Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở - Chương 6: Đàm Tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở


Chương 6: Đàm Tâm


Diệp Mộc nghĩ đến việc buổi tối phải đến gặp Trương Lâm nên đã lịch sự từ chối lời mời của Lê Cận Thần. Lê Cận Thần cũng không gặng hỏi gì thêm, chỉ cười dịu dàng, không nói nữa. Trước khi về, Diệp Mộc bước xuống xe, anh kéo cửa kính xuống, nói: “Nhớ nhé, em còn nợ anh một bữa tối đấy.”

Ánh mắt anh ấm áp khiến Diệp Mộc sớm đã không còn là một cô gái “ngô nghê”, vừa nhìn thấy, trái tim đã loạn nhịp. Nhưng Lê Cận Thần… không phù hợp lắm thì phải? Yêu người đứng đầu công ty, có lẽ đối với tiền đồ của cô thì hại nhiều hơn lợi. Huống hồ anh ấy lại là anh em cùng cha khác mẹ với Lê Diệm Thần, nếu Lê Diệm Thần biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo cô.

Suy nghĩ mông lung, cô đã đi đến gần cổng khu nhà mà C&C sắp xếp cho các ca sĩ đang trong thời gian huấn luyện lúc nào không hay. Người bảo vệ xem xét kỹ lưỡng giấy tờ của cô, sau khi ghi chép đầy đủ mới để cô vào. Phụ trách cuộc sống riêng tư của các ca sĩ nên công tác an ninh ở đây khá nghiêm ngặt.

Thế nhưng người đang chễm chệ ngồi ở phòng khách trong phòng của Trương Lâm và Vương Hề Lâm lại là Dung Nham. Diệp Mộc giật mình: “Sao anh vào được đây?!” Dung Nham đặt tờ báo xuống, điệu bộ nai tơ chỉ về phía cánh cổng: “Thì tự đi vào thôi.” Trương Lâm đang ngồi trước bàn ăn, trừng trừng nhìn phần cơm trước mặt, khẽ bật cười.

Diệp Mộc nghĩ bụng, cũng đúng thôi, con người này thân thế phi phàm, có lẽ cả thành phố C chẳng có mấy chỗ anh ta không thể vào.

“Em không đồng ý ra ngoài ăn với anh là vì đợi Diệp Mộc sao?” Dung Nham cười hỏi Trương Lâm. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Trương Lâm khẽ ửng đỏ, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, vênh mặt lên: “Ai thèm đợi chị ấy chứ? Là em nghĩ ra ngoài ăn sẽ phiền phức!”

Cái con bé này!

“Đừng có mà đánh trống lảng, bắt buộc phải ăn hết những thứ trong đĩa, mau cầm đũa lên!” Dung Nham chuyển chủ đề.

Diệp Mộc đặt khay bánh trứng xuống, hỏi Trương Lâm: “Cylin đâu? Đang trong phòng à?”

Trương Lâm sẵng giọng trả lời: “Ra ngoài rồi.”

“Thế để phần cho cô ấy vài cái được rồi, em ăn trước đi, chị vừa mua xong, vẫn còn nóng đấy!” Diệp Mộc cầm mấy cái bánh trứng lên, Trương Lâm miễn cưỡng cầm lấy, cho lên miệng vẻ không tự nhiên lắm, từ từ nhấm nháp, sau đó ăn rất ngon lành.

Vấn đề đau đầu nhất của Dung Nham chính là vấn đề ăn uống của cô bé này, nhìn cô thoăn thoắt cầm mấy chiếc bánh trứng ăn ngon lành, lòng anh nhẹ hẳn đi, nháy mắt về phía Diệp Mộc, ra ý tán thưởng. Diệp Mộc nhìn thấy, nhân lúc Trương Lâm không để ý, ra dấu bằng tay, ý nói một lúc nữa muốn nói chuyện riêng, Dung Nham gật gật đầu.

Trương Lâm ăn hết bốn chiếc bánh trứng, vẻ rất no nê, vui vẻ đứng dậy xoay xoay hông, rồi uống nước ừng ực. Dung Nham nhìn đồng hồ, nói có việc phải về trước.

Anh vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Mộc liền cầm mấy tờ báo và cuốn tạp chí giải trí mới ra hôm nay, trên trang nhất đều là bài viết về vụ qua lại giữa Lâm Kinh Vũ và Diệp Mộc tại trường quay hôm trước. Diệp Mộc đẩy những thứ này đến trước mặt Trương Lâm, hỏi: “Em xem xong có cảm giác gì không?”

Trương Lâm mặc chiếc áo phông màu đen in hình hoạt hình rất dễ thương, chiếc quần soóc cùng đôi dép xỏ ngón, mái tóc dài thẳng mượt hất sau lưng, vài lọn tóc thướt tha trước ngực, khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp ẩn sau từng lọn tóc. “Chẳng có cảm giác gì cả”, cô vẫn giữ vẻ ngang ngược, bướng bỉnh ấy.

Diệp Mộc “ồ” một tiếng: “Vậy em có muốn biết chị nghĩ gì không?”

“Chị thích nói thì nói thôi.” Trương Lâm lại uống nước ừng ực.

Diệp Mộc nhìn nước trong cốc vơi dần đi, vơi đến nửa, cô cất giọng lạnh lùng: “Cứ căng thẳng là uống nước không phải thói quen tốt đâu.” Đúng như suy nghĩ của cô, Trương Lâm bị sặc.

Cô gái xinh đẹp mặt đỏ bừng, ho không ngớt, trừng mắt nhìn vẻ hỉ hả của Diệp Mộc. “Lần sau, trước giờ biểu diễn em cứ uống nhiều nước như vậy, lên sân khấu mà buồn đi vệ sinh thì không ổn chút nào.” Cô nói xong câu này, liền chuyển chủ đề: “Tuy nhiên cũng chưa chắc, chị thấy em do bị ép buộc nên mới đến C&C, chắc là sẽ không có chuyện về sau, nên cũng chẳng cần quan tâm đến mấy thứ này làm gì.”

Trương Lâm quệt khóe miệng, khí thế như chùng xuống: “Ai nói vậy…”

“Không phải là bị ép ư? Thế tại sao lúc nào em cũng tỏ thái độ không hợp tác như vậy?” Diệp Mộc trở nên nghiêm túc. “Trương Lâm, chị không biết em đã trải qua những khó khăn gì mà lại dùng cái cách kỳ lạ để tồn tại ở nơi này. Còn chị, chị vừa đến đây, hai bàn tay trắng, tương lai vẫn mơ hồ, công việc ở C&C này là cọng rơm cuối cùng của chị, chị nhất định phải giữ chặt lấy nó, tuyệt đối không được phép thất bại! Chị và em không có bất kỳ xung đột nào về lợi ích, thậm chí nếu em chịu hợp tác, chúng ta sẽ là người cùng một chiến tuyến. Vì những lý do bất khả kháng mà em phải bước vào con đường này, em không muốn nổi tiếng, với chị cũng chẳng có vấn đề gì. Cylin có thể không xinh đẹp bằng em, nhưng tố chất của cô ấy tốt hơn em nhiều, chị rất tự tin có thể giúp cô ấy trở nên nổi tiếng. Một trong hai người trở nên nổi tiếng, tỷ lệ thành công là năm mươi phần trăm, vị trí của chị tại C&C cũng có thể ổn định được, số còn lại đổi với chị là năm mươi phần trăm. Nhưng với bản thân em thì sao, đó sẽ là một trăm phần trăm thất bại.”

Trương Lâm mím chặt môi, khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Mộc không hề tỏ ra sốt ruột.

“Trương Lâm, em vào C&C mới được ba tháng, quá trình luyện tập cơ bản chỉ vừa mới kết thúc, ghi hình có vài lần mà đã lọt vào top đầu, cơ hội như thế này không phải ai có điều kiện gần giống em cũng có thể có được. Chị cũng không muốn nói thêm nhiều nữa, em có những ưu thế gì, bản thân em là người rõ nhất, hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, xem có muốn hợp tác cùng chị không. Cuộc họp báo ngày mai chị sẽ hủy giúp em, một là để em có thời gian suy nghĩ rõ ràng, hai là em vừa mới lên trang nhất, rất nhiều người đang chú ý đến em, lúc này để cho mọi chuyện lắng xuống một chút, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn. Chị đi trước đây, ngày mai chị đợi điện thoại của em… Nếu như em không gọi…” Diệp Mộc bỗng dừng lại, cười một tiếng rất sảng khoái, không nói gì thêm rồi bước đi.

Dung Nham đợi ở tầng một.

Lúc này trăng đã mọc, phía sau tòa nhà có một hoa viên nhỏ, xung quanh là những cây lớn được chuyển từ nơi khác về đây trồng. Dung Nham đứng dưới một bóng cây, ánh trăng chiếu qua những cành cây thưa thớt rọi lên người anh. Trong một giây, Diệp Mộc có cảm giác tim mình như đang bay lên, hòa vào với không gian và thời gian, dường như từ cả trăm nghìn năm trước, cô đã gặp người con trai này.

“Diệp Mộc!” Dung Nham cứ tưởng vẻ ngẩn ngơ trên gương mặt Diệp Mộc là do cô không nhìn thấy anh, vì thế cất tiếng gọi. m thanh ấy làm cho Diệp Mộc giật mình. Đây là thứ cảm giác gì chứ? Diệp Mộc tự cười nhạo mình, bị lời thổ lộ như có như không của Lê Cận Thần làm cho mụ mị rồi? Sao nhìn thấy người con trai nào cũng có cảm giác thế này?

“Vào xe anh nói chuyện đi, em có việc cần bàn với anh.” Diệp Mộc nén ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, bước tới, cùng anh đừng trong một bóng cây dưới ánh trăng. Dung Nham làm bộ ngây thơ: “Anh mà đói là tính khí khó chịu lắm đấy, em có chắc muốn bàn chuyện với anh không?” Diệp Mộc tươi cười, vỗ vỗ vào vai anh: “Thực ra em cũng chưa ăn tối đâu! Đi nào, đi nào, sắp chết đói rồi! Đi ăn tối! Vừa ăn vừa nói chuyện!”

Tay cô vừa vỗ tới, Dung Nham theo phản xạ quay người vung tay, túm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô. Nụ cười của anh vẫn chưa kịp nở trên môi, đã nghe thấy Diệp Mộc “á” lên một tiếng. Dung Nham giật mình, vội vã buông tay ra, cuống quýt xoa xoa khớp tay cô: “Xin lỗi em!”

“A…” Diệp Mộc đau đến phát khóc, tức giận lườm người con trai có thiên hướng bạo lực này một cái. “Đồ xấu xa! Làm em đau đến mức muốn chửi thề rồi!” Khi cô tức giận, Dung Nham đang cảm thấy vô cùng có lỗi, lại bị cô mắng đến bật cười. Cánh tay đau của Diệp Mộc tê rần, nhìn thấy anh còn toét miệng cười, ngọn lửa giận trong lòng như lại muốn bùng lên, cô vung tay đẩy anh ra, đùng đùng bước đi.

Cảm giác mềm mại, ấm áp trong bàn tay bỗng biến mất, Dung Nham bất giác cảm thấy ngón tay mình như trống rỗng, rồi vội vã đuổi theo.

Người bị thương đương nhiên phải ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng. Diệp Mộc gọi liền sáu món, một bát canh, một bát súp, một đĩa cơm rang, thêm cả một đĩa mì Ý. Bát đĩa bày gần kín một góc bàn ăn, khí thế rất hiên ngang.

Ngày thường Dung Nham rất ít khi tới những nơi như thế này một mình, vì vậy chủ nhà hàng vừa nghe thấy nhân viên nói có Dung nhị thiếu gia tới, lập tức chạy ra bắt tay thân mật, tự giới thiệu. Dung Nham ậm ừ nói chuyện với ông ta vài câu, thỉnh thoảng lại liếc về phía đối diện. Diệp Mộc đang ngồi đó, tay trái cầm dĩa, thành thạo cuộn một sợi mì lớn, cho tọt vào miệng, má phồng lên như một quả bóng nhỏ.

Dung Nham nhìn thấy vậy cũng chợt nổi cơn thèm: “Cho tôi một đĩa mì giống phần cô ấy đang ăn kia.” Anh hất cằm về phía Diệp Mộc, nói với giám đốc. “Ông không cần phải ra nữa đâu, chúng tôi có việc cần bàn bạc.” Ông chủ nhà hàng kính cẩn làm theo.

Mì đưa lên miệng, Dung Nham cảm thấy quả thật rất ngon, chẳng trách cô gái này ăn chăm chú như vậy.

Diệp Mộc bình thường ăn rất nhanh, lúc này vì đói đến hoa cả mắt nên ăn càng giống hổ báo, sau khi gần nửa số đồ ăn trên bàn chui tọt vào bụng mới mãn nguyện đặt chiếc thìa trong tay xuống.

“Ăn no rồi à?” Dung Nham gõ gõ vào cạnh đĩa, hỏi với vẻ trêu chọc.

Diệp Mộc vẫn còn tức giận vì cánh tay trái đau rần, nheo mắt lại một cách rất “gian ác”: “Lúc nãy rốt cuộc vì sao anh lại mạnh tay với em thế?”

Dung Nham cười có vẻ gượng gạo: “Nhất thời hồ đồ thôi.”

Diệp Mộc cảm thấy buồn cười trước câu trả lời của anh, không nói thêm gì nữa. “Gần đây anh có gặp chị họ em không?”

“Tần Tang?” Dung Nham mỉm cười. “Cũng có gặp vài lần. Sao thế? Nhớ cô ấy rồi à?”

Diệp Mộc sầu não than thở: “Hôm nay em đi xem chỗ ở, đã thuê được rồi. Em định sẽ chuyển từ nhà cô bạn ra đó. Thế này… Sống cùng một nơi, sớm muộn gì chị ấy cũng biết. Nhưng càng kéo dài, em lại càng không dám đi gặp chị ấy…”

“Em thuê ở khu nào? Em vừa chân ướt chân ráo đến đây, một mình đi xem phòng không sợ bị lừa sao?” Dung Nham cau mày, dọa dẫm.

“Giám đốc Lê đi cùng em mà.” Diệp Mộc có chút đắc ý.

“Mộc Mộc!” Dung Nham ngạc nhiên, ngón tay khẽ mân mê những chiếc dĩa bạc tinh xảo. “Lê Cận Thần không phải nhân vật đơn giản đâu, ngoài công việc ở công ty ra, tốt nhất em ít tiếp xúc với anh ta thôi.”

Diệp Mộc như bị nói trúng tim đen, bất ngờ có chút ngại nùng: “Đây là ý gì?”

“…” Dù sao cô ấy vẫn đang làm việc dưới quyền của Lê Cận Thần, Dung Nham cân nhắc, không thể nói hết ra được. “Nói chung, em không nên quá thân mật với anh ta. Nếu có việc gì cần giúp đỡ mà không tiện đi gặp Tần Tang, cứ đến tìm anh. Chồng chị họ em là anh em với anh, em là em gái anh ấy, cũng chính là em gái anh, hiểu không?”

Diệp Mộc vừa nghe mấy câu cuối, khắp người nổi da gà. Nhưng con người này khi nãy khí thế hùng hổ vậy, lúc trước còn động thủ với cô, nên cô không dám cười nhạo anh như khi ở trên xe buổi tối hôm trước, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, nghĩ thầm, đây không phải vì em không tốt nhé, anh cứ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác thế này, về sau em coi anh là trâu là ngựa thì đừng có mà trách em!

Dung Nham hỏi cô: “Bố mẹ và chị ruột Trương Lâm đều đã mất, em biết chứ?”

Diệp Mộc gật đầu: “Thông tin cơ bản về cô ấy, em cũng có tìm hiểu rồi.”

Trương Lâm là Hoa kiều ở Canada, năm nay mười bảy tuổi. Khi cô mười hai tuổi, bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, từ đó, việc chăm sóc cô đều do người chị hơn cô mười tuổi cáng đáng, hai chị em dựa vào tiền bồi thường và tiền bảo hiểm của bố mẹ để sống. Năm ngoái, chị cô qua đời, cô một thân một mình trở về Trung Quốc.

“Chị cô ấy đã qua đời tám tháng trước, chết vì chứng lười ăn.” Dung Nham nói đến đây, bất chợt dừng lại. “Anh nhận thấy Trương Lâm hình như cũng bắt đầu có những biểu hiện của chứng này, lượng thức ăn con bé ăn trong một ngày cộng lại cũng không bằng lượng thức ăn của một đứa trẻ năm tuổi. Đã rất lâu rồi con bé không ăn ngon lành như tối nay. Anh phát hiện, con bé rất nghe lời em. Vì thế anh muốn nhờ em, về sau chú ý đến con bé giúp anh.”

Điều này Diệp Mộc đương nhiên rất vui lòng đồng ý. Cô gật đầu nhận lời, hỏi tiếp: “Thực ra chuyện em định nói với anh hôm nay cũng liên quan đến cô ấy… Anh có đồng ý để em lợi dụng mối quan hệ giữa anh và cô ấy để lăng xê cô ấy lên một chút?”

Dung Nham dường như không bất ngờ trước câu hỏi này, cười nhẹ nhàng: “Anh thì không sao… Nhưng chuyện này không được.”

Diệp Mộc thăm dò: “Tại sao? Em đảm bảo sẽ không viết gì quá đáng đâu, không làm điều gì ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của anh, chỉ là miêu tả một chút như tung hỏa mù thôi, thậm chí chỉ cần ngầm ám chỉ đến thân phận của anh là được rồi.”

Dung Nham vẫn lắc đầu: “Diệp Mộc, em đã biết thân phận của anh, cũng nên hiểu rằng, ở tuổi của anh đã qua cái thời tạo scandal rồi. Nếu em cần một người có thân phận để tung tin, anh sẽ giới thiệu cho em, còn anh thì không được.”

Anh đã nói không được một cách kiên quyết như vậy. Diệp Mộc cũng không muốn tiếp tục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm: “Hai người bọn anh đúng thật là kỳ lạ. Dung Nham, Trương Lâm rốt cuộc là như thế nào với anh?”

Dung Nham ngạc nhiên, bật cười: “Sao bây giờ mới nghĩ đến việc hỏi anh câu này vậy?”

“Trước đây em với anh cũng không thân thiết mà.” Diệp Mộc thẳng thắn.

Trong giọng nói của Dung Nham có ý trêu đùa, khẽ “ồ” một tiếng: “Nhưng bây giờ anh chưa muốn nói.”

Diệp Mộc nhận ra vẻ trêu chọc trong lời nói của anh: “Không thích thì thôi!”

Trương Lâm không để Diệp Mộc phải chờ lâu, chín giờ sáng hôm sau, cô gọi điện.

Tuy Diệp Mộc vẫn còn trẻ, nhưng kinh nghiệm đối phó với những cô nàng bướng bỉnh giống như Trương Lâm thế này cô cũng có khá nhiều. Trương Lâm cố làm cho giọng mình trở nên lạnh lùng nhưng cũng không giấu nổi sự hứng thú. Diệp Mộc không nhịn được muốn bật cười.

“Diệp Mộc… Không phải em không thích ở đây, nhưng trước đây chẳng có ai cho em biết showbiz lại như thế này… Em không quen. Về sau, em… sẽ hợp tác với chị, em thực sự muốn trở thành minh tinh, em muốn nổi tiếng…” Đến đoạn bộc bạch quyết tâm, Trương Lâm có chút bối rối. “Diệp Mộc… Chị vẫn đang nghe đấy chứ?”

Diệp Mộc tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, không nỡ trêu thêm nữa: “Chị vẫn đang nghe. Trương Lâm, chiều nay em cứ nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ mai chị sẽ sắp xếp công việc cho em, thời cơ như thế này không thể bỏ qua. Em không cần phải lo lắng những chuyện khác, đã có chị lo liệu.”

Trương Lâm lúng túng nhưng vui mừng “vâng” một tiếng, cô bỗng ngừng lại một lúc, Diệp Mộc biết cô vẫn còn điều muốn nói, im lặng chờ đợi. “Hôm qua chị nói, nếu hôm nay em không gọi thì chị sẽ làm gì?” Không ngờ câu cuối cùng Trương Lâm muốn hỏi lại là câu này.

Lúc này, việc ghi hình của Cylin vừa kết thúc, các nhân viên bước ra từ studio vẫy tay chào Diệp Mộc. Diệp Mộc gật đầu chào lại, cô vừa tiến về phía ấy vừa mỉm cười, thấp giọng nói: “Chị sẽ… gọi lại cho em sau nhé!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN