh y điều trị ngươi chớ nên cản đường làm trễ nải công chuyện của chúng ta.
Chu Mộng Châu nhún vai nói:
– Chỉ nhìn mặt một cái, không đến nỗi tốn quá nhiều thời gian trễ nải chuyện trị thương cho cô ấy!
Gã mặt đen lại sấn tới thêm bước nữa, quát:
– Thằng nhãi, ông không cho xem thì sao hử?
Chu Mộng Châu lòng đã cương quyết:
– Tại hạ ngược lại không thể không xem.
Gã mặt đen cười lên hắc hắc thấy tiếng:
– Hảo, hảo! Muốn xem cũng dễ thôi, nhưng phải hỏi qua Quách nhị gia ta!
Vừa nói gã vừa chống nạnh hai tay án ngang trước mặt Chu Mộng Châu vẻ thách thức.
Chu Mộng Châu nhìn tình hình này biết nếu muốn đạt được chủ ý của mình tất không tránh khỏi động thủ với bọn người này.
Chàng thật tình chưa lượng được võ công của mình đã đạt đến mức nào, tuy vậy mấy lần gặp phải hiểm cảnh, may mắn ngẫu nhiên mà vượt qua được, cho nên trước bọn lục lâm thảo khấu này chàng chẳng thấy sợ. Đến như Khảm Ly Tử lão đại ma đầu uy danh chấn võ lâm, mà chàng cũng còn dám tiếp ba chưởng, há có thể khiếp hãi trước bọn người này.
Lúc ấy chỉ hơi trầm mặc giây lát, rồi nói dứt khoát:
– Tại hạ nhắc lại, bất loạn thế nào tại hạ cũng phải xem mặt người kia!
Gã mặt đen tự xưng Quách nhị gia nghe thế gằn một tiếng rồi lập tức nhảy người tới vung hữu chưởng đánh thẳng vào ngực Chu Mộng Châu.
Thần thái vô cùng tự tin, Chu Mộng Châu đã ngầm vận công lực chờ đợi, lúc ấy song chưởng tề phát, chưởng thức chính là một trong những tuyệt chiêu của Phiên Thiên chưởng – “Dã hỏa mạng thiên”.
Gã họ Quách vốn tự cao tự đại, khi phát ra một chưởng cuồng dã, chỉ muốn sớm lấy mạng Chu Mộng Châu, nên vận tám thành công lực. Gã trong lòng vốn coi thường Chu Mộng Châu, nào ngờ lúc này trước mặt chỉ thấy kình lực cuồn cuộn, thế chưởng kỳ diệu, biết gặp phái kỳ môn dị phái, định thâu chưởng nhảy người né tránh. Nhưng gã phát chưởng đầu tốc độ nhanh, lúc này Chu Mộng Châu ra chưởng nghênh tiếp cũng lẹ nên căn bản không còn né kịp.
“Bình” một tiếng, Chu Mộng Châu người dao hoảng một lát, nhưng không hề di động thân hình. Ngược lại gã họ Quách “hự” lên một tiếng, người văng ra xa cả trượng kèm theo vòi máu tươi hộc ra ở miệng.
Gã họ Lý đứng bên ngoài nên rõ mọi chuyện, há mồm trợn mắt không ngờ thiếu niên dụng đắc chưởng pháp uy mãnh như vậy. Đến bản thân Chu Mộng Châu sau chưởng này cũng không khỏi kinh ngạc, chàng vốn hy vọng phát hết thập thành công lực để bình thủ với gã đại hán kia. Như đã tính trong đầu, chỉ cần bình thủ, nếu chiêu chưởng khí thế uy mãnh, thì cũng nhất thời khiến bọn chúng chùn tay.
Nào ngờ, một chưởng đánh gục gã đại hán tợ hồ như kình lực đã vượt xa so với một chưởng lần trước đấu với Khảm Ly Tử.
Thật vậy, từ sau khi chàng hai lần được Bạch Cốt Ma Quân trị thương, dụng nội lực truyền vào đẩy độc của loài dơi kia ra, thì công lực lưu tổn, giúp cho nội lực của chàng gia tăng lên rất nhiều. Có điều nhất thời chàng chưa nhận ra mà thôi, khi nãy ngẩn người nghĩ lại nguyên do, chàng mới nhớ lại câu nói của Bạch Cốt Ma Quân:
– Chẳng những đẩy hết độc trong người ra, mà còn giúp cho nội công của ngươi tăng tiến, sau này ngươi sẽ biết rõ!
Chàng trong lòng cảm kích, thầm cám ơn lão ta.
Lại nói, gã họ Lý sau giây phút kinh động, đã nhìn võ công của gã với họ Quách không hơn không kém nhau là bao, vậy mà thiếu niên chỉ một chưởng đủ hạ gục họ Quách, tự biết bản thân gã không phải là đối thủ của thiếu niên. Nhưng lúc này hạ giọng rút lui thi xấu hổ, khi ấy bấm bụng làm bạo, hét lên:
– Tiểu tử, ngươi dám đả thương Quách hiền đệ của ta!
Chu Mộng Châu lúc nãy còn đang ngạc nhiên trước công lực của mình đột nhiên tăng tiến, nhìn thấy họ Lý thần thái trầm tịnh, tợ hồ như võ công nội lực rất cao, trong lòng nghĩ không dám chắc động thủ đã thắng gã, bèn chỉ tay nói:
– Vị này ra tay trước mà.
Họ Lý chẳng ngờ thiếu niên giọng hòa hoãn như vậy, khi ấy lên nước, hằn học nói:
– Quách hiền đệ nhất thời sơ ý bị ngươi đả thương, ngươi có giỏi thì đứng đó, đợi ta xem xét thương thế của Quách hiền đệ, rối sẽ thanh toán với ngươi!
Trong đầu gã có chủ ý, vừa nói vừa đặt thiếu nữ trên người xuống đất trong tư thế nằm sấp mặt, đoạn sãi bước đi nhanh đến phía gã họ Quách nằm.
Họ Quách thương thế vẻ trầm trọng, nằm bên vũng máu chẳng thấy động đậy tí nào.
Họ Lý đến bên ngồi xuống, hai tay sờ sờ nắn nắn như đang xem xét, trị liệu thương tích.
Thật ra, họ Lý chỉ làm động tác giả cố kéo dài thời gian, một là mong sau một lúc họ Quách có thể tỉnh lại, hai là còn ngầm có mưu đồ khác, cho nên tay thì sờ nắn người họ Quách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu lúc này chỉ để mắt đến thiếu nữ nằm trên đất tuy nằm sấp nhưng trông càng lúc càng giống nàng, thấy họ Lý đang bận chăm sóc cho họ Quách, chàng liền bước đến bên người thiếu nữ định xem xét cho rõ ràng thực có đúng là cô ấy hay không?
Họ Lý nhân lượng sức động thủ chẳng thắng nổi Chu Mộng Châu, nên mới dụng độc kế.
Bấy giờ thấy Chu Mộng Châu đã ngồi xuống bên canh thiếu nữ, thì lòng mừng khấp khởi, tay phải từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn Mê hồn hương chờ cơ hội ra tay.
Chu Mộng Châu không để tâm đề phòng, lúc ấy thần tình chỉ nghĩ đền thiếu nữ, liền đưa tay lật người thiếu nữ nằm ngửa ra xem mặt, đột nhiên thót người buộc miệng “á” lên mặt tiếng. Đúng là nàng.
Họ Lý chớp thời cơ thiếu niên sững người vì nhận ra người quen, cười gằn:
– Thằng nhãi nằm xuống cho ông!
Nhanh như chớp tay gã vung lên định búng mê hồn hương ra. Nhưng tay chỉ kịp đưa cao bỗng khựng lại nửa chừng.
Chu Mộng Châu biết mắc kế, nhào lộn người người một vòng theo bản năng ngồi dậy trên hai gối, quát hỏi:
– Ngươi định làm gì hử?
Nhưng chỉ thấy cả người họ Lý như ngây như dại chẳng đáp lời.
Chu Mộng Châu thấy vậy thì rất ngạc nhiên quát hỏi thêm mấy lần nữa, nhưng gã ta vẫn trơ người như gỗ, chẳng ư chẳng hử tiếng nào.
Chu Mộng Châu chẳng hiểu nguyên cớ vì sao gã lại như vậy, nhưng lúc này cũng kịp hiểu ra gã ta định nhân lúc chàng sững người vì nhận ra người quen, liền ra tay hạ độc thủ.
Chàng tức giận bước đến tung cước đá một cái vào tiểu phúc gã, gã không chút kháng cự, ngã người trên đất.
Đá xong, Chu Mộng Châu chẳng để tâm truy cứu vì sao hắn ta tự nhiên đờ người ra như gỗ đá, chạy đến bên người thiếu nữ xem xét thương thế của cô ta. Qua một lúc kiểm tra, thấy cô ta không hề bị thương tích nào, thậm chí thần sắc trầm tỉnh, không một chút đau đớn, chỉ là mê man bất tỉnh, chẳng rõ nguyên nhân do đâu.
Chu Mộng Châu lúc này trong lòng vui mừng vì xác định thiếu nữ chính là người mà trong lòng chàng từng mong gặp lại, chẳng ngờ lần này lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Thế nhưng, lòng lại hoảng lên, không biết làm cách nào để cho cô ta tỉnh lại, nên phân vân lo lắng vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!