Ái Đích Quyền Đầu - Chương 11: Cứu ái nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Ái Đích Quyền Đầu


Chương 11: Cứu ái nhân


Thiết Huyết Cừu chôn cất Thụ Trường Phong và Lý Đông
Dương cùng một chỗ, định ba năm sau sẽ đem hài cốt của bọn hại di táng
gần mộ của Trữ Đình. Nếu ba năm sau hắn còn sống sót, thì cũng như người ở Vĩnh Tồn huyện.

Mặc dù hắn hiểu rằng Lý Đông Dương thiếu nợ
nghĩa phụ nhiều lắm, nhưng hắn không hận ông. Vì hắn biết nhân gian
nhiều lúc có những việc bất đắc dĩ, Thụ Trường Phong đã bất đắc dĩ,Lý
Đông Dương cũng vậy, Trữ Đình lại càng bất đắc dĩ hơn, còn Thiết Huyết
Cừu hắn thì sao? Bất đắc dĩ tạo thành một bi kịch cả đời, sự đắc dĩ của
hắn chính là bi ai của hắn.Thụ Trường Phong cũng tốt, Lý Đông Dương cũng được nhưng họ chân chính không có được tình yêu thật sự.Thụ Trường
Phong có được trái tim của Trữ Đình nhưng không có giữ được nàng, Lý
Đông Dương có được Trữ Đình nhưng không chiếm được trái tim nàng. Rút
cuộc hai người họ so với hắn còn tốt hơn nhiều lắm. Lưu Hương Ngưng, hắn không có được mà trong lòng nàng cũng không có hình ảnh của hắn. Hắn
nhớ lại nếu đúng như lời Ngô Chi Năng nói, nếu lúc ấy hắn không uý kị gì mà bất chấp tất cả cường đoạt Lưu Hương Ngưng thì sẽ như thế nào? Nhưng cuối cùng hắn không phải người như thế. Người Lưu Hương Ngưng yêu là Lý Thiếu Dương, nếu hắn cường đoạt nàng thì đây mới thật sự là bi kịch.
Chuyện hôm nay cũng chỉ tính là nửa bi kịch thôi.

Việc Lý Thiếu
Dương bị sát tử tuy làm hắn căm phẫn nhưng cho đến bây giờ hắn không
nghĩ đến việc vì Lý Thiếu Dương mà báo thù. Hắn biết với sức lực của một người muốn đi đối phó với một bang phái căn bản là si tâm vọng tưỏng mà thôi. Hắn không có khả năng làm được nên chỉ còn cách chôn sâu vào
lòng. Hắn cũng không có cách nào báo đáp được tình yêu của Vũ Trân đối
với mình, hắn không thể đem lại cho nàng hi vọng. Bây giờ không phải là
lúc nghĩ đến ái tình.

Ngô Chi Năng hẳn là sẽ rất nhanh tới đây?

Hắn đứng trước mộ Lý, Thụ hai người, trầm tĩnh đợi Ngô Chi Năng đến.

Hắn nghĩ đến nghĩa phụ và Lý Đông Dương lúc còn sống việc là bạn hay thù
ngay cả họ cũng không phân biệt được, cho dù là bạn hay thù thì chung
quy lại nằm cùng một mộ. Bất quá sau nhiều năm họ cùng đến bên Trữ Đình, không biết Lý Đông Dương có còn cùng nghĩa phụ tranh đoạt nàng không?
Trữ Đình sẽ ở cùng họ hay chọn ai trong hai người?

“Thiết Huyết Cừu, ta đã tới.” Âm thanh của Ngô Chi Năng từ sau lưng hắn truyền đến.

Hắn xoay người lại thì thấy Ngô Chi Năng cùng hai nam nhân và một nữ nhân
đang đi đến. Nam nhân khoảng tứ tuần, nhìn vào mắt của họ thấy ẩn tàng
tinh quang, hắn biết hai người này thực lực không tồi. Hắn đưa mắt nhìn
bốn người trước mặt, nhãn thần không chủ định được nhìn nữ nhân kia thốt lên: “Phu nhân!”

Lưu Hương Ngưng tựa hồ tiều tuỵ đi rất nhiều.
Đã ba tháng trôi qua, bụng của nàng đã lớn, ánh mắt nàng vô thần nhìn
Thiết Huyết Cừu, trong mắt lộ ra một chút xa lạ, nàng tựa như không muốn nói bất cứ lời nào.

Ngô Chi Năng cười nói: “Thiết Huyết Cừu
ngươi thật có bản lãnh nhanh như vậy cuối cùng cũng tra ra ta đã mang
Lưu Ngưng Hương đi, không biết ngươi làm như thế nào?”

Thiết
Huyết Cừu nhìn hai nam nhân đang giữ Lưu Hương Ngưng, sau đó nhìn chằm
chằm vào Ngô Chi Năng từ từ rút một nhĩ hoàn trong túi tiền ra nói: “Nhĩ hoàn này là của ngươi? Lúc ta và ngươi đi uống rượu tay trái của ngươi
không có đeo nhĩ hoàn mà nhĩ hoàn này rơi lại phòng ngủ của Lý Thiếu
Dương. Khi ta thấy nhĩ hoàn nọ liền biết ngay là do ngươi làm. Ngươi
giết Lý Thiếu Dương bắt Lưu Hương Ngưng mang đi sau đó mới cố ý xuất
hiện tại tửu điếm. Sỡ dĩ trước mặt ngươi ta không vạch trần bởi vì ta
còn chưa biết Lưu Hương Ngưng bị giam ở chỗ nào. Một mình ta cũng không
đấu lại ngươi cho nên trong ba tháng này ta đã âm thầm chuẩn bị.”

Ngô Chi Năng ngạc nhiên cực độ, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: “Thiết Huyết Cừu, ngươi thật đã dọa ta đó, ngươi quên đêm đó đã nói câu gì sao?
Ngươi đã nói rằng: ta vốn cũng là một kẻ không có thân phận. Ài, ta lúc
đó đã sợ hãi, giờ nghĩ lại ta thật bội phục trí tưởng tượng của ngươi
đó, ha ha! Hảo hảo hảo, ta sẽ đem Lưu Hương Ngưng trả lại cho ngươi,
nhưng ta có thể cam đoan ngươi sẽ không còn sống lâu được nữa đâu, rất
nhiều kẻ đối địch với ta đều đã chết đi, ngươi ắt cũng không phải là
ngoại lệ.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi vốn là một kẻ không có
thân phận, bất quá cũng chỉ là một tên đầu lĩnh thổ phỉ mà thôi, so với
ta cũng không khác bao nhiêu.”

Nguyên lai là như thế.

Ngô
Chi Năng hiểu ý, mỉm cười. Hắn quay sang hai nam nhân dùng mắt ra hiệu,
hai người bèn thả Lưu Hương Ngưng ra, ngay cả Thiết Huyết Cừu cũng không dám tin rắng Ngô Chi Năng lại dễ nói chuyện như thế.

Lưu Hương
Ngưng không để ý hết thảy, hướng Thiết Huyết Cừu đi tới, đôi mắt Thiết
Huyết Cừu cũng nhìn Lưu Hương Ngưng không chớp. Đột nhiên ánh mắt hắn
chợt lóe, Lưu Hương Ngưng đã nhào vào ngực hắn. Hắn kêu lên một tiếng
đau đớn, lùi về sau một bước, tả quyền đánh tới Lưu Hương Ngưng, đem Lưu Hương Ngưng đánh bay ra ngoài, tắt thở!

“Thiết Huyết Cừu, ngươi giết Lưu Hương Ngưng rồi?”

Tay phải Thiết Huyết Cừu rút thanh trủy thủ đâm vào vị trí trái tim của hắn ra, cười lạnh nói: “Ả không phải Lưu Hương Ngưng. Mặc dù ả và Lưu Hương Ngưng rất giống nhau, có một số điểm gần như không cách nào phân biệt
được, nhưng ả có chút khác biệt. Ả không nên không nói câu nào mà nhào
vào ngực ta. Lưu Hương Ngưng chân chánh vô luận dưới tình huống nào cũng sẽ không nhào vào ngực ta. Ta chỉ là người hầu của nàng chứ không phải
nam nhân của nàng. Điểm này nàng rất rõ ràng nhưng ngươi lại quên, cho
nên…….” Hắn chỉ vào xác nữ nhân trên mặt đất nói tiếp: “Lưu Hương
Ngưng này là giả, chủy thủ của nàng chỉ đâm rách một chút da của ta
nhưng ả mất mạng rồi.”

Ngô Chi Năng nói: “Kỳ thật, ngươi cũng hiểu rõ ta không thể trả Lưu Hương Ngưng cho ngươi dễ dàng như vậy.”

Thiết Huyết Cừu trầm giọng nói: “Người đâu?”

Ngô Chi Năng nói: “Ngươi cũng là kẻ sắp chết rồi, còn chăm sóc được cho ai nữa.”

“Ít nhất trước khi chết ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường” Thiết Huyết Cừu
cắn răng quát lên, thân thể như đá lớn chìm xuống nước, chân trái giậm
mạnh lên mắt đất, đem một mảng lớn cỏ khô ép vào trong đất, chăm chăm
nhìn ba người trước mặt.

Ngô Chi Năng quát: “Phong Điền, Vũ Tác, ta lấy thân phận bang chủ ra lệnh cho các ngươi lập tức giết người này!”

Phong Điền và Vũ Tác kỳ thật chính là lưỡng đại hộ pháp Liệt Diễm bang. Thiết Huyết Cừu đứng không vững trên mặt đất, thân thể chấn động mạnh một
cái, tự biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, chỉ bằng vào Liệt Diễm
bang lưỡng đại hộ pháp hắn đã thoát khỏi cái chết, huống chi còn có Ngô
Chi Năng. Kinh chấn qua đi, trong cơ thể nhiệt huyết bùng cháy, hào khí
nổi lên trong lồng ngực, trong hai mắt thần mang đại phát, đem toàn bộ
lực lượng tập trung vào tả quyền.

Phong Điền lấy cước pháp để
xưng hùng gọi là “thiên cân thích”; còn Vũ Tác lại lấy chưởng pháp để
xưng danh được gọi là “Vũ thị chưởng đao.”

Hai đại cao này được
bang chủ bồi dưỡng từ lúc còn là thiếu niên, cũng như có thể thay mặt
bang chủ tại Liệt Diễm bang, vì thế bọn họ tựu không hối hận theo sát
bên Ngô Chi Năng. Tâm phúc của Ngô Chi Năng đích thực là trung thành, kỹ thuật cũng không tồi.

Hai người phi thân nhảy thẳng về phía Thiết Huyết Cừu.

Thiết Huyết Cừu thân hình bạo nhiên đĩnh trực, tả quyền thu về kích vào hữu
chưởng, y bảo tại nơi quyền chưởng chạm vào nhau bị chấn bay, hình tượng phảng phất với khí thế bức người.

Phong Điền lấy cước pháp để
tung hoành, dĩ nhiên khinh công cũng thuộc hàng nhất lưu, thế tới rất
nhanh. Hắn vội phi thân lên rồi xuất một mãnh cước, cước kích giống như
rất nhiều thiết toản hướng tới Thiết Huyết Cừu. Nhưng kỳ quái thay Thiết Huyết Cừu lại cảm thấy được chưởng phong, ngay lúc hắn chuẩn bị thì Vũ
Tác đã công kích. Trước lúc Phong Điền tung trọng cước như gió, đột
nhiên phát giác Vũ Tác đi theo phía sau Phong Điền đã biến mất, ngay sau đó cảm thấy phía sau lưng áp lực như núi đang chạy lại, giống như hai
tòa sơn đang áp xuống vai hắn. Hắn đột nhiên hiểu rõ khinh công lợi hại
không phải là Phong Điền mà là Vũ Tác. Hai người hợp tác cực kỳ lợi hại, đầu tiên là để Phong Điền xuất kích trước làm địch nhân ngộ tưởng Phong Điền tốc độ công kích cực kỳ lợi hại mà lo ngăn cản Phong Điền, theo đó mà quên mất Vũ Tác, để Vũ Tác có thể một kích kết liễu địch nhân. Hai
người cùng công kích, nhưng chiêu trí mạng lại đến từ sau lưng, không
phải Phong Điền mà chính là Vũ Tác. Thiết Huyết Cừu biết nếu để cho Vũ
Tác đánh trúng thì hai tay và hai vai của hắn đều sẽ tàn phế, lúc đó hắn chỉ đành để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Song sự thật, đối với
thế công của Vũ Tác hắn không cách nào né tránh được, chính lúc này theo bản năng hắn không để ý tới Phong Điền đột nhiên xoay người, đồng thời
hạ người xuống thuận theo hướng Phong Điền lấy chưởng kình làm cho
thương tốn giảm xuống thấp nhất. Hai người không ngờ được Thiết Huyết
Cừu không để ý tới bọn họ cùng lúc giáp công, đột nhiên xoay người hạ
thân xuống, Phong Điền phi thân đá ra trọng cước đối tượng lại biến
thành Vũ Tác, hắn đành phải biến chiêu, nhưng thế tới nhanh như gió,
không dễ để có thể tránh được, suýt nữa thì đá trúng Vũ Tác. Đang ở trên không trong tình huống khẩn cấp mà biến chiêu thì có lẽ chỉ có Phong
Điền làm được mà thôi.

Vũ Tác chiêu thức không đổi, hướng hai
vai Thiết Huyết Cừu đánh tới, song thủ như hai lưỡi búa sắc bén chém
tới, muốn đem hai vai của Thiết Huyết Cừu phế bỏ.

Trong chớp
mắt, Thiết Huyết Cừu trầm người xuống, thân hình di chuyển sang trái,
tránh thoát tả thủ của Vũ Tác trong đường tơ kẽ tóc, tả quyền hắn hương
lên trên tiếp đón hữu thủ của Vũ Tác, hai cỗ nội lực mạnh mẽ xuất ra,
quyền chưởng giao nhau. Thiết Huyết Cừu lại trầm người xuống, cả thân
hình chấn động không ngừng, hai chân lún sâu xuống đất, Vũ Tác lại bị
Thiết Huyết Cừu đánh bay lên không.

Cùng lúc đó, “thiên cân
thích” của Phong Điền cũng bạo khởi, trước mặt Thiết Huyết Cừu hiện ra
vô số cước ảnh, chớp mắt đã tới trước mặt Thiết Huyết Cừu.

Thiết Huyết Cừu song cước dụng lực, từ trong đất nhảy ra mang theo một mảng
lớn bùn đất, thân ảnh hắn lùi ra sau đồng thời chân phải đà vào chỗ bùn
đất bay theo hắn, bụi đất bay lả tả như phấn hướng tới Phong Điền.

Phong Điền không ngờ Thiết Huyết Cừu ra chiêu này, nếu hắn bị bụi đất bay vào mắt thì chắc chỉ có nước chết, hắn vội vàng nhắm mắt lại, thân hình
trầm xuống, hướng mặt đất đáp xuống. Hai chân vừa chạm đất đã cảm thấy
trước mặt quyền kình rít gào. Hắn trong lòng đại kinh, hai mắt mở lớn,
nhìn thấy tả quyền của Thiết Huyết Cừu đã đến sát da mặt, thân thể vội
đảo ra phía sau, nhanh như chớp xoay người một trăm tám mươi độ, hai
chân từ dưới đất đánh lên, hướng tả quyền của Thiết Huyết Cừu kích tới.

Ở trong tình huống nguy hiểm đó vẫn có thể biến chiêu như vậy thật khiến người khác phải sợ hãi.

Thiết Huyết Cừu thấy tả quyền công tới không được, đành phải thu về, thân thể phóng lên cao, giữa không trung cũng xoay người một trăm tám mươi độ,
đầu dưới chân trên, tả quyền với thế Thái Sơn áp đỉnh mang theo áp lực
trầm trọng đánh tới đoàn cước ảnh trên mặt đất.

“Thiết Huyết Cừu, ta liều mạng với ngươi!”

Quyền phong mạnh mẽ xoáy tròn.

Cước kình mãnh liệt hướng quyền phong đánh lên, ngay trước khi quyền phong
và cước kình va chạm. Cước ảnh của Phong Điền liền hóa thực thành hư,
hai chân đột phân, chân phải thu về, chân trái hướng hữu diện của Thiết
Huyết Cừu đánh tới.

Từ không trung rơi xuống, Thiết Huyết Cừu sắc mặt đại biến, quát một tiếng, vặn thân người chuyển hướng. Hắn dùng vai phải chạm mạnh vào chân trái của Phong Điền, vai và chân chạm vào nhau
phát ra tiếng xương vỡ. Thân thể Thiết Huyết Cừu bị đánh bay lên, còn
thân thể Phong Điền rơi xuống nhanh hơn, đầu đụng vào mặt đất, nhưng
không bị thương nặng. Hắn thừa dịp Vũ Tác đang truy đuổi Thiết Huyết
Cừu, nương theo phản lực đứng lên, tiếp tục xuất cước. Vậy mà Thiết
Huyết Cừu không để ý đến chưởng thế của Vũ Tác, dám lăng không hướng tới hắn rơi thẳng vào, hắn vừa đứng lên, còn chưa kịp ra chiêu đã bị tả
quyền của Thiết Huyết Cừu đánh mạnh vào Thiên linh cái, làm cho vỡ
xương, mất mạng.

Thiết Huyết Cừu cũng là bị Vũ Tác đánh một
chưởng nặng nề bay ra ngoài , té ra đất, nhất thời không đứng dậy nổi,
máu tươi từ miệng hắn phun ồng ộc, loang đỏ cả một mảng cỏ vàng.

Ngô Chi Năng đột nhiên cười ha hả: “Thiết Huyết Cừu, ngươi còn năng lực tái chiến nữa sao. Ha ha ha, bất cứ ai đối địch cùng bổn bang đều phải
chết. “

Vũ Tác từ từ đi về phía Thiết Huyết Cừu thốt lên: “Thiết
Huyết Cừu, ngươi không nên khinh thị ta. Phong lão nhị có thể tây quy
(chết) dưới chưởng của ngươi, dưới chưởng của ta ngươi cũng phải hồn phi phách tán. “

Thiết Huyết Cừu nhìn Vũ Tác dần dần tới
gần. Hắn biết, Vũ Tác không vội giết chết hắn, chỉ là muốn hắn phải nếm
mùi vị sợ hãi của tử vong, từng bước một bước đên gần chính là muốn tạo
áp lực tâm lý, tạo sự sợ hãi khi phải đối diện với cái chết. Mọi người
đều hiểu, hắn bây giờ đích thật không còn năng lực tái chiến, chỉ còn
chờ chết.

Thiết Huyết Cừu khó khăn ngồi dậy, lạnh lùng thốt: “Khi đến ta đã không nghĩ tới sự sống chết.”

Vũ Tác nói: “Giang hồ hỗn loạn, ai không phải bất cứ lúc nào cũng có thế gặp Diêm La?”

Thiết Huyết Cừu cười ha hả, máu tươi từ miệng của hán rỉ ra, hắn nói: “Nghe
được lời này thật cao hứng, đấu tranh bên bờ vực sanh tử, ta sao lại
không thống khoái chứ? “

Vũ Tác vung chưởng như ánh đao hướng vào thiên linh cái của Thiết Huyết Cừu chém tới,

“Chậm đã!” Ngô Chi Năng hét lớn, rồi thì hắn nói: “Hãy để chính tay ta giết chết hắn.”

Vũ Tác đảo mắt nhìn Ngô Chi Năng, ánh mắt lộ ra một tia tức giận (ý nói không đồng tình), nhưng rốt cuộc hắn cũng lui lại.

Ngô Chi Năng nói: “Thiết Huyết Cừu, trước đây, ngươi không phải nói sẽ tống tiễn ta sao?” Hắn đi tới trước mặt Thiết Huyết Cừu, giương đao chém
xuống, “Ta xem, bây giờ chính là lúc để ta tống tiễn ngươi.”

Đao vừa xuống, đầu quyền liền nhích động.

“Đính” , thiết chỉ hoàn trên tả thủ Thiết Huyết Cừu đã chạm vào cương đao,
trước khi hắn khi thân thể lao tới, hữu thủ đã nắm chặt lấy chân hắn.
Ngô Chi Năng hoảng loạn hét to “cứu ta!” Thân thể to lớn của hắn đã bị
Thiết Huyết Cừu gạt té trên mặt đất, trong lúc kinh hoảng, cương đao
trong tay cũng rớt qua một bên. Ngay khi hắn giãy dụa, Thiết Huyết Cừu
đích tả quyền đã chém tới, trúng thái dương huyệt, nhân diện hắn trong
nháy mắt chợt trắng bạch, kết thúc cuộc sống trong sự kinh hoảng tột
cùng.

Thiết Huyết Cừu nhìn Vũ Tác đứng một bên nghi hoặc: “Ngô Chi Năng như thế nào lại vô dụng như thế.”

Vũ Tác chỉ im lặng không đáp.

Thiết Huyết Cừu lại hỏi: “Ngươi tại sao không cứu hắn?”

Vũ Tác nói: “Hắn không nên quá kiêu ngạo. Ta không thích thấy một người không có bản lãnh lại kiêu ngạo có nhiều ác tâm. “

Thiết Huyết Cừu nói: “Nhưng hắn là bang chủ mà? “

Vũ Tác nói: “Hắn không phải bang chủ. Điểm này hắn đại khái cũng không ý thức được, cho nên hắn chết cũng không oan.”

“Hắn không phải ?” Thiết Huyết nhìn Ngô Chi Năng nằm trên mặt đất nói.

“Hắn đích xác không phải, chân chánh Ngô Chi Năng sẽ không chết dưới nắm tay đang bị thương của ngươi. Thiết Huyết Cừu, hắn chỉ là một cái thế thân
của ta mà thôi, cũng giống như vừa rồi ngươi giết chết nữ nhân đồng dạng là một cái thế thân của Lưu Hương Ngưng.” Âm thanh của Ngô Chi Năng từ
sau lưng của Thiết Huyết Cừu vang lên, Thiết Huyết Cừu quay đầu, nhìn
thấy Ngô Chi Năng, cùng với Ngô Chi Năng đã chết trên mặt đất quả thực
giống nhau như đúc, nhưng hắn liếc mắt liền nhìn ra sự khác nhau giữa
hai người.

Ngô Chi Năng nhìn thế thân đã chết đi trên mặt đất, hỏi: “Vũ Tác, ngươi tại sao có thể thấy chết mà không cứu?”

Vũ Tác đáp: “Bang chủ sẽ không giết một người vô lực chống cự, hắn làm bang chủ xấu hổ!”

Ngô Chi Năng nói: “Vũ Tác ngươi sai lầm rồi, ta sẽ giết người như vậy,
nhưng phải là ta đánh cho hắn vô lực chống cự mới tốt. Nếu là ngươi làm
hắn không thể chống cự, cũng là do ngươi tới lấy mạng hắn mới tốt.”

Vũ Tác bẩm: “Dạ, bang chủ, ta lập giết hắn!”

Ngô Chi Năng khoát khoát tay, nói: “Không vội, ta cùng hắn nói mấy câu.”
Hắn đi tới trước mặt Thiết Huyết Cừu, ngồi xổm nửa người xuống, mỉm
cười, nói:”Từ sau khi ta thấy được ngươi, ta liền muốn đem ngươi thu vào dưới trướng của ta. Đáng tiếc ngươi từ đầu tới cuối đều cùng ta đối
nghịch. Ngươi cùng Lý Thiếu Dương đều là một dạng người. Tiểu tử hắn
không bản lãnh nhưng cùng ta tranh đoạt đàn bà, ngươi biết không? Lưu
Hương Ngưng cùng với ngươi, đều là người mà ta muốn lấy được. Hết lần
này tới lần khác đều theo Lý Thiếu Dương, mà Lỗ Sơn môn của lão tử của
hắn lại cùng với Liệt Diễm bang của ta đối đầu. Một núi không thể dung
hai hổ, cái đạo lý này, bọn họ chết cũng đều không hiểu được. Ta vốn
nghĩ đích thân ta giết Lý Đông Dương, tựa như đích thân giết con của hắn giống nhau đem hắn diệt trừ, đáng tiếc hắn chết dưới nắm tay của Thụ
Trường Phong.”

“Đêm đó cùng ta uống rượu là hắn?” Thiết Huyết Cừu chỉ vào thế thân đã chết trên mặt đất .

Ngô Chi Năng nói: “Ta vốn cũng rất muốn cùng ngươi uống rượu, nhưng là ta
còn có chuyện càng trọng yếu muốn làm, cho nên để cho hắn cùng ngươi.
Tại trong loại hoàn cảnh này, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không chú ý tới sơ
hở của hắn. Như ta đoán, sau sự việc đó ngươi chỉ nói là ta bắt đi Lưu
Hương Ngưng sau đó đến tửu điếm uống rượu, lại không biết ta cùng hắn
binh chia làm hai đường. Ta nghĩ, nếu không phải khuyên tai của ta mất
tại phòng ngủ của Lý Thiếu Dương, ngươi tuyệt đối không nghĩ tới ta.”

Thiết Huyết Cừu thở dài nói: “Ta lúc ấy thấy lỗ tai trái của hắn không có
khuyên tai, nhưng ta cũng không biết hắn chỉ là thế thân của ngươi.”

Ngô Chí Năng nói: “Nếu là ở ban ngày ban mặt, ngươi đại khái có thể thấy rõ tai trái của hắn căn bản không có lổ đeo bông tai. Đáng tiếc khi đó
ngươi chẳng những uống rượu, lại còn tại trong loại bóng đêm này ngươi
không thể nhìn thấy. Này cũng đúng thôi, làm ta kỳ quái chính là, tại
sao hôm nay ngươi vẫn nhìn không được?”

Thiết Huyết Cừu không có lời nào đáp lại, tại tửu điếm đêm đó, hắn đích xác phát hiện Ngô Chi
Năng cùng ngày thường bất đồng. Hắn nhớ kỹ Ngô Chi Năng thường xuyên
mang khuyên tai, có thể trời đã trễ không có mang, hắn cũng không phát
hiện đêm đó lỗ tai trái của Ngô Chi Năng ngay cả lổ đeo khuyên tai cũng
không tồn tại. Tới ngày thứ hai Lý Thiếu Dương bị giết Lưu Hương Ngưng
mất tích thì hắn cũng không có hoài nghi Ngô Chi Năng, cho đến hắn phát
hiện khuyên tai của Ngô Chi Năng rơi trên mặt đất, hắn mới khẳng định là Ngô Chi Năng làm. Nhưng lại tưởng Ngô Chi Năng lúc trước đi Lỗ Sơn môn
trở lại cùng hắn uống rượu, thực sự không biết, người cùng hắn uống rượu chỉ là thế thân của Ngô Chi Năng. Nếu không có Ngô Chi Năng bị Lưu
Hương Ngưng trong khi giẫy dụa làm rớt khuyên tai lại không kịp nhặt
lên, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi Ngô Chi Năng. Sau khi Lý Đông
Dương chết, hắn vẫn âm thầm điều tra Lưu Hương Ngưng bị Ngô Chi Năng dấu ở nơi nào. Thẳng đến mấy ngày trước, hắn mới khẳng định Lưu Hương Ngưng bị giấu ở dưới mật thất của Liệt Hỏa bang.

Hắn nói: “Kỳ thật ta vốn không phải người tinh minh, chỉ là rất may mắn.”

Ngô Chi Năng nói: “Ta cũng hiểu được ngươi không phải người tinh minh, chỉ
là rất thật tình, nhưng cũng không may mắn. Ngươi chẳng những muốn chết, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào cứu Lưu Hương Ngưng ra. Nàng không hổ
là đệ nhất mỹ nhân tại Vĩnh Tồn huyện, lại có hai người nam nhân bởi vì
nàng mà chết? Ha ha!”

Ánh mắt của Thiết Huyết Cừu lộ ra tiếu ý,
nói: “Có lẽ ta thật sự không cách nào sống sót, nhưng ít ra ta sẽ đạt
tới mục đích của ta.”

Ngô Chi Năng nói: ” Mục đích của ngươi?”

Thiết Huyết Cừu nói: “Cứu Lưu Hương Ngưng ra là mục đích duy nhất của ta.”

“Ngươi đạt không được cái mục đích này đâu.” Ngô Chi Năng đứng lên, xoay người đi ba bước, nói:”Vũ Tác, tới phiên ngươi.”

Vũ Tác đi tới, hữu chưởng giơ lên cao, đột nhiên nghe được một tiếng cười
dài, “Ngô Chi Năng, ngươi ngàn tính vạn tính chính là tính không ra ta
sẽ đến.”

Thân hình Ngô Chi Năng kịch chấn, nói: “Ngụy Đạt, ngươi tới rất không phải lúc.”

Ngụy Đạt nói: “Ta cũng biết ta tới không phải lúc. Vũ Tác ngươi tốt nhất nên dừng tay, dù võ công ngươi cao đến đâu đại khái cũng không chống lại
được một trăm binh lính của ta đâu?”

Vũ Tác nhìn Ngô Chi Năng một lúc, lại lui về.

Ngụy Đạt đi đến đỡ Thiết Huyết Cừu dậy nói: “Ta tưởng ngươi đã chết đi rồi.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Ta cũng tưởng mình đã chết, đợi không tới lúc ngươi đến cứu ta. “

Hai người nhìn nhau đồng thanh cười lớn.

Thiết Huyết Cừu hỏi: “Lưu Ngưng Hương như thế nào rồi?”

Ngụy Đạt nói: “Ta đã mang giao cho phụ thân của nàng rồi.”

“Cảm ơn ngươi! “

Ngụy Đạt rất trẻ con nói: “Không cần cảm ơn, tróc nã kẻ xấu là chuyện của
ta. Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, ngươi giúp ta bắt được một kẻ xấu
này……ha ha”

Ngô Chi Năng nói: “Ngụy Đạt, chuyện của võ lâm, ngươi không nhúng tay vào là tốt nhất. “

Ngụy Đạt nói: “Ngươi cướp đoạt dân nữ, ta làm sao có thể mặc kệ, hà huống ta đã nhúng tay rồi, ta có thể làm sao đây? “

Ngô Chi Năng nói: “Ngụy Đạt, ngươi rồi sẽ hối hận. “

Ngụy Đạt cười nói: “Ta cả đời này, chẳng biết đã làm bao nhiêu chuyện sai
trái, đích thị cũng có lúc thấy hối hận, chỉ có hôm nay việc này, ta
tuyệt đối không bao giờ hối hận. Ngô Chi Năng ngươi một đời kiêu hùng,
sao lại có thể làm ra chuyện dọa người như thế. “

Ngô Chi Năng nói: “Dù ngươi hôm nay bỏ qua, ngươi vẫn như cũ làm khó dễ ta. “

Ngụy Đạt nói: “Ít nhất cũng là chuyện ta nên làm. “

“Ngươi đúng!” Ngô Chi Năng không hề cùng Ngụy Đạt cãi cọ, đối diện Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi thế nào tra ra được ta bỏ Lưu Ngưng Hương dưới mật
thất? Nơi đó cũng chỉ có rất ít người biết, ngươi có thể tìm được thật
là ngoài dự liệu của ta.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Ta thật không
biết mật thất nằm chỗ nào, chỉ biết ngươi để Lưu Ngưng Hương tại Liệt
Diễm Bang. Khi ngươi đi ra, vì ngươi không dễ bỏ lại Lưu Ngưng Hương,
song tất nhiên chỗ ngươi an bày Lưu Ngưng Hương ẩn thân tức là chỗ phòng ngự sâm nghiêm nhất. Ngụy Đạt khi đến, tự nhiên có thể tra ra. Liệt
Diễm Bang môn đồ tuy nhiều nhưng cũng vẫn còn không dám cùng quan phủ
đối nghịch. ”

Ngô Chi Năng nói: “Nếu ta thật sự mang Lưu Ngưng Hương đến, Ngụy Đạt không phải không dừng tay? “

Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi dứt khoát không phải là người đơn giản vậy. “

“Ha ha…..” Ngô Chi Năng cuồng tiếu: “Thiết Huyết Cừu ngươi thật sự cao
minh, đích thị hồ đả hồ chàng, ta thật thua cho ngươi? “

Thiết huyết cừu nói: “Ta nói rồi, ta chỉ là gặp may mắn. “

Ngô Chi Năng đi tới bên Nguỵ Đạt nói: “Nguỵ Đạt, đi thôi, đây là lần cuối
cùng ngươi làm bộ đầu truy nã, ta để cho ngươi bắt một lần, Thiết Huyết
Cừu chẳng biết lần sau thì còn ai cứu ngươi?”

Nguỵ Đạt đột nhiên nói: “Ngô Chi Năng nói không sai, ta cũng chỉ có thể cứu được ngươi lần này. “

Thiết Huyết Cừu nói: “Một lần là đủ rồi. Có thể có được tính mệnh lần thứ
hai, đối với cá nhân mà nói đã là điều rất sung sướng rồi. “

Nguỵ Đạt cười khổ, buông Thiết Huyết Cừu ra, để cho hắn tự mình đứng thẳng.

Ngô Chi Năng nói: “Thiết Huyết Cừu , nếu như ngươi bây giờ hối hận, có lẽ vẫn còn kịp đấy. “

Thiết Huyết Cừu đáp: “Nguỵ Đạt sau này có thể hối hận, ta đương nhiên cũng
thế. Mọi người ai cũng có những chuyện đáng tiếc chỉ là chữ hối hận ta
cả đời đến nay vẫn chưa biết đến. Có lẽ sau này ta sẽ cố gắng học cho
được hai chữ “hối hận” này. “

Ngô Chi Năng cười ha hả, nụ cười
rất sảng khoái. Hắn hình như lúc nào cũng có thể nở nụ cười rất nhanh,
rất hào sảng, hắn nói: “Ngươi rất khôi hài, đáng tiếc là quá ngu ngốc.
Người quá ngu ngốc ngược lại làm cho người ta chán ghét. “

“Ta cũng không nói là muốn ngươi thích ta.”

Ngô Chi Năng nói: “Ta không thích ai, thường người đó sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Ngụy Đạt, tin rằng ngươi cũng đã biết? “

Nguỵ Đạt trả lời: “Ngươi nói nhiều quá, ngươi giết hết một trăm người mà ta mang đến, hay là theo ta về nha môn, nói đi?”

“Đi, ta đi đến cùng huyện thái gia uống trà thôi! “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN