Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm - Chương 18: Người bẻ cong hắn tên là Dư Ôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm


Chương 18: Người bẻ cong hắn tên là Dư Ôn



Edit + Beta: Vịt

Ninh Kinh Hồng da trắng, quần áo kéo xuống để lộ ra một mảng lớn hình xăm ở lưng, từ dưới cổ cậu lan thẳng tới đuôi xương sống. Lư Ninh lúc giãy dụa vặn vẹo, một mảng lớn hình xăm trên lưng cậu dường như sống, theo da thịt phập phồng cổ động.

Thích Thiên Bách vốn là cắn cậu có chút ý tứ hù dọa, nhưng hắn bị cảnh hoạt sắc sinh hương trước mắt kích thích tới đầu chóang não nóng, mang chút do dự cùng thử dò xét, theo bả vai Ninh Kinh Hồng gặm xuống.

Lư Ninh nhận thấy được động tác của hắn dọa sợ tới hồn đều sắp bay ra ngoài — vị Thích đại thiếu gia này chả lẽ có sở thích đặc thù gì? Cậu một nam nhân rơi vào trong tay một nam nhân còn không an toàn ư?!

Lư Ninh càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, một bên giãy dụa một bên lớn tiếng mắng chửi người, người phía sau chặt chẽ nhéo hông cậu áp ở trên giường, sau đó dọc theo totem Thanh Long cắn xuống.

Thân thể thiếu niên mềm dẻo hữu lực, da thịt co dãn mười phần, Ninh Kinh hồng nam sinh nữ tướng, cho nên không riêng trên mặt, da trên người cũng trơn mượt, trắng nõn mọng nước, cắn lên tới đâu cảm giác rất khác. Lư ninh càng giãy dụa Thích Thiên Bách liền áp cậu tới càng chặt, hắn cảm thụ được thân thể kia ở dưới thân mình uốn éo, càng không muốn buông ra……

“…… Biến thái chết tiệt! Gay chết tiệt! Anh buông tôi ra!”

Thích Thiên Bách bị thanh âm kêu gào hổn hển của Lư Ninh gọi hoàn hồn, trong tay hắn túm da thịt cực co dãn, lúc ý thức được cũng dọa sợ chính mình nhảy một cái.

Thích Thiên Bách ngẩn người, vội vàng bò dậy. Lư Ninh vừa vội vừa tức ngọ ngoạy một thân mồ hôi lạnh, lúc cậu cho rằng mình sắp giữ không được khí tiết tuổi già, áp lực phía sau lại đột nhiên biến mất, người nọ áp ở trên người cậu nhanh chóng xuống giường.

Lư Ninh nằm nghiêng trên giường kinh thanh thở dốc, cậu nghe được tiếng bước chân đối phương đi xa, chỉ lát sau lại trở lại. Lư Ninh cảnh giác mà nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ thấy cạnh cửa có một cái bóng. Trong quá trình cậu giãy dụa, tóc dài trên đầu tản tới loạn thất bát tao, cậu hiện tại cơ hồ lõa nửa người trên cuộn tròn trên giường, tóc vừa che, nam nữ không phân biệt được.

Thích Thiên Bách đứng ở vị trí đó, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt Lư Ninh, trên người cậu mặc dù có thịt, vóc người vẫn là mảnh, hơn nữa bộ dáng cậu quần áo xốc xếch đầu tóc rối bù, giống như vừa bị bắt nạt tàn nhẫn vậy.

Thích Thiên Bách ở trên đầu đinh của mình sờ hai cái, có chút chột dạ.

Hắn không phải người không phân biệt tốt xấu, dùng phương thức này trút căm phẫn bất kể đối với bản thân hắn hay là đối với đối phương mà nói đều phi thường nhục nhã, hắn chán ghét Ninh Kinh Hồng, nhưng vẫn không chán ghét tới mức muốn vũ nhục cậu.

Thích Thiên Bách còn có lý trí, hắn biết nên thừa nhận mình hận tới cùng là ai.

“Trước khi tôi tra rõ chân tướng, cậu ở chỗ này đợi đi.”

Lư Ninh khẽ quay đầu, một mảnh drap giường nhẹ nhàng rơi vào sau lưng cậu, Thích Thiên Bách đứng ở phía sau bên trái cậu, Lư Ninh chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ. cậu thấp mặt xuống, cằm cơ hồ kéo tới ngực, cậu hiện tại rơi vào trong tay Thích Thiên Bách, không dám đối với hắn như thế nào, cũng sợ mình tùy ý mở miệng lại kích thích hắn, cậu giận đến cả người phát run, trong lòng đem Thích Thiên Bách hết lần này đến lần khác mắng mấy trăm lần “Đồng tính luyến chết tiệt”.

Thích Thiên Bách đối với cái này đương nhiên không phát giác gì, hắn đứng ở cửa nhìn Lư Ninh hắn lập tức rời đi. Thích Thiên Bách trong lòng rõ ràng, hắn vừa làm với Lư Ninh mấy chuyện kia lại không đơn thuần là trừng phạt cậu, hắn quả thực bị cử động trong lúc vô tình của thiếu niên này hấp dẫn, mà không cách nào tự khống chế……

Thích Thiên Bách đối với kết luận này cảm thấy xấu hổ và khủng hoảng, sau nghĩ tới nguyên nhân chuyện này, trong lòng lại tuôn ra từng tia tức giận.

Hắn một mình đi tới phòng khách, mở điện thoại ra mở ứng dụng nào đó, đây là một phần mềm livestream. Chỉ từ bên ngoài nhìn vào, rất khó tưởng tượng Thích Thiên Bách người như thế còn có thể chơi cái này, dù sao bất luận nhìn từ phương diện nào, hắn đều là “Hiện sung” (*) hoàn toàn.

((*) chỉ những người có cuộc sống đầy đủ)

Chỉ bất quá, trong mọi chú ý của hắn chỉ có một chủ livestream tên là Dư Ôn.

Thích Thiên Bách lật đi lật lại trang chủ livestream của Dư Ôn xem vài trăm lần, vẫn là không có đợi được tin hắn login, hắn sau khi out khỏi giao diện, dùng sức nắm chặt điện thoại — kỳ thực hắn không cần chờ Dư Ôn như vậy, hắn ở trên livestream đốt tiền, chỉ cần Dư Ôn login, sẽ thông báo tin nhắn đơn độc, hắn có thể trước tiên biết động thái của đối phương.

Chủ ý của Thích Thiên Bách là thu mua trọn trang web, như vậy hắn làm ông chủ có thể trực tiếp nắm giữ tài liệu thật của Dư Ôn, cách internet dù sao cũng không đủ chân thật, nhưng Thích gia gần đây cũng xảy ra rất nhiều chuyện, vốn cảm thấy ông chủ trang web cảm thấy ngồi còn rất thuận lợi, cũng không muốn nhường cho người khác, Thích Thiên Bách đành phải tạm thời đè xuống chuyện này.

Bất quá hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ, hắn nhất được phải tìm được Dư Ôn này.

Thích Thiên Bách ở trước cửa sổ sát đất bồi hồi hồi lâu, bấm một dãy số, đối phương nhận rất nhanh, chính là bên trong ống nghe quá ồn, tạp âm quá độ làm cho chỉ số nóng nảy của Thích Thiên Bách thẳng tắp kéo lên.

“Alo? A Kiền?”

Thích Thiên Bách híp mắt một cái, vấn đề mỗi ngày đều phải sửa đúng vài chục lần hắn thật sự lười nhắc lại, mặc kệ đối phương: “Đông tử, thứ tôi bảo cậu tra giúp tôi, tra được chưa?”

Trong ống nghe truyền đến một tiếng gào rất lớn: “Đều con mẹ nó câm miệng! Ông đây không nghe được Thích thiếu nói chuyện!!”

Sau khi rống đối diện cuối cùng yên tĩnh, Thích Thiên bách theo bản năng lắc lắc đầu, “Ban ngày ban mặt đã ầm ĩ, có bệnh.”

Trong ống nghe truyền tới một thanh âm dương quang: “Cậu nói cái gì? Ây, tôi nói cậu đặc biệt gọi điện thoại tới đây chỉ ì nhắc nhớ tôi hiện tại là ban ngày a? Cậu không phải bị mẹ tôi tẩy đi.”

Thích Thiên Bách cười một cái: “Cút. Tôi hỏi cậu, chuyện tôi lúc trước bảo cậu điều tra đã tra xong chưa?”

“Ớ, sự kiện kia a…… Vẫn chưa, mặc dù nói hiện tại rất nhiều website, trang livestream a đều muốn tên thật chứng thực, nhưng có chút thông tin không phải đơn vị đặc thù không có cách nào lấy được. Bọn mình á, Đính Phá Thiên có hai đồng tiền bẩn, người ta không hiếm là mấy đồng tiền phạm pháp này. Hơn nữa, có rất nhiều thứ ngay cả website bọn họ đều không biết.”

Thích Thiên Bách nhìn ngoài cửa sổ nhăn lại lông mày: “Một chút tin tức cũng không có?”

“Cũng không phải, manh mối vẫn là có, bất quá không nhanh như vậy. Tôi lần trước điều tra cho cậu một lần, cậu không phải đi tìm sao? Người này thật sự không có?”

Nhắc tới chuyện này Thích Thiên Bách liền khó chịu. Năm đó lúc điều tra “Dư Ôn”, Thích Thiên Bách chỉ cảm thấy người này làm việc rất cẩn thạn, không biết có phải hắn có thói quen không lưu nhược điểm hay không, nhân nhục (*) hắn hao tốn một thời gian rất dài. Khi đó xác định đối phương ở Hạng thành, Thích Thiên Bách lập tức chạy tới, tin tức lấy được lại là đối phương đã sớm chết.

((*) từ này để chỉđiều tra thân phận thật của một người thông qua internet, tên tiếng anh của từ này là Cyber Manhunt)

Thích Thiên Bách thật sâu thở dài một hơi, ôm cánh tay dựa vào trên cửa sổ thủy tinh: “Nhưng hắn quả thật lại xuất hiện ở trong phòng livetream, tối hôm qua còn tán gẫu với tôi. Thanh âm hắn nói chuyện có chút thay đổi, ngoại trừ cái này…… Không có bất kỳ khác nhau nào với Dư Ôn trong ấn tượng của tôi.”

— Cách nói chuyện của một người có thể bị bắt chước, nhưng bắt đầu từ kể chuyện tới kết thúc đều bắt chước tới giống như vậy, thì rất làm người ta kinh ngạc.

Người điện thoại đối diện nói tiếp: “Cái này kỳ quái…… Nếu nhưng dùng là cùng tài khoản, nhân nhục sẽ rất phiền toái, cho dù cậu tốn tiền, tài khoản của bọn họ không thay đổi, cũng chỉ có thể mua được tin tức cá nhân của “Lư Ninh”. Muốn tìm người thực tế thao tác tài khoản này rất khó nha.”

“Hành động từ địa chỉ IP?”

“Cũng có khó khăn nhất định, bất quá có thể thử một chút. Haizz, cũng không có cách khác, cậu chậm rãi chờ đi.”

Thích Thiên Bách “Ừ” một tiếng, người điện thoại đối diện cười nói: “A Kiền, tôi rất hiếu kỳ a, Dư Ôn rốt cuộc là ai, cậu tốn khí lực lớn như vậy tìm. Nếu không phải tìm ra Lư Ninh là nam, tôi đều nghĩ tới cậu muốn diễn vở kịch Một cuộc ngàn dặm theo đuổi vợ đấy.”

Thích Thiên Bách bị hắn giễu tới chột dạ, không muốn tiếp tục nói nữa: “Càng nói càng không đứng đắn. Cậu nhanh chóng tìm giúp tôi, có tin tức nhất định phải liên hệ trước với tôi.”

“Được rồi, anh em làm việc cậu yên tâm.”

Thích Thiên Bách vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ phát ra một tiếng “Đông” thật lớn, hắn vội vàng tạm biệt bạn tốt: “Không nói nữa, tôi bên này còn có việc chưa xử lý, nói chuyện sau.”

— Phiền muốn chết! Tù binh này không thể yên tĩnh chút sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN