Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm - Chương 24: Một đôi mẹ con hèn yếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm


Chương 24: Một đôi mẹ con hèn yếu



Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh vừa nói xong cũng nghe thấy trong nhà có tiếng xột xột xoạt xoạt, cậu vội vàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ đang vịn giường chuẩn bị xuống, đối phương vừa ngẩng đầu, ngược lại dọa cậu nhảy một cái — người này nhìn qua phi thường tiều tụy, một trời một vực với bộ dáng quyến rũ động lòng người trong hình.

“Tước……”

Đối phương kinh hỉ mà kêu một tiếng, chỉ nói tới một nửa lại sửa lời: “Kinh Hồng…… Con, sao con lại về?”

Lư Ninh bước nhanh đi lên, đỡ lấy tay người phụ nữ kia, trên mặt mang ra một chút ý cười: “Bà chủ của bọn con cho nghỉ, vừa lúc về thăm mẹ chút.”

Cậu nói xong lại hỏi: “Sao mẹ không ở bệnh viện hảo hảo đợi, con nghe ông ba nói, mẹ kiên trì muốn về? Có phải bởi vì tiền chữa trị yêu cầu không đủ, bệnh viện yêu cầu mẹ xuất viện hay không?”

Người phụ nữ nghe thấy Lư Ninh hỏi như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hoảng, bà nhìn Lư Ninh do dự nói: “Không phải, là mẹ muốn về, bảo bác sĩ không cần nói cho con biết.”

“Như vậy sao được, khám bệnh chính là bác sĩ, cũng không phải mẹ, sao có thể tự mẹ muốn về là về.”

Người phụ nữ có lẽ cảm giác mình quả thật đuối lý, không lên tiếng nữa, Lư Ninh đỡ bà lên giường, vén chăn lên che thân thể bà lại, hiện tại chính là mùa Trung Thu, thời tiết chuyển lạnh, mẹ Ninh có bệnh trong người, không thể lại nhiễm lạnh.

Đối phương sau khi nằm xuống trên giường, Lư Ninh mới tới ngoài nhà cầm đồ.

“Kinh Hồng!”

Lư Ninh từ ngoài phòng thò đầu vào: “Mẹ, chuyện gì?”

— Cậu gọi một người xa lạ là mẹ có chút chướng ngại, nhưng gọi hơn 2 lần thành quen, Lư Ninh cũng không cảm thấy lạ mồm nữa.

Cậu hiện tại chính là thay người khác hiếu thuận mẹ, thay Ninh Kinh Hồng chịu trách nhiệm, không cần thiết đi xoắn xuýt rốt cục có nên gọi người ta là mẹ hay không, hoặc là gọi có phải cam tâm tình nguyện hay không.

Bà sau khi thấy được Lư Ninh liền lại nằm trở về, lắc lắc đầu: “Không có gì, mẹ hỏi chút con muốn đi đâu……”

Lư Ninh xách đồ vào cửa, cười nói: “Con vừa tới nhà có thể đi đâu, con mua ít điểm tâm, muốn ăn không?”

Người phụ nữ nhìn Lư Ninh một cái, cúi đầu ngồi đó không nói chuyện, Lư Ninh cũng không gò ép, cười cười, đặt điểm tâm lên bàn: “Vậy ngày mai ăn đi, con đặc biệt ở Đạo Hương Thôn (*) mua điểm tâm. Con trước nấu cơm, mẹ chưa ăn tối đi.”

((*) Đạo Hương Thôn: tên một nhãn hiệu bánh ngọt của Trung Quốc, khởi nguồn từ năm 1773, hồi đó chỉ là một cửa hàng bánh ở Tô Châu, sau khi được vua Càn Long ăn khen ngon thì trở nên nổi tiếng)

Cậu cũng không chờ người phụ nữ trả lời, lại đi ra khỏi phòng.

Lư Ninh vừa nãy đối với bố cục trong căn nhà này quét đại khái vài lần, phòng bếp ở gian ngoài, có hệ thống nước, thiết bị nấu cơm cũng gần giống trong thành phố, ngoại trừ cái đó còn có bếp lò, phía sau liền giường đất, có thể trực tiếp nhóm lửa.

Lư Ninh không quá biết nhóm lò, nhìn thấy khí hóa lỏng và nồi cơm điện thở phào — vẫn may có mấy thứ này, nếu không tối nay còn không chắc lúc nào mới được ăn cơm.

Cậu kiểm tra đồ còn dư trong tủ lạnh, sau khi rửa qua tay lại trở về trong phòng, cười nói: “Mẹ, con nấu cháo cho mẹ ăn nhé? Muốn ăn muốn gì a? Đồ còn dư trong tủ lạnh không nhiều lắm, còn có mấy quả trứng.”

Mẹ Ninh lộ ra có chút kinh ngạc, ngay sau đó hốc mắt liền có chút ẩm ướt: “Kinh Hồng thật sự trưởng thành rồi…… Đi ra ngoài chịu không ít khổ đi? Trong nồi còn cơm đấy, tùy tiện rang chút là được. Con về nhà mẹ cũng không làm đồ ngon cho con, còn để con bận tới bận lui…… Lần sau về nói sớm với mẹ nhé.”

Lư Ninh cười ngồi vào bên giường ôm vai bà: “Con lần này về rất gấp, mới không kịp nói với mẹ. Huống chi mẹ hiện tại bị bệnh, vốn là nên con ở nhà chăm sóc mẹ, đáng tiếc xa nhà, nếu không con mỗi ngày đều về một lần.”

Lư Ninh biết Ninh Kinh Hồng rất không thích ở trong nhà này, hắn một đứa nhỏ vừa trưởng thành, mỗi ngày đối mặt với người mẹ bệnh nặng, cho dù ai cũng sẽ sinh ra trốn tránh trong lòng. Ninh Kinh Hồng coi như hiểu chuyện, hắn chưa từng ở trước mặt mẹ Ninh oán trách, chỉ bất quá hắn chung quy không biết che giấu, mà hết thảy tâm tư trẻ con làm sao có thể qua mắt mẹ chứ? Mẹ Ninh khẳng định cũng nhận thấy chán ghét và tâm tính trốn tránh của Ninh Kinh Hồng, vừa rồi mới sẽ lúc Lư Ninh ra cửa khẩn trương như vậy.

Mẹ Ninh bị cậu chọc cười, ở trên mu bàn tay Lư Ninh vỗ vỗ, dè dặt hỏi: “Vậy con lần này trở về, ở nhà vài ngày à?”

Lư Ninh nghĩ nghĩ nói: “Nhiều lắm ở vài ngày, con kỳ thực trên người có nhiệm vụ công tác, ở gần đây, mẹ cũng không cần lo lắng.”

Cậu nói xong cũng vội vàng chuyển đề tài: “Tạp dề ở đâu? Con trước nấu cơm, mình ăn cơm xong hẵng nói chuyện khác.”

Lư Ninh cảm thấy mẹ Ninh kỳ thực là người rất hiểu cuộc sống, trong nhà khắp nơi đều được bà dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, đồ trong tủ lạnh cũng được phân loại cất kỹ. Chỉ bất quá thời gian rất lâu không mua, chỉ còn mấy cây hành lá và trứng gà. Trong lòng mẹ Ninh ngược lại biết, mấy thứ này chỉ đủ làm cơm chiên.

Lư Ninh sau khi rang xong cơm, lại làm canh trứng gà, bệnh nhân vẫn là nên ăn chút đồ dễ tiêu hóa mới được. Cũng không biết mẹ Ninh rốt cuộc bị bệnh gì, cậu phải sáng mai đưa bà về bệnh viện, hằng ngày ăn mặc phải nghiêm khắc tuân theo lời dặn của bác sĩ.

Kỳ thực mẹ Ninh vẫn là xinh đẹp, bệnh tật làm cho bà tiều tụy không ít, chỉ là tóc bà vẫn đen nhánh, khóe mắt chỉ có mấy nếp nhăn nhỏ, hảo hảo chỉnh sửa một phen cũng hẳn là một thiếu phụ xinh đẹp.

Người phụ nữ như vậy…… Tại sao sẽ trải qua thê thảm như vậy chứ? Bệnh thành như vậy cũng không có người chăm sóc.

Cha Ninh Kinh Hồng rốt cục đi đâu? Chả lẽ qua đời?

Lư Ninh ăn vài miếng cơm, trong bụng rốt cục cũng không khó chịu nữa, cậu rót thêm cho mẹ Ninh một bát canh đưa tới: “Mẹ, ngày mai con đưa mẹ về bệnh viện nhé, mẹ cũng không thể tự mình từ bệnh viện về nữa, rất ảnh hưởng trị liệu.”

Mẹ Ninh có lẽ đoán được Lư Ninh sẽ nói như vậy, thở dài nói: “Không đi, tóm lại cũng chữa không khỏi, còn lãng phí tiền.”

“Xét đến cùng mẹ vẫn là sợ tốn tiền.”

Lư Ninh nhịn không được cười một tiếng: “Con kiếm tiền không phải vì dùng vào cái này sao? Con không thể tiêu tiền bậy bạ, nhưng cũng không thể không tiêu tiền, tiền chữa bệnh uống thuốc phải tiêu.”

Mẹ Ninh nghi ngờ nhìn cậu một cái: “Con đứa nhỏ này…… Làm sao còn sẽ nói đạo lý?”

Lư Ninh ăn miếng cơm, vừa nhai vừa nghĩ giải thích thế nào. Tính cách của cậu và Ninh Kinh Hồng khẳng định khác nhau, không khoa trương nói, hẳn là một trời một vực, kỳ thực cậu chủ trương để cho mẹ Ninh về bệnh viện cũng có suy tính phương diện này — bọn họ không thể thời gian dài ở chung một chỗ, thời gian lâu dài, nhất định sẽ lòi đuôi.

“Đều là sư phụ bà chủ mời dạy, công việc hiện tại của con rất kiếm tiền, chỉ bất quá yêu cầu cũng nghiêm khắc, con và đồng nghiệp đi tham gia huấn luyện tập trung thời gian rất dài. Con đặc biệt bội phục sư phụ dạy bọn con, ông ấy không chỉ dạy lễ nghi hàng ngày, đôi khi cũng tán gẫu với bọn con, con cảm thấy ông ấy đặc biệt lợi hại, vừa có văn hóa vừa hiểu đạo lý.”

Mẹ Ninh bị lời này của Lư Ninh nói tới cười lên: “Bà chủ của các con còn cho các con đi học hả?”

Ninh Kinh Hồng không lên đại học, chắc hẳn điểm này cũng làm cho mẹ Ninh cảm thấy tiếc nuối.

Lư Ninh liền cười nói: “Vâng ạ, có khi cũng dạy bọn con tiết văn hóa, mẹ xem con, có phải cảm thấy thay đổi rất lớn hay không?”

— Cậu cũng không nói bậy, Liên Hồng Nhất vì nâng cao tố chất tổng thể của các quan hệ xã hội, sẽ để cho sư phụ lễ nghi dạy bọn họ vài tháng, còn sẽ để cho bọn họ học luật pháp, cũng là vì tiện sau này làm việc. Đừng xem “Ánh trăng” một quán bar nho nhỏ, lúc tuyển dụng quan hệ xã hội đối với trình độ học vấn và tướng mạo đều có yêu cầu.

Mẹ Ninh nhìn chằm chằm mặt Lư Ninh hồi lâu, gật đầu nói: “Con lần này về thật đúng là thay đổi rất nhiều, lời nói cử chỉ giống như người lớn. Đi học chính là hữu dụng, bà chủ của các con thật sự là người tốt……”

“Vâng ạ.”

Lư Ninh mím khóe môi cười cười với bà: “Cho nên chuyện tiền nong mẹ cũng không cần lo lắng, sau này con còn có thể kiếm nhiều tiền. Con lần này trở lại, chính là để cho mẹ yên tâm, hiện tại bà chủ cũng trọng dụng con, còn mẹ, an tâm chữa bệnh. Chúng ta ngày mai tới bệnh viện huyện khám chút, bọn họ không được chúng ta liền đi Hạng thành chữa, thế nào cũng chữa khỏi.”

Mẹ Ninh không biết tin mấy phần, ngược lại bị lời Lư Ninh nói tới chân mày giãn ra không ít: “Mẹ gần đây lấy thuốc tự ở nhà uống, mẹ cũng không cần tốn tiền.”

“Cái gì gọi là rất tốt chứ! Không được, vẫn là tới bệnh viện tốt hơn, con không thường ở bên cạnh, ở bệnh viện còn có hộ sĩ chăm sóc mẹ.”

Lư Ninh nói xong tự mình lại rót thêm chén canh trứng nữa, từ từ uống: “Chuyện tiền nong mẹ không cần để ý, nghe theo sắp xếp của con đi, tối nay nghỉ ngơi tốt một đêm, ngày mai sáng sớm chúng ta tới bệnh viện huyện.”

Lư Ninh hồi còn sống đã rất độc lập, vô luận trường hợp nào, cậu đều hầu hết có thể đoạt được chủ kiến, cậu có năng lực mạnh, mọi người cũng rất tín nhiệm cậu, cậu đôi khi ngoài miệng đối với người ý kiến không hợp mềm giọng khuyên bảo, kỳ thực trong xương vẫn là cố chấp, quyết định làm xuống sẽ không dễ dàng thay đổi.

Lư Ninh biết điểm này của mình có đôi khi rất đáng ghét.

“Mẹ, ăn no rồi? Muốn ăn thêm chút? Con thấy mẹ cũng không ăn bao nhiêu.”

Mẹ Ninh lắc lắc đầu: “Con ngồi đấy, mẹ đi rửa bát……”

Lư Ninh vội vàng thu dọn bộ đồ ăn của hai người: “Mẹ vẫn là nghỉ ngơi đi, không có nhiều đồ, con thu dọn xong ngay.”

Cậu bưng bộ đồ ăn đi tới trong sân, vừa vặn mở vòi nước, đã nghe thấy cửa lớn bị gõ vang, Lư Ninh theo bản năng nhíu mày, nhìn chằm chằm cổng — thời gian này…… Mẹ Ninh không phải quả phụ sao? Ai sẽ lúc này đến nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN