Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm - Chương 27: Dư Ôn lại đăng Weibo! Hơn nữa có ảnh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm


Chương 27: Dư Ôn lại đăng Weibo! Hơn nữa có ảnh!



Edit + Beta: Vịt

“Có ý gì?”

Lư Ninh cười nói xoay người, cậu trên dưới đánh giá Thích Thiên Bách mấy lần, đột nhiên duỗi tay, cầm một tay anh.

Thích Thiên Bách theo bản năng nắm chặt cái tay tiến vào trong tay, rồi sau đó đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì lúc Lư Ninh cùng anh nắm tay anh căn bản không có vươn tay. Lư Ninh phải cúi người, giống như nhặt đồ nhặt tay anh lên mới có thể nắm chặt, loại “nắm tay” này phát sinh giữa người trưởng thành giống như đang đùa dai.

Lư Ninh không có chút cảm giác nào, cười tới hai khóe mắt đều cong cong, nhìn Thích Thiên Bách: “Phải lại lần nữa cảm tạ anh, Thích thiếu gia, nếu như không có tiền anh cho tôi mượn, tôi càng khó thuyết phục mẹ tôi.”

Thích Thiên Bách cũng cười với cậu, anh cười một tiếng hai cái răng nanh lại lộ ra, nói ra lời bí hiểm: “Tiền chẳng qua là để cho cậu thuyết phục bà ấy mà thôi.”

Lư Ninh thu tay lại, không tiếp lời.

Về chuyện Thích Thiên Bách nói, Lư Ninh tối qua đã cảm thấy, khuôn mặt mẹ Ninh lúc nhìn thấy Thích Thiên Bách biểu hiện ra khác thường quá mức rõ ràng, cho dù ai cũng sẽ nhận thấy được, hơn nữa phản ứng đặc biệt hôm nay của bà, những cái này rơi vào trong mắt Lư Ninh, rất khó để cho cậu không nghĩ nhiều.

Nhưng cậu cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, Lư Ninh không biết bản thân Ninh Kinh Hồng rốt cuộc là tình huống gì, mặc dù từ trong miêu tả của bà, có thể nhìn ra Thích Thiên Bách đúng là lần đầu tiên ở Ninh gia lộ diện, bất quá thật sự đoán không ra ý tứ của mẹ Ninh. Lư Ninh cảm thấy dưới tình huống này, vẫn là không nên làm bất kỳ phản ứng nào mới tốt, nếu như phản ứng của cậu và từng trải thực tế của bổn nhân không hợp, ngược lại sẽ lộ sơ hở.

Cậu chuyển hướng đề tài: “Tôi dẫn anh tới khách sạn đi, anh nếu như có bản lĩnh, có thể điều tra thêm danh sách khách khứa vừa vào ở mà.”

Lư Ninh nói xong, ngay sau đó lại nghĩ tới Thích Thiên Bách căn bản không biết tên người muốn tìm, liền bổ sung: “Sau đó anh lần lượt đi gõ các phòng, tự mình đi nhận người.”

Đây là một chiêu hại, Thích Thiên Bách lại lần nữa thiết thân cảm nhận được thiện ý Lư Ninh bày ra là ngoài ý muốn cỡ nào.

Cả thị trấn cũng chỉ có một khách sạn, điều kiện có thể tốt hơn nhà khách thập niên 90 chút, trong cái nhìn của Thích Thiên Bách chính là trình độ hắc điếm Tôn nhị nương (*).

((*) hắc điếm Tôn Nhị Nương: Ai từng đọc Thủy Hử sẽ biết tới Tôn Nhị Nương, vợ chồng Tôn Nhị Nương mở quán trọở ven đường, gặp các khách thương qua đường bất cẩn, họđánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao)

Anh ta sẽ không muốn nhân cơ hội giết mình chứ?

Cũng may không có, Lư · có thể sẽ bị tính kế làm bánh bao nhân thịt người · Ninh sau khi dẫn Thích Thiên Bách tới địa phương, liền nói lo lắng cho mẹ mình, phải về bệnh viện xem kết quả kiểm tra chút.

Thích Thiên Bách không có lý do gì ngăn cản.

Lư Ninh sau khi tách ra vớiThích Thiên Bách không có về bệnh viện, mà lập tức gọi taxi về huyện Duy. Từ thị trấn thuê xe dễ hơn nhiều từ nông thôn thuê xe, cậu không cần thiết lại tìm Thích Thiên Bách.

Cũng không phải cậu thích đùa giỡn người, Lư Ninh đối với Thích Thiên Bách không có ác ý, cậu chỉ là theo thói quen nói dối, người không quen muốn nghe một câu nói thật của cậu còn khó hơn lên trời.

Lư Ninh còn chưa quên nhiệm vụ chủ yếu của mình lần này về huyện Duy, cậu nhưng là đặc biệt vì giải quyết dự án của Hoàng Trung Minh mới trở về.

Khám bệnh cho mẹ Ninh là tiện thể.

Kỳ thực dự án này nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó khăn, thì khó khăn ở trên sự “Vừa khéo” của cả vụ này. Muốn giải quyết vấn đề rất dễ dàng, chỉ cần đả thông then chốt “Vừa khéo”, tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng mà giải quyết.

Kỳ thực phải tổng kết vụ này, có thể từ hai phương diện “Biểu tượng” và “Bản chất” bắt đầu, nguyên nhân trực tiếp, cũng chính là biểu tượng, đó chính là vận khí của Hoàng Trung Minh không tốt, đúng lúc chọc phải mấy người không muốn chọc nhất, mà nguyên nhân gián tiếp, cũng chính là gốc rễ của chuyện này…… Là tâm nhãn của họ Hoàng không tốt.

Cách mà hắn xử lý sự cố ngoài ý muốn một mực ngang ngược ương ngạnh như vậy, mâu thuẫn tích lũy từng ngày rốt cục bộc phát.

Hoàng Trung Minh là nhà bất động sản từ phía nam tới, trước kia ở khu vực Hạng thành căn bản không có nghiệp vụ, hắn làm ăn ngạo mạn sau đó hướng phía Bắc mở rộng, cũng ở Hạng thành kiếm được một chỗ đứng.

Chỉ bất quá hắn làm thương nhân nhiều năm như vậy, càng ngày càng gian, cũng có khả năng hắn ở địa bàn của mình hoành hành quen, quên mất thận trọng làm người, không cẩn thận đá trúng tấm sắt.

Hoàng Trung Minh sau khi bất động sản ở Hạng thành bắt đầu thi công, nhân công không đủ, liền phái người tới nông thôn chiêu công nhân, người lao động trẻ tuổi khỏe mạnh lại giá rẻ làm người ta thích nhất. Lân cận huyện Duy, có một thôn rất nhỏ, ngay cả tên cũng không có, thôn này còn nghèo hơn huyện Duy một chút, thậm chí ngay cả trạm xe lửa cũng không có, trong thôn có một đám thanh niên tầm mắt rộng, bọn họ không muốn giống như đời cha tiếp tục làm ổ trong thôn làm nông dân, liền ra ngoài đi làm.

Bọn họ tới công trường của Hoàng Trung Minh.

Những người tuổi trẻ này giống như người làm thuê bình thường ở công trường của Hoàng Trung Minh làm việc, rất có thể chịu khổ, làm việc cũng rất bán mạng, Hoàng Trung Minh vội vã làm xong công trình, để cho đám dân công ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chỉ bất quá hắn đưa tiền cũng coi như hào phóng, cho nên không ai có lời oán giận.

Ban đầu rất tốt, sự cố đột phát ở công trường lại phá hủy hết thảy. Sư cố kia là bởi vì nền sụp xuống, ngược lại không có chết người, chỉ có đám công nhân nông dân xui xẻo, bị thương rất nghiêm trọng.

Người phía dưới báo lên, Hoàng Trung Minh vừa nghe liền rất nổi giận, một trận sụp này làm lỡ rất nhiều giờ làm việc không nói, ảnh hưởng cũng không tốt. Về phần mấy người nông dân bị thương, không thực lực kinh tế, cũng không có bất kỳ bối cảnh chỗ dựa nào kia, hắn chỉ để lại một câu “Các người nhìn làm đi”, liền quên mất vụ kia ở sau ót.

Cấp dưới của Hoàng Trung Minh đều là một đám tiểu nhân bợ đít nhìn người dưới đĩa rau (*), bình thường cũng thường xuyên giúp Hoàng Trung Minh làm loại chuyện này, chỉ cần không ai nháo thì ngạo mạn làm việc. Mà những người này vừa tham vừa ngu, bồi thường mà Hoàng Trung Minh cho người bị thương đều nuốt riêng hơn nửa, càng đừng nói thăm hỏi thông thường, hoàn toàn ngay cả nhắc tới cũng không nhắc.

((*) nhìn người dưới đĩa ra: Ý là coi thường)

Trong nhóm người này có mấy người trẻ tuổi bởi vì vụ này mất đi sức lao động, bọn họ không thể tiếp tục ở trên công trường làm việc, ông chủ cho tiền, những người này cũng không biết là ít là nhiều, cầm được tiền càng không biết cò kè mặc cả, cứ như vậy chật vật về quê.

Ban đầu Hoàng Trung Minh cũng không có tìm Lư Ninh làm quan hệ xã hội, hắn cũng không cảm thấy một đám nông dân có thể giở trò gì, trên công trường khởi công vẫn là khởi công, ai biết lúc gần bắt đầu làm lại xảy ra việc như vậy, đánh chết Hoàng Trung Minh cũng không nghĩ đến, gây chuyện vậy mà là một đám nông dân.

Cuối cùng lại phải nhiều lần trắc trở mời Lư Ninh ra tay.

Lư Ninh lúc còn sống từng tự mình tới trong nhà mấy công nhân nông dân kia, mang theo quà và chi phí đền bù đến nhà, cậu không giống thủ hạ của Hoàng Trung Minh, cậu là thật lòng quan tâm những công nhân nông dân này.

Trong quá trình, Lư Ninh rất nhanh phát hiện sự việc có chỗ nào không đúng, những người này biết Lư Ninh là đại diện Hoàng Trung Minh đến tìm bọn họ nói chuyện, nhưng thái độ của bọn họ cũng không quá kém, phải nói, những người này căn bản không làm khó dễ Lư Ninh.

Đám công nhân nông dân biểu hiện ra căn bản không thái độ cường ngạnh giống như Hoàng Trung Minh nói, bọn họ lúc Lư Ninh đề xuất muốn cho điều kiện bồi thường, tỏ ra cũng rất do dự, giống như là không cách nào tự quyết định chủ ý. Lư Ninh lúc ấy lập tức nói để cho bọn họ trở về suy nghĩ một chút.

Sau lưng những người này nhất định có người chỉ điểm.

Bọn họ tựa hồ cũng không biết tranh thủ lợi ích lớn nhất vì mình thế nào, trước khi làm bất cứ chuyện gì đều sẽ do dự, trước khi nói chuyện cũng sẽ suy nghĩ thật lâu, đủ loại dấu hiệu cho thấy, gây ra mâu thuẫn trước mắt cũng không phải là mấy công nhân nông dân này, mà là người sau lưng bọn họ.

Cho nên, Lư Ninh không có trước ra điều kiện, cậu hiện tại làm hết thảy cũng là vì để cho người sau lưng bọn họ vừa ý.

Tới lúc chuyện này kết thúc, người kia đều thủy chung không lộ diện, Lư Ninh cũng không có điều tra thân phận đối phương, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, trong thôn này, có một vị cao nhân có thể chỉ điểm sai lầm cho công nhân nông dân.

Kỳ thực Lư Ninh đối với tình huống trước mắt nhạc kiến kì thành (*), cậu xử lý qua rất nhiều dự án, cũng hiểu rõ, kẻ yếu không biết lên tiếng luôn dễ bị bắt nạt. Được cái Hoàng Trung Minh người này làm người gây tranh cãi, nhưng mà nhát gan, gặp phải phiền toái có thể dùng tiền giải quyết vẫn là nguyện ý xài tiền, trong tư tâm của Lư Ninh cũng nguyện ý vì những công nhân nông dân này tranh thủ nhiều lợi ích hơn.

((*) Nhạc kiến kỳ thành: hi vọng chuyện trước mắt phát triển hoặc thành công)

Bọn họ lúc ấy đã bàn xong trong bồi thường còn bao gồm đảm bảo sinh hoạt thấp nhất mỗi tháng cho các dân công mất năng lực lao động, nhưng Lư Ninh không biết mình sau khi chết, Hoàng Trung Minh có còn cho người tiếp tục phát số tiền kia hay không.

Nhưng lấy thái độ làm người của Hoàng Trung Minh, hẳn vẫn không tới mức tiếc rẻ chút tiền nhỏ này. Lúc ấy người bị thương nặng mất đi sức lao động có 5 người, mỗi người 1 tháng cho 800 đồng là đủ bọn họ sinh sống, số tiền này đối với Hoàng Trung Minh căn bản ngay cả lông trâu cũng không coi là gì.

Lư Ninh dựa theo địa chỉ trong ký ức đi tới nhà người dẫn đầu đám công nhân nông dân, nhà hắn so với một năm trước cơ hồ không có thay đổi gì, ở vẫn là nhà đất đá dựng lên, cố gắng phải nói chỗ nào khác biệt, có lẽ là diện tích nhà lớn hơn chút.

Lư Ninh đi lên phía trước, gõ gõ cửa, rất nhanh có người đi ra mở cửa cho cậu, nhưng là phụ nữ, trong ngực còn ôm trẻ sơ sinh, cô vừa thấy Lư Ninh bỗng ngẩn người: “Cậu là ai?”

Lư Ninh cũng sửng sốt chút, lập tức cười hỏi: “Chị chính là chị dâu đi?”

Người phụ nữ kia bị gọi tới không hiểu ra sao, Lư Ninh lập tức giải thích: “Chị trước kia chưa từng gặp em, em biết anh Lý, hóa ra anh ấy đã kết hôn. Anh Lý hiện tại ở nhà không?”

Đối phương lắc lắc đầu nói: “Anh ấy ra đồng làm việc rồi.”

Lư Ninh vẫn như cũ cười: “Hiện tại chính là cuối vụ thu hoạch, trong nhà rất bận việc đi.”

Chị dâu Lý gia gật gật đầu, không nói gì nữa, thoạt nhìn là người quen trầm mặc ít nói. Lư Ninh cũng không tiếp tục đi tận lực lôi kéo làm quen với cô nữa, liền đứng ở trong sân đợi. Một lát sau, cô nàng xoay người vào trong nhà lấy ra một cái ghế đẩu, để cho Lư Ninh ngồi.

“Dạ, cám ơn chị dâu.”

Lư Ninh biết ở nông thôn nam nữ không thể cách quá gần, hơn nữa chồng người ta không ở nhà, cậu càng không thể tùy tiện vào nhà, ở trong sân tìm góc ngồi xuống. Chị dâu Lý gia có lẽ từ lễ phép, không vào nhà nữa, ngồi cạnh cửa chơi với con.

“Đứa nhỏ này lớn bao nhiêu rồi, nhìn rất nhỏ nha.”

“Mới 5 tháng thôi, cũng không thể tiếp xúc gió.”

Lư Ninh cười nói vâng, cậu nhớ lần trước lúc tới, còn không gặp qua vợ của dân công họ Lý, còn tưởng hắn chưa kết hôn, bây giờ nghĩ lại, khi đó người ta khả năng cũng đã có con rồi.

Cậu ở trong lòng hơi lòng vòng mấy vòng, nhìn đứa nhỏ cô nàng ôm trong ngực hỏi: “Chị dâu, con trai hay con gái ạ?”

Nói tới việc này chị dâu Lý gia lại lộ ra nụ cười: “Con trai, nghịch lắm.”

Lư Ninh mím khóe miệng cười một cái, loại quan niệm thâm căn cố đế trọng nam khinh nữ ở nông thôn có lẽ là còn phải mười mấy hai mươi năm mới sẽ hơi cải thiện đi, bất quá vừa vặn, đối phương thích tán gẫu về con cái là tốt rồi, cậu có thể dẫn dắt chuyện.

“Lúc nhỏ nghịch lớn lên mới có tiền đồ, mẹ em nói em hồi bé yên tĩnh giống như con gái, sau này lớn lên chỉ có thể đi làm thuê cho người ta.”

Chị dâu Lý gia rốt cục mở máy hát, cười nói: “Bọn chị sao có thể so sánh với người thành phố.”

Lư Ninh vội nói: “Em cũng nông thôn mà, nhà em ở thôn bên, huyện Duy.”

Chị dâu Lý gia nhìn cậu tỉ mỉ chốc lát, nói: “Nhìn không ra…… Nó lớn lên có thể có tiền đồ như cậu là được.”

“Ha ha ha! Nó khẳng định có tiền đồ hơn em.”

Lư Ninh nhìn biểu tình của chị dâu Lý gia, cảm thấy hâm nóng tình cảm gần đủ, liền thử dò xét: “Nói tới, trẻ con nhà ai trong thôn chúng ta có tiền đồ nhất ạ? Có thể có sinh viên đại học?”

Chị dâu Lý gia đối với câu hỏi của cậu không chút đề phòng nào, nói đến con cái chủ đề có thể nói cũng nhiều, cô liền nói: “Trẻ con có tiền đồ nhất trong thôn chi không rõ, nhưng nói tới sinh viên đại học, chị biết một đứa, đầu thôn phía Đông, con nhà chú Ngụy. Bất quá chú Ngụy không phải thôn bọn chị, tính không?”

Lư Ninh vui tới hai mắt lại cong thành trăng non: “Tính chứ, đương nhiên tính, người ăn nước trong thôn chúng ta lớn lên, đều tính. Cậu ấy có tiền đồ thế nào ạ?”

Trong thôn nếu thật sự có trẻ con có tiền đồ, nhà người khác đều thích nhắc đến, chị dâu Lý gia cũng không ngoại lệ: “Người ta chính là sinh viên đại học, mấy năm trước tốt nghiệp, ở Hạng thành làm quan lớn, ăn là lương công, cậu nói đây có gọi là tiền đồ hay không.”

Lư Ninh nhịn không được, đột nhiên phun cười một tiếng: “Đương nhiên tính, đây cũng là đại tiền đồ mà.”

— Người mà cậu muốn tìm, tìm được rồi.

Cậu ban đầu đã đoán được, trong thôn nhất định là có người “Quan nhỏ”, không “Quan nhỏ” không quản được Hoàng Trung Minh. Mà “Quan nhỏ” này không có khả năng ở trong thế hệ trước, bởi vì nếu như là thế hệ trước, người kia sẽ không vẫn ở trong thôn, cho nên “Quan nhỏ” nhất định là người trẻ tuổi. Nhưng vị “Cao nhân” kia phải là người trẻ tuổi, bởi vì chuyện một năm trước nói với Lư Ninh, người trong thôn đều nghe hắn, hắn có thể quản một đám thanh niên ra ngoài đi làm, để cho bọn họ không tới mức kích động gây chuyện, hắn nhất định rất có uy tín.

“Chị dâu, nhà chú Ngụy ở đâu ạ?”

“Ở đầu thôn phía Đông, nhà đầu tiên chính là nhà ông ấy đấy.”

Chị dâu Lý gia trầm mặc một chút đột nhiên nói: “Cậu muốn tới nhà ông ấy?”

Lư Ninh lắc lắc đầu: “Không, em chỉ tùy tiện hỏi chút.”

“Vậy thì tốt, gần đây vẫn là không nên tới nhà ông ấy, chú Ngụy bị thương, tâm tình không tốt lắm.”

Lư Ninh trong lòng kinh ngạc, nhưng gật gật đầu đáp lời, cậu mơ hồ cảm giác chuyện của Hoàng Trung Minh có liên hệ tiền ẩn gì đó với “chú Ngụy” bị thương.

Cậu sau khi nhận được tin tức mong muốn, liền câu được câu chăng mà tán gẫu cái khác với chị dâu Lý gia, bọn họ nói không bao lâu, chị dâu Lý gia giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Hiện tại bận lắm, cả nhà chỉ một mình Lý Toàn làm việc, anh ấy phải qua trưa mới về…… Cũng không lâu lắm, cậu chờ một lát nữa anh ấy về ngay.”

Lý Toàn chính là tên của người đàn ông nhà này.

Ninh Kinh Hồng tuổi không lớn, mặt nhìn càng lộ vẻ nhỏ, còn là bộ dáng thiếu niên, chị dâu Lý gia không nhịn được chú ý cậu nhiều hơn chút. Lư Ninh có thể cảm nhận được thiện ý của bọn họ, những người này tầm mắt có lẽ không rộng bằng người thành phố, tam quan ở vài phương diện nào đó cũng có mâu thuẫn với người thành phố, nhưng trên bản chất, bọn họ đều muốn an phận sống, là người tốt, cậu thật sự nghĩ không rõ, tại sao người như vậy sẽ sau một năm đột nhiên gây sự.

Khả năng Hoàng Trung Minh cắt phụ cấp sinh hoạt ngược lại rất lớn.

Lư Ninh ở nhà Lý Toàn ngồi một lát, đối phương cũng không lâu lắm đã về, hắn nhìn thấy Lư Ninh đầu tiên là ngẩn người, sau đó hỏi: “Cậu là ai? Sao ngồi ở cửa nhà tôi?”

Lư Ninh đứng lên, đưa quà đã chuẩn bị tới: “Chào anh Lý, em là quan hệ xã hội của Hoàng tiên sinh, hôm nay là muốn tới hỏi chút……”

Ai ngờ người kia vừa nghe nói họ Hoàng, lập tức cảnh giác: “Hoàng tiên sinh? Hoàng tiên sinh nào?”

“À, chính là Hoàng Trung Minh tiên sinh.”

Lư Ninh nói xong, vội vàng bổ sung: “Em lần này tới không có ý tứ gì khác, một năm trước trong thôn ta không phải có mấy anh em ở công trường bị thương sao? Em là đặc biệt tìm hiểu qua lại, xem xem một năm nay, các anh em chúng ta có đúng hạn nhận được phí trợ cấp sinh hoạt hay không.”

Lư Ninh nói chuyện đặc biệt nhanh, cậu lo nói chậm bị đánh — Cậu cũng không biết Hoàng Trung Minh ở trong đám dân công này có phải một nhân vật người người kêu đánh hay không, luôn phải đề phòng chút mới được.

Lý Toàn sau khi nghe rõ mục đích đến của Lư Ninh, thế nhưng lộ ra biểu tình chột dạ. Lư Ninh nhìn chằm chằm vào hắn, thứ nhất sợ hắn đột nhiên xông tới đánh mình, thứ hai cũng là từ lễ phép, cậu từ trong biến hóa biểu tình vi diệu của Lý Toàn đã nhận ra khác thường.

“À…… Kia, vụ kia a……”

Lư Ninh chỉ coi như không nhìn ra không tự nhiên của hắn, cười nói: “Vâng ạ, Hoàng tiên sinh đặc biệt dặn dò em tới xem xem, ông ấy làm ông chủ quá bận, đôi khi không quan tâm được nhiều như vậy, cũng không biết cấp dưới làm được hay không, cho nên em tới xem xem.”

Lý Toàn bị một phen lời thành khẩn của Lư Ninh nói tới đỏ bừng cả mặt, chờ lúc Lư Ninh hỏi ra mấy lời “Nhà các anh nhận được tiền bảo đảm không ạ?”, trên khuôn mặt ngăm đen của hắn cơ hồ muốn nhỏ ra máu, trong miệng càng ấp a ấp úng nói không ra lời.

Hóa ra, chuyện lần này không phải đám công nhân nông dân chủ trương đi làm ầm ĩ sao? Hay là nói đây vốn cũng không phải ý của bọn họ?

Giống như lần trước.

Hóa ra là như vậy, cậu sớm nên đoán được, mấy người này cơ hồ sẽ không chủ động bảo vệ quyền lợi của mình, lúc bị bắt nạt đều là đều là nuốt giận, càng sẽ không chủ động đi tranh thủ lợi ích — Cho dù mấy lợi ích kia là bọn họ nên được. Cũng không phải nói nên làm như vậy, mà là bản tính của bọn họ như thế.

Lư Ninh đến bây giờ cơ hồ có thể xác định, chuyện lần này chắc là lại bị kẻ nào đó kích động, khẳng định có liên hệ rất mật thiết với vị “chú Ngụy” kia.

Về phần chuyện chú Ngụy mà cậu tán gẫu qua với vợ Lý, Lư Ninh một câu cũng không nói với Lý Toàn, cậu sau khi đặt đồ xuống rời đi — Nếu như có thể, cậu hi vọng bọn họ không nên tham gia vào vụ này nữa.

Lư Ninh một năm trước đã biết bản tính của Lý Toàn, hắn cần mặt mũi, chịu chút thiệt nhỏ đại khái có thể nhịn, nếu bảo hắn chiếm tiện nghi, hoặc là người khác đối tốt với hắn, hắn ngược lại sẽ tâm sinh áy náy.

Lư Ninh tiếp xúc với mặt người dạ thú không biết liêm sỉ đã lâu, ngược lại đối với “Hai lúa” thuần phác như vậy thiên vị.

Bất quá, cậu hình như ở một trình độ nào đó cũng thuộc về người không biết liêm sỉ đi.

Lư Ninh nhìn núi lớn xanh biếc trước mắt, nhịn không được lấy di động ra hướng nơi xa chụp vài tấm, nhà Lý Toàn được cậu sử dụng tiêu cự ống kính cố ý làm mờ, cậu luôn rất để ý loại bảo vệ đời tư này. Lư Ninh chọn ra một tấm hình bên trong, đăng lên Weibo, thêm chữ: Trên thế giới này vẫn tồn tại thiên đường cực lạc theo lời Phật gia.

Cùng lúc đó, Thích Thiên Bách ở nơi xa mấy chục km, điện thoại di động đột nhiên phát ra một tiếng “Leng keng”, anh mở chú ý đặc biệt ra, đột nhiên mở to mắt — Dư Ôn lại đăng Weibo! Hơn nữa có ảnh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN