Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở - Chương 46: Cầu Hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở


Chương 46: Cầu Hôn


Tâm trạng của Diệp Mộc và Dung Nham bây giờ giống hệt như học sinh bảy, tám tuổi, nội quy trường lớp và quy định gia đình nghiêm ngặt, không cho phép yêu sớm nhưng vẫn cứ yêu đến chết đi sống lại, trong tâm trí chỉ còn có người kia, sự ngăn cản của phụ huynh chỉ là vô nghĩa. Hai người nghĩ trăm phương ngàn kế để tạo cơ hội được gặp nhau, bởi vì thời gian nung nấu quá lâu mà đến lúc gặp nhau lại rất ngắn ngủi nên rất cuồng nhiệt. Mỗi ngày đều nhung nhớ một người, vô cùng muốn gặp nhưng không được gặp, đúng là một trách nhiệm rất ngọt ngào.

Buổi sáng hôm nay, khi Dung Nham gọi điện giục Diệp Mộc dậy, trong điện thoại cô húng hắng ho vài tiếng, anh lập tức thấy xót xa. Và thế là buổi tối khi Diệp Mộc đi tiếp khách ở ngoài, đã “vô tình” gặp anh.

“Anh cũng ở đây à?” Diệp Mộc bước từ nhà vệ sinh ra, nhì thấy anh xuất hiện như biến ra từ không khí, vui mừng khôn xiết.

“Mời mấy khách hàng dùng cơm, ở ngay căn phòng kế bên em.” Dung Nham khoanh tay tựa vào tường, nói. Diệp Mộc nhìn anh bán tín bán nghi. Dung Nham bị cô nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, hơi quay mặt đi, khẽ ho một tiếng. Diệp Mộc cảm thấy bộ dạng này của anh rất đáng yêu, cười khúc khích rồi kiễng chân lên, hôn vào cằm anh. Dung Nham lấy lại vẻ bình tĩnh, cúi đầu mỉm cười, đôi mắt đào hoa kia như xao động.

Diệp Mộc trở về đến phòng ăn không bao lâu, anh đã cầm cốc bước vào. Nhà sản xuất vừa nhìn thấy Dung nhị thiếu gia, cười tít mắt: “Dung nhị thiếu gia! Mau mau ngồi xuống uống với chúng tôi vài chén!” Dung Nham cũng không từ chối, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộc: “Tôi cũng ở ngay phòng bên cạnh, qua đây xem sao, mời mọi người một ly. Mọi người cứ tự nhiên, không cần để ý đến tôi.” Một tay anh đặt trên chiếc ghế Diệp Mộc ngồi, dường như là một động tác vô cùng tự nhiên, nhưng mọi người đều nhìn thấy tình ý trong đó.

Một người hợp tác với Lương Thị, mỉm cười thân mật với Dung Nham, mời rượu. Dung Nham là khách nên không chối từ. Đến khi một người tới mời thuốc, anh chỉ cười rồi giơ tay lên. Có người nói: “Diệp tiểu thư của chúng ta quản nhị thiếu gia nghiêm vậy sao? Đến thuốc cũng không cho hút.” Diệp Mộc vội vàng xua tay phủ nhận: “Đâu có!” Mọi người đều cười, Dung Nham cũng khẽ mỉm cười, chạm nhẹ vào phần tóc bên tai cô một cách rất tự nhiên, nói: “Gần đây họng cô ấy không được khỏe cho lắm.”

Lời này được nói ra, trong suốt bữa tối, không ai hút thêm điếu thuốc nào nữa. Diệp Mộc lúc ấy trong một tràng những lời ca ngợi không ngớt, thoải mái tự nhiên, khẽ mỉm cười. Về sau, cô khẽ liếc người đàn ông bên cạnh mình. Hôm nay, anh mặc chiếc sơ mi màu vàng, ống tay áo xắn lên đến nửa cánh tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn, tay cầm chiếc ly. Anh đang nói chuyện với người ngồi bên cạnh, không biết đang nói gì, nhưng hình như rất vui vẻ. Diệp Mộc nhìn khuôn mặt điển trai của anh dưới ánh đèn, bất ngờ cảm thấy hơi ghen tị, tại sao quen nhau đã nhiều năm như vậy rồi mà anh chẳng hề già đi chút nào, mỗi nụ cười đều đẹp y như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Dung Nham thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn thấy cô đang len lén nhìn anh như đang suy nghĩ điều gì đó, mỉm cười, khẽ chạm nhẹ vào mái tóc cô.

Diệp Mộc thu lại ánh mắt, uống một ngụm nước ấm khi nãy anh cho người mang đến, mắt nhìn mũi, mũi ngó tim. “Anh đẹp trai lắm sao?” Dung Nham không nhịn được, ghé sát lại gần, nhỏ giọng hỏi. Diệp Mộc không trả lời. Bàn tay anh luồn xuống bên dưới chiếc bàn, nắm lấy ngón tay cô bên dưới chiếc khăn trải bàn, khẽ xoa xoa. Diệp Mộc ngẩng đầu nhìn anh, anh dùng bàn tay còn lại nâng ly, giả vờ như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Diệp Mộc không nén được cảm xúc, mỉm cười.

Buổi sáng thứ Năm. Lê Khanh Thần gọi điện: “Diệp Mộc! Tại sao anh ấy nói lần công tác này không cử anh ấy đi?!” Diệp Mộc hỏi lại: “Ai cơ?” Lê Khanh Thần rõ ràng là tức tối, cũng rõ ràng là đã cố kiềm chế: “Tề Ngải Ức! Anh trai cô!”

“Tại sao tôi lại phải cử anh ấy đi?” Diệp Mộc bình tĩnh nói. “Anh ấy là nhiếp ảnh gia, những chuyến đi thế này vốn dĩ không dành cho anh ấy.”

“Thế thì tôi sao mà đi được?!”

“Đây là chuyện của cô, chẳng liên quan đến tôi. Cô và anh ấy ở bên nhau, tôi chưa bao giờ ngăn cản, giờ cô muốn đi, tôi cũng không ngăn được. Chỉ là với Tiểu Tề, cô phải tự mình đi nói với anh ấy, chính anh ấy đã ở bên cô những lúc cô thê thảm nhất, bây giờ cô dưỡng thương khỏi rồi, không cần anh ấy nữa, cô muốn bay đi, vậy thì cô tự đi mà giải thích với anh ấy. Xin lỗi, tôi không thể mang cái tội là đồng mưu với cô được. Nếu không, đến lúc cô ra đi nhẹ nhàng rồi, cả đời này Tiểu Tề sẽ trách tôi.”

Lê Khanh Thần im lặng. Diệp Mộc đợi một lúc lâu: “A lô?”

“Tôi đây.” Giọng nói Lê Khanh Thần vẻ khó nghe.

Diệp Mộc hít một hơi: “Cô… bay chuyến nào?”

“… Tối mai.” Lê Khanh Thần khẽ thở dài. “Được thôi, không làm khó cô nữa. Tôi sẽ tự mình nói với anh ấy, cô cứ làm việc đi. Diệp Mộc, tạm biệt cô.”

Diệp Mộc hờ hững “ừ” một tiếng, nói: “Tạm biệt.”

Thực ra ai cũng là trung tâm vũ trụ của chính mình. Sau khi cúp máy, Diệp Mộc nghĩ, nếu cô ở vị trí của Lê Khanh Thần, lúc đầu những chuyện kia chỉ cần có khả năng có thể thực hiện, có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy. Không trách được cô ấy phải không? Tình yêu của ai mà có thể quan trọng hay hời hợt hơn của ai chứ?

Bàn tay cô vừa chạm vào nút gọi, do dự một lúc, còn chưa kịp gọi đi thì cái tên ấy đã hiện lên nhấp nháy. Dung Nham gọi tới.

“A lô?” Diệp Mộc mỉm cười. “Em đang định gọi cho anh đây!”

Hình như Dung Nham đang ngồi trong xe: “Mẹ anh đùng đùng bắt anh về nhà để hỏi chuyện, không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu như có muộn, buổi trưa anh sẽ cho người đến đón em và cô.”

“Em đang định nói với anh chuyện này, có thể em sẽ đến muộn một lúc.”

“Hả?” Dung Nham cảm thấy kì lạ. “Em có chuyện gì sao?”

“Em phải đi tìm Tề Ngải Ức, có một số chuyện muốn nói với anh ấy.”

“Được rồi, em cố gắng đừng đến muộn nhé! Liên lạc sau.” Dung Nham hình như đã về đến nhà, vội vã cúp máy.

Tề Ngải Ức lúc nào cũng tin tưởng Tề Úc Mỹ Diễm. Trong mắt anh, Tề Úc Mỹ Diễm toàn tâm toàn ý yêu thương anh, tín nhiệm anh, tán thành mọi quyết định của anh, ngăn cấm chuyện hôn sự của anh và Lê Khanh Thần chỉ là do dượng Tề bảo thủ mà thôi. Diệp Mộc thấy đau đầu, không thể không bái phục cách làm của mẹ. Trên thế giới này, trừ ông bố Diệp Lâm của cô ra, tất cả đàn ông đều phục tùng bà.

“Diệp Mộc, anh thực sự ok, điều bố lo lắng chẳng qua là sản nghiệp, anh đã nói rõ ràng, một đồng của ông ấy, anh cũng không nhận. Em yên tâm, anh và Khanh Thần không vấn đề gì, sẽ hạnh phúc thôi.”

“Tề Ngải Ức!” Diệp Mộc nói tới nói lui mà không biết nói thế nào cho anh hiểu, tức giận nói: “Anh đã bao giờ nghĩ cho Lê Khanh Thần chưa? Cô ấy là một người kiêu ngạo như vậy, có thể thực sự nghe lời anh, không danh không phận mà ở bên anh sao? Tề Ngải Ức, sao mà anh lại… thế này! A… Phiền chết mất!”

Tề Ngải Ức cười ngặt nghẽo, xoa xoa đầu em gái: “Diệp Tử, em bắt đầu nghĩ cho cô ấy từ khi nào vậy?”

“Là em nghĩ cho anh! Anh thích cô ta, muốn cưới cô ta, em hy vọng anh sẽ vui vẻ, hạnh phúc, vì thế mới chỉ cho con đường đúng đắn! Tề Ngải Ức, anh đáng ghét quá!” Diệp Mộc cau mày.

“Khanh Thần sẽ không để ý đâu, vấn đề này bọn anh đã nói chuyện rồi.” Tề Ngải Ức vẫn không tin.

Diệp Mộc bất lực, đành nói thật: “Lê Khanh Thần, cô ấy muốn đi! Muốn rời xa anh! Cô ấy nhờ em ra tay cử anh đi công tác. Tiểu Tề, cô ấy biết tình cảm của anh và dượng Tề, vì thế không muốn làm hai bố con anh mất hòa khí, cô ấy nói, cô ấy muốn rời xa anh mãi mãi.”

“Diệp… Diệp Tử…” Tề Ngải Ức nửa tin nửa ngờ.

“Thật mà, chuyến bay tối mai! Em không biết cô ấy muốn đi đâu, cô ấy chỉ nhờ em giữ anh lại, không để cho anh biết.” Diệp Mộc đã cố gằng hết sức rồi.

Tề Ngải Ức suy nghĩ hai giây, rút điện thoại ra gọi, một tiếng, hai tiếng… Anh mím chặt môi, sắc mặt dần biến đổi. Diệp Mộc cảm thấy có gì không ổn, vội vã hỏi: “Sao thế? Cô ấy không nghe máy à?”

“Có lẽ… là không mang theo bên mình, không sao đâu! Buổi sáng cô ấy ra khỏi nhà còn nói sẽ quay về sớm thôi, buổi tối cô ấy còn nấu cơm cho anh…” Tề Ngãi Ức nắm chặt ghế. “Không sao đâu. Diệp Tử, em đừng lo lắng, buổi trưa đi gặp bố mẹ Dung Nham, thể hiện tốt vào nhé!” Nói xong, anh chau mày, bước nhanh ra ngoài. Diệp Mộc thầm nghĩ, buổi sáng Lê Khanh Thần vẫn còn gọi điện cho cô, sao có thể không mang theo điện thoại? Bỗng nghĩ đến một khả năng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Diệp Mộc.

Dung Nham quả thật không thể đến đón, Diệp Mộc và Tề Úc Mỹ Diễm ngồi vào trong xe, vẻ mặt bà không vui vẻ gì, cô vẫn cảm thấy hơi lo, không biết tại sao, cô luôn có cảm giác chuyện của Dung Nham và Tiểu Tề có thể liên quan tới nhau.

Đến nơi gặp mặt, Dung Nham đã đợi sẵn ở cửa, đích thân mở cửa xe cho Tề Úc Mỹ Diễm. Hôm nay, Tề Úc Mỹ Diễm nhìn rất phong cách, hào quang phát ra khiến người khác không dám nhìn thẳng vào bà. Bà làm mặt lạnh lùng bước phía trước, Dung Nham ghé sát vào tai Diệp Mộc, nói nhỏ: “Sáng nay Khanh Thần đến nhà anh, kể hết mọi chuyện mà cô ấy đã làm hai năm trước cho bố mẹ anh nghe.”

Diệp Mộc thấy bất an: “Lúc nào vậy? Tầm khoảng trước hay sau chín giờ?”

“Lúc anh gọi điện cho em, cô ấy vừa đến được một lúc.”

“Làm gì thế?” Tề Úc Mỹ Diễm nhìn hai người đang lén lút nói gì đó sau lưng bà, lạnh lùng hỏi.

Dung Nham sợ hãi, khoác tay Diệp Mộc lập tức đuổi theo sau.

Bố mẹ Dung Nham cũng vừa tới nơi, một trước một sau cùng với Tề Úc Mỹ Diễm bước vào bên trong. Gặp nhau trước đại sảnh, Tề Úc Mỹ Diễm vô cùng thoải mái và dịu dàng mỉm cười rồi khẽ gật đầu, sau đó bà cởi áo khóac ngoài, Dung Nham theo sau lập tức đỡ lấy, cẩn thận vuốt thẳng, treo lên mắc. Điều này khiến cho khuôn mặt bố mẹ Dung Nham khi nãy đưa áo khoác ngoài cho mấy nhân viên phục vụ chuyển sắc xanh. Bố Dung Nham nhìn thấy, mượn cớ hơi cúi đầu khẽ ho một tiếng, khóe miệng nhếch lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mộc nhìn thấy bố mẹ Dung Nham, nói không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối. Ai biết được bố Dung Nham vừa ngồi xuống đã nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Diệp Mộc, trăm nghe không bằng một thấy.” Diệp Mộc không biết phải trả lời sao, ngồi im đó, mặt bỗng đỏ bừng, chỉ biết mỉm cười lại với ông. Bàn ăn ở nhà hàng này là loại bàn dài, Dung Nham ngồi ở vị trí đầu, bên phải là Tề Úc Mỹ Diễm và Diệp Mộc, bên trái là bố mẹ anh, vì thế Diệp Mộc ngồi cách anh không gần lắm, trong lòng càng hoảng hơn.

Tề Úc Mỹ Diễm có vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra. Bà đang uống trà, nghe thấy lời này liền cười rồi vuốt vuốt tóc: “Ồ? Dung Nham, cháu về nhà kể gì với bố mẹ về Diệp Mộc vậy? Nói thử xem, cô đánh giá cho.” Câu hỏi của bà khá bất ngờ, Dung Nham lập tức cảm thấy căng thẳng, ánh mắt không ngừng bay về phía bố mình cầu cứu. Bố Dung Nham điềm tĩnh cầm ấm trà tinh xảo, rót cho Tề Úc Mỹ Diễm một chén, nói: “Con bé rất ngoan, chúng tôi đều thích.”

Đúng là cao thủ xuất chiêu, một chiêu đã phân thắng bại. Những kế hoạch trong lòng Tề Úc Mỹ Diễm bị một câu nói này của bố Dung Nham làm cho bay biến cả, người ta thẳng thắn nói tốt về Diệp Mộc, bà còn nhắc lại những chuyện cũ thì sẽ tỏ ra hẹp hòi, và cũng không có lợi cho Diệp Mộc sau này. Lúc này, cho dù có không hài lòng và nghi ngại gì về bố mẹ Dung Nham, Tề Úc Mỹ Diễm cũng không thể nói ra, ánh mắt bà đưa qua đưa lại, cuối cùng đành cho qua mọi chuyện.

Thời trẻ, bố Dung Nham còn phong lưu hơn cả Dung Nham, đến nay tuy đã theo con đường chính trị, bình lặng hơn, nhưng bản lĩnh làm cho phụ nữ vui vẻ không hề mất đi, so với mẹ Dung Nham, ông và Tề Úc Mỹ Diễm nói chuyện hợp hơn, cộng thêm Dung Nham tiếp lời, bàn ăn bỗng rộn rã tiếng cười, rất náo nhiệt.

Nhân cơ hội Tề Úc Mỹ Diễm vào nhà vệ sinh, Diệp Mộc đi theo, hỏi: “Mẹ, thế nào ạ?”

“Chẳng thế nào cả.” Tề Úc Mỹ Diễm từ từ rửa tay. “Hôm nay mẹ đến chỉ là để thăm dò mà thôi, chỗ Dung Nham mẹ vẫn chưa xong đâu…” Bà cười một cách thần bí. “Vì thế, bố mẹ nó cứ tạm thời để đấy. Con yên tâm, mẹ đảm bảo hôm nay mẹ tuyệt đối nhẹ tay, không làm bọn họ sợ đâu.” Diệp Mộc không biết bà đang nghĩ gì, cô lè lưỡi làm mặt quỷ với người phụ nữ xinh đẹp đang trang điểm lại trong gương, cuối cùng cũng an tâm hơn phần nào.

Do vụ tai nạn hai năm trước của Dung Nham và trước đó nữa, vì công việc của Diệp Mộc mà Dung Nham bị phát tán một clip đáng xấu hổ, mất mặt cả nhà Dung gia, mẹ Dung Nham cực kỳ không hài lòng với Diệp Mộc. Nhưng sáng nay, Lê Khanh Thần đến nhà, kể hết chuyện cô ta đã bắt tay với một tiểu minh tinh bên cạnh Diệp Mộc để hại Diệp Mộc, làm cho Dung Nham nghĩ rằng cô có thai, dẫn đến việc xảy ra vụ tai nạn. Lúc ấy mẹ Dung Nham cảm thấy bối rối.

Giờ đây Diệp Mộc đang ngồi đối diện bà, thỉnh thoảng lại rót thêm nước. “Thưa bác, bác dùng thử cái này xem ạ!”

Cô đẩy một khay điểm tâm sang, rất nhẹ nhàng. Mẹ Dung Nham quan sát một hồi lâu, xem ra đây là quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, tốt bụng, tuy không có vẻ long lanh, sang trọng như Lê Khanh Thần nhưng là một cô gái xinh đẹp, nết na khiến người khác rất hài lòng. Cô đã phải tan nát trái tim vì hôn sự với cậu con trai phong lưu của bà, hai năm nay Dung Nham vì Diệp Mộc mà tu tâm dưỡng tính như thế nào bà đều thấy hết, bây giờ mọi hiểu lầm cũng đã được làm sáng tỏ, bà càng lúc càng cảm thấy yêu quý Diệp Mộc.

“Diệp Mộc!” Mẹ Dung Nham khẽ mỉm cười, gợi chuyện: “Sau khi cháu và Dung Nham kết hôn, có định tiếp tục công việc không?” Diệp Mộc nghĩ ngợi, không tiện trả lời trực tiếp, quay sang nhìn Dung Nham lúc này đang bàn luận về trà đạo với Tề Úc Mỹ Diễm, nhẹ giọng nói: “Cháu nghe theo Dung Nham ạ!” Mẹ Dung Nham gật đầu hài lòng, cười rồi nhìn về phía con trai. Tề Úc Mỹ Diễm cũng nhìn Dung Nham, Dung Nham lập tức “vuốt ve”: “Con theo Diệp Mộc, cô ấy vui là được!”

Bố Dung Nham khẽ cười: “Đây đúng là rất tôn trọng lẫn nhau.” Ai nấy đều mỉm cười, Diệp Mộc vội vàng cúi đầu giả vờ đang uống trà.

Mẹ Dung Nham lại nói: “Tiểu Mộc, về sau có thời gian cháu thường xuyên đến nhà chơi nhé!” Tề Úc Mỹ Diễm tiếp lời như trêu đùa: “Đúng thế, Diệp Tử, Dung Nham mà không đối tốt với con, con cứ nói với bác đây, nhất định bác ấy sẽ cho nó biết tay!” Mẹ Dung Nham cười nhỏ nhẹ. Diệp Mộc cuống quýt lên tiếng trả lời: “Vâng! Cháu biết rồi ạ! Thưa bác, cháu rót thêm cho bác chút trà ạ…”

Ba người lớn đều có chủ đề để nói chuyện, Dung Nham thấy nguy hiểm về cơ bản đã được giải quyết, giữa bữa ăn lấy cớ lấy thêm thức ăn, kéo Diệp Mộc ra ngoài.

Nơi họp mặt tư nhân này là sản nghiệp dưới tên của Dung Nham, hôm nay chỉ có năm vị khách. Dung Nham thoải mái chọn một căn phòng rồi bước vào, đóng cửa lại, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Diệp Mộc gãi đầu: “Khí phách của bố anh lớn thật, em cứ ngẩn ra… Dung Nham, em cảm thấy mẹ anh không thích em lắm!” Dung Nham nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương: “Em yên tâm, mẹ anh mà so với Mỹ Diễm tiểu thư thì không khó đối phó đâu.”

“Ừm… Em phải đi nói cho mẹ em biết đây!” Diệp Mộc như một đứa trẻ. Nhưng Dung Nham thì bị dọa cho sợ chết khiếp, ôm cô thật chặt: “Em dám!” Diệp Mộc cười lớn.

Dung Nham lúc này mới thả lỏng tay một chút, thở dài: “Cánh cửa này cuối cùng cũng vượt qua rồi.”

“Dung Nham!” Diệp Mộc khẽ lắc lắc người. “Bố anh ngày trước chẳng phải hy vọng anh sẽ cưới Lê Khanh Thần sao? Em nhớ ông nói Lê Khanh Thần là “người của anh…” Lời chưa nói hết, Dung Nham đã chiếm lấy môi cô mà hôn. Diệp Mộc ú ớ chống cự, ý muốn cắn lại anh, nhưng cuối cùng bị anh nhân cơ hội đó mà tấn công, một nụ hôn như làm trời đất điên đảo.

“Còn dám nhắc đến nữa không?” Cuối cùng, lúc buông ra, Dung Nham khẽ cắn một cái vào khóe miệng cô, cười hỉ hả, thấp giọng hỏi. Diệp Mộc thì thầm, không thèm nhìn anh lấy một cái. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp của cô sau cái hôn ấy càng trở nên trong trẻo, long lanh. Dung Nham cúi đầu hôn lên mắt cô: “Cho em xem cái này.”

Đợi nụ hôn của anh kết thúc, Diệp Mộc mở mắt, chỉ nhìn thấy anh rút ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, màu đen tuyền, góc dưới bên trái đính hình chiếc lá màu vàng, logo bên cạnh hộp Diệp Mộc nhìn rất quen, đã nhìn thấy hai lần trước đây. Con người này, một món trang sức tặng đến ba lần!

Dung Nham ôm chặt lấy cô từ phía sau, một tay mở chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, vầng hào quang tỏa ra từ chếc nhẫn vô cùng tinh xảo, lập tức khiền Diệp Mộc chói mắt. Cô hít một hơi, khẽ quay mặt đi chỗ khác. Dung Nham nhẹ nhàng hôn cô, nói thầm vào tai cô: “Có đẹp không?” Diệp Mộc lưỡng lự một lúc, trả lời chầm chậm: “… Không biết.”

“Có đẹp không?” Dung Nham lại hỏi, giọng nói như đang dỗ dành. Diệp Mộc ấm ức, thấp giọng nói: “Xấu chết đi được!” Dung Nham im lặng một giây, “ồ” lên một tiếng, đóng chiếc hộp lại, nói: “Thế thì anh cứ giữ lại cho riêng mình vậy!” Diệp Mộc ngớ người, nhưng vẫn ngang ngạnh: “Tùy anh thôi!” Cô vùng chạy ra ngoài, đến cửa quay đầu lại, ánh đèn dịu dàng tỏa trên khuôn mặt cô, vệt đỏ trên trán kia giống như được chiếu qua một viên ngọc quý giá vậy, rất nhẹ nhàng, rất tự nhiên. Dung Nham nhìn cô, xoa xoa chiếc hộp nhỏ trong tay, vẻ mặt càng lúc càng hạnh phúc.

Sau khi trở về nhà, Tề Úc Mỹ Diễm hỏi Diệp Mộc: “Sao sau khi đi gọi đồ, con cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế?” Diệp Mộc nhớ lại trong đầu hình dáng của chiếc nhẫn ấy, lắc đầu nguầy nguậy: “… Không có gì ạ!”

“Ấy? Tiểu Tề trở về rồi?” Tề Úc Mỹ Diễm nhìn cánh cửa mở toang trước mắt. “Cái thằng này, sao cửa vẫn cứ mở thế này?” Diệp Mộc giật mình, hỏng rồi, bị màn cầu hôn nửa giả nửa thật của Dung Nham choán hết tâm trí, quên mất việc này rồi! Cô vẫn đang ngẩn ra thì Tề Úc Mỹ Diễm đã bước qua, Diệp Mộc cuống cuồng đuổi theo.

Trong phòng rất yên ắng, mùi thức ăn thơm phức bay tới, ấm áp vô cùng. Tề Ngải Ức một mình ngồi xuống, im lặng uống một bát canh.

“Tiểu Tề?” Tề Úc Mỹ Diễm thấy kỳ lạ liền hỏi: “Giờ này mới ăn cơm? Sao lại có một mình? Khanh Thần đâu?” Tề Ngải Ức đặt bát canh xuống, ngẩng đầu nhìn Tề Úc Mỹ Diễm rồi khẽ cười, nhỏ giọng trả lời: “Cô ấy đi rồi.”

“Đi rồi?” Tề Úc Mỹ Diễm kinh ngạc. “Đi đâu rồi? Về Hồng Kông?”

Tề Ngải Ức lắc đầu: “Không phải.” Anh lại cầm bát canh lên, hai tay ôm chặt, ngón tay như quyến luyến không rời, chà xát vào cạnh chiếc bát. “Cô ấy đã rời xa con rồi, không biết là đi đâu… Mami, cô ấy nói cô ấy không muốn lấy con, không muốn nhìn thấy con nữa.”

Trong phòng khách chỉ có mọt ngọn đèn treo tường, ánh sáng u ám đến đau lòng. Tề Ngải Ức một mình ngồi trước chiếc bàn ăn rộng trống trải, trên mặt bàn chỉ có một bát canh bốc khói nghi ngút, trong ánh sáng mờ mờ u tối và luồng khí nóng nhè nhẹ phả lên, đôi mắt xa xăm của anh thể hiện sự thất vọng đến vô cùng. Tề Úc Mỹ Diễm đưa tay ôm anh vào lòng. Anh ngoan ngoãn để bà ôm, rất lâu, nức nở trong đau đớn. Diệp Mộc đứng sau lưng hai người, nhìn cảnh tượng ấy,mắt cay xè đến nỗi chớp mắt cũng không dám.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN