Bách Trầm Tùng cười cười: “Bình thường thì gọi anh, ban ngày ban mặt ở bên ngoài cứ dính lấy nhau không phù hợp lắm.”
“Tôi tưởng cậu… có bạn gái.” Tiểu Phong tạm ngừng, đột nhiên lắc tay: “Tôi không nói bạn trai có vấn đề gì, tôi ấy, tôi cũng có bạn, bạn bạn trai…”
Người đối diện như hộp đ ĩa ghi âm bị kẹt chữ, nghẹn mãi.
“Không sao.” Bách Trầm Tùng cười cười: “Mau ăn đi, mì nở hết rồi.”
“Anh đi tắm trước.” Ở đầu dây bên kia, Lương Phong vẫn nghe, không nói chuyện, cúi đầu tập trung ăn cơm.
“Được, tối về em gọi điện thoại cho anh.” Bách Trầm Tùng vẫy tay, cúp máy.
Tiểu Phong ngoan ngoãn ăn thêm mấy miếng mì, cẩn thận nhìn Bách Trầm Tùng: “Lát nữa đi dạo chút không? Tôi vẫn chưa đi quanh trường, có khi còn không tìm thấy tòa nhà dạy học.”
Bách Trầm Tùng gật đầu: “Được.”
Trước khi ra khỏi căn tin, cậu đi tới chỗ tủ lạnh lấy hai chai nước khoáng lạnh, cố tình lấy loại nước lạnh cứng này.
Cậu đặt bình nước lên trán, thoáng hạ nhiệt, thời tiết khốn kiếp này thật sự tra tấn người ta quá.
Nghe nói mấy năm trước kiến trúc của trường còn được trao giải thưởng, nhất là thư viện được thiết kế rất đẹp.
Tòa nhà dạy học đều được tu sửa hàng năm, rất mới, chẳng qua là đường trong trường hơi lòng vòng, lần đầu đi cứ cảm thấy đầu óc choáng váng, không tìm được rõ phương hướng.
Hai người đi chậm rãi, cầm chai nước lạnh nên cảm thấy không quá nóng nữa.
Con người Tiểu Phong này có thể nói rất nhiều, trên đường đi vẫn luôn nói chuyện, còn hẹn Bách Trầm Tùng đi xem phim, nói gần đây có bộ phim rất hay.
Bách Trầm Tùng nghĩ nghĩ, cậu cũng rảnh nên đồng ý.
Hai người cứ thế đi dạo cho đến khi sắc trời sẩm tối mới trở về.
Hai người lên tiếng chào nhau ở cửa phòng, Bách Trầm Tùng vừa vào phòng đã lập tức mmowr điều hòa rồi nằm ngửa thẳng lên giường.
Nói thật, cậu nghe người ta nói chuyện suốt dọc đường rất mệt.
Lúc này đầu cậu ong ong luôn rồi.
Tiểu Phong giống tính em trai cậu, cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ thích nói chít chít chít, lại thêm gương mặt vô tội, rất thú vị.
Trong nhóm chat có thông báo bảo ngày mai bắt đầu hội thảo giới thiệu chuyên ngành, hoạt động thường ngày, đã thành thói quen rồi.
Bách Trầm Tùng rửa mặt xong, dựa vào giường bật ngọn đèn nhỏ, người thì lười biếng thoải mái nằm giang rộng hai chân, lấy điện thoại gọi video cho Lương Phong.
Một ngày đã gọi video hai lần nhưng hai người vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng được.
Lương Phong cũng đã lên giường rồi, đang đeo kính đọc sách, sau khi nhận cuộc gọi video, anh để sách sang bên cạnh, vừa nhìn thấy gương mặt ấy đã không nhịn được, khóe môi nhếch lên cười, bỏ kính: “Đã xong việc chưa? Nhìn em có vẻ rất mệt mỏi.”
“Đi dạo một vòng quanh trường.” Bách Trầm Tùng đưa di động lại gần hơn, le lưỡi như khiêu khích: “Đeo kính lên em nhìn thử nào.”
Lương Phong cười cười, nghe lời cậu, lần nữa đeo kính lên.
“Nhìn dáng vẻ biến đổi luôn.” Bách Trầm Tùng hơi dịch người xuống: “Dịu dàng hơn nhiều.”
Lương Phong nhướng mày, cực kỳ vô sỉ: “Có phải trông rất có học thức hay không?”
Bách Trầm Tùng bị dáng vẻ của anh chọc cười gần c.hết: “Đừng nói chuyện thì được.”
“Chậc.” Lương Phong bĩu môi: “Phòng đơn có ổn không? Anh biết em nhiều tật xấu, không thích ở chung với người khác, trước đó đã xem xong phòng trọ ổn cho em, chắc lại không cần đến rồi.”
Bách Trầm Tùng còn không biết đến việc này: “Anh xemm lúc nào đó?”
Lương Phong trả lời: “Đợt nghỉ hè.”
“Cám ơn anh, đúng là nhọc lòng vì em mà.” Bách Trầm Tùng thả lỏng ngón tay ấn lên mặt anh, màn hình mất thăng bằng, thật muốn chạm vào ghê.
“Ngón tay em sờ loạn đâu đó?” Lương Phong cười lúc lâu.
Cuối cùng Bách Trầm Tùng nằm hẳn lên gối: “Muốn chọc anh.”
“Anh cũng muốn chọc em.” Lương Phong nói xong cứ cảm thấy là lạ.
Bách Trầm Tùng trách mình nói chuyện rất bỉ ổi, nói chuyện đến là trôi chảy, há miệng lại nói: “Chọc chỗ nào thế?”
Lương Phong cười cợt nhả: “Em nói xem.”
“Đúng là đêm hôm khuya khoắt ánh sáng mờ tối không tôn nổi da mặt dày của anh.” Bách Trầm Tùng trở mình, nằm nghiêng ngắm anh, đột nhiên cậu im lặng một lúc rồi há miệng khẽ khàng nói: “Em nhớ anh rồi.”
Lương Phong nhìn cậu lúc lâu, nở nụ cười: “Ngày mai anh đi thăm em nhé?”
“Thôi, giờ mới bao lâu chứ, mệt chết mất.” Bách Trầm Tùng khẽ thở ra: “Em chỉ nói chút thôi.”
Hai người còn liếc mắt đưa tình, mắt như sắp cọ ra tia lửa rồi thì…
Cót két———-
Sao trên lầu cậu như đang chuyển đồ gì rồi.
Tám mươi phần trăm là đang kéo bàn ghế, tiếng kéo vang cót ca cót két.
“Chuyển đồ à?” Lương Phong hỏi.
“Haizz.” Bách Trầm Tùng lau đầu, rất bất đắc dĩ: “Cách âm không tốt, lát nữa đeo nút bịt tai là được rồi.”
“Bảo bối của chúng ta thật…”
Bách Trầm Tùng cắt ngang: “Được rồi, mau ngủ đi, mở miệng gọi bảo bối một cái là em đã c.ứ.n.g rồi.”
Lương Phong ở đầu dây bên kia cười mãi, gật đầu nói được.
Ngày mai anh còn phải họp, một đống việc, không tiếp tục chậm trễ thời gian nữa. Bách Trầm Tùng mệt mỏi cả ngày, giờ đang ngáp hết cái này tới cái khác.
Ngày đầu tiên tách nhau ra có vẻ không quá khó chịu, Bách Trầm Tùng ngủ rất ngon. Hai người gọi video, tâm trạng có thể thoải mái hơn chút, chỉ là không chạm vào được nhiệt độ nóng hổi của người kia, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Có lẽ d*c vọng đang quấy phá.
D*c vọng chính là ma quỷ, một tuần sau đó Bách Trầm Tùng đều phải kìm nén nó, kìm nén vô cùng thành công.
Mỗi ngày đi học, bận rộn làm bài tập, tới phòng thể chất, sân bóng rổ… rất nhiều việc.
Chỉ là không biết bạn học lầu trên trúng gió gì, mỗi lúc trời tối không bật nhạc thì lại xem phim.
Thật ra đó đều là hoạt động rất bình thường nhưng do cách âm không tốt nên đúng là làm phiền tới người khác.
Cùng vì chuyện cách âm mà ký túc xá cứ hai ba ngày lại đánh nhau, hành lang chưa từng yên lặng, ngày ngày đều rất ầm ĩ.
Bách Trầm Tùng vẫn luôn bỏ qua chuyện này, cậu không muốn gây chuyện, thực ra hiệu quả nhét nút bịt tai khá ổn.
Hôm đó Bách Trầm Tùng tới thư viện làm bài tiểu luận nên về muộn.
Cậu nhanh chóng lao đi tắm, một ngày học thật sự rất mệt mỏi, nhất là đôi mắt, nhìn máy tính chằm chằm xem tài liệu, mắt mỏi nhừ cay cay rồi.
Cậu để trần cánh tay, mặc chiếc quần đùi, tắm rửa xong xuôi, tóc còn chưa sấy.
Lương Phong gửi cho cậu một hòm thuốc, cái gì cũng có.
Lần đầu tiên Bách Trầm Tùng mở cái hòm ra, ngồi xổm trên đất lục lòi một lúc, tìm được một lọ thuốc nhỏ chống mỏi mắt.
Cậu ngồi trên giường, ngẩng đầu nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Kẽo kẹt —
Trên đầu lại ầm ĩ.
Lần này không phải tiếng kéo bàn, nghe như tiếng giường, kẽo kẹt, hết tiếng này tới tiếng khác, nhịp điệu rất nhanh.
Bách Trầm Tùng híp mắt, vừa nhỏ thuốc nhỏ mắt không mở mắt ra được, cậu im lặng lắng nghe.
Ký túc xá quản không nghiêm cho nên bình thường trộm cắp ra vào không ai biết, hơn nữa là phòng đơn, đôi khi có người yêu vào phòng, không hiếm gặp.
Phòng đơn chỉ có mình cậu, lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng động trên lầu phát ra lại càng lúc càng rõ ràng.
Có tiếng con gái, thỉnh thoảng rên vài tiếng, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Trên sàn nhà đột nhiên kêu loảng xoảng, có cái gì đó rơi.
Bách Trầm Tùng nghe rất rõ ràng, chàng trai ở trên tầng nói đùa một câu khiến người ta cảm thấy xấu hổ tim nhộn nhạo, cái câu mà người yêu nói với nhau trên giường, giọng còn khá lớn nữa.
Trong thoáng chốc tiếng động nhỏ đi không ít, hình như hai người trên lầu đã nghỉ ngơi.
Bách Trầm Tùng mở to mắt, cảm giác mắt thoải mái hơn nhiều, tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Ngay khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại, tiếng động trên tầng lại bắt đầu vang lên.
Chơi buông thả thật đấy, tiếng cũng rất lớn.
Trong căn phòng tối đen cực kỳ yên tĩnh phát ra âm thanh kiểu này, không ai chịu nổi.
Bách Trầm Tùng không phải thánh nhân không có d*c vọng thế tục gì, trái lại, trong khoảng thời gian này xa cách Lương Phong, d*c vọng của cậu vào trong trạng thái như núi lửa chực phun trào vẫn luôn kìm nén, bốc khói ngùn ngụt, bình thường không chủ động nghĩ đến thì còn đỡ, lúc này thật sự không chịu nổi nữa.
Muốn ngủ cũng không ngủ được rồi.
Cậu lập tức mở mắt ra, mò lấy điện thoại ở bên cạnh, lướt tiktok. Nhưng chuyện này thật sự rất kì diệu, Bách Trầm Tùng lướt tiktok mà cứ cảm thấy kỳ lạ, cứ vài giây trong đầu cậu lại hiện lên gương mặt của Lương Phong.
Cậu thở ra một hơi, “bịch” một tiếng quăng di động sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào trần nhà cho tỉnh táo lại.
Vào tối, sức tưởng tượng và kí ức của con người trở nên đặc biệt xuất sắc, cậu nhắm mắt lại, trong đầu toàn là dáng vẻ Lương Phong làm chuyện này.
Cả người đổ mồ hôi, làn da muốn phỏng người, hơi thở nóng rực, sức lực gần như có thể gọi là ngang ngược, thế mà Bách Trầm Tùng lại thích vô cùng.
D*c vọng trong lòng cậu tựa lửa, sau khi nhen lên lại có chiều hướng không dập nổi, thiêu đốt đến nóng đầu, cả người khô nóng.
Đã nửa đêm, Lương Phong đã chuẩn bị ngủ, tắm xong quấn khăn tắm quanh eo, anh đang đứng bên giường tính đuổi chó mèo ngủ trên giường xuống dưới.
Rrrr—
Bách Trầm Tùng đột nhiên gọi điện thoại.
Lương Phong nghe máy, giọng điệu nói chuyện có phần vui vẻ: “Còn chưa ngủ à?”
“Anh.” Giọng Bách Trầm Tùng khàn khàn, cậu đang đứng ở ban công, cánh tay chống lên lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc đang châm.
Buổi tối có gió nhẹ thổi khá dễ chịu, tóc trên trán cậu bay bay vài sợi.
Lương Phong đứng bên cửa sổ, trêu đùa nói: “Hửm, nhớ anh à?”
Bách Trầm Tùng trả lời: “Ừ.” Cậu thoáng dừng vài giây: “Nhớ anh, chỗ nào cũng nhớ.”
Lương Phong cười cười: “Đã bảo qua thăm em, em lại không muốn.”
Bách Trầm Tùng yên lặng không đáp: “Trên lầu em hơi ồn.”
Lương Phong ngồi bên giường cười: “Sao thế, em lại muốn đánh người à?”
“Em không muốn đánh người.” Bách Trầm Tùng dập thuốc, cực kỳ dùng sức: “Em muốn làm với anh.”
Nửa đêm, suy nghĩ Lương Phong thoáng khựng lại, có vẻ giật mình, đầu dây bên kia bất ngờ nói một câu khiến anh không kịp đề phòng, trái tim chịu không nổi.
Anh nằm trên giường rồi lại ngồi dậy, cười: “Giờ anh lái xe qua.”
Bách Trầm Tùng đột nhiên nở nụ cười: “Em đang nghĩ.” Cậu vào phòng, đóng cửa ban công: “Muốn nghe giọng của anh.”
“Chỉ nghe giọng à?” Lương Phong bình tĩnh hỏi lại.
Bách Trầm Tùng cười khẽ: “Nếu không thì sao?”
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, Bách Trầm Tùng nằm trên giường nghe tiếng Lương Phong bật lửa, tiếng hít thở, cậu nghe mà trong lòng như bị mèo gãi nhẹ.
“Vài hôm nữa anh tới tìm em.” Lương Phong cười cười, giọng nói quyến rũ lại ấm áp, Bách Trầm Tùng cảm giác như người này đang phả hơi nóng bên tai mình.
Bách Trầm Tùng im lìm vùi trong gối cười một lúc lâu: “Thế em nhịn thêm vài ngày vậy.”
Giọng Lương Phong cưng chiều, mỗi một âm vang lên đều mang theo ý cười, cao giọng nói: “Tội nghiệp bảo bối nhà chúng ta quá rồi.”