Ái Đích Quyền Đầu - Chương 9: Thù tình hận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Ái Đích Quyền Đầu


Chương 9: Thù tình hận


Vong Tình hồ cũng không hiểu hết thảy những tranh cãi của nhân thế, nó chỉ là yên lặng như vậy. Mặc kệ sự vật trước mặt nó
thay đổi, sanh tử luân hồi, nó vẫn như cũ dựa theo mùa mà tồn tại. Chỉ
cần trong lòng còn có huyết dịch, vậy thân ảnh nó vẫn như cũ tồn tại
vĩnh viễn cùng ở Vĩnh Tồn huyện. Nó tin tưởng điểm này, bởi vì nó vô
tri.

Mọi người nhưng lại không tin nó. Nó tuy gọi là “Vong Tình”
nhưng cho tới bây giờ đều không phải vong tình. Hồ là một loại trôi nổi, mà “vong” thì đem chôn xuống đất, vĩnh viễn không đào lên.

Có lẽ chỉ có tồn tại mâu thuẫn mới có vẻ không thay đổi. Vong Tình hồ là một
giải thích của mâu thuẫn. Nó vốn muốn làm cho người ta vong tình, nhưng
kẻ khác lại nhớ kỹ lâu dài hết thảy tình lẫn hận. Hằng thế hệ tại Vĩnh
Tồn huyện đều chứng kiến rõ, đều rõ ràng là điều này chỉ có đối với
người chết, với người còn sống là không thể quên tình, có thể người vong tình cũng trầm mặc lâu dài.

Khi Thiết Huyết Cừu chạy vội đến bên Vong Tình hồ. Hắn biết, hắn tuy không làm gì một người nữ tử, có lẽ
cũng giống nam nhân trong truyền thuyết kia táng thân ở hồ; nhưng hắn có thể quên tình không? Vậy chỉ có “chết” mới có thể giải thích – mà chết, thân mình lại không thể giải thích.

Du khách thả lỏng tâm tình
bên Vong Tình hồ, đột nhiên nhìn thấy một huyết nhân đánh nát sự thanh
đạm của Vong Tình hồ. Đúng vậy, mùa thu tại hồ, toàn là một mảng xanh
biếc, trong đó có đôi chút những mảng trắng nhỏ tô điểm, đối với người
nhàn rỗi đó là điểm đáng hưởng thụ. Nhưng, trong ánh sáng lãnh đạm của
mùa thu, đã làm lộ rõ giọt máu tàn khốc, trong tâm người lại bắt đầu sợ
hãi.

Gió bên bờ hồ dần mạnh lên, sóng nước khẽ nổi.

Vong Tình hồ, đang mất đi bình tĩnh!

Thiết Huyết Cừu khi lần đầu nhìn thấy Lưu Hương Ngưng dừng lại dưới tàng cây
liễu kia, ở trong đoạn lộ trình này. Hắn đã tự điểm huyệt để cầm máu,
song hắn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt lạnh giống như tuyết đông. Hắn
nhìn vào ảnh dưới hồ nước nhìn thấy bộ dáng của mình, đột nhiên cười, nụ cười trong nước kia có chút tàn khốc. Hắn rất ít cười, cũng không nhìn
nụ cười của mình. Lý Thiếu Dương từng nói lúc hắn cười rất đẹp mắt. Lý
Thiếu Dương nếu chứng kiến nụ cười của hắn bây giờ có lẽ phải thay đổi
lời nhận xét cũ. Đáng tiếc cái gì cũng sẽ không đổi – Lý Thiếu Dương đã
chết.

Chết là tồn tại vĩnh hằng.

Thiết Huyết Cừu quay đầu
lại như hắn từng quay đầu lại nhìn thấy chính là Lưu Hương Ngưng. Lúc
này lại nhìn thấy một người nhưng là một lão đầu đáng thương vừa mất đi
con mình. Có lẽ Lý Đông Dương cũng không tính toán. Trong mắt Thiết
Huyết Cừu, hắn cũng già, mà người già thường có sự đồng tình.

Lý Đông Dương nói: “ta nghĩ ngươi sẽ nhảy xuống nước, ngươi đã không còn sinh lộ.”

“Không! Nước vô tình, ta tình nguyện chết dưới kiếm phong bi phẫn báo thù của ngươi!”

“Ta lúc này rất bình tĩnh,” Lý Đông Dương tay phải nâng trường kiếm lên,
tay trái vuốt ve vỏ kiếm, tiếp tục nói: “Quyền đầu của ngươi cần lực
lượng, kiếm của ta cần tinh thần. Chỉ có tâm linh tỉnh táo, khả năng sử
dụng kiếm của ta càng sắc bén. Kiếm của ta nhờ tinh thần của ta mà tồn
tại, ngươi hiểu chứ?”

Thiết Huyết Cừu gật đầu, “Nghĩa phụ đã có nói qua.”

Lý Đông Dương nói: “Ngươi rất giống nghĩa phụ của ngươi, ta đột nhiên lại
rất thích ngươi, chỉ là ngươi phải chết dưới kiếm của ta.”

Thiết Huyết Cừu nói: “Ta hi vọng như vậy, một đao của Sầm Chí không thể xuyên thủng tim ta, hi vọng ngươi có thể làm được.”

Lý Đống Dương ngưng mắt nhìn Thiết Huyết Cừu, thanh niên chất phác này ở
trước mặt ông lại tỏ ra không sợ, trong chốc lát làm cho ông mềm lòng.
Cho dù ông không động thủ, tính mạng của Thiết Huyết Cừu cũng không thể
kiên trì được bao lâu. Nhưng Thiết Huyết Cừu vẫn như cũ kiên định mạnh
mẽ đứng trước mặt ông. Sự nhẫn nại này có thể nói đã chứng minh thực lực của thanh niên này.

“Vì sao phải là kiếm của ta?”

Thiết
Huyết Cừu nhìn chằm chằm vào Lý Đông Dương một hồi lâu, từ từ chuyển
thân, lưng quay về phía Lý Đông Dương, mắt nhìn Vong Tình hồ, nói: „Ta
không vong tình, không cần phải để nước của Vong Tình hồ tẩy đi ký ức
của ta. Thà rằng tim của ta vỡ ra theo kiếm của ngươi, phải vỡ tại chỗ
này. Ta muốn cuối cùng máu đỏ của ta thấm vào trong đất, vì chính tại
nơi này, trái tim ta đã có tình. Ta không thể để tình của ta rơi vào
trong lòng của nàng, chí ít cũng để cho tình này rơi vào trong đất, nơi
mà hai chân nàng bước qua.” Khuôn mặt hắn bất giác hiện lên nét cười, từ trong túi móc ra một viên chiếc nhẫn lớn, đeo vào ngón giữa của hắn,
cúi đầu nhìn đám cỏ khô héo dưới chân, “Khi mùa xuân tiếp theo đến,
ngươi có tin rằng hoa cỏ đáng yêu sẽ sinh trưởng xanh tốt ở đây không?”

Một phiến lá khô tung bay rơi trên vai hắn, Lý Đông Dương phía sau lưng hắn nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng tim hắn đâm tới, “xuân tới, ta sẽ tự
mình làm một cái hoa viên ở chỗ này, trên đó trồng một ít bách hợp, một
loại hoa rất mộc mạc rất tinh khiết, ngươi thích chứ?”

“Ta thích! Nghĩa phụ ta từng nói, nam nhân không nên chờ chết.” Thiết Huyết Cừu
đột nhiên xoay người, dùng hết tất cả dư lực, tả quyền đập lên trên mũi
kiếm của Lý Đông Dương, “đinh!” thanh âm kim loại cọ xát chói tai xẻ
ngang bầu trời Vong Tình hồ. Kiếm của Lý Đông Dương nhanh chóng uốn
cong, thân ảnh lùi lại mấy bước, kiếm trong tay phải cũng không ngừng
rung lên.

Thân thể Thiết Huyết Cừu lại quay lại hướng Vong Tình
hồ phi ra, một thân ảnh màu đen nhạt chớp lên lao đến bên cạnh, tiếp đón Huyết Thiết Cừu.

Lý Đông Phương hướng về hai người phía trước, nói: “Ngươi đã đến rồi!”

Người vừa đến cầm một hoàn dược đút vào trong miệng Thiết Huyết Cừu. Thiết
Huyết Cừu tỉnh lại nhìn nam nhân cao lớn đang đỡ lấy mình, nói: “Nghĩa
phụ!”

Thụ Trường Phong nói: “Ngươi có thể tự đứng được không?”

Thiết Huyết Cừu gật đầu. Thụ Trường Phong buông hắn ra, quay lại Lý Đông Dương nói: “Ngươi không chiếu cố tốt Trữ Đình!”

Lý Đông Phương trong mắt lộ vẻ thống khổ, nói: “Ta muốn chiếu cố tốt với nàng.”

“Nhưng ngươi không có.”

“Đúng vậy, nàng đã chết rồi.”

“Tại sao mà chết?” Thụ Trường Phong nói những lời này thì chỉ nhìn Thiết Huyết Cừu, ông chỉ tin tưởng con mình.

Thiết Huyết Cừu nói: “Vì bệnh mà bỏ mình, nhưng con không tin.”

Thụ Trường Phong thở dài nói: “Thân thể Trữ Đình cũng không phải là khỏe, có lẽ là thật.”

Lý Đông Dương nói: “Trữ Đình sau khi sinh hạ Thiếu Dương hai tháng. Một
đêm đi tới Vong Tình hồ, ta vốn muốn đi theo nàng, nàng cự tuyệt. Lúc ta lại đi đến tìm nàng, nàng đã mang tính mạng của nàng hiến cho hồ. Cho
nên nhiều năm qua như vậy, ta chỉ dùng trí lực để kiến thiết hồ này trở
nên đẹp hơn, thừa dịp làm nhà cho Trữ Đình. Ta tuyên bố với bên ngoài,
Trữ Đình bị bệnh mà chết. Trên đời này, ngoài ta ra, người biết việc này đều cũng như Trữ Đình sang ngôi nhà mới ở thế giới bên kia rồi.”

“Tại sao bây giờ ngươi lại nói ra?”

“Bởi vì đột nhiên mất lưu luyến đối với thế giới này. Ngươi?”

Thụ Trường Phong cắn răng nói: “Ta có!”

“Ta cũng có!” Một đám người hướng ba người tiến đến gần, ba người đều lập
tức nhận ra bộ khoái lão luyện có tư cách nhất của huyện – Ngụy Đạt.

Thụ Trường Phong nhìn Nguỵ Đạt dẫn hơn trăm quan binh đến đây, cười thảm nói: “Đã hai mươi năm, cảm tạ ngươi vẫn còn nhớ rõ ta.”

Quan binh vây tròn quanh ba người, Ngụy Đạt đi tới nói: “Ta cũng không muốn
nhớ tới ngươi, nhưng ngươi là người trong võ lâm, lại giết hai mươi ba
thanh niên không biết võ công. Ta lại không phải là Vong Tình hồ, ta
quên ngươi làm sao được?”

Thụ Trường Phong nói: “Ngươi già đi rất nhiều.”

Ngụy Đạt nói: “Ngươi cũng thế.”

Thụ Trường Phong cười, “Thê tử ngươi sinh cho ngươi bao nhiêu nữ nhi?”

Nguỵ Đạt nói: “Sau khi nàng sinh được ba nam hai nữ thì như thế nào cũng
không chịu sinh nữa. A a, ngươi tựa hồ cũng là người thức thời? Mặc dù
ta nhất định phải bắt ngươi, nhưng ta kính trọng ngươi!”

Thụ
Trường Phong nói: “Ta căm ghét chính là quan, nhưng ta lại kính trọng
ngươi. Chỉ vì ngươi muốn bắt ta, nên ta phải trốn chạy.”

Nguỵ Đạt hỏi: “Vậy tại sao giờ ngươi còn không chạy?”

“Ta còn muốn quyền lợi được hưởng thụ ánh mặt trời, cho dù chỉ là một giây
!” Thụ Trường Phong ngửa mặt lên nhìn trời, một hồi lâu mới ngẩng xuống, nhìn thẳng vào Nguỵ Đạt nói: “Ta nhớ rõ thê tử ngươi cũng rất đẹp,
nghĩa tử của ta là đứa ngốc. Ta rất lo lắng hắn sau này lại giống ta cả
đời là lưu manh, nếu khuê nữ của ngươi còn chưa xuất giá, ta có thể rước đứa lớn hay là không?”

Nguỵ Đạt cười cười: “Ngươi có lòng tham không đáy mà, hai khuê nữ nhà ta sẽ không xuất giá.”

“Như vậy hai người đồng loạt gả cho con ta đi. Nó đích thực là nam nhân cường tráng.”

Nguỵ Đạt nói: “Ta nhìn ra được.”

Hai người cùng nhìn nhau cười, Thụ Trường Phong nghiêm sắc mặt nói: “Trước khi ngươi bắt ta, ta có một thỉnh cầu.”

“Ta đáp ứng ngươi.”

Ngụy Trường Phong còn chưa nói ra thỉnh cầu, Ngụy Đạt đã đáp lại. Ngụy Đạt
cũng rõ ràng thỉnh cầu của Thụ Trường Phong chỉ có thể là: cùng Lý Đông
Dương đánh một trận.

Mặc kệ sinh tử, Ngụy Đạt đều tin tưởng Thụ
Trường Phong sẽ không chạy trốn. Đào vong quả khiến người ta chán nản,
mệt mỏi, Thụ Trường Phong vốn không phải là loại người thích lẫn trảnh,
ông ta có thể phiền lụy sao chớ?

Thụ Trường Phong quay mặt đối
diện cùng Lý Đông Dương nói: “Chúng ta đến kiều lý các đi. Nơi đó có tâm nguyện chúng ta chưa hoàn thanh.”

Bọn quan binh lui ra nhường một con đường, Thụ Trường Phong cùng Lý Đông Dương sóng vai đi tới.

Ngụy Đạt nhìn bóng lưng hai người nói: “Bọn họ bây giờ giống hai huynh đệ.
Người trẻ tuổi, ngươi biết chuyện xưa của nghĩa phụ ngưoi chứ? Thụ gia
và Trữ gia nguyên là thế giao. Khi Thụ Trương Phong chín tuổi, vừa vặn
thê tử của Trữ gia cũng hoài thai, hai nhà liền thương lượng, nếu là nam nhi thì để họ kết làm huynh đệ, nếu là nữ nhi thì để họ kết làm phu
thê. Sau này sinh ra chính là Trữ Đình. Khi nàng mười tuổi, một trận lửa lớn đã cướp đi tất cả thân nhân của nàng. Về sau Thụ Trường Phong lại
chiếu cố nàng, thương yêu nàng. Năm ấy Trữ Đình mười tám tuổi, trên
đường bị một đám bỉ tử trêu ghẹo, Thụ Trường Phong tuổi trẻ khí thịnh
nổi giận liền kết thúc tính mạng của bọn chúng, cho nên ta mới bắt hắn.
Bất quá bắt hắn rất khó, xem ra hôm nay cũng là bắt không được, ha ha.”
Trong tiếng cười của ông còn có một âm điệu bi thương.

Lúc này
hai người đã đến gần, đại khái đều nghe không rõ, mơ hồ Ngụy Đạt nói gì, Lý Đông Dương đột nhiên nói: “Có lẽ ta sai lầm rồi, ta khiến cả ba
người đều sống trong thống khổ.”

Thụ Trường Phong ngưng thị nhìn chằm chằm, nhất thời mơ hồ không hiểu Lý Đông Dương tại sao nói như vậy?

Lý Đông Dương nói: “Khi Trữ Đình mười sáu tuổi, ta chính là rất thích
nàng. Nhưng nàng lại là nữ nhân của đại ca, nên ta không dám có vọng
tưởng đối với nàng, chỉ là yên lặng ngắm nhìn. Song khi đại ca ly khai,
khiến cho Trữ Đình đối với ta sản sinh ra ý ỷ lại, ta xem sự ỷ lại này
thành tình yêu của Trữ Đình đối với ta. Ta nghĩ tình cảm của Trữ Đình
đối với ngươi chỉ là tình cảm của muội tử dành cho đại ca, còn Trữ Đình
đối với ta mới là tình yêu chân thật. Chỉ là danh phận của nàng lại là
vị hôn thê của đại ca, cho nên trong một thời gian dài ta không dám biểu lộ với Trữ Đình. Đại ca, ngươi đừng trách Trữ Đình. Tại ngươi rời đi,
hằng ngày nàng ỷ lại ta nhưng cho tới bây giờ không có làm sai điều gì.
Nàng sở dĩ mang thai, chỉ bởi vì ta cùng nàng uống rượu một thời gian
dài. Cũng chỉ vi một đêm say rượu, mà ta cả đời này, cũng chỉ biết qua
một nữ nhân. Duy nhất một lần, chính là Trữ Đình nhưng lại tạo thành bi
kịch của ba ngươi chúng ta!”

“Tại sao?”

Hai người đứng trên kiều các, Lý Đông Dương nói: “Trữ Đình yêu chính là ngươi, khi đó nàng đã khóc suốt hai tháng.”

Lý Đông Dương nói: “Trữ Đình vẫn một lòng yêu ngươi. Sau lần đó, nàng đã khóc suốt hai tháng trời.”

Thụ Trường Phong thống khổ nói: “Nhưng cho tới bây giờ nàng không có nói nàng yêu ta.”

Lý Đông Dương nói: “Nàng lừa ngươi, bởi vì nàng yêu ngươi mới lừa ngươi.”

Thụ Trường Phong nói: “Lúc ấy ngươi vì sao không nói? Vì sao còn nói sẽ lấy nàng, a?”

“Nàng nói nàng đã không còn là Trữ Đình trong sạch. Nàng xin lỗi ngươi, ngươi vì nàng nỗ lực nhiều lắm rồi, lúc này nàng cũng không ngại, đều có thể
thản nhiên tiếp nhận. Nàng cũng nguyện ý vì ngươi nỗ lực hết thảy. Nhưng nàng đã mất đi thứ quý giá nhất của nàng. Nàng đối với tình yêu của
ngươi, vĩnh viễn là một sự thương tâm. Nàng muốn cùng ta kết hôn, hơn
nữa, nói với ngươi những lời đó, đều là bởi vì nàng yêu ngươi, muốn
ngươi hoàn toàn quên nàng hoặc hận nàng. Như vậy ngươi mới có thể tìm
một nữ nhân tốt hơn nàng, để thay thế vị trí của nàng.”

Thụ Trường Phong bóp mạnh hai vai Lý Đông Dương, kêu lên: “Đã như vậy, vì sao ngươi còn muốn thành hôn với nàng.”

Lý Đông Dương yên lặng nói: “Nàng yêu cầu ta làm việc này, hơn nữa đây đúng là yêu cầu mà ta chờ mong từ lâu.”

Thụ Trường Phong chán nản buông lỏng hai tay, nói: “Ta sẽ không quên nàng,
cũng sẽ không hận nàng. Cho dù nàng thật sự làm sai chuyện gì, chỉ cần
nàng yêu ta, nguyện ý trở lại bên ta, ta vẫn sẽ như cũ giống như trước
đều yêu nàng, thương nàng, dùng tất cả cuộc đời cuộc đời này bảo vệ
nàng. Nàng nên hiểu điều này.”

Lý Đông Dương nói: “Nàng hiểu
được điều đó nên mới gieo mình xuống hồ. Đôi khi trong tình yêu người ta cần dùng cái chết để chứng minh. Trữ Đình làm vậy là để chứng minh tình yêu đối với ngươi.”

“Ta không cần cách chứng minh này.” Thụ
Trường Phong điên cuồng hét lên. Khi bình tĩnh lại, ông cùng Lý Đông
Dương đã đến kiều các giữa hồ, nói tiếp: “Ta phải giết ngươi vì ngươi là người đáng chết.

“Ta sẽ giết ngươi bởi ngươi ép ta phải làm như vậy.”

Lý Đông Dương rút kiếm, mũi kiếm hướng lên trời, chỉ tay vào Thụ Trường
Phong: “Ta sẽ cho ngươi hoàn thành tâm nguyện vì ngươi mà xuất kiếm, chỉ có kiếm mới có thể đoạn tuyệt những duyên phận giữa ba người. Chúng ta
không nên có bất cứ mối quan hệ nào với nhau. Sau khi Trữ Đình mất đi ta mới minh bạch được điều này.”

“Xuất kiếm!” Thụ Trường Phong tay trái hộ trước ngực, chân dụng cước bộ, lao đến Lý Đông Dương với tốc độ kinh người, cong người xuất ra một quyền về thân dưới của Lý Đông
Dương.

Lý Đông Dương chân lùi một bước, tạo không gian để dùng
trường kiếm, khua kiếm một vòng trước ngực, bắt Thụ Trường Phong phải
thu quyền về. Nhưng tốc độ quyền tăng, quyền đầu như cấp vũ va chạm cùng lưng kiếm, nội kình mạnh mẽ không ngừng chấn lui Lý Đông Dương.

Nếu luận nội công, Thụ Trường Phong hơn hẳn Lý Đông Dương. Luận về võ kĩ,
kiếm của Lý Đông Dương so với quyền của Thụ Trường Phong lại cao hơn.

Lý Đông Dương đảo thân, chuyển thủ thành công, mũi kiếm hướng về bên phải
người Thụ Trường Phong, bởi ông biết tay phải của Thụ Trường Phong không có bao nhiêu lực lượng, muốn buộc Thụ Trường Phong phải phòng thủ.

“Ngươi cùng Thiết Huyết Cừu đều luyện Tả Trùy quyền. Tay trái ngươi to hơn
nhiều so với tay phải. Nhưng Thiết Huyết Cừu lại có hai quyền đầu đều to như nhau, bởi vậy mới dấu được ta. Ngươi thì làm sao có thể?”

“Ngươi sắp trở thành người chết, vị tất biết để làm gì.” Thụ Trường Phong dùng tay phải ngạnh tiếp mũi kiếm của Lý Đông Dương. Nào ngờ mũi kiếm chẳng
thể đâm vào da thịt ông, ông ngay đến nhíu mày cũng không có. Quyền trái cũng nhanh như gió, xuất ra một kích trí mạnh vào tay phải của Lý Đông
Dương.Ông biết rằng, tay phải của Lý Đông Dương với quyền trái của mình
cũng quan trọng như nhau.

Lý Đông Dương ai ngờ không thu kiếm, “phanh” một tiếng, tiếp tục chém vào vào quyền đầu của Thụ Trường Phong.

Lầu trên cầu vỡ vụn, gỗ văng ra tứ phía!

Nước hồ dậy sóng, động cả trời cao!

Chiếc cầu đứt gãy, hai người cùng rơi xuống nước.

Ngay sau đó, những người quan chiến ở cạnh hồ thấy nước hồ bỗng sôi sục,
thỉnh thoảng lại có cột nước lớn bắn lên, kèm theo là những con sóng
lớn. Từ đáy hồ bỗng có hai người nhảy ra khỏi mặt nước, bay lên đứng đối mặt với nhau.

Hai người toàn thân ướt sũng, đầu bốc khói trắng.

“Hai chúng ta cuối cùng vẫn là bất phân thắng bại.”

“Không, ngươi rõ ràng đã bại rồi. Tay phải của ngươi đã không thể sử kiếm được
nữa”. Lúc này người quan chiến mới thấy Lý Đông Dương đang cầm kiếm bằng tay trái.

Lý Đông Dương nhìn cánh tay trái máu huyết đang rỉ
máu, có chỗ còn bị kiếm xuyên thấu của Thụ Trường Phong mà đáp “Tay trái của ngươi cũng đâu còn bao nhiêu lực lượng nữa.”

Nguỵ Trường
Phong cười lạnh: “Ta vĩnh viễn nắm trong tay lực lượng của thiên địa, vì tình yêu mà nắm trong tay, vì tình yêu mà tồn tại. Lý Đông Dương ngươi
thiếu nợ ta và Trữ Đình, giờ ngươi phải trả.” Đột nhiên tay trái của ông bắn ra hai đạo huyết tiễn, hữu thủ nháy mắt đánh vào đầu phải Lý Đông
Dương. Cả thân người Lý Đông Dương văng ra xa nhưng trường kiếm trong
tay hắn đã cắm vào ngực Thụ Trường Phong. Nguyên lai trong lúc Thụ
Trường Phong xuất thủ ông cũng kịp dùng kiếm đâm vào người Thụ Trường
Phong.

Thụ Trường Phong tay phải nắm chặt thanh trường kiếm cắm
trên ngực, Thiết Huyết Cừu vội vàng chạy lại đỡ lấy ông, hai người thong thả đi tới chỗ Lý Đông Dương, Thụ Trường Phong nói: “Hài tử, lại đưa Lý thúc thúc tới đây.”

Thiết Huyết Cừu không nói gì, hắn đưa Lý
Đông Dương tới trước mặt Thụ Trường Phong. Lý Đông Dương bảo Thiết Huyết Cừu buông ra, ông cố gắng đứng dậy, giọng vô lực nói: “Ta rốt cục cũng
đã có thể rời khỏi cõi đời đau khổ này rồi, nhưng rốt cuộc nhi tử ta có
phải vì ta mà chết không”. Ông trên mặt lộ nụ cười bi thảm.

Thụ
Trường Phong nói: “Ta vốn tưởng rằng có thể đánh vỡ đầu ngươi, nhưng
quyền của ta đã yếu đi nhiều rồi”, Ông lạnh nhạt cười “Kiếm tay trái của ngươi rất tốt, cám ơn ngươi đã tiễn ta đoàn tụ với Trữ Đình. Nàng ở nơi đó không biết có bị ai khi phụ không, ta nên tới đó để bảo vệ nàng.
Ngươi biết rõ là Trữ Đình nàng không thể tự bảo vệ được mình.”

Lý Đông Dương, nói: “Ở nơi đó ngươi sẽ không phải giết bất kỳ người nào vì nàng.”

“Ta sẽ phải giết quỷ.” Thụ Trường Phong cười rộ lên.

“Huyết Cừu, giúp ta tìm lại nhi tức (con dâu) ta, ngươi hãy chiếu cố tới nó
cho tốt”. Lý Đông Dương cũng cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể
từ từ ngã xuống: “Trường Phong, cho phép ta lần cuối cùng được gọi ngươi một tiếng đại ca.”

Thụ Trường Phong khó khăn gật đầu, thân thể Lý Đông Dương đã ngã xuống mặt đất.

Thụ Trường Phong nói: “Hài tử, Trữ Đình đã đi, Đông Dương cũng đi, ta cũng
phải đi! Ngươi phụ ta chôn Đông Dương bên cạnh Trữ Đình. Mặc dù Trữ Đình không yêu không thương Đông Dương, nhưng nàng cũng sẽ không cự tuyệt
chúng ta gởi hắn theo bảo vệ nàng ở thế giới khác. Ta một đời làm người, cũng hiểu được nàng rất đau khổ. Từ khi biết Trữ Đình trong lòng thật
sự yêu ta, ta đột nhiên hiểu được ta đã quá hạnh phúc, ta thỏa mãn. Hài
tử, người đã chết thật sự có còn tình hận không? Trong khi còn sống,
chúng ta đều vô cùng yêu thương một người phụ nữ, khi chết đi cũng cho
chúng ta được nằm cùng một nơi, đừng để cho Lý thúc thúc của ngươi trở
thành một linh hồn cô quạnh?”

Thiết Huyết Cừu rưng rưng gật đầu, “Nghĩa phụ, ta sẽ kiến tạo cho ba người các ngươi một gia đình đẹp nhất.”

Thụ Trường Phong cười, tay phải hướng về phía sau vung lên, một tiếng vang
nhỏ, thanh kiếm trong ngực hắn đã chìm vào Vong Tình hồ.

Một đời tình hận, cuối cùng cũng chôn vùi nơi đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN