Ái Đích Quyền Đầu - Chương 2: Lý thiếu dương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Ái Đích Quyền Đầu


Chương 2: Lý thiếu dương


Huyện Vĩnh Tồn

Tổng cộng có mười bảy trấn, ở ngoại ô phía đông huyện thành có một cái hồ – Vong Tình hồ.

Nó vẫn luôn tồn tại nhiều năm nay, nhưng địa phương này tại sao lại gọi là Vĩnh Tồn thật ra lại không mấy người rõ.

Một cái Vong Tình, một cái Vĩnh Tồn, dường như phạm phải một sai lầm với
quy luật khách quan. Song sai lầm tồn tại trên nhân thế là một loại hiện tượng bình thường.

Cho nên có huyện Vĩnh Tồn, mà trong Vĩnh Tồn lại có Vong Tình.

Bên trong huyện thành có hai bang phái trứ danh, lần lượt gọi là Lỗ Sơn môn và Liệt Diễm bang.

Liệt Diễm bang đã có uy phong trên năm mươi năm. Lỗ Sơn môn lại chỉ mới nổi
lên mười bảy năm trước, nhưng mà sau bao thăng trầm lại có thể sánh
ngang hàng với Liệt Diễm bang trong huyện Vĩnh Tồn. Đó là nói thực lực
của mỗi bên, còn giữa hai phái cũng như nước với lửa.

Ai chẳng muốn độc chiếm làm vua một núi chứ?

Lỗ Sơn môn nằm ở ngoài cùng phía đông huyện thành. Từ trên lầu các của Lỗ
Sơn môn nhìn ra, có thể thấy được Vong Tình hồ mờ mờ ảo ảo. Mọi người
nhớ mang máng mười chín năm trước, khi đó Lỗ Sơn môn còn chưa tính là Lỗ Sơn môn, chỉ là một tòa độc lâu của hai phu thê sinh sống. Trên lan can của độc lâu đó, vào lúc hoàng hôn luôn có một mỹ phụ mang thai dáng vẻ
thê lương thường nhìn về Vong Tình hồ chốn xa xa, lệ rơi lặng lẽ.

Mỗi một nam nhân đi qua nhìn thấy tình cảnh này đều không nhịn được phải
dừng bước, nhìn kỹ thiếu phụ trẻ tuổi kia vài lần. Song tình cảnh này
kéo dài không đến một năm, cũng không thấy mỹ phụ mang thai kia nữa. Hai năm sau, Lỗ Sơn môn thành lập, môn chủ gọi là Đông Dương, nghe nói
chính là trượng phu của mỹ phụ đã biến mất kia.

Lỗ Sơn môn hiện
giờ trải qua nhiều năm phát triển đã không còn là một độc lâu trở trọi
năm đó nữa. Nhưng độc lâu vẫn nằm giữa, đôi khi nhìn thấy một trung niên anh tuấn thành thục đứng trên lan can âm thầm đau khổ.

Vật còn người mất, hoàn cảnh thay đổi, nhưng lại chẳng thể thay đổi con người.

Hơn nữa lại còn thêm rất nhiều người và vật.

Tại Lỗ Sơn môn, nổi danh nhất không phải là môn chủ Lý Đông Dương, mà là thiếu môn chủ Lý Thiếu Dương.

Nói đến Lý Thiếu Dương, trong huyện Vĩnh Tồn này không ai không biết.

Nam nữ già trẻ đánh giá về hắn đều có ý kiến của riêng mình.

Lão nhân nói hắn đáng yêu, nam nhân nói hắn rất nghĩa khí, nữ nhân nói hắn anh tuấn.

Mỗi gia đình có khuê nữ chưa xuất giá đều muốn đem nữ nhi của mình gả cho
công tử họ Lý. Mỗi một thiếu nữ hoài xuân trong mộng đều mơ thấy Lý
Thiếu Dương.

Chẳng thể trách được, Lý Thiếu Dương kế thừa dáng
người cao lớn của phụ thân, cũng thừa hưởng tư sắc của mẫu thân, điều
này cũng tạo thành hình tượng công tử phong lưu tài hoa và tuân mỹ của
hắn. Thêm vào đó tính thiện lương trong huyết thống của mẫu thân hắn, cơ hồ khiến hắn trở thành một nam nhân hoàn mỹ vô khuyết.

Lý Thiếu
Dương có một thói quen mà không ai hiểu nổi – mỗi ngày sau khi luyện
võ, hắn đều phải đi qua Vong Tình hồ một chút, trước kia thì chỉ một
người đi, nhưng từ ba tháng trước, đi bên hắn có thêm một thanh niên.
Thanh niên này tướng mạo bình thường, thân hình trung bình, thể hình so
với người bình thường cường tráng hơn một chút, nhìn cũng không có gì
bắt mắt. Nhưng nhìn hắn cùng có thần, mũi cao, hai hàng lông mày thô
hắc, mắt hắn nhìn kết xuất ra một vẻ kiên định, làm người ta vừa nhìn,
sẽ biết đây là một hán tử kiên cường. Một người như vậy, lại có cái tên – Thiết Huyết Cừu!

Thiết Huyết Cừu đi bên cạnh Lý Thiếu Dương,
căn bản không hợp với Lý Thiếu Dương. Mặc dù hắn đi theo Lý Thiếu Dương
đã rất lâu, nhưng nhiều lúc, trong mắt mọi người chỉ nhìn Lý Thiếu
Dương, mà quên mất sự tồn tại của hắn.

Nhưng hắn không nghi ngờ gì là có tồn tại, như một con chó trung thành, đi theo chủ nhân của hắn – Lý Thiếu Dương.

Trải qua nhiều năm, Vong Tình hồ lại có một chút thay đổi, cạnh hồ xây nên
rất nhiều lương đình và trồng thêm cây cảnh cùng những hoa cỏ vô danh.
Nghe nói, đây là Lý Đông Dương đầu tư, vì có những thứ này nên bình
thường có rất nhiều người nhàn rỗi đến bên hồ Vong Tình du ngoạn. Rất
nhiều người tuổi trẻ hoặc lão nhân, đương nhiên, cũng không loại trừ
những người khác.

Lý Thiếu Dương như xưa đi bên hồ, những người
bên hồ nhìn kỹ hắn. Nhưng đối với Thiết Huyết Cừu đi phía sau hắn, người khác lại như không thấy. Chuyện này rất bình thường, tựa như nam nhân
nhìn mỹ nữ , khi một mỹ nữ đi cùng với một nữ nhân khác không tính là
đẹp, mọi nam nhân đều khắc sâu ấn tượng về mỹ nữ, còn về phần nữ nhân
kia, bọn họ cũng không thể có một ấn tượng nào.

“Huyết Cừu, mỗi ngày cho ngươi đi theo ta, ngươi không thấy phiền chứ?”

Thiết Huyết Cừu vẫn nghiêm mặt đi, nghe Lý Thiếu Dương hỏi, trong hai mắt
hiện ra một chút mê mang, nói: “Công tử, Huyết Cừu không phiền.”

Lý Thiếu Dương không quay đầu lại, tiếp tục đi, “Huyết Cừu, lúc đầu sau
khi ra khỏi Lỗ Sơn môn, chỉ làm một việc, người như ngươi, không cảm
thấy uỷ khuất chứ?”

Thiết Huyết Cừu đáp: “Công tử, Huyết Cừu lớn
lên trên núi, tới Vĩnh Tồn thành này, chưa từng tiếp xúc qua mọi thứ,
lại đã có thể tìm được một nơi đặt chân tốt. Huyết Cừu từ nhỏ là cô nhi, là các thúc bá thẩm thẩm trong thôn nuôi lớn, cũng không có chí lớn,
chỉ muốn có một chén cơm ăn, kiếm một ít tiền trở về cấp dưỡng cho phụ
lão hương thân nuôi dưỡng ta là đủ rôi. Hôm nay có thể đi theo công tử,
là vinh hạnh của Huyết Cừu, công tử là một người rất tốt.”

Lý Thiếu Dương cười cười, nói: “Huyết Cừu, cùng ta sóng vai đi.”

Thiết Huyết Cừu bước nhanh hai bước, đuổi theo Lý Thiếu Dương, sóng vai cùng hắn mà đi.

Lý Thiếu Dương so với hắn cao hơn một cái đầu, hắn vươn tay khoác lên vai
Thiết Huyết Cừu, nói: “Huyết Cừu, cơ hồ người cả thành đều biết ta,
nhưng bằng hữu chân chính của ta chỉ có mình ngươi. Mặc dù thời gian gặp ngươi không lâu, nhưng ngươi lại trở thành tri kỷ duy nhất của ta.”

Thiết Huyết Cừu nhìn kỹ Lý Thiếu Dương một hồi, sau đó nhìn sang hướng khác nói: “Huyết Cừu không dám.”

Lý Thiếu Dương đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: “Huyết Cừu, ta từ năm
mười sáu tuổi bắt đầu yêu Vong Tình hồ, ngươi biết tại sao không?”

Thiết Huyết Cừu nói: “Huyết Cừu không biết, cũng không dám biết.”

Lý Thiếu Dương nói: “Mẫu thân ta ra đi từ rất sớm. Lúc nhỏ khi hỏi phụ
thân, người cũng không gạt ta, nói mẫu thân khi ta mới sinh không bao
lâu đã qua đời. Nhưng người cũng không nói cho ta biết tại sao. Sau đó
ta từ một ít dân cư trong thành biết được, mẫu thân khi sinh ra ta, rất
thích nhìn Vong Tình hồ. Ta nghĩ, có lẽ Vong Tình hồ có thứ mẫu thân yêu nhất, cho nên ta cũng tới Vong Tình hồ tìm kiếm xem mẫu thân lưu lại
đầu mối gì, để ta có thể hiểu tại sao ta không có ấn tượng về mụ mụ. Hai ba năm cứ như vậy trôi qua, ta đã đi khắp mỗi tấc đất của Vong Tình hồ, vẫn không tìm được dấu chân mụ mụ lưu lại.”

Thiết Huyết Cừu cảm giác trong mắt phảng phất có bụi, đó là cảm giác lệ hiện.

“Công tử, người có tình yêu của phụ thân, lại có cả mụ mụ, nhưng, Huyết Cừu thật không biết cha mẹ của mình, bọn họ là ai?

Lý Thiếu Dương ngưng thị nhìn Thiết Huyết Cừu, “Ngươi và ta kỳ thật đều là cô nhi. Nhưng ta so với ngươi tốt hơn nhiều.”

Một trận gió nổi lên bên hồ

Hiện đã đầu mùa xuân, chỉ có lạnh, như trước

Trong thời tiết này, không có nhiều người tới Vong Tình hồ lắm.

Một tiểu cô nương co ro bên hồ, che mặt khóc.

Tiểu cô nương ăn mặc coi như tươm tất, phỏng chừng là hài tử của một gia đình phú quý.

Lý Thiếu Dương nhướng mày nói: “Huyết Cừu?”

Thiết Huyết Cừu nói: “có thể là chạy mất rồi.”

“Nơi này không có ai, sao lại nói là chạy mất rồi?”

Thiết Huyết Cừu đi về hướng tiểu nữ hài, vừa đi vừa cởi áo khoát ra, tiểu nữ
hài đột nhiên quay mặt lại, lệ nhãn kinh hoảng nhìn chằm chằm vào hắn đi tới gần.

“Hài tử, đừng sợ.” Thiết Huyết Cừu choàng áo khoát lên
đôi vai nhỏ, phủ lên thân thể nho nhỏ đang run rẩy, tay vuốt lên khuôn
mặt hồng nhỏ nhắn lạnh lẻo, nhu hoà nói.

Lý Thiếu Dương đứng phía sau Thiết Huyết Cừu, hướng về tiểu nữ hài cười, “Người nhà của muội đâu?”

“Hương Ngưng tỷ tỷ dẫn ta đi chơi, thế nhưng lại bắt ta ở đây một mình chờ tỷ
quay lại, không cho phép ta đi đâu hết. Ca ca, ở đây lạnh quá mà cũng
không có ai hết, Trĩ Tâm sợ quá, tỷ tỷ cũng không quay lại ôm ta.”

Lý Thiếu Dương ôm lấy nữ hài tử, cười nói: Đừng sợ, ca ca dẫn Trĩ Tâm đi tìm tỷ tỷ nha?”

Trĩ Tâm bán tín bán nghi nói: “Nhưng tỷ tỷ bảo ta không được đi với người lạ.”

“À, thì ra là thế. Nếu vậy chúng ta ở đây với Trĩ Tâm chờ tỷ tỷ quay lại, muội thấy có được không?”

Trĩ Tâm gật gật đầu, cái đầu nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, được một lúc thì tựa đầu vào ngực Lý Thiếu Dương thiu thiu ngủ.

Lý Thiếu Dương cười khổ nhìn Thiết Huyết Cừu nói nhỏ: “Chúng ta ngồi ở đây một chút đi.”

Thiết Huyết Cừu nhìn tiểu nữ hài ngủ say trong lòng Lý Thiếu Dương, yên lặng ngồi xuống.

Lý Thiếu Dương cũng ôm tiểu nữ hài lên vai rồi ngồi xuống.

Hai người yên lặng nhìn về cái hồ trước mặt, không nói gì cả, chỉ có mặt hồ ba động, giống như một loại ngôn ngữ con người không biết, phát ra
nhưng câu nói con người không rõ, là một loại ngôn ngữ cực kỳ nhẹ nhàng.

Tiếng bước nhân nhẹ nhàng từ phía sau hai người vang lên.

“Các người có nhìn thấy một vị tiểu cô nương hay không?” Một giọng nói êm
dịu nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh vốn có bên bờ hồ giống như giọng của
một nữ tử trẻ tuổi.

Hai người xoay người lại đồng thời ngẩn người ra.

Nhìn thấy một thiếu nữ độ khoảng 17, 18 tuổi có khuôn mặt trắng noãn mượt
mà, nhan sắc vô cùng xinh đẹp lại có một khí chất cao quý trời sinh, vận một bộ y phục màu trắng, cặp mày liễu đang nhìn hai người – Không – Có
lẽ là nhìn Lý Thiếu Dương.

Đồng thời nàng cũng nhìn thấy Trĩ Tâm đang ở trong lồng ngực của Lý Thiếu Dương.

Lý Thiếu Dương cười nói: “Nàng có phải là tỷ tỷ của Trĩ Tâm không? Chúng ta đã ở chỗ này chờ nàng được một lúc rồi.”

Thiếu nữ đỏ mặt đáp: “Trĩ Tâm đang ngủ trong lồng ngực ngươi kìa.”

Lý Thiếu Dương đáp: “Hài tử này luôn muốn nghỉ ngơi. Ta vừa mới vỗ về một
chút mà muội ấy đã ngủ rồi. Sau khi nàng đi rồi, muội ấy cứ ở nơi này
khó. Tại sao lại bỏ hài tử ở đây một mình mà đi chứ?”

Khuôn mặt thiếu nữ ngày đỏ hơn, có chút mất tự nhiên nói: “Ta chỉ là bỏ đi một lúc, lại gặp chút trì hoãn.”

Lý Thiếu Dương vốn muốn hỏi nguyên nhân nàng trì hoãn , nhưng biết là
không nên hỏi nên vội hỏi lánh đi: “Muội ấy có phải là muội muội của
nàng không. Nàng và muội ấy có vẻ không giống nhau lắm?”

Thiếu nữ đáp: “Trĩ Tâm là nữ nhi của quản gia nhà tôi, nàng gọi ta là tỷ tỷ.”

Lý Thiếu Dương đứng lên vừa lúc Trĩ Tâm tỉnh dậy, nhìn thấy thiếu nữ vui mừng bảo: “Tỷ tỷ, đưa Trĩ Tâm về nhà.”

Thiếu nữ tiến lên hai bước, ôm lấy Trĩ Tâm từ trong lòng Lý Thiếu Dương nói:
“Ừ, chúng ta cũng nên trở về. Trĩ Tâm mau cám ơn vị đại ca này đi.”

Trĩ Tâm đáp: “Ca ca , tỷ tỷ bảo muội nói cám ơn ca ca. Ca cùng về nhà với bọn muội được không?”

Lý Thiếu Dương cười nói: “Không được, muội về nhà với tỷ tỷ đi”

Thiếu nữ đáp: “Xin cám ơn! Không biết công tử xưng hô như thế nào?”

„Lý Thiếu Dương.”

Thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc nói: “Nguyên lai là Lý công tử, tiểu nữ ngưỡng mộ
đại danh đã lâu.” Dứt lới nàng nhìn Lý Thiếu Dương từ trên xuống dưới để đánh giá rồi đột nhiên cúi gầm mặt xuống xoay người bỏ đi.

“Tiểu nữ đi trước.”

Lý Thiếu Dương đáp: “Tiểu thư, có thể lưu lại phương danh được không.”

Thiếu nữ dừng lại một bước, một hồi lâu mới chậm rãi xoay người lại, mở giọng nhẹ đáp: “Lưu Hương Ngưng”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN