Lương Phong lái xe đi về khu nhà ở, nhìn qua Bách Trầm Tùng rất thoải mái, dựa vào cửa sổ chợp mắt một lát, người bên cạnh thi thoảng lại liếc cậu.
Xe đi tới hầm để xe, trong này lạnh lẽo, âm u, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Bách Trầm Tùng cảm thấy khác thường bèn tỉnh lại.
Lương Phong vừa chuẩn bị mở cửa xe thì thấy cậu tỉnh, giơ tay vén tóc trên đầu cậu cho xuôi.
Bách Trầm Tùng vừa bước chân xuống, cánh tay đã bị Lương Phong giữ lại, bên cạnh có một cây cột đá, cậu bị anh kéo ra đằng sau dựa lên cây cột.
Nhiệt độ sau lưng lạnh như băng mà trước mặt lại nóng như thiêu đốt.
Lương Phong hành động trôi chảy, đỡ gáy, siết lấy eo, đ è xuống hôn.
Bách Trầm Tùng mơ màng, vừa tỉnh ngủ chưa được bao lâu đã bị kéo vào hầm để xe hôn, trong thoáng chốc não cậu còn chưa phản ứng kịp lại.
Cứ thế thật thà ngoan ngoãn để cho người ta hôn, không hề động đậy.
Lương Phong hôn một lúc, tay đặt sau lưng cậu ra sức ôm lấy người, vùi đầu vào hõm vai cậu không động đậy.
Bách Trầm Tùng vuốt lưng anh vài cái như vuốt chó rồi vỗ nhẹ, bật cười: “Sao đấy?”
“Chỉ là đột nhiên muốn ôm một lát.” Tay Lương Phong vẫn không động đậy.
Hầm để xe lạnh, thế mà Bách Trầm Tùng lại bị ôm đến mức toát mồ hôi khắp người.
Bình thường nếu hai người không hôn thì sẽ ra sức nô đùa ầm ĩ, rất ít khi có thể yên lặng ôm nhau.
Cái cảm giác được bao bọc, sưởi ấm đó rất an toàn.
Mùa đông âm u lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp, Bách Trầm Tùng từ từ nhắm hai mắt, xung quanh yên tĩnh, lại mơ màng gần như thiếp đi.
Sau đó không biết ai bật chuông báo cháy trong hầm để xe, kêu “pí po pí po”, ồn ào đến nhức đầu thì hai người mới miễn cưỡng tách nhau ra, vừa cười vừa lên lầu.
Sau khi vào nhà, điện thoại của Lương Phong kêu liên tục, lát nữa sẽ ăn cơm chung với người gọi điện thoại, Lương Phong nói là bạn học đại học, đã mấy năm không gặp, tiện ăn cùng một bữa cơm là được.
Gần đây Lông Vàng lớn hơn rất nhiều, không nằm trong lồ ng nữa, chỉ thích nằm trên ghế ở góc phòng ngủ của Lương Phong như một bị thịt màu cà ri nằm soài trên đó, đá cũng không chịu xuống.
Bách Trầm Tùng đi ra chỗ tủ lạnh lấy chai nước suối rồi ngồi về ghế sofa vật lộn với luận văn.
Lương Phong muốn nói chuyện với cậu cũng không nói được, thử tính toán thời gian, chắc là anh chịu đựng thêm một tuần nữa là có thể kết thúc rồi.
Trong phòng yên tĩnh, chú chó trong phòng ngủ thi thoảng ngáy khò khò.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Lương Phong nhàm chán đang chơi Anipop.
Bách Trầm Tùng cười, nghiêng người, vắt chân lên đùi Lương Phong, khoan khoái dựa lưng vào gối: “Cám ơn.”
Lương Phong để điện thoại xuống, ngón tay nắm lấy phần bụng bắp chân cậu lúc siết lúc buông.
Trạng thái yên tĩnh thả lỏng kéo dài rất lâu, chuông báo thức chợt vang lên vài tiếng phá vỡ đi sự yên tĩnh.
“Đến giờ rồi à?” Bách Trầm Tùng nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình.
Lương Phong: “Không gấp.”
Vài phút sau, Bách Trầm Tùng gửi tài liệu, đột nhiên dùng mũi chân chọc vào đùi Lương Phong: “Chắc là sẽ được giải phóng trước thời hạn.”
“Hả?” Lương Phong nhìn cậu.
“Viết xong bản thô rồi.” Bách Trầm Tùng cười, đóng laptop lại, kéo tay Lương Phong.
Quán bar vẫn ồn ào như thường lệ, ánh đèn chớp tắt, trên sàn nhảy, trai gái lẫn lộn, ngập tràn tiếng “loong coong” của ly rượu va vào nhau.
Lầu hai đỡ hơn chút nhưng Bách Trầm Tùng cứ cảm thấy nhạc hôm nay bật lớn quá, đập tới nỗi sàn lầu hai cũng rung.
Trong phòng có năm người đàn ông ngồi, cao, thấp, mập, gầy, đeo kính, không đeo đều có cả, có hai người đeo đồng hồ vàng trên tay, một người bụng bự nhìn qua là biết uống quá nhiều rượu, ra dáng ông chủ.
Bách Trầm Tùng thầm tính toán, Lương Phong tốt nghiệp ít nhất đã ba bốn năm rồi.
Vào không tránh được việc hàn huyên, chào hỏi, Lương Phong đã quen rồi, cười thăm hỏi một lát rồi ngồi vào chỗ.
Đám bạn học cũ ngồi chung không hỏi được chuyện gì khác, chỉ hỏi xem gần đây thế nào, trong lớp ai ai đi đâu được thăng chức, hoa khôi của lớp gả cho ai, dáng dấp ra làm sao, rồi người nào đó thích nghịch ngợm giờ lại nghiêm túc đi làm giáo viên.
Bách Trầm Tùng không quen ai, trong suốt lúc ngồi, chạm mắt thì cười lên, đôi mắt cậu sắc bén, liếc qua đã nhìn thấy nhẫn trên ngón tay những người đó.
Đếm qua thử, đoán chừng có ba người đã kết hôn, trên ngón áp út có nhẫn.
Có một người để tay bên dưới nên không nhìn thấy, một người khác thì lại không có, người gầy ngồi yên tại chỗ không nói lời nào.
Bách Trầm Tùng hiểu quá rõ đám người này, mấy người đàn ông ngồi chung không phải quan hệ đồng nghiệp sẽ không trò chuyện được quá nhiều chuyện công việc, nhiều nhất chỉ là hỏi gần đây sự nghiệp thế nào, sau đó lại nói chuyện nhà rồi xe, chém gió vài câu, cầm ly rượu lên uống vài lần, rồi sẽ nói đến chuyện tình cảm.
Nói có người yêu chưa, kết hôn chưa, nhà ai đã có ba đứa con rồi.
“Cậu xem tôi đi, con nhà người ta còn nhỏ đã có thể gọi bố, thế mà tôi đây mới kết hôn.” Người đó cười.
Bách Trầm Tùng thở ra một hơi cũng kìm nén đến phát sợ thay Lương Phong.
Lương Phong ngồi đó cười cười, tay cầm ly rượu, dựa vào ghế dựa, rất bình thường, không phản ứng gì.
“Tiểu Lý cũng vừa đính hôn, mới hôm qua xong.” Người đó chỉ vào người đàn ông hơi gầy không đeo nhẫn ban nãy.
Lương Phong nâng ly cười cười: “Chúc mừng.”
“Thật ra cũng yêu chưa được bao lâu, tuổi tác như thế rồi, người nhà giục rối rít.” Anh ta bưng ly, hai người cụng với nhau.
Người bên cạnh: “Đúng vậy, bây giờ người nhà đều giục rối rít.”
“Tiểu Phong, cậu thì sao?” Người đối diện hỏi anh.
Bách Trầm Tùng vẫn cúi đầu ăn tôm viên, cậu không ngờ thức ăn trong quán làm rất ngon, tôm viên không ngọt, rất giòn, cắn một cái còn ứa ra…
“Không phải ở đây rồi sao.” Lương Phong giơ tay lên vỗ vai Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng nuốt tôm trong miệng xuống: “Hả?”
Đột ngột không kịp chuẩn bị bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm rất khó chịu, Bách Trầm Tùng bèn bỏ đũa xuống cười cười.
Mà mấy người đối diện lại không phản ứng quá lớn, có lẽ là biết chuyện của Lương Phong rồi.
“Yêu bao lâu rồi? ” Có người hỏi.
Bách Trầm Tùng trả lời: “Chưa được bao lâu.”
“Trước kia Tiểu Phong vừa nhập trường đã lập tức thành hot boy có tiếng của trường, chỉ là thích đánh nhau lại không thích quan tâm đ ến người khác.”
“Khi đó bọn tôi còn giỡn là không ai dám yêu cậu ấy.” Có lẽ bọn họ uống nhiều rồi, tiếng nói chuyện cũng to hơn.
Mấy người nói một tràng.
Người bên cạnh tiếp lời: “Lúc Tiểu Bằng xộc vào kí túc tỏ tình với cậu ấy c.hết cười luôn, bóng bay còn chưa vào cửa đã nổ hết rồi.”
Thấy mình nói điều không nên nói, người bên cạnh thoáng sững ra, lấy cùi chỏ huých anh ta.
Anh ta nhìn Bách Trầm Tùng: “Chỉ là chưa được bao lâu đã chia tay.”
“Giữa chừng chưa được bao lâu Tiểu Bằng đã… tìm người khác… khụ khụ.”
Chuyện này không giải thích cũng không đúng, giải thích cũng không được, không nói thì sợ Bách Trầm Tùng nghĩ nhiều, nói lại sợ Lương Phong tức giận.
Không khí cứ thế lặng đi vài giây.
Bách Trầm Tùng vẫn đang dùng bữa, cúi đầu gắp tôm viên, ngẩng đầu cười một tiếng: “Không phải giờ anh ấy đã vào tay em rồi sao, chắc chắn em sẽ giữ anh ấy thật chặt.”
Người đối diện kịp phản ứng lại cười mãi, Bách Trầm Tùng bưng ly nhấp ngụm trà.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, khóe miệng khẽ cong lên.
Cậu gắp miếng tôm viên cuối cùng vào bát Lương Phong: “Lát nữa em tìm đầu bếp trong quán của anh bảo anh ta dạy em món này.”
Lương Phong ngắm cậu cười cười, tay để dưới gầm bàn siết lấy ngón tay cậu, khẽ véo vài cái.
Bách Trầm Tùng vẫn luôn uống trà, không uống rượu, mà Lương Phong có uống một ít.
Hai người vốn tay trong tay dưới gầm bàn, kết quả sau đó trực tiếp ôm ngang hông, mấy người đối diện uống tới mềm người, không ai nhìn.
Bọn họ lảo đảo gọi xe, Lương Phong đỡ người đi xuống, nhìn từng người lên xe mới thở ra một hơi.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ.
“Anh ngủ một lát đi, em lái xe.” Bách Trầm Tùng cầm chìa khóa xe.
Nhìn Lương Phong rất bình thường, vẫn có thể đi thẳng, lên xe yên lặng thắt dây an toàn dựa vào ghế, nhắm mắt một lát.
“Trầm Tùng.” Giọng anh quyến rũ, trầm trầm, khe khẽ gọi cậu.
“Ừ.” Bách Trầm Tùng đang đợi đèn giao thông, trên mặt có ánh sáng màu sắc chiếu vào.
Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi lơ đãng: “Sau này em muốn chiếc nhẫn kia anh cũng có thể cho em.”
Bách Trầm Tùng sững sờ, quay đầu nhìn anh, xe sau bíp còi một tiếng, cậu mới lấy lại tinh thần.
“Được.” Cậu cười, chỉ cảm thấy người này uống say nên nói mê sảng chứ không nghĩ nhiều.
Cậu lái xe về hầm để xe khu nhà ở của Lương Phong, sau khi tắt máy, xe vẫn còn chút hơi nóng, Bách Trầm Tùng xoay người lấy áo khoác để ở ghế sau.
Lương Phong nghe được tiếng động nên tỉnh lại, đưa tay quấn lấy eo Bách Trầm Tùng: “Tới đây.”
“Đến nhà rồi.” Bách Trầm Tùng cười.
Nửa người trên kề sát Lương Phong, chân vẫn đang kẹt trong gầm xe, hơi khó chịu.
Lương Phong không lên tiếng, cánh tay ôm lấy người không động đậy.
Bách Trầm Tùng vắt chân, chen vào giữa đùi Lương Phong ngồi xuống. Xe việt dã rất lớn nhưng hai người ngồi cùng vẫn hơi chật, trông hơi buồn cười.
“Anh uống say thật rồi.” Bách Trầm Tùng dán cả người lên người anh.
Cậu vừa dứt lời, tay Lương Phong ấn nút bên dưới, ghế ngồi chợt ngả về đằng sau.
Một người nằm ngửa, một người nằm sấp, Bách Trầm Tùng bị dọa sợ không nhẹ, lườm anh, vừa bực vừa buồn cười.
Lương Phong ngẩng đầu hôn lên môi cậu, rồi lại nằm xuống, đôi mắt sâu tựa như biển cuốn lấy lòng người trong buồng xe mờ tối.
Bách Trầm Tùng dán mắt nhìn vài giây, đột nhiên vùi đầu tự giác hôn lên.
Một nụ hôn triền miên như thường lệ nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy cảm xúc của Lương Phong hơi khác thường, tay anh đặt vào vạt áo sau lưng cậu, đẩy áo lên.
Hai trán áp lên nhau, hơi nóng hầm hập quẩn quanh giống như đang chui trong không gian kín của một chiếc hộp nhỏ, hơi thở mang theo chút hương cồn, Lương Phong thấp giọng hỏi: “Lời em nói hôm nay là thật?”
“Cái nào cơ?” Bách Trầm Tùng cười: “Nói anh rơi vào tay em ấy hả?”
Lương Phong cười phả ra hơi nóng vào môi người đối diện, ấm nóng dễ chịu: “Ừm.”
Bách Trầm Tùng gật đầu: “Thật.”
Lương Phong giống như nghe được chuyện gì quá sức, nghiêng đầu cắn một bên tai dưới cổ Bách Trầm Tùng, thoáng ngậm phần thịt mềm của d ái tai lên, hàm răng nhẹ nhàng mài ra vết hồng hồng, cánh môi mềm mại khẽ mân mê như an ủi.
Giày vò tới khi Bách Trầm Tùng đỏ cả tai, cổ cũng toát một tầng mồ hôi mỏng mỏng.
Rõ ràng không làm gì nhưng lại khẽ thở hổn hển, hơi thở vừa nặng vừa sâu.
Lương Phong kề bên tai cậu vừa mê hoặc vừa thành khẩn nói: “Chúng ta làm đi.”
Xương sống Bách Trầm Tùng giống như bị côn trùng cắn vậy, tê dại đi, vừa kinh ngạc vừa cười ngẩng đầu nhìn Lương Phong: “Trên xe?”
Lương Phong phì cười: “Em thích dã chiến à?”
Bách Trầm Tùng cười không nói gì, hóa ra là cậu nghĩ nhiều, ngượng ghê.
“Trên xe cũng được.” Lương Phong cười.
“Đừng, da mặt em mỏng.” Bách Trầm Tùng giơ tay lên đột nhiên mở cửa xe, một luồng gió lạnh thổi vào, cậu thở ra, tản đi hơi nóng trên người, vừa định xoay chân bước ra cửa xe lại bị tay của Lương Phong đè chân lại.
Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh.
“Chuyển qua đây đi.” Giọng Lương Phong như đang cầu xin, dựa vào đó biếng nhác nhìn cậu chăm chú: “Ở chung với anh.”
Tim Bách Trầm Tùng mềm nhũn, lúc xoay người xuống xe mới đáp lại: “Được.”