Ai Cho Anh Mắng Em?! - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Ai Cho Anh Mắng Em?!


Chương 27


Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Ngồi vào bàn, Văn Điềm rót cho mình một chén nước nóng, không đoái hoài tới việc sẽ bị phỏng miệng, uống cạn cả một ly, để dòng nước ấm áp chui tọt vào dạ dày, bình ổn tâm trạng.

“Công tử, người không sao chứ?” Đại Phúc bị sắc mặt tái nhợt của cậu dọa sợ.

Văn Điềm lắc đầu, lòng rối như tơ vò, mấy ý nghĩ cứ xoắn vào nhau không cách nào gỡ ra được, xua tay để Đại Phúc lui ra ngoài, rồi tự nhốt mình trong phòng.

Nâng cái chén nước nóng, nhìn hơi nước còn đọng ở bên trong, Văn Điềm ngồi tự ngẫm lại tất cả những chuyện đã diễn ra ở đời trước.

Tứ Phương trấn hẻo lánh cách xa đô thành, kiếp trước gia sản bị Văn Bác Lễ chiếm đoạt, mỗi ngày cậu đều phải lo bươn chải tìm kế sinh nhai, nên có nhiều chuyện sẽ không thể nào biết được, trừ những sự kiện khắc sâu đã ấn tượng. Tuy nhiên, về nạn hạn hán tại Bình Sở năm bốn và Bình Sở năm năm nhị vương phản loạn, thì cậu lại nhớ rất rõ ràng.

Bình Sở năm bốn, cả quốc gia không có một hạt mưa nào, từ đầu năm đã xuất hiện dấu hiệu hạn hán, mãi cho đến khi trời thu, những mảnh ruộng hoa màu đều chết hết, nông dân không thu được một hạt lúa nào cả. Mọi người đều phải dựa vào số lương thực còn dự trữ trong nhà để sống qua ngày.

Thế nhưng đại hạn kéo dài mãi đến tận Bình Sở năm năm vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, do năm rồi không thu được lương thực khiến giá cả tăng đột biến, chính điều này đã dồn người dân vào bước đường cùng, không ít người vì đói vì sinh tồn phải gặm vỏ cây ngọn cỏ để tiếp tục sống, mà số người chết vì đói thì nhiều không đếm xuể.

Nhị vương gia Sở Phượng Chiêu thừa cơ này, kích động lòng dân nổi dậy khởi nghĩa, mang danh vì chính nghĩa đả đảo ngôi vua, vì dân trừ bạo, lo cho dân sinh một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Sở Thiệu Hoa đã có dự mưu từ lâu, thêm việc trong triều khi ấy cũng đang lâm vào đại loạn, chia bè kéo cánh, phản quân liền nhân cơ hội đánh chiếm phía nam, tự phong vương đối chọi với kinh đô.

Tứ Phương trấn trùng hợp cũng nằm trong địa bàn của chúng, thế nhưng đây chỉ là một trấn nhỏ không hề giàu có, vậy nên trừ việc phải chịu nạn hạn hán thì ít khi bị dính líu đến chiến loạn, số ít tin tức mà Văn Điềm thu thập được toàn là những tin đồn từ bên ngoài truyền vào.

Ngọn lửa chiến tranh lan rộng, dân chúng lầm than, đã vậy triều đình lại không thể cứu tế kịp thời, khiến nhuệ khí của nghĩa quân tăng cao, lôi kéo nhiều lưu dân tham gia, từng bước ép sát đô thành Khánh Dương. Nhưng may nhờ có Dục vương mang binh xuất chinh để dẹp loạn, chứ không thì chắc có lẽ Đại Sở khi ấy đã phải đổi ngôi từ lâu.

Khi đó, Văn Điềm nghe người ta nói, Dục vương từ biên quan dẫn theo binh mã tiến quân thần tốc, đánh tan quân địch, nhưng do không được tiếp ứng đủ lương thảo mới bất đắc dĩ phải thu binh, khiến nghĩa quân có cơ hội để kéo dài hơi tàn.

Quốc khố đã cạn kiệt, lương thực phân phát khắp nơi để cứu trợ dân chúng, quân lương lại không thể tiếp ứng được, Dục vương chỉ có thể mang binh trấn thủ ở thành Bắc, tạo thành thế đối chọi với nghĩa quân.

Nghĩa quân do sợ hãi trước uy danh Chiến thần của Dục vương, nên không dám chủ động tiến công, song phương cứ duy trì cục diện giằng co kéo dài tận hai năm, mãi đến tận Bình Sở năm bảy, nghĩa quân phản loạn mới rốt cuộc bị tiêu diệt.

Tuy chiến loạn đã qua nhưng tàn dư của nó thì vẫn còn, cộng thêm cả hậu quả của thiên tai, khiến dân chúng lầm than, nơi nơi đều toàn những đau thương và mất mác, cộng thêm bị ngoại tộc lăm le hòng xâm chiếm Đại Sở, đến tận khi Văn Điềm chết, quốc gia vẫn chưa được an ổn.

Tìm giấy bút, Văn Điềm ngồi viết lại hết tất cả những sự kiện mình còn nhớ.

Cậu tuy không có chí hướng gì lớn lao, trọng sinh rồi cũng chỉ mong cả nhà được bình an, ngăn cản tỷ tỷ phải làm con thiêu thân, vạch trần bộ mặt thật của Văn Bác Lễ, bảo vệ số gia sản vốn thuộc về Phó gia… Cậu chỉ đơn thuần muốn bảo vệ người nhà mình mà thôi.

Thế đạo ngoài kia tuy loạn, nhưng sẽ không dính líu đến Tứ Phướng trấn, nơi đây vẫn được coi là an ổn, còn quốc gia đại sự, cậu biết mình không thể giúp được gì, cũng không muốn tham dự vào, chỉ cần gia đình được yên ấm là đủ rồi.

Có thể những sự kiện kia không hề đơn giản như cậu nghĩ, cũng có thể do hành động nào đó trong lúc vô tình của mình đã sinh ra một loạt biến hóa như trên, cậu cũng không tài nào biết được là bắt đầu từ đâu, từ lúc nào mà quá khứ đã chệch ray, nhưng nếu những chuyện ấy đều bắt nguồn từ Tứ Phương trấn, thì có lẽ bây giờ cậu nên ghi lại toàn bộ sự kiện đời trước một cách kỹ càng rồi bắt đầu xuy xét chuyện sau này, tránh điều bất trắc sẽ xảy ra.

Viết hết gần mười trang giấy, đây là tất cả những gì cậu có thể nhớ được trong đầu, những chuyện bản thân đã từng trải hay những lời truyền miệng, cậu đều đã ghi lại, nhìn những dòng mực còn chưa khô trên giấy, Văn Điềm đợi một lát rồi cẩn thận cất nó vào trong hộc âm tường, giấu cùng chỗ với kho bạc nhỏ của mình.

Những chuyện này hiện tại vẫn chưa phát sinh, cậu không biết tương lai có còn thay đổi nữa hay không, điều duy nhất cậu có thể làm, đó là cố sống cho thật tốt.

*****

Ngày 15 tháng 3, ngày lành thích hợp để làm lễ cúng tế.

Thay một bộ trang phục trang trọng, rồi tự soi bóng mình trước gương, nhìn dáng dấp thiếu niên kiên cường hắt bóng trong tấm gương đồng, Văn Điềm mím môi lại, nét ngây thơ trẻ con trong mắt đã bị thay thế bởi sự nội liễm và trưởng thành, chậm rãi hít một hơi, cậu mang thần sắc nghiêm túc theo chân Phó Hữu Cầm bước ra bên ngoài.

Từ đường của Phó gia chỉ mở để dâng hương vào những dịp Tết, cánh cửa gỗ phát ra tiếng cót két trầm đục, rồi bật mở sang hai bên.

Mấy vị tộc lão được mời tới làm người làm chứng đều mang một vẻ trang trọng, sau khi đã to giọng niệm tế từ xong mới cho người dâng gia phả lên.

Cuốn trục gia phả của Phó gia không hề dày, chỉ vỏn vẹn một trục mỏng tang. Bắt nguồn từ đời đầu trong gia tộc đã xuất hiện quy củ không được nạp thê thiếp, như một luật lệ bất thành văn được bảo lưu từ đời này sang đời khác, bởi vậy cho nên nhân số trong gia tộc không đông đúc như những nhà khác.

Văn Điềm chiếu theo chỉ thị của tộc lão, quỳ vái ba lạy trước bài vị của tổ tiên, thắp nén nhang, sau đó mới đề bút viết hai chữ “Phó Điềm” vào trong gia phả.

Sau khi nghi thức được hoàn thành cũng là lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, thu cuốn trục lại cất kỹ cẩn thần, tộc lão nhìn dáng dấp kiên cường của Văn Điềm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bờ vai cậu, trầm giọng nói: “Nếu đã đổi thành họ Phó, thì sau này cả gia tộc sẽ phải do chính vai con gánh vác, đừng phụ lòng mẫu thân con.”

“Con đã hiểu.” Văn Điềm trang trọng gật đầu đáp lại.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, tấm biển hiệu “Văn phủ” đã bị gỡ xuống, thay vào đó là bảng hiệu thuộc về Phó gia, treo theo một dải lụa đỏ, tiếng nhạc chiếng trống rộn rã khắp bốn phương.

Văn Điềm nhìn dòng chữ vàng mới được sơn lại óng ánh, dường như tầng may đen mù mịt trong lòng cậu cũng đang dần tan đi.

Sai người khiêng tấm biển cũ kia đem đi vứt, Văn Điềm nhìn hai chữ “Phó phủ” tiêu sái cứng cáp kia mà lòng vui khôn siết, khóe miệng cứ mang theo ý cười không đè nén được.

Sau khi cúng bái xong, giờ Ngọ thì chuyển sang yến hội, khách khứa đều là những người thân quen bạn bè gần xa, Văn Điềm được Phó Hữu Cầm dẫn theo mời rượu một vòng, lúc bắt đầu thấy choáng váng thì vội tìm một chỗ không người để nghỉ tạm.

“Chúc mừng.” Sở Hướng Thiên cũng được mời, thấy cậu rốt cuộc đã được rảnh rang thì chạy lại bắt chuyện.

Văn Điềm cười toe toét, ánh mắt đen láy mang chút men say, “Có thể có ngày hôm nay, cũng phải cảm tạ ngươi.”

Sở Hướng Thiên bưng chén rượu lên, “Cụng ly?”

“Cám ơn ngươi.”

Văn Điềm nâng chén cụng ly với hắn, rồi ực một hơi cạn sạch. Khóe mắt cậu ửng đỏ do men say, nhưng trên mặt vẫn mang nét vui mừng.

“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ngươi phải uống với ta.”

Bạn nhỏ đã say vù vù ngồi rót rượu cho Sở Hướng Thiên, Văn Điềm ngửa đầu uống thêm ly nữa, như vừa bị hơi rượu kích thích, lúc nói chuyện cũng mạnh mồm hơn xưa, lè nhè mang giọng mũi, lại mềm nhũn như đang làm nũng.

Sở Hướng Thiên không có cách nào chống cự được lời mời từ cậu, đành nhận mệnh tuân theo, ngồi bên cạnh bồi cậu.

Tửu lượng của Văn Điềm rất kém, chưa uống được mấy ly đã ngã trái ngã phải, cậu rúc đầu vào bả vai Sở Hướng Thiên, hai má đỏ hây hây, đôi mắt mông lung ngập nước, rầm rì rầm rì rồi cọ cọ đầu trong hõm cổ hắn, thấp giọng lầm bầm “Ta rất vui vẻ”.

Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên lưng cậu, biết được cậu cao hứng, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn không nghĩ định lực của mình còn đủ cao cường để nhịn thêm nữa đâu, nghĩ vậy đành phải ôm thiếu niên đang nói sảng cất bước về phòng.

Hạ nhân đều đang bận rộn ở sân trước, trong đông viện vắng hoe không một bóng người, đem cậu đặt lên giường, Sở Hướng Thiên ra ngoài bưng nước vô lau mặt cho cậu.

Kết quả vừa trở về, đã thấy người nọ xiêu xiêu vẹo vẹo đỡ thành giường đứng dậy, ngoại bào bị cậu giằng xéo lung tung, quần áo xộc xệch lộ ra một mảng ngực trắng nõn.

Thấy Sở Hướng Thiên đứng ở cửa, cậu liền dừng động tác, ủy khuất mân mân miệng như đang cáo trạng với hắn, “Nóng.”

Trán Sở Hướng Thiên mọc đầy gân xanh, sớm muộn gì cũng bị cậu hại chết, hít sâu một hơi, đặt chậu nước lên trên bàn, Sở Hướng Thiên tiến đến hầu hạ cậu cởi ngoại bào, chỉ chừa lại một tầng trung y.

Ai đó vẫn bất mãn lầm bầm “Nóng quá”, Sở Hướng Thiên mặc kệ mà giả điếc, cứng rắn đè người nằm lên giường.

Hắn vừa nhẹ buông tay, Văn Điềm đã thừa cơ ngẩng đầu dậy, đòi hỏi: “Khát nước.”

Sở Hướng Thiên: “…”

Bẹo mũi cậu, Sở Hướng Thiên nghiến răng, nhận mệnh mà rót một chén nước cho cậu uống.

Yêu cầu được thỏa mãn, Văn Điềm lại ngoan như một con thú nhỏ, bắt lấy tay Sở Hướng Thiên không buông, vừa cầm ly lại cầm thêm tay hắn mà uống nước.

Cuối cùng người cũng chịu yên, Sở Hướng Thiên nghĩ, thở phào nhẹ nhõm xoay người đi vắt khăn lau mặt cho cậu.

Đáng tiếc sự đời không như hắn mong muốn, đâu có người say nào dễ hầu hạ, Văn Điềm tự mình lầm bầm trong phút chốc rồi không biết lại nghĩ đến điều gì, giãy dụa muốn ngồi dậy, Sở Hướng Thiên đành lau qua loa cho xong, rồi xách con ma men ôm vào lòng, một tay đặt ngay gáy, một tay nhẹ vỗ về lên lưng cậu, nhỏ giọng dụ dỗ.

Giằng co một hồi lâu, chắc do quá mệt mỏi, cậu siết chặt tay áo hắn dần dần ngủ thiếp đi.

Thấy người trong ngực đã say giấc, Sở Hướng Thiên cúi đầu nhìn cậu, Văn Điềm nhắm chặt mắt, đôi lông mi dài cong vút như cánh quạt khẽ run run, chiếc mũi nhỏ cao thẳng thở ra những luồng khí đều đều.

“Em thật biết hành hạ người ta đấy nhóc con ạ.” Ngắt một phát lên chóp mũi của cậu, Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng thả người lên giường, lấy chăn đắp lên bụng Văn Điềm, rồi đi ra đằng trước tìm Đại Phúc tới lo cho cậu.

Do nay còn vướng chút chuyện, chứ không hắn thà tình nguyện ở lại đây để tự mình chăm sóc cho tiểu thiếu gia.

Mượn một con ngựa của Phó gia, Sở Hướng Thiên thúc ngựa chạy ra ngoại thành.

Vệ Ưởng đã phải đứng chờ một hồi lâu, chờ mãi mà chẳng thấy người đâu, y mất hết kiên nhẫn đi qua đi lại, “Sao giờ còn chưa tới?!”

“Đến, đến rồi kìa!” Mắt Dương Đại Thạch sáng quắc lên, chỉ về phía mớ tro bụi tung bay mù mịt đằng xa xa “Đang đến rồi kia kìa.”

Sở Hướng Thiên cưỡi ngựa chạy tới, hôm nay là ngày Vệ Ưởng áp giải phạm nhân về kinh, hắn muốn đến đây tiễn y một đoạn.

Ghìm dây cương, móng ngựa vung lên khiến tro bụi hất thẳng vào mặt Vệ Ưởng.

“…” Vệ Ưởng cáu tiết, “Sao giờ ngươi mới chịu tới?”

Sở Hướng Thiên nói có chút chuyện nên mới phải trì hoãn.

Vệ Ưởng hừ lạnh: “Lên ngựa nhanh, chúng ta phải tăng tốc mới có thể về kịp lúc.”

Sở Hướng Thiên bất động, hơi nheo mắt lại, “Ta không về.”

Vệ Ưởng: “???”

“Vụ án đều đã giải quyết xong xuôi cả rồi ngươi còn muốn ở lại đây làm cái gì?” Y ngờ vực nhìn Sở Hướng Thiên, “Hay làm thổ phỉ lâu quá nên giờ nghiện luôn rồi?”

Thấy chưa, y đã nói rồi, cái loại man rợ ngang ngược lại không hiểu lý lẽ như Sở Hướng Thiên mà không đi làm thổ phỉ thì đúng là uổng phí của trời.

“Đương nhiên là có việc nên ta mới phải lưu lại đây.” Sở Hướng Thiên không muốn nhiều lời, phất tay ra vẻ muốn đuổi người, “Có đám Dương Đại Thạch hộ tống ngươi về là được rồi còn đòi gì nữa, khi về thì nhớ chuyển lời hộ, ta sẽ về kinh sau.”

Vệ Ưởng tức muốn dậm chân dậm cẳng, “Ta không chuyển lời đấy.”

Sở Hướng Thiên: “Không thì thôi, chờ ta về rồi nói sau cũng được.”

Vệ Ưởng: “…”

Vệ Ưởng nhịn không được được cục tức này, gắt gỏng nói: “Chuyện mỏ vàng cũng cần phải có người về để báo cáo chứ.”

Sở Hướng Thiên chậc miệng, chỉ chỉ về phía Chu Truyện Thanh nãy giờ không lên tiếng, “Thì để Truyện Thanh về với ngươi không phải được rồi sao?”

Chu Truyện Thanh ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Ta mới vừa nói với Vệ Ưởng rồi, phải ở lại đây một phen.”

“Ngươi thì ở chỗ này làm cái gì?” Sở Hướng Thiên cau mày, nheo mắt lại nhìn y.

Chu Truyện Thanh cười, học theo ngữ khí của hắn mà nói: ” Đương nhiên là có việc nên ta mới phải lưu lại đây.”

Sở Hướng Thiên: “…”

Vệ Ưởng mất kiên nhẫn mà nhìn họ cãi cọ, xoay người lên ngựa, “Nội trong hai người phải có một người theo ta trở về kinh.”

Sở Hướng Thiên không chút do dự mà chỉ Chu Truyện Thanh, “Truyện Thanh sẽ trở về với ngươi.”

Khóe miệng Chu Truyện Thanh giật giật, “Ta cũng không muốn về.”

Sở Hướng Thiên hếch cằm nhìn y, “Đây là mệnh lệnh.”

Chu Truyện Thanh: “…”

“Thuận buồm xuôi gió.” Đắc ý phất tay chào tạm biệt hai tên bạn tốt, Sở Hướng Thiên thúc ngựa bỏ chạy, bụi bay mù trời y như lúc hắn đến đây.

Chu Truyện Thanh và Vệ Ưởng hai mặt nhìn nhau.

Vệ Ưởng giương cao roi ngựa, “Đi thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN