Ai Đem Ai Là Thật - Chương 112: Summer limited - Tô Châu - Cổ Trấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Ai Đem Ai Là Thật


Chương 112: Summer limited - Tô Châu - Cổ Trấn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân dịp mùa hè nghỉ dịch không được đi đâu, weibo nhà TTT đã làm một cái series Summer limited cho các cặp đôi du lịch năm châu. Cặp Tân Sóc là cp được đăng cuối cùng, cũng đúng vào dịp 520 này (tháng 5 ngày 20).

Cặp Tân Sóc đều là Hoa kiều, mấy cặp khác đi nước ngoài du lịch, phu phu nhà ta đi Tô Châu, cổ trấn thăm thú.

2020.5.20.

– ——————————–

Từ rất nhỏ đã di dân đến Mỹ, khiến nhận thức về văn hóa của Lê Sóc mờ mịt cả một khoảng thời gian, nhất là thời kỳ trưởng thành, thân phận con của thương nhân Châu Á khiến anh vừa tự ti vừa tự hào. Vì thế, anh tốn rất nhiều thời gian để học lại văn hóa truyền thống mà mình đã đánh mất. Nhờ việc tiếp nhận từng chút từng chút những “chất dinh dưỡng” từ trí tuệ lắng đọng của hàng ngàn năm văn hiến đó, giúp anh trở nên càng thông tuệ và bao dung hơn so với bạn cùng lứa, đồng thời cũng giúp anh chín chắn làm người.

Cho nên, Lê Sóc có một tình yêu rất khác, rất tha thiết đối với văn hóa truyền thống, tỷ như tin Phật, tỷ như kỳ vọng vào một hôn lễ truyền thống kiểu Trung, điểm này đồng thời cũng thể hiện ở phong cách sưu tầm đồ nghệ thuật và đồ nội thất trong nhà của anh.

Lần này anh cùng Triệu Cẩm Tân đến Thượng Hải công tác, trong lịch trình cực kỳ dày đặc gấp rút đó, anh vẫn cố gắng dành riêng một ngày đi Tô Châu thăm thủy hương cổ trấn*.

(*水乡古镇: phố cổ nằm trên những con sông nhỏ.)

Trước khi xuất phát từ khách sạn, Triệu Cẩm Tân như ảo thuật mà rút ra hai bộ quần áo, bắt Lê Sóc phải thay mặc cùng hắn.

“Đây là…” Lê Sóc ngắm nghía Triệu Cẩm Tân mặc một thân bào phục ngắn, tỷ lệ hoàn mỹ giữa eo thon chân dài kia vừa nhìn đã phô bày không sót chút nào, anh lại nhìn nhìn chiếc áo khoác dài màu xanh da trời họa tiết sông nước tao nhã trong tay.

“Hán phục cách tân. Nghe nói hiện giờ trong nước rất thịnh trào lưu này.” Triệu Cẩm Tân tiếp lấy áo choàng trong tay Lê Sóc, vòng ra phía sau mặc vào cho anh, “Phối hợp giữa cổ phục và trang phục hiện đại, có phải rất thú vị không?”

Lê Sóc cảm thấy rất mới mẻ: “Thú vị lắm, sao cậu lại biết mấy thứ này? Đây đều là trò của các bạn trẻ chơi nhỉ.”

“Lê thúc thúc của tôi sao lại không trẻ chứ?” Triệu Cẩm Tân thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ gọn của Lê Sóc, hôn loạn trên mặt anh một hồi, “Thật là đẹp! Mặc lên đều đẹp hơn so với bất cứ ai.”

Lê Sóc bị hôn đến ngứa ngáy, vừa cười vừa tránh đi, nhưng anh càng tránh Triệu Cẩm Tân ngược lại càng hưng phấn, đè anh trên giường dồn dập mà hôn cho đủ, còn có ý đồ muốn cởi đi quần áo hắn mới vừa tự tay mặc vào.

Lê Sóc ôm lấy Triệu Cẩm Tân rồi lật người lên, sử dụng cả tay lẫn chân để áp chế hắn trên giường, vờ nghiêm nghị nói: “Sao lại không thành thật rồi, đã nói trước là hôm nay đi dạo chơi mà.”

“Lê thúc thúc rất mê người, căn bản nhịn không được.” Triệu Cẩm Tân nâng tay lên, ngả ngớn mà gãi gãi dưới cằm Lê Sóc, “Còn muốn mặc thành bộ dạng này ra ngoài mê hoặc người khác, anh mới là rất không thành thật đó.”

Lê Sóc bật cười: “Đừng nói hươu nói vượn.” Anh sải bước xuống giường, lại túm lấy Triệu Cẩm Tân đang không tình không nguyện nằm trên giường kéo lên, “Đi thôi, bây giờ thời tiết đang đẹp.”

Tiểu trấn kia như một bức tranh thủy mặc vẩy trên giấy vẽ, tường trắng ngói huân, nước len cầu nhỏ, nhà cổ hai bên cầu mỗi một viên gạch mỗi một xà ngang đều là lắng đọng từ lịch sử, thỉnh thoảng khói bếp cõi trần tỏa lên, đều tản mác ra phong thái cổ xưa, khiến người sinh ra cảm giác ngược dòng niên đại.

Hôm nay du khách rất vắng, hai người đi trên đường đá xanh, trước sau chỉ có những dãy nhà cổ tựa cầu sát sông, có ánh sáng phản chiếu dưới dòng nước gợn sóng lăn tăn, ngoài họ ra không thấy một bóng người, tựa như cả thế giới đều bị thời gian quên lãng.

Lê Sóc nắm tay Triệu Cẩm Tân, thản nhiên thong thả dạo bước, đi đi rồi lại dừng dừng, trong lòng là sự bình yên trước nay chưa từng có. Đang đi, anh phát hiện cảnh tượng trước mắt dường như đã gặp qua ở đâu rồi. Anh là người tin vào luân hồi, anh nghĩ, có lẽ không phải ở không gian thời gian này, mà có lẽ ở kiếp trước, cũng đã từng cùng Triệu Cẩm Tân nắm tay bầu bạn thế này, đi bên dòng nước trong vắt thế này, đi giữa chốn hồng trần vội vã.

Triệu Cẩm Tân nhéo nhéo tay Lê Sóc: “Lê thúc thúc, anh đang nghĩ gì.”

Lê Sóc mỉm cười: “Tôi đang nghĩ, nơi này cho tôi cảm giác rất quen thuộc, có lẽ kiếp trước hai ta đã tới.”

Triệu Cẩm Tân cười nói: “Vậy kiếp trước thân phận của hai ta là nhỉ? Mặc kệ là thân phận gì, chắc chắn cũng điềm điềm mật mật* như bây giờ.”

(* Ngọt ngào)

“Tôi cũng không biết, nhưng là…” Lê Sóc hít một hơi không khí mát mẻ trong lành, ánh mắt mơ màng mà nhìn về phía xa, “Trước giờ vẫn luôn thấy giữa chúng ta có cảm giác số mệnh.”

“Có lý, nếu không tại sao lần đầu tiên tôi gặp anh thì đã thích anh đến vậy.” Triệu Cẩm Tân nghiêng mình tựa đầu lên vai Lê Sóc, tư thế này nhìn qua thật kỳ quặc, nhưng hắn lại thích làm nũng như thế, “Lê thúc thúc và tôi nhất định là đời đời kiếp kiếp đều thành đôi thành cặp, hết kiếp này rồi thì còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, bất kể là thời gian nào, bất kể là thân phận gì cũng nhất định phải ở bên nhau.”

“Cậu đúng là miệng ngọt.” Lê Sóc xoa xoa mái tóc đen dày của Triệu Cẩm Tân, “Đi bộ thế này không mệt sao?”

“Không mệt.”

“Có khó coi không.”

“Không khó coi, cả ngày anh đều nói tôi đẹp trai mà.”

Lê Sóc cười cưng chiều: “Tôi thật sự phục cậu rồi…. A, trời mưa rồi!” Ngẩng đầu nhìn trời, những giọt mưa nối tiếp như những chuỗi hạt châu đang từ màn trời xanh thẳm tí tách rơi xuống. Rơi vào làn da, từng giọt từng giọt trong veo mát lạnh.

“Mưa nhỏ thế này thật dễ chịu.”

“Chúng ta mua dù đi.”

“Không cần, cùng Lê thúc thúc dầm mưa, thật lãng mạn.”

“Đang lúc cậu cảm mạo, đừng dầm mưa, lần sau lại lãng mạn cùng cậu.” Lê Sóc đi đến quán nhỏ ven đường, mua một chiếc dù giấy dầu thật đẹp, bung dù ra, anh kinh ngạc nhìn trong chốc lát rồi lại quay đầu nhìn Triệu Cẩm Tân mỉm cười.

Nụ cười ấy thật sự là ôn nhu đa tình, Triệu Cẩm Tân nhìn thấy liền tâm linh dao động, hắn không khỏi cảm thán, giữa hai người đã thân mật đến vậy, thậm chí ngay cả chuyện hạ lưu cũng đã làm qua rồi, nhưng người này vẫn có thể chỉ dùng một nụ cười cũng khiến hắn cả người nóng ran, bị trúng độc, bị nhập ma rồi, có điều cứ như vậy đi.

“Anh cười cái gì.” Giọng nói Triệu Cẩm Tân vừa mềm vừa nhẹ, như e sợ quấy nhiễu người trong tranh.

“Tôi đột nhiên nhớ tới câu thơ cậu viết cho tôi, cậu viết, hôm nay…”

“Hôm nay trời mưa thật lớn, thật sợ anh sẽ ướt đẫm, muốn cả đời vì anh che dù.*” Triệu Cẩm Tân xúc động mà đọc lại, hắn đưa tay ra cầm dù, “Thật không ngờ anh vẫn còn nhớ.”

(* Chương 71 đó! ^_____^)

“Đương nhiên còn nhớ.” Lê Sóc không đưa dù cho hắn, “Cậu đã vì tôi che dù rất nhiều lần rồi, lần này để tôi che dù cho cậu đi.”

Triệu Cẩm Tân dùng quạt xếp trong tay gõ nhẹ cán dù: “Đứng dưới tán dù của Lê thúc thúc che, thì dù có mưa đao cũng chẳng sợ nữa.”

Lê Sóc cười rộ lên: “Như cậu gọi là mồm mép láu lỉnh.”

“Nhưng lời tôi nói là sự thật.” Triệu Cẩm Tân cúi thấp đầu, ấn xuống môi Lê Sóc một nụ hôn trịnh trọng lại thuần khiết, “Tôi nói tôi muốn hái sao trên trời cho anh, sợ rằng tôi không hái xuống được, nhưng trái tim muốn vì anh mà trả giá hết thảy này, đều là thật.”

Trong đáy mắt Lê sóc là tình cảm dịu dàng vô hạn: “Tôi biết.”

“Thật yêu Lê thúc thúc.” Triệu Cẩm Tân gác cằm trên vai Lê Sóc, nhẹ nhàng lay lay eo anh, đứng dán sát vào bên tai anh nhỏ giọng thủ thỉ, “Yêu đến không biết phải làm thế nào mới tốt, muốn đem Lê thúc thúc đẹp trai thế này giấu đi, chỉ để cho một mình tôi nhìn thôi.”

Lê Sóc khẽ cười nói: “Tôi cũng rất yêu cậu nha, nhóc vô lại, nhưng chúng ta đừng có thế này mà đứng giữa đường lớn được không.”

“Chỗ nào không tốt đâu.”

“Sẽ có…”

“Làm phiền rồi…”

Phía sau truyền đến một giọng nói rụt rè.

Quay đầu lại thì thấy hai tiểu cô nương đang mặc Hán phục mặt mày hưng phấn mà nhìn hai người họ: “Xin hỏi, có thể chụp chung với hai anh tấm ảnh không? Làm ơn, có thể không?”

Lê Sóc mỉm cười nói: “Đương nhiên có thể.”

” Ôi, cám ơn!”

Cô gái giơ lên gậy tự sướng, chỉnh bốn người đều lấy hết vào khuông hình máy ảnh, rồi bắt đầu đếm ngược.

Ở một giây trước khi máy chụp, Triệu Cẩm Tân đột nhiên xoay cằm Lê Sóc qua, hôn lên môi anh, một màn này bị ống kính chụp lại không sót chút nào.

Hai cô gái hưng phấn đến nhảy thẳng lên: “Chúng em… Chúng em có thể đăng tấm ảnh này lên mạng không, sẽ che mặt hai anh lại.”

Triệu Cẩm Tân cười tủm tỉm nói: “Mặt đẹp trai như vậy em nỡ che sao. Không cần che, đăng đi, chỗ nào đông người thì đăng chỗ đó.”

Hai cô gái vừa kích động vừa nói lời cảm ơn, sau đó rời đi.

Lê Sóc có chút băn khoăn, ngập ngừng nói: “Không tốt đâu.”

“Có cái gì không tốt, chúng ta chính là đôi phu phu hợp pháp, tôi hận không thể để toàn thế giới đều biết chúng ta đang bên nhau.”

Lê sóc cười đến cong đôi mắt: “Cậu nói đúng.”

Cre: trên hình

– ————————

Mị edit đoản văn này là để đu trend ^____^!

(Chuyện quan trọng phải nói ba lần!)

Cả đời này chỉ có một lần khoảnh khắc này, xin hãy trân trọng người bên cạnh bạn trong hôm nay.

Chúc các bạn ngày 520 dzui dzẻ, trẻ phẻ!!!

Bonus hai tấm hình đẹp đẹp:

Cre: trên hình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN