Ai Đó (Mỗ Mỗ) - Chương 23: Phạt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Ai Đó (Mỗ Mỗ)


Chương 23: Phạt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm nay, Thịnh Vọng trở thành trung tâm bàn tán của toàn khối.

Bùng choáy nhất đó là anh em lớp A, rõ ràng lũ học giỏi đạt điểm rất cao, mà làm cứ như tám đời chưa từng thấy hạng trăm mấy, tăng xông chả khác hít bóng cười, vây quanh bàn Thịnh Vọng chém gió.

Cao Thiên Dương phụ trách chém, lớp phó học tập Tống Tư Duệ tung hứng.

Đương sự Thịnh Vọng lại rũ mắt, hai tay đút trong gầm bàn chơi di động. Cậu không bịt được miệng 2 kẻ dở hơi này, thôi đành kệ tụi nó điên vậy.

“Phóng mắt khắp toàn khối, có ai mà nhảy hơn 100 hạng chỉ sau 1 tuần hay không?” Đây là Cao Thiên Dương.

“Không ai hết!” Đây là Tống Tư Duệ.

“Anh Thịnh anh nói đi, có phải anh muốn cướp vị trí lớp phó học tập của lão Tống lớp mình hay không?” Vẫn là Cao Thiên Dương.

“???” Vẻ mặt Tống Tư Duệ hoang mang, nhưng vẫn lên tiếng trả lời: “Tôi có thể nhịn đau từ bỏ những gì yêu quý.”

“Đáng kính!” Cao Thiên Dương dựng thẳng ngón cái khen hắn.

“Hào phóng!” Tống Tư Duệ cũng dựng thẳng ngón cái tự khen mình.

Trong gầm bàn, Giang Thiêm vừa gửi tin nhắn nói tan học buổi tối không cần chờ hắn, Thịnh Vọng đang chán bèn quẳng cho hắn 7, 8 cái meme.

[Đóng hộp: Thử hỏi trên đời có cách nào làm 2 cha này ngậm miệng hay không?]

[Giang Thiêm: Không.]

[Đóng hộp: Cậu là bạn nối khố của Cao Thiên Dương mà, sao cậu không dạy bảo nó đi.]

[Giang Thiêm: …….]

[Giang Thiêm: Đâu phải mẹ.]

“Hỏi khí không phải chứ, anh Thịnh, anh cười gì đấy?” Cao Thiên Dương không nhịn nổi nữa bèn duỗi đầu ra nhìn, nhưng góc nhìn bị mặt bàn che mất nên chẳng thấy gì sất.

“Không có gì.” Thịnh Vọng thuận miệng đáp.

Cao Thiên Dương híp mắt cười đểu, Tống Tư Duệ cũng lắc ngón trỏ chỉ chỉ: “Có vấn đề à nha, anh Thịnh —–”

“Có vấn đề gì?” Thịnh Vọng vốn chẳng để tâm họ đang nói gì. Cậu tắt điện thoại, xong xuôi mới rút tay khỏi ngăn bàn.

Nhìn mặt cậu quá mịt mờ, Cao Thiên Dương thôi cười đểu, nói: “Bỏ đi, quay về chuyện điểm chác đê. Nói thật nhé, lần này cậu nhảy quá nhanh quá nguy hiểm luôn, tôi hành tẩu giang hồ suốt bao năm mà chưa từng thấy cú bật nào ghê vậy. Cậu lên hạng 100 nhanh hơn bé Ớt lớp mình lên 100 cân (~ 50kg).”

“Cậu chán sống à?” Thịnh Vọng khó tin nhìn hắn.

Đột nhiên nghe thấy Ớt rú lên: “Cao Thiên Dương cậu nói lại lần nữa xem?!”

Ớt có thể chen vào top 5 trùm sò cả khối vì cô nàng chẳng hề ngoan ngoãn, rất hay bị phạt với mọi người, được lòng dân và được nhiều người quý mến, hễ có ai nói đùa là phải lôi em vào. Trong số đó Cao Thiên Dương là lắm mồm nhất, nên rất hay bị ăn đập.

Vừa dứt lời, quyển sách của Ớt băng qua một đống người bay thẳng tới đây.

Cao Thiên Dương gào lên Ui đệch, cúi đầu trốn tránh. Thịnh Vọng noi theo, cũng nghiêng đầu tránh, nghiêng xong cậu mới giật mình ngộ ra: toi rồi, sách bay vào mặt Giang Thiêm.

Vừa mới ngộ ra, bỗng nghe thấy tiếng “Bộp” vang lên sau lưng, Giang Thiêm chặn được quyển sách lao tới.

Hắn nhấc quyển sách lên, không nói gì nhìn chòng chọc Cao Thiên Dương, tên này lập tức chắp tay trước ngực bái lạy hắn, cung kính cầm sách trả về cho Ớt. Kẻ cầm đầu hội chém gió chạy mất, những người khác tan đàn xẻ nghé.

Họ tản ra như quân lính thua trận, Thịnh Vọng tựa lưng vào ghế nở nụ cười tươi rói.

“Yên tĩnh không?” Giọng nói lạnh lùng thờ ơ của Giang Thiêm bỗng vang lên sau tai.

Giọng người này rất trầm, lúc nói chuyện nhỏ nhẹ luôn làm tai người ta ngưa ngứa, Thịnh Vọng “Ừm”, không nhịn được xoa xoa vành tai.

Giang Thiêm nói tiếp: “Vậy nhích ghế lên, đừng rung bàn tôi nữa.”

Thịnh Vọng: “………..”

Oke fine, ngứa với chả ngáy.

Tuy không được chém gió thỏa thích, nhưng phần lớn học trò lớp A đã ngầm thừa nhận một chuyện —– danh sách ba tốt cấp thành phố có ít nhất 2 suất đã chắc chắn, một là Giang Thiêm vững vàng ngồi trên vị trí ngôi đầu toàn khối, một là Thịnh Vọng cưỡi tên lửa.

Theo lời lớp trưởng Lí Dự nói thì đó là “Chúc mừng nha, hai cậu được ăn mừng trước rồi.”

Kết quả ngày thứ hai sau khi công bố điểm thi, hai bạn trẻ được chúc mừng tới tận phòng giáo dục đạo đức.

Phụ trách gửi lời nhắn nhủ là Từ miệng nhỏ, cậu ta bị bố mình bắt làm cu li, ôm một chồng sách bài tập vào lớp. Vừa vào cửa, câu đầu tiên là “Giang Thiêm ơi Thịnh Vọng ơi, đến tòa nhà hành chính kìa, chủ nhiệm Từ tìm.”

Cậu là một trong những người nề nếp nhất lớp A, ở trường chẳng bao giờ gọi bố mình là bố, đương nhiên cũng không dám gọi Miệng Rộng, luôn nghiêm túc gọi chủ nhiệm Từ.

“Tìm 2 đứa mình á?” Thịnh Vọng quay đầu ngơ ngác nhìn Giang Thiêm, hỏi Miệng Bé: “Có chuyện gì thế?”

“Không biết.” Miệng Bé thật thà bảo. “Nhưng thầy ấy vừa cười vừa nói nên chắc là chuyện tốt nhở? Có khi là ba tốt cấp thành phố.”

Thịnh Vọng và Giang Thiêm nửa tin nửa ngờ đi tới phòng giáo dục đạo đức, vừa vào cửa đã thấy Từ miệng rộng ngoài cười nhưng trong không cười và Địch Đào cúi đầu đứng đấy.

Thằng khỉ này mà là 3 tốt cấp thành phố á???

Thịnh Vọng tức thì muốn múc chết Từ miệng bé báo sai tình hình cuộc chiến.

Miệng Rộng cười tủm tỉm quan sát Thịnh Vọng, rồi nhìn sang Giang Thiêm, vài giây sau đột nhiên đanh mặt, rít lên mà nước miếng bay vèo vèo: “Giỏi giang gớm nhỉ?! Đánh nhau ngay hôm thi tuần! Còn chọn đài phun nước đông người nhất! Các cậu nói xem các cậu muốn làm gì?! Hả? Đấu giao hữu à?!”

Ông vừa dừng lại thở lấy hơi, cửa văn phòng đột nhiên vang lên giọng nói muôn phần dũng mãnh: “Thưa thầy!”

Từ miệng rộng giật bắn người, tức giận nhìn ra ngoài cửa. Thịnh Vọng cũng đưa mắt nhìn theo, thì thấy Cao Thiên Dương đi cùng với Từ miệng nhỏ, người vừa hô hào là Cao Thiên Dương.

“Cậu quay lại làm gì?!” Từ miệng rộng đang bực sẵn nên quát cả con mình.

“Thưa thầy.” Từ miệng bé lễ phép mở lời: “Sách bài tập của lớp B chưa mang đi, em nhờ Cao Thiên Dương tới giúp ạ.”

Từ miệng rộng nói: “Tưởng tôi không biết cái nết của Cao Thiên Dương à? Chả cần cậu nhờ, dám chắc Cao Thiên Dương tự yêu cầu đi theo, muốn tới hóng hớt chứ gì.”

Từ miệng bé ngượng ngùng mím mím môi: “Không phải thế đâu ạ.”

“Thỏa mãn lòng hiếu kì chưa?” Từ miệng rộng nói. “Cầm sách bài tập về nhanh!”

Nhưng Cao Thiên Dương không nhúc nhích, hắn lườm xéo Địch Đào, cây ngay không sợ chết đứng nói với Từ miệng rộng: “Em cũng đánh nhau, sao thầy không gọi em!”

“Cậu ra tay?” Từ miệng rộng tức giận nói.

“Vâng!”

“Ra cái quái gì!” Từ miệng rộng chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói: “Cậu tưởng camera của cái trường này chết hết rồi à? Đừng có lằng nhằng nữa, đi ra ngoài cho tôi! Không thì tôi phạt thêm đấy có tin không hả?”

Cao Thiên Dương vẫn muốn nói thêm, nhưng bị Từ miệng nhỏ – hiểu rõ tính cách bố mình – lôi ra ngoài: “Đừng cãi nữa, càng nói càng giận.”

Từ miệng rộng sập mạnh cửa văn phòng, Địch Đào không nín nổi: “Thưa thầy.”

“Nói.”

“Em cũng đé……..” Địch Đào mở mồm định chửi theo thói quen, thốt ra rồi mới nhớ mình đang ở đâu, đành bứt rứt nuốt lại: “Em cũng không ra tay! Vì sao vẫn phải đứng đây?”

Con bà nó gã là đứa bị tẩn từ đầu tới cuối, vết bầm trên mặt còn chưa mất đây này!

Khi Từ miệng rộng đanh mặt quả thực rất có sự uy nghiêm của chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức, ông nhìn chòng chọc Địch Đào nửa ngày, không gầm gừ gào rống nữa mà nói: “Cậu không biết vì sao mình phải đứng ở đây thật ư?”

Rõ ràng là giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, mà làm lòng người thấp thỏm hơn cả gào rống.

“Không biết.” Địch Đào cứng đầu, bực tức trả lời.

“Tuy trường ta không phải trường tốt nhất thành phố, nhưng là ngôi trường danh giá trăm năm. Trăm năm lọc bã rượu chắt tinh hoa phát triển thành hình thức giáo dục hiện giờ, không phải khoa học nhất nhưng chí ít luôn chú trọng dạy học rèn người. Cậu học ở đây đã hơn một năm, mà thứ cậu học được là chửi rủa người ăn xin, là đẩy người ta xuống cầu thang ư?”

Địch Đào mím chặt môi, lát sau mới nói: “Em không hề ——–”

“Tôi nói rồi, camera chưa hỏng, những bạn chứng kiến ngày hôm ấy cũng có mắt có tai.” Từ miệng rộng nhìn cái nết của hắn mà chán chả muốn nói, ông phẩy tay: “Thôi thôi, tôi gọi cậu tới không phải để nghe cậu ngụy biện. Tôi gọi các cậu đến là để hai mặt một lời.”

“Tôi không muốn nói nhiều với cậu, trong lòng cậu tự hiểu.” Từ miệng rộng lại chuyển sang Thịnh Vọng và Giang Thiêm: “Còn 2 em, thầy biết mục đích ban đầu của 2 em không hẳn là xấu, nhưng!”

Ông nhấn mạnh: “Có trăm nghìn cách giải quyết, sao các em lại chọn đánh nhau? Đánh nhau ngay giữa sân trường ngầu quá, phải không? Quăng cặp sách xa quá, phải không?”

Thịnh Vọng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, thoạt nhìn đã giác ngộ một cách sâu sắc.

Cậu lớn lên trắng nõn trắng nà, đuôi mắt dài mà hơi cụp xuống, lúc bật cười vẻ mặt tươi sáng, khi rũ mắt trông cực kì lừa tình, ba phần vô tội bảy phần nho nhã lễ độ, Từ miệng rộng nhìn mà khó thở mấy chập.

“Ngày em mới tới thầy còn nói với giáo viên khác, nhìn em biết ngay là học sinh ngoan ngoãn, kết quả thì sao?! Em chứng minh cho thầy xem thế à?!”

Từ miệng rộng càng nghĩ càng tức, cầm cốc nước chè nóng trên bàn uống vài hớp, rồi nhổ phì lá chè vụn, xong xuôi mới nói: “Các em thích được vây quanh nhỉ? Thích thể hiện trước mặt cả trường đúng không? Được —– đường số 3 khu dạy học, đi qua tòa nhà dạy học, căng tin, kí túc xá và sân khấu, đã đủ khí thế chưa? Quét sạch hạt bông của ngô đồng [1] cho thầy, vừa hay tiết kiệm sức lực cho nhân viên dọn vệ sinh.”

[1] Hạt bông của cây ngô đồng:

Ông giơ một ngón tay và nói: “Không cần nhiều, một tuần thôi. Ngay tuần này luôn, giờ ra chơi vào buổi sáng hàng ngày cầm chổi có mặt đúng giờ, thầy sẽ cho người quan sát các em. Mấy thằng ranh con như các em, không bẽ mặt vài lần thì không biết mùi đời! Quét xong một tuần thì đến chỗ thầy nhận kết quả xử lý chính thức!”

Chủ nhiệm Từ dứt lời, ba phần tử đánh nhau bắt đầu chuỗi ngày quét đường.

Mới quét được 2 ngày, Thịnh Vọng đã muốn khóc lóc om sòm đem con bỏ chợ.

Không phải vì xấu hổ, giờ ra chơi hàng ngày các lớp phải đến sân thể dục, miễn là họ tránh được thời gian nhiều người qua lại, đường số 3 sẽ im ắng không có một bóng người, tất nhiên cũng chẳng xấu hổ gì.

Điều làm Thịnh Vọng tan vỡ là hạt bông của ngô đồng, cái thứ này bị dính lời nguyền à???

Chân trước vừa mới quét xong, chân sau gió thổi lại tung cánh một đợt mới, còn tấp vào người nữa chứ, đập vào mặt không phải khó chịu nhất, bay vào mắt mới làm người ta tuyệt vọng.

Hôm nay gió to, Thịnh Vọng bị bay vào mắt vài lần liền, vành mắt hoen đỏ, cứ thỉnh thoảng lại phải dừng chổi dụi mắt. Khi cậu chủ nhỏ cáu kỉnh thường hay tự kỉ, kèm theo 5 giác quan đóng chặt, rơi vào trạng thái vờ như không thấy, mắt điếc tai ngơ, không chơi với bố con thằng nào hết.

Khi cậu bị bay vào mắt lần thứ N, láng máng nghe thấy có người bảo cậu: “Đứng im, trên tóc dính lông.”

Thịnh Vọng chưa cần biết ai nói đã há mồm đáp trả: “Liên quan chó gì đến cậu, tôi nuôi đấy.”

Mắt trái cậu chớp chớp chảy nước mắt, cuối cùng cũng đủn được thứ làm ngứa mắt ra. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt ngộ ra người vừa nói hình như là Giang Thiêm….

Thịnh Vọng sửng sốt một giây, nhíu mắt quay đầu sang thì thấy Giang Thiêm đang rút tay từ trên đầu cậu về.

“Cậu nói gì thế?” Cậu ngượng ngùng hỏi.

“Chẳng nói gì cả.” Giang Thiêm hất hất cằm bảo. “Cậu nuôi tiếp đi.”

Thịnh Vọng lập tức duỗi đầu ra: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, cậu nhặt ra hộ tôi đi, đâu thể để đầu đầy lông vào lớp được.”

Địch Đào đứng cạnh quét mạnh cái chổi, chửi: “Đệch….”

Ngay lúc gã đang cà khịa, có tiếng giày cao gót lộp cộp tới gần: “Thịnh Vọng? Giang Thiêm? Hai cậu đang làm gì vậy?”

Thịnh Vọng rụt cái đầu đang dí sát mặt Giang Thiêm, ngước mắt lên trông thấy giáo viên tiếng anh – Dương Tinh đang bê một chồng đề thi bước tới. Cô nhíu hàng mày xinh đẹp, bất mãn nói: “Tôi đang tìm các cậu khắp nơi đấy, ở đây làm Lôi Phong sống à?”

“Cô ạ.” Thịnh Vọng cười ruồi. “Không phải Lôi Phong sống đâu, hai đứa em bị phạt ạ.”

Từ đầu tới cuối cậu chỉ nói “hai đứa em”, cứ như Địch Đào đứng bên là không khí vậy, suýt tí nữa làm “không khí” bùng choáy.

“Phạt?” Dương Tinh càng nhíu mày ác hơn. “Kẻ nào không có mắt mà chọn lúc này?”

Thịnh Vọng đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong.

“À, cậu đừng lo, tôi mắng chuyện của tôi, cậu trả lời là chuyện của cậu.” Dương Tinh bảo.

“Chủ nhiệm Từ ạ.” Thịnh Vọng trả lời. “Bởi vì kì thi tuần hai hôm trước em đánh nhau.”

“Nghe rồi.” Dương Tinh gật gù. “Rất biết cách chọn địa điểm, ảnh hưởng không tốt thì phải phạt. Thế nhưng ông ta phạt vào lúc này làm gì hả, các cậu phải quét mấy ngày?”

“Một tuần ạ.”

“Tuần này?” Dương Tinh cao giọng.

“Dạ.”

“Được.” Dương Tinh ấn đề thi vào lòng Thịnh Vọng và Giang Thiêm mỗi người một chồng, nện giày cao góp hung bạo nói: “Tôi đi tìm Từ miệng rộng!”

“Hể? Không được đâu thưa cô….” Thịnh Vọng lặng lẽ kéo kéo tay Giang Thiêm, cất bước đuổi theo Dương Tinh nói: “Tìm chủ nhiệm Từ làm gì ạ?”

“Tôi đang trông chờ hai cậu tranh thủ giờ ra chơi để làm đề thi học sinh giỏi Tiếng Anh đây, ông ta nhiễu sự cái quái gì!”

Dương Tinh không hổ là người phụ nữ dám mắng tất cả lãnh đạo nhà trường, cô hùng hổ bước vào phòng giáo dục đạo đức, đóng sầm cửa lại, vẻ mặt giận dữ.

Cuối cùng quẳng cho Từ miệng rộng một câu: “Cuộc thi học sinh giỏi tiếng Anh vào thứ 3 tuần tới, hai người có cơ hội đoạt giải nhất khối 11 đều ở bên ngoài cả, sao ông cứ phải chọn tuần này để phạt bọn nó hả, tới lúc đi thi thì ông vào phòng thi thay 2 đứa bọn nó nhé, không giật được giải tôi sẽ lập tức treo cổ trước cửa văn phòng ông, ông cứ liệu mà làm!”

“…………”

Từ miệng rộng trợn mắt ngoác mồm mà không thể đáp lời.

Dưới sự tấn công mãnh liệt của Dương Tinh, ông lùi bước liên tục, cuối cùng đưa ra 1 điều kiện.

Ông nói: “Vậy tôi có 2 yêu cầu, một là thi học sinh giỏi tiếng Anh phải có giải. Hai là thi tháng cuối tuần này phải tăng lên không dưới 50 hạng.”

Giang Thiêm xếp hạng 1 toàn khối: “???”

Cũng may ngay sau đó Từ miệng rộng lấy lại lí trí bổ sung thêm: “Thịnh Vọng, tôi nói Thịnh Vọng. Giang Thiêm có muốn cũng không tăng được nữa.”

Thịnh Vọng bám cửa nghe lén nửa ngày, rốt cuộc không chịu được nữa, cậu hé cửa ra thò đầu vào hỏi: “Chủ nhiệm Từ, thầy có biết càng lên cao càng khó thay đổi xếp hạng không ạ?”

“Biết! Không thì sao gọi là phạt?” Từ miệng rộng trả lời đúng lý hợp tình.

Thịnh Vọng muốn giật cửa quẳng vào mặt ông.

“Hoặc đồng ý 2 điều kiện này, hoặc tiếp tục quét đường cho tôi, với lại đánh nhau phải xử lý, đừng nghĩ tới 3 tốt thành phố nữa!” Từ miệng rộng tung chưởng.

Áp lực đè bẹp sĩ diện.

Buổi tối ngày hôm sau, Thịnh Vọng kiến thiết tâm lý nhiều lần, cuối cùng thò nanh vuốt sang phòng cách vách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN