Ai Cho Anh Lên Giường - Chương 15: Chương 7.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Ai Cho Anh Lên Giường


Chương 15: Chương 7.2


Dây dưa một hồi, chỉ liếm thôi không đủ để thỏa mãn Hàn Lạc Đình, anh bắt đầu mút, hút vào trong miệng chất mật ngọt của cô, hoàn toàn chiếm đoạt tất cả của cô, anh hôn tha thiết, kịch liệt bằng bất cứ giá nào.

Lâu như vậy, đợi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng chờ đến khi cô chủ động đưa môi của mình lên, ngày hôm đó không thể phủ nhận lợi ích mê người của tình dục đối với cơ thể, khoảnh khắc này làm anh khó có thể tin được, cho nên anh đợi một chút, nhìn tất cả trước mắt một chút, có phải bởi vì chính mình quá mức khát khao mà sinh ra ảo giác hay không.

May mà, cô không phải là ảo giác, cô là chân thật.

Lập tức Hàn Lạc Đình không còn do dự nữa, tự mình hôn nồng đậm, hôn tha thiết, giống như muốn một lần bù đắp những nụ hôn thiếu hụt cho đến nay, mà bàn tay bắt đầu không bằng lòng khi chỉ khẽ vuốt ve bụng của cô, lặng lẽ trượt lên, đặt lên trước nơi đầy đặn của cô.

Bởi vì mang thai, bộ ngực của cô lớn hơn trước kia một chút, cơ thể cũng nhạy cảm hơn trước kia, anh chỉ xoa nhẹ hai cái ở trước ngực cô mà thôi, nụ hoa trước ngực cô cũng đã vì vậy mà đứng thẳng lên chống vào áo ngực thật mỏng, khi anh xoa nắn lại truyền đến cảm giác tê dại.

Mặt Đỗ Linh Lan đỏ bừng, vì mình trực tiếp mà lại phản ứng nhạy cảm như vậy, nhưng cảm giác này, cô lại không hề bài xích, nguyên nhân sao. . . . . . Cô lặng lẽ mở mắt, đón nhận một đôi mắt đen thâm thúy, là bởi vì anh, bởi vì đối tượng là Hàn Lạc Đình, cho nên trong lòng một chút bài xích cũng không có, thậm chí có một chút mong đợi.

Nhìn thấy ánh mắt cô mê say, Hàn Lạc Đình không thể chần chờ nữa, anh tự tay trút bỏ quần áo trên người cô, chỉ để lại cho cô một cái quần lót.

Cô thở gấp ra tiếng, ánh mắt của anh làm cho cô có một cảm giác sắp bốc cháy, cô đưa tay che kín cảnh xuân đẹp đẽ trước ngực theo bản năng.

Anh không ngăn cản cô, ngay sau đó lại quỳ xuống trước người của cô, cơ thể thẳng tắp vừa vặn ở trước bụng của cô, sau khi cô phát hiện, cơ thể của mình đã không còn mảnh khảnh giống như trước đây, chẳng những vậy bụng còn rất lớn, tay chân lại bị bệnh phù, xem ra sưng tấy hơn trước kia không ít.

Đỗ Linh Lan có chút do dự nhìn anh, sợ nhìn thấy sự chán ghét trên mặt anh.

Nhưng cô đã quá lo lắng, anh yêu cô như thế, làm sao có thể chán ghét cô? Nhất là bụng của cô, ở nơi đó đang mang thai đứa bé của bọn họ, càng làm cho anh yêu thích không buông tay, khẽ vuốt một hồi vẫn không đủ, thế nào cũng muốn dùng miệng cẩn thận hôn xuống một lần mới bằng lòng bỏ qua.

Tay của cô, dần dần đặt xuống, nhẹ nhàng xoa tóc anh, không có lý do nào có thể thuyết phục mình, anh không yêu cô.

Bởi vì yêu, cho nên chưa từng chán ghét khi cơ thể của cô trở nên sưng tấy; bởi vì yêu, cho nên mỗi một phân mỗi một tấc anh cũng yêu thích không buông tay.

Hàn Lạc Đình ngước đầu lên nhìn cô, môi của anh nâng lên một nụ cười nhàn nhạt mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện, làm cho cô cảm thấy choáng váng, anh rất ít khi cười, ở trong trí nhớ anh đã từng mỉm cười, nhưng chỉ có thể đếm được vài lần.

Dưới ánh mắt của Đỗ Linh Lan, Hàn Lạc Đình lần nữa đứng lên, bế cô lên đi về phía giường của cô, anh đặt cô lên trên giường, sau đó bắt đầu trút xuống từng cái từng cái quần áo trên người mình.

Cơ thể đàn ông cường tráng từng tấc lộ ra trước mắt cô, Đỗ Linh Lan hoàn toàn không muốn di chuyển ánh mắt của mình, trên người của anh có rất nhiều vết thương, còn nhiều hơn cô.

Hai người đều là Ảnh Vệ, trên người bị thương là chuyện bình thường, nhưng anh lại không giống, vết thương trên người anh rất nhiều, xem ra đã để lại từ rất lâu, mà anh thân thủ linh hoạt, sẽ không có người nào có thể dễ dàng để lại những vết thương như vậy trên người của anh.

Hàn Lạc Đình không hề che giấu những vết thương trên người mình, thậm chí gần sát cô, để cho cô nhìn thấy rõ ràng, “Anh rất khỏe mạnh, tại sao trên người anh lại có những vết thương này?” Cô hỏi, đầu ngón tay lướt qua một vết nám đen trên da.

“Đây là do tàn thuốc nóng.”

“Tàn thuốc?”

“Mẹ anh là một kỹ nữ, có một lần một người đàn ông trong đó đã dùng tàn thuốc nóng đốt anh.” Anh nói qua loa, giống như những vết thương đáng sợ này không phải là của anh, “Bắt đầu từ đó, anh biết rõ nếu như muốn sống sẽ phải trở nên mạnh mẽ, cũng bắt đầu từ đó, anh bắt đầu sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu, cho đến việc anh và một vài người khác cùng nhau lừa gạt Ngũ Tiểu Thư.”

Đỗ Linh Lan khiếp sợ nhìn anh.

Chưa bao giờ Hàn Lạc Đình ở trước mặt bất kỳ người nào nói về thân thế của mình, cho nên căn bản cũng không ai biết, anh đã từng vì tiền mà lừa gạt Long Hồ, mong muốn dựa vào việc này kiếm một khoản tiền.

Năm đó anh chỉ mới mười ba tuổi, mà mẹ lại phát hiện bị bệnh ung thư, cần một khoản tiền lớn để điều trị, mặc dù không có tình cảm gì đối với người mẹ này, nhưng dù sao đó cũng là người đã sinh ra anh, cho nên dù như thế nào anh cũng phải cứu bà.

Nhưng tuổi trẻ ngông cuồng làm anh căn bản cũng không biết, thân phận của Long Hồ lớn như thế nào, chạm vào cô cũng giống như lấy chính sự sống của mình giao vào tay tử thần, nhưng lúc đó anh cũng hoàn toàn cho rằng mình sẽ sớm đi đến địa ngục, ở nơi đó chờ mẹ của anh.

Nhưng anh không thành công, bởi vì con tin đó lại cầu xin cha của cô, muốn cha của cô không được giết anh, cuối cùng chẳng những anh không có chết, hơn nữa còn trở thành Ảnh Vệ, thoát khỏi cuộc sống bẩn thỉu này, là Long Hồ cứu anh một mạng, cho nên anh mới có thể coi trọng Long Hồ.

Đối với Long Hồ, anh là nhận ân tình, tâm đền ơn.

Đối với Đỗ Linh Lan, trái tim anh mới là yêu say đắm.

Lẳng lặng nghe anh tóm tắt thân thế của mình, Đỗ Linh Lan cảm thấy vô cùng đau lòng, mặc dù sau này cô cũng trở thành cô nhi, nhưng trước đó cô vẫn có một tuổi thơ tốt đẹp, có một ký ức tốt đẹp, nhưng ký ức của Hàn Lạc Đình chỉ có tàn khốc và bi thương, hơn nữa, cho đến hôm nay cô luôn hiểu lầm tình cảm của anh với Long Hồ.

Anh thật sự không yêu Long Hồ, anh nói người anh yêu là cô, Đỗ Linh Lan.

Trái tim, không ngừng đập thình thịch, nhưng lần đập này là vì kích động, bởi vì anh mà đập.

“Hiện tại, anh có em.” Cúi đầu nhìn chăm chú đôi mắt tràn đầy dịu dàng của cô, anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, giống như tự nói với chính mình, cũng giống như nói cho cô biết: “Anh có em.”

Đúng, trái tim trống rỗng, chỉ có cô mới có thể thay anh lấp đầy, khiến cho anh không phải khó chịu vì trống rỗng nữa.

Đỗ Linh Lan không cách nào làm nhịp tim của mình đập bình thường, vào giờ phút này cũng không cách nào dùng lời nói để hình dung tâm trạng của mình, chỉ có thể dùng hai bàn tay nhỏ bé nâng mặt của anh, mang theo thương tiếc cũng mang theo vô hạn lưu luyến hôn môi của anh, học phương pháp của anh, nhẹ nhàng liếm, dịu dàng mút.

Hàn Lạc Đình không chịu được ôm cô thật chặt, thân hình cao lớn bao phủ trên người cô, cẩn thận từng li từng tí về trọng lượng của mình,m không để cho mình đè trên bụng của cô.

Thấy anh vừa muốn ôm, lại muốn cẩn thận bụng của mình, bộ dạng khổ cực như thế, một hồi xúc động không biết từ nói nào đến, Đỗ Linh Lan xoay người ngồi trên người của anh.

“Ngu ngốc.” Cô líu ríu nói, cúi người hôn anh.

Môi của cô thật sự rất ngọt ngào, ngọt ngào đến mức anh hoàn toàn không muốn buông ra, muốn nhiều hơn, hôn sâu hơn.

Chống người lên, anh tinh tế hôn môi của cô, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng kịch liệt, chỉ hôn thôi cũng đã đủ khiến cô cả người xụi lơ, xuân tình nhộn nhạo.

Đỗ Linh Lan thở hổn hển, cơ thể khẽ run.

Nhìn bộ dạng này của cô, không những làm trái tim anh đồng tình, thậm chí còn nổi lên dục vọng to lớn, Hàn Lạc Đình muốn cô, muốn vùi vào trong cơ thể của cô, muốn quay về để nhớ lại đêm hôm đó.

Có thể ôm cô, tại sao anh có thể quên? Hồi ức tốt đẹp như vậy, làm sao anh có thể không tìm nó trở về?

Ngón tay thon dài của Hàn Lạc Đình từ cổ Đỗ Linh Lan trượt xuống, lướt qua xương quai xanh vẫn mảnh khảnh như cũ, bờ vai mềm mại, tấm lưng trắng nõn, và đôi mông ngạo nghễ vểnh lên, bàn tay không ngừng xoa nắn, sức lực không lớn, nhưng lại cơ thể cô mềm mại hơn, giữa hai chân bắt đầu ẩm ướt.

Nơi cổ họng thở dốc càng nhiều gần ra đến bên môi, giống như sắp thốt ra, cô không nhịn được cắn ngón tay của mình, không để cho những tiếng rên rỉ ám muội kia được kêu lên.

Nhưng Hàn Lạc Đình lấy ngón tay của cô ra, không cho phép cô cắn bị thương đầu ngón tay của mình, ngón tay bị cô cắn đến hiện ra dấu răng được đưa đến trước môi của anh, sau đó anh lộ lưỡi ra liếm, an ủi.

Đỗ Linh Lan cũng không biết thì ra thần kinh ở đầu ngón tay lại nhạy cảm như vậy, mỗi một cái liếm của anh đều giống như liếm qua trái tim của cô, một cái lại một cái đều làm cho cô bứt rứt, mặt của cô thật sự nóng quá, cô biết cơ thể của mình đang diễn ra thay đổi như thế nào.

Nụ hoa trên ngực không bị bất kỳ đụng chạm, ngạo nghễ đứng thẳng, hoa huy*t giữa hai chân cũng không có bất kỳ an ủi nào, vẫn tràn đầy mật ngọt, cô đã chuẩn bị xong, đang đợi anh.

Hàn Lạc Đình đã nhận ra, gỡ bỏ vật cuối cùng che đậy trên người cô, để cho cô cả người trần truồng giống như trẻ con mới sinh.

Ngón tay thon dài, từ sau dò lên phía trước, xoa lấy hoa hạch nho nhỏ, khiến cô càng run rẩy nhiều hơn.

Nhìn bộ dạng run rẩy đáng thương của cô ở trên người mình, thật sự có thể bức anh đến điên, cảm thấy mình không thể tiếp tục kiềm chế, ngón tay anh chen vào hoa huy*t mềm nhũn, vì để chuẩn bị cho việc triền miên được chu đáo hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN