Ai Đó (Mỗ Mỗ) - Chương 26: Ra mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Ai Đó (Mỗ Mỗ)


Chương 26: Ra mặt


Tiếng chuông vang lên, giám thị bắt đầu thu bài thi từng bàn một, lúc thu tới Thịnh Vọng thì đặc biệt dừng lại vài giây, chắc muốn xem cu cậu đến muộn làm ăn ra sao.

“Chi bằng em chọn C hết đi, ít nhất chắc chắn đúng vài câu, chứ cứ viết liên thiên thế này thì chẳng được điểm nào đâu.” Giám thị cầm bài thi, rủ lòng thương nói.

“Thưa cô, cô dạy tiếng Anh ạ?” Thịnh Vọng mắc chứng quên mặt nên giáo viên lớp khác chẳng biết một ai.

“Không, cô dạy Địa.” Giám thị nói.

“Cô đã xem đáp án tiêu chuẩn của bài thi này chưa ạ?”

“Cô chưa.”

Thịnh Vọng “Ồ” lên, nói: “Thế thì tốt rồi.”

Giám thị: “…….”

Học sinh bàn trước cười khúc khích, rồi lập tức căng mặt dưới áp lực từ giáo viên.

Giám thị tức giận trừng mắt lườm Thịnh Vọng: “Không cần biết em có lí do gì, tóm lại lần sau đi thi đừng đến muộn nữa, học cách chịu trách nhiệm với bản thân mình, đừng vì vài bệnh vặt vãnh mà làm bừa.”

“Vâng ạ, em cảm ơn cô.” Thịnh Vọng nói.

Những phòng thi khác chẳng mấy đã thu bài xong, tiếng người tuôn ra ngoài hành lang như mở van nước. Cao Thiên Dương có tiến bộ không nhỏ trong lần thi tuần, lên hẳn 50 hạng, từ phòng thi số 3 chuyển tới vị trí cuối cùng phòng thi số 1, chỉ cách Thịnh Vọng 1 bức tường, bên cạnh là cầu thang.

Hắn đã ra khỏi phòng thi từ lâu và đang đứng chờ ở đầu cầu thang, tới lúc Giang Thiêm xuống rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thịnh Vọng đâu.

“Người đâu?” Giang Thiêm bước xuống tầng, nhìn qua lớp 2.

Cao Thiên Dương nhún vai nói: “Không biết, lớp nó thu bài chậm chết đi được, đến giờ vẫn chưa mở cửa.”

Vừa dứt lời, cửa phòng lớp A bị đẩy ra, giám thị ôm chồng bài thi bước đi, làn sóng học sinh theo sát sau mông dũng mãnh tuôn ra, chém gió và tán phét cạc cạc không dứt, nghe cứ như đàn vịt đói ăn.

“Đm bài nghe tiếng Anh mà cũng dám vênh, 20 điểm đấy.”

“Trâu vãi.”

“Thi tuần lần trước nó suýt được điểm tuyệt đối tiếng anh đúng không?”

“Hình như thế, 117 hay 118 gì đấy nhỉ?”

“Thế lần này toang rồi, mất trắng 20 điểm.”

“Chưa chắc, nhỡ đâu điền bừa mà đúng.”

“Mày không nghe giám thị đùa à, bảo nó chi bằng điền C hết đi mà, chắc viết vớ vẩn như AABCD gì đấy. Có khi trước đây chưa từng điền bừa tiếng Anh nên chả có kinh nghiệm gì cả.”

“Mà nó có mất 20 điểm thì vẫn cao hơn tiếng Anh của tao, tao buồn nhắm.”

……

Cao Thiên Dương “Ế” lên, huých huých Giang Thiêm nói: “Sao em càng nghe càng thấy sai sai nhở.”

Mấy người đang tán phét hăng say ngất trời bước tới đầu cầu thang, vừa hay trong đó có một người Giang Thiêm quen. Hắn vỗ vai đối phương, hỏi: “Ai mất trắng 20 điểm?”

“Úi mẹ ơi làm tui giật cả mình.” Người nọ vuốt ngực nói. “Giang thần sao anh đứng đây, anh Dương!”

Hắn và Cao Thiên Dương lên tiếng bắt chuyện.

“Bọn tao đang chờ bạn cơm.” Cao Thiên Dương hỏi: “Bọn mày vừa nói ai đấy?”

“Thì Thịnh Vọng thi tuần nhảy hơn trăm hạng lớp các anh ấy.” Người nọ chỉa chỉa ngón cái về phòng học phía sau nói: “Người anh em này thi tiếng Anh muộn, bỏ cả bài nghe.”

“Muộn á?” Cao Thiên Dương kinh ngạc thốt lên. “Sao thế được! Anh Thiêm sáng nay bọn anh đến muộn à?”

“Không.” Giang Thiêm nói. “7 giờ đã đến rồi.”

Nam sinh nọ nghe mà chẳng hiểu ra sao. Hắn không hiểu nổi vì sao Thịnh Vọng đến muộn mà Cao Thiên Dương lại hỏi Giang Thiêm. Bạn học khác thúc giục, nam sinh vội vàng đánh tiếng chào, rồi đi với bạn trước.

Vẻ mặt Cao Thiên Dương khó tin: “Đây là tiếng Anh đấy, môn thế mạnh nhất của mình mà sao anh Thịnh có thể đến muộn được?”

Giang Thiêm lướt qua hắn nhìn về phía lớp 2. Học sinh đã ra ngoài hơn nửa, phòng học trống không chẳng người che khuất, từ góc độ này có thể trông thấy non nửa sườn mặt Thịnh Vọng, cậu đang nhét áo khoác đồng phục vào trong cặp sách, mặt mày cúi gằm không lộ cảm xúc.

Giang Thiêm vỗ vai Cao Thiên Dương, đẩy hắn về lớp 2.

“Làm gì đấy?” Cao Thiên Dương nhích vài bước.

“Vào hỏi đi.” Giang Thiêm nói.

“………….”

Mồm anh dán băng dính 2 mặt à? Cao Thiên Dương muốn hỏi bạn nối khố của mình. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chẳng dám, ngoan ngoan vào phòng học.

“Anh Thịnh!” Cao Thiên Dương là một cái loa phóng thanh, không biết nói nhỏ. Hắn vừa gào mồm, tất cả những người ở lại lớp ăn lương khô đồng loạt ngẩng đầu lên.

Thịnh Vọng đang định cuộn tròn bề mặt đồng phục bị bẩn vào bên trong cho đỡ bôi ra cặp sách. Thấy Cao Thiên Dương và Giang Thiêm một trước một sau bước vào, cậu chẳng lằng nhằng nữa, nhét cả vào cho xong việc và kéo khóa lên.

Cậu đang định nói “Đi, đi ăn cơm”, chợt nghe Cao Thiên Dương cất giọng đại thái giám tuyên chỉ: “Anh Thiêm ủy thác cho em hỏi anh, sáng nay anh gặp chuyện gì thế?”

Giang Thiêm theo sau hắn vào phòng học, đang băng qua vài cái bàn tới gần đây. Vừa hay nghe thấy lời ấy, hắn lập tức dừng chân nhìn chòng chọc gáy Cao Thiên Dương.

Nếu ánh mắt hóa thành thực thể thì Cao Thiên Dương đã chết thẳng cẳng rồi.

Thịnh Vọng đưa mắt nhìn hắn.

“Nó chém đấy.” Giang Thiêm phủ nhận chẳng hề nể nang.

Vài giây sau, hắn cúi đầu quệt chóp mũi, cam chịu: “Quên đi.”

Phản ứng ấy đặt trên người hắn nhìn hơi hài, Thịnh Vọng không thể nhịn cười, cơn giận gom góp cả sáng nay tiêu tan trong nháy mắt.

“Đi thôi đi thôi.” Cậu xốc cặp khoác lên lưng, đẩy họ ra ngoài cửa: “Tôi sắp chết đói rồi. Ra ngoài rồi nói sau, tôi không muốn tổ chức họp báo đâu.”

Họ tới muộn, phần lớn học sinh đã ngồi ăn trong căng tin, đảo mắt qua biển đầu người mênh mông đen kịt chỉ có vài chỗ trống lác đác đan xen, chẳng còn trống bàn 4 người nào cả.

Họ đang ngó nghiêng xung quanh, chợt có người vẫy tay gọi họ: “Lão Cao —- ở đây!”

Người vẫy là Tống Tư Duệ, bên cạnh còn có đám người Tề Gia Hào và Từ miệng nhỏ. Năm người họ chiếm cái bàn dài 8 người, vừa hay thừa ra 3 chỗ trống.

Cao Thiên Dương kinh nghiệm đầy mình chọn xếp hàng trước cửa sổ giao đồ ăn nhanh nhất, chẳng bao lâu sau đã có cơm nước tinh tươm.

Thịnh Vọng ngồi xuống ghế trống, chợt nghe Tống Tư Duệ hỏi: “Anh Thịnh, thấy đồn sáng nay cậu không nghe bài nghe à? Có chuyện gì thế?”

Cao Thiên Dương bật nắp lon coca uống mấy hớp và nói: “Bọn tao đang hỏi nó đây. Thế rốt cuộc có chuyện gì?”

“Bị cắn.” Thịnh Vọng gào mồm kêu đói suốt dọc đường, nhưng có cơm rồi thì không ăn ngay mà nhặt từng miếng từng miếng cà rốt xắt nhỏ ra.

“Là sao?” Cao Thiên Dương chẳng màng gặm sườn, mở to mắt chờ cậu nói.

“Có người nói với tôi chị Tinh gọi tôi đến lấy bài luyện thi học sinh giỏi, nên tôi đi.” Thịnh Vọng xếp gọn đống cà rốt vào góc khay cơm bằng sắt, rồi tiếp tục nhặt ớt xanh thái lát: “Kết quả đi đến chỗ vườn tu thân thì bị vồ.”

“Đệch? Đứa nào vồ?”

“Không biết, ngoài trường học, chắc mấy thằng du côn lêu lổng đầu đường xó chợ.”

“Dằn mặt à?” Từ miệng bé hỏi.

“Không thì sao, đến chúc tết tôi chắc?” Thịnh Vọng nói: “Tóm lại là bị bọn nó kéo chân lâu quá, lúc về phòng học thì mất toi bài nghe rồi.”

Tề Gia Hào hỏi: “Cậu về kiểu gì? Đánh nhau với bọn nó à?”

“Không.” Thịnh Vọng chỉ chỉ vết xước nơi sườn mặt bắt đầu kể khổ. “Tôi đánh thắng làm sao được, cậu nhìn tôi bị thương đây này, đồng phục lấm lem bùn đất tôi cất trong cặp, tôi về được hoàn toàn là nhờ chạy nhanh.”

“Dừng!” Tống Tư Duệ nói. “Cậu muốn nói cậu tay trói gà không chặt, thì cậu phải đi hỏi cái tên Địch Đào lần trước xem nó có đồng ý hay không đã.”

Thịnh Vọng nói: “Nó không đồng ý tôi cũng chẳng có sức trói gà, dựa hết vào cặp sách thôi. Cậu xem sáng nay không mang cặp thì đâu có được.”

“Nói đến thằng Địch Đào ngu đần —-” Cao Thiên Dương ngẫm nghĩ nói. “Bọn du côn ngoài trường có thù gì với cậu không? Không có nhở, thế sao bọn nó đổ xô đến trường tìm cậu? Nghe vô lý vãi phải không? Thế nên chắc chắn là thằng chó Địch Đào làm.”

Những người khác cũng thấy rất có khả năng, riêng Từ miệng bé chêm vào một câu: “Lát nữa tôi đi tìm bố xem có cho cậu bổ sung bài nghe được không.”

“Bố mày có đồng ý không?” Tề Gia Hào lo lắng hỏi. “Tao thấy hơi khó, hay bọn mình đi cùng nhau?”

“Đừng, bố tao ghét nhất chiến thuật biển người. Để tao hỏi cho, nhỡ đâu được.” Từ miệng bé nói.

Thịnh Vọng sửng sốt.

Ngày thường Từ miệng bé thấy bố mà như chuột gặp mèo, để cậu chàng đi tìm bố chẳng khác gì đi nộp mạng, không ngờ hôm nay lại chủ động muốn giúp.

“Cảm ơn nhé.” Thịnh Vọng ôm quyền đùa cậu, nói: “Nhưng đừng đi tìm bố cậu. Thứ nhất nếu tìm thì thầy ấy chắc chắn sẽ hỏi chuyện đã xảy ra, nên không thoát được vụ đánh nhau. Tôi vẫn đang trong thời kì nhạy cảm, cứ ngoan ngoan thì tốt hơn. Thứ 2 vườn thu thân không có camera, tôi phải chứng minh tôi bị hại thế nào?”

“Đúng đấy, cầu Hỉ Thước cầu Hỉ Thước, nếu chỗ đó có camera thì lũ yêu đương bay sạch từ lâu rồi.”

Từ miệng bé do dự chốc lát, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Thôi được rồi, tạm thời tôi không nói với bố, xem tình hình thế nào rồi quyết sau.”

Mọi người chung nỗi bực.

Chẳng mấy mà lao vào hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Địch Đào, Thịnh Vọng ngồi cạnh nghe mà sướng rơn. Cậu đang nhặt một vụn tỏi cuối cùng, bỗng nghe thấy Giang Thiêm ngồi đối diện hỏi: “Mấy gã du côn nhìn như nào?”

Giọng hắn không cao, đám Cao Thiên Dương đang dâng trào cảm xúc nên không để ý, chỉ có Thịnh Vọng nghe thấy.

“Một đứa đầu đinh, một đứa tóc vàng ngắn.” Thịnh Vọng cố nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được 2 đặc điểm này. “Tôi bị chứng quên mặt, quay đầu đi là không nhớ rõ mặt mũi nữa.”

Giang Thiêm nghe xong ngẫm nghĩ, nói: “Ừm.”

Tay Thịnh Vọng gẩy gẩy thức ăn, hoài nghi nhìn hắn: “Cậu định làm gì?”

Giang Thiêm ngước mắt hỏi: “Làm gì là sao?”

Thịnh Vọng muốn nói “Cậu định trả thù thay tôi đấy à”, nhưng nói thế thì nghe có vẻ ảo tưởng quá, một người đẹp trai như mình đương nhiên không thể tự đâm đầu vào chỗ bẽ mặt.

Vả lại theo lý mà nói, một đứa đầu đinh một đứa tóc vàng sao làm thông tin được? Trên đời có rất nhiều đầu đinh và tóc vàng, chỉ với 2 đặc điểm ấy thì tìm làm sao được, mà Giang Thiêm cũng chẳng có ý hỏi nhiều, có lẽ thuận miệng nhắc tới thôi.

“Không có gì, ăn cơm đi.” Thịnh Vọng nói.

Người khác ăn hết nửa rồi cậu mới hạ mình động đũa thứ nhất, bởi vậy có thể thấy ông chủ Triệu của Hân Hoan đã rất nể tình.

Ban đầu Thịnh Vọng thấy thức ăn ở căng tin cũng tạm, nhưng kể từ khi nếm thử cơm ở Hân Hoan thì cậu khó mà nuốt trôi cơm tập thể.

Rau muống nồng nặc mùi tỏi, dao bổ dưa hấu chắc chắn từng thái hành trước, thịt bò già dai nhanh nhách. Bữa cơm của cậu chủ nhỏ nhìn nhiều đấy, nhưng cuối cùng vào bụng chẳng được mấy miếng.

Họ thu dọn khay cơm rồi về tòa nhà Minh Lí, lúc đi qua đài phun nước, Giang Thiêm chỉ về phía sân thể dục nói: “Tôi tới Hân Hoan một lát.”

Thịnh Vọng lập tức ngước mắt nhìn hắn, Cao Thiên Dương hỏi: “Giờ anh đến Hân Hoan làm gì?”

“Mua chai nước lạnh.” Giang Thiêm lắc lắc điện thoại. “Tiện thể lấy đồ.”

Thịnh Vọng nhớ ông chủ Triệu rất hay gửi wechat gọi Giang Thiêm tới lấy dưa hấu hoặc vài thứ khác. Nhưng Thịnh Vọng chưa từng thấy hắn mang về, chắc là để ở nhà cụ Đinh.

Buổi chiều thi 2 môn Hóa Lý, Giang Thiêm có muốn mất điểm cũng khó, nên tất nhiên chả cần ôm ghì chân Phật [1]. Vì thế mọi người vẫy tay chào hắn, rồi lên tầng vào phòng thi.

[1] Bình thường thì chẳng thắp hương, đến khi cùng đường mới ôm chân Phật.

Giữa trưa là khoảng thời gian trường học trống vắng nhất, dọc đường số 3 không thấy một bóng người. Giang Thiêm bước trên con đường trong vườn tu thân, dọc đường đi liếc mắt quan sát khắp nơi, sau đó vòng qua sân thể dục vào cửa hàng Hân Hoan.

Chuông cửa vang lên keng keng, ông chủ Triệu tháo kính lão ngẩng lên từ sau quầy: “Cháu không đi thi à? Giữa trưa chạy đến đây làm gì?”

“Mua nước ạ.”

Giang Thiêm tới bên tủ lạnh, cầm một chai nước. Đứng trước quầy thu ngân, hắn thuận tay cầm một hộp băng cá nhân trên kệ bên cạnh.

“Chú Triệu, trong cửa hàng có lắp camera không?” Hắn hỏi.

“Lắp chứ, đương nhiên phải lắp rồi, buôn bán nhỏ còn hay gặp trộm cắp, thế thì ai mà chịu nổi.” Ông chủ Triệu nói.

“Ngoài cửa thì sao?” Giang Thiêm cầm chai nước suối chỉ ra ngoài. “Chĩa về phía vườn tu thân, với cả tường vây nữa.”

“Có chứ! Mấy thằng trộm rất thích lẩn từ đấy vào.”

Giang Thiêm nói: “Cho cháu xem camera trong khoảng 6 đến 8 giờ sáng nay được không?”

“Hể? Làm gì?”

“Tìm người.”

*

Cuộc thi buổi chiều 2 giờ bắt đầu, lúc Thịnh Vọng về phòng thi mới 12 giờ. Cậu xem lại vở vật lý nửa tiếng, thấy thời gian vẫn sớm bèn nằm bò ra bàn chuẩn bị ngủ.

Ngủ trong phòng học chỉ mơ màng thôi, hơi có tiếng động sẽ tỉnh ngay.

Thịnh Vọng cảm giác mình chỉ mới chợp mắt một lúc thôi, bên tai bỗng vang lên tiếng cửa sổ mở ra. Cậu cào cào tóc, nheo mắt ngẩng dậy khỏi khuỷu tay, trông thấy Giang Thiêm đứng ngoài cửa sổ, đồng phục xanh trắng vén tới cùi chỏ, giữa trưa nắng gắt như lửa rọi sau lưng hắn, sáng tới mức chói mắt.

Thịnh Vọng quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, 2 giờ kém 30 phút, người ngủ như ngả rạ trong phòng học, người không ngủ thì cúi đầu đọc vở.

Cả tòa nhà Minh Lí lặng im, cái lặng im chỉ có vào giờ nghỉ trưa trong trường.

“Hở?” Cậu chưa thoát khỏi cơn buồn ngủ, giọng nói khàn khàn nhả ra một từ nghi vấn biếng nhác.

Ngón tay thon gầy của Giang Thiêm luồn vào, đặt lên bệ cửa sổ một hộp băng cá nhân.

“Tiện mua.” Hắn dứt lời rồi cầm chai nước lạnh băng qua hành lang, biến mất ở chỗ quẹo trên cầu thang.

Tối hôm đó, Thịnh Vọng hít drama gián tiếp qua miệng Tống Tư Duệ và Cao Thiên Dương: quán nướng của Triệu Hi túm được 2 gã côn đồ cố tình gây hấn, bị vài người tẩn cho một trận, sau đó mang theo mặt mũi tím bầm gô cổ vào đồn công an.

Và thêm 1 drama nữa, 2 tên côn đồ sáng nay lẻn vào trường trung học phụ thuộc bị camera của cửa hàng tiện lợi Hân Hoan chộp được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN