Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi - Chương 18: Bắt gian.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi


Chương 18: Bắt gian.


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lộ Hứa Nam ngẩn người, cái quần què dĩ day?

Anh im lặng cầm điện thoại lên mở trình duyệt, dựa vào trí nhớ mà search cụm “Định lý giá trị trung bình”, trang đầu tiên là “Định lý giá trị trung bình trên bách khoa toàn thư Baidu”.

Lộ Hứa Nam click vào thì thấy phần giới thiệu ở bên trong…

“Định lý giá trị trung bình: Tồn tại ở nhiều ngành nghề, bao gồm: Định lý giá trị trung bình dạng tích phân, định lý Bốn bình phương của Lagrange, định lý Lagrange (lý thuyết).”

“Định lý giá trị trung bình: Nếu hàm số f(x) thỏa: 1) Liên tục trên khoảng đóng (a,b); 2) Đồng biến trên khoảng mở (a,b); thì tồn tại điểm c thuộc (a,b)…

Lộ Hứa Hứa nhìn công thức phức tạp trên màn hình thì ấn đường càng nhíu chặt hơn.

Cái gì mà định lý giá trị trung bình dạng tích phân? Toán cao cấp à? Một người không trên trung bình nổi Toán cấp 2 như Ninh Nhất Nhất mà còn biết cái này?

Ninh Y thấy ánh mắt Lộ Hứa Nam nhìn mình hơi sai sai, cô phồng mặt giải thích: “… Em không, em không có chép bài.”

Lộ Hứa Nam tỉnh bơ, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên mở miệng: “Cậu biết định lý giá trị trung bình không?”

“Kí lùm mé! Chó Lộ, cậu còn có thuộc tính con giun hả?”

Ninh Y sợ hết hồn, cô trợn to hai mắt vì giật mình, giả bộ ngu ngơ hỏi: “Dạ? Định lý giá trị gì ạ? Tụi mình học rồi hả? Sao em không nhớ vậy…”

Lộ Hứa Nam nheo mắt, úp mở đáp: “Nội dung là tích phân, không biết thì thôi…”

“Ơ kìa, cậu còn biết tích phân á? Lần trước thi Toán có trên trung bình không? 70 điểm nhỉ?”

Ninh Y thông thạo duy trì bộ dáng u mê chữ ê kéo dài: “Quaaa! Tích phân là toán cao cấp hả anh? Anh Nam, anh đỉnh lắm luôn, cái gì cũng biết hết!”

“…” Lộ Hứa Nam ban nãy ngay cả mấy chữ giải thích về định lý cũng đếch hiểu, giờ phút này chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục dữ thần.

Ninh Y nhận ra anh không muốn nói nữa nên cũng chả quan tâm, dù sao mỗi lần cô khen hỡi ơi là khen thì Lộ Hứa Nam đều bày ra cái mặt chết trôi kia, vì vậy cô nói xong là cúi đầu báo cáo tiếp trên diễn đàn.

Trên trang chủ diễn đàn, nhiệt độ của topic mắng nhiếc Mộ Vãn Tình rất cao, tận 5 trang, sau bài viết xuất hiện chữ HOT cực kỳ nổi bật.

Ninh Y mím môi nhấn vào chỗ quản trị viên, những tin nhắn ngắn cô đã điền vào ô báo cáo xếp thành hàng ở ngoài, cơ bản là chưa được mở ra đọc.

Cô không khỏi nghi ngờ phải chăng cái diễn đàn này của trường không có người quản lý, thứ gọi là quản trị viên đều chả có tác dụng? Bây giờ sao đây?

Nghĩ tới sự việc diễn đàn trong tiểu thuyết, Ninh Y thử thăm dò mở miệng: “Anh Nam ơi, diễn đàn trường mình có người quản lý không anh?”

Lộ Hứa Nam cũng không ngẩng đầu, hết sức qua loa: “Không biết, tôi có lướt diễn đàn đâu.”

Ninh Y bị anh làm nghẹn họng muốn chết.

Lộ Hứa Nam đợi một hồi lại không nghe thấy đối phương âm thầm cay cú, chẳng hiểu sao có chút không quen, anh nâng mắt nhìn cô theo bản năng rồi hỏi: “Cậu hỏi làm gì đấy?”

“Làm gì? Còn không phải vì cậu làm rối tung hết cả lên à!”

Ninh Y bực bội, thuận miệng tìm lý do: “Dạ không có gì, em thấy trên diễn đàn có quá trời người mắng anh trong topic nên muốn báo cáo với quản trị viên, kết quả em đợi cả ngày vẫn chả có tin tức gì.”

Đôi mắt Lộ Hứa Nam lóe lên, sau khi có thuật đọc tâm, đây là lần đầu tiên anh nghe được Ninh Y nghĩ sao nói vậy.

Vì có người ghét anh, cố tình ẩn danh mắng anh trên mạng.

Trong một thoáng, đôi mắt Lộ Hứa Nam nhìn về phía Ninh Y hơi phức tạp. 

Rốt cuộc con nhóc này có ý gì?

Sau khi nghe thấy tiếng lòng của cô, anh còn tưởng do bị anh từ chối quá nhiều lần, cũng bị những lời châm chọc kích thích nên xuất hiện sự phản nghịch, giống với câu “Vì yêu sinh hận”, bởi thế cô mới vừa mắng thầm anh, vừa cố tình dính anh hơn để anh ghét cô.

Nhưng cô lại vì trên mạng có người chửi anh mà tức giận, tự mình đi liên lạc với quản lý để báo cáo họ…

Sự rối ren này còn phức tạp hơn mấy cái công thức, định lý ban nãy anh thấy, Lộ Hứa Nam tỏ vẻ trái tim con gái thật sự khó hiểu.

Ninh Y bị Lộ Hứa Nam nhìn chằm chằm đến mức ù ù cạc cạc, cô giơ tay sờ sờ mặt: “Anh nhìn em như vậy làm gì? Mặt em dính nhọ à?”

Lộ Hứa Nam đang định lắc đầu thì nghe thầy Tần điểm danh anh và Ninh Y một cách cực kỳ không vui.

“Tôi nhìn hai anh chị lâu lắm rồi đấy, từ lúc tôi bước vào lớp đã xà nẹo thì thầm với nhau ở phía sau, nói không ngớt tới giờ. Nếu có nhiều chuyện muốn nói như vậy thì ra ngoài lặng lẽ nói cho xong đi rồi trở vào, không muốn học thì đừng có ảnh hưởng tới những bạn khác học!”

Thầy Tần nói sao làm vậy, ông nghiêm mặt đứng trên bục giảng nhìn Lộ Hứa Nam và Ninh Y, thái độ kiên quyết kiểu “Hai bây không ra ngoài thì thầy không dạy”.

“Biết ngay chỉ cần ở chung một chỗ với chó Lộ là chả có gì tốt lành, đúng là đồ sao chổi!”

Ninh Y thầm mắng, cô đỏ mặt đứng lên đi ra cửa sau, lúc đứng lên không chú ý nên tay đụng vào hộc bàn, lập tức trượt tay làm rơi điện thoại, vừa khéo trượt đến bên chân Lộ Hứa Nam, màn hình hướng lên trên.

Vì thời gian tự động khóa màn hình chưa tới, khi Lộ Hứa Nam cúi xuống, thuận tay nhặt điện thoại thì vô tình thấy tin report ngắn.

“Người nhận: Quản trị viên: Yêu cầu trợ giúp/Khiếu nại/Báo lỗi/Báo cáo.”

“Chủ đề SMS: Tôi báo cáo chủ bài viết này đã xúc phạm đến học sinh ở trường, mong bạn nhanh chóng xóa bài.”

“Người nhận: Quản trị viên: Yêu cầu trợ giúp/Khiếu nại/Báo lỗi/Báo cáo.”

“Chủ đề SMS: Khiếu nại chủ bài đăng đã xúi giục mọi người công kích người thân của học sinh, đồng thời tung tin đồn thất thiệt về cha mẹ, gia đình bạn học sinh kia, ảnh hưởng cực kỳ xấu, mong bạn nhanh chóng xóa bài.”

Lộ Hứa Nam lập tức lật ngược điện thoại lại, ném lên bàn Ninh Y rồi xoay người đi về phía cửa sau trước.

Ninh Y chạm vào ánh mắt “Gỗ mục không thể đẽo” của thầy Tần thì lẹ làng cầm điện thoại đi theo anh ra cửa sau.

Lộ Hứa Nam dựa vô tường, anh vào diễn đàn của trường Nhất Trung, mới nhìn là anh đã thấy topic của Mộ Vãn Tình nằm ở trang chủ, anh thuận tay nhấn vào, mấy chữ “chuột qua đường”, “vi khuẩn”, “AIDS” tràn đầy ác độc khiến người khác khó chịu đập vào mắt anh.

Lộ Hứa Nam thoát khỏi bài viết, anh nhập tên mình vào chỗ tìm kiếm, sau khi xác nhận tìm kiếm thì trang này lập tức nhảy ra mấy trăm bài đăng.

Anh không khỏi ngạc nhiên nhíu mày, anh chẳng biết độ thảo luận của mình ở diễn đàn trường lại cao như vậy.

Lộ Hứa Nam load trang vài lần, anh phát hiện phần lớn bài viết vẫn khá tốt, đôi khi sẽ xen kẽ những bài mắng chửi.

Anh nhấn vào bài đăng “Rốt cuộc Lộ Hứa Nam đẹp trai chỗ nào? Bộ bây không cảm thấy cái kiểu ra vẻ của nó rất ngu hả?” Nhìn bên dưới cũng không ít người nói đỡ cho anh, đa số đều mắng lzsb*.

* 9527, viết ngược lại là LZSb (楼主傻屄): Mày là đồ ngu.

Những bài viết khác chê anh đều na ná nhau.

Mấy bài viết mà sự ghen ghét muốn tràn ra màn hình cũng đáng để cô tức giận à? Ngay cả anh xem cũng chẳng có cảm giác gì.

Lộ Hứa Nam không khỏi nghiêng đầu nhìn Ninh Y.

Đối phương cúi đầu rất thấp, dường như hơi ỉu xìu.

Vì đang mặc áo sơ mi của anh, đường viền cổ áo quá rộng nên lộ ra một đoạn cổ thon dài, đầu tóc hơi xù, thoạt trông mềm mại như bông.

Không hiểu sao Lộ Hứa Nam liên tưởng tới con mèo sữa nhỏ vì tủi thân mà xù lông.

Anh hơi sững sờ nghĩ, Ninh Nhất Nhất để ý tới việc có người mắng anh như vậy sao?

“Ơi là trời, quản trị viên của diễn đàn không làm việc hả? Khiếu nại lâu vậy mà chưa có phản hồi? Thiệt khiến người ta lo lắng…”

Ninh Y cúi đầu load lại vài lần, nó vẫn dừng ở trạng thái chưa mở ra xem, cô rất rầu rĩ.

“Cậu để ý…” Lộ Hứa Nam dừng lại, cảm thấy hỏi “Cậu để ý tới việc tôi bị người ta mắng lắm à?” hơi lúng túng nên vòng vo hỏi: “Mấy bài đăng đó chưa bị xóa hử?”

Ninh Y gật đầu theo bản năng: “Đương nhiên rồi!”

“Tôi đã dùng hết cả buổi trưa để đi báo cáo từng cái đó!”

Con ngươi của Lộ Hứa Nam lóe lên, anh nghĩ tới mấy tin nhắn khiếu nại đầy ắp mà mình thấy ban nãy thì không khỏi cảm động.

Anh nhìn chằm chằm Ninh Y, sống lưng anh thắp tắp, cất bước về phía cầu thang…

Ninh Y nhìn anh bỗng dưng rời đi, cô ngẩn ra rồi tiếp tục chán nản…

“Haizz, cứ kéo dài vầy thì Mộ Vãn Tình sao đây trời? Cốt truyện sẽ lộn xộn nữa ư?”

Dù Nhất Trung là trường công lập nhưng các chính sách giáo dục lại được ban giám hiệu và giám đốc của trường lên kế hoạch phát triển, đương nhiên càng quan trọng là có thể với tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, từ đó nâng cao chất lượng giảng dạy của trường.

Lộ Hứa Nam đang tìm Hiệu trưởng Cống Kiến Nguyên chịu trách nhiệm kết nối giữa học sinh và ban giám hiệu.

Cống Kiến Nguyên thấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lộ đến đây vào giờ này, không chỉ không chất vấn có phải anh đang cúp học không mà còn kêu anh ngồi xuống ghế salon, vô cùng kiên nhẫn hỏi anh gặp khó khăn gì sao.

Hứa Lộ Nam tiện thể nói mục đích đến của mình ra: “Hiệu trưởng Cống, trên diễn đàn của trường có người đăng bài chửi mắng em, nội dung trong đó ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe lẫn tinh thần của em ạ.”

Thoáng chốc Cống Kiến Nguyên chẳng thể nhớ được trường mình có diễn đàn gì, song trên mặt cũng không thể hiện, ông cau mày hơi ngạc nhiên: “Còn có chuyện như vậy sao?”

Lộ Hứa Nam lấy điện thoại ra rồi đưa Cống Kiến Nguyên một bài viết có tính chất nghiêm trọng nhất mà mình đã chọn: “Thầy nhìn xem, cái người viết bài này không chỉ sỉ nhục gia đình em mà còn đe dọa sẽ gây rắc rối cho em nữa, em cảm thấy rất mệt mỏi.”

“Không phải Lộ Hứa Nam ỷ nhà mình giàu à? Không thì sao nó có thể hung hăng càn quấy như vậy? Nói thật, nó có chỗ nào hơn người? Đúng là tự coi bản thân là đồ ăn hả. Thề luôn, tao gặp nó một lần sẽ đánh nó mọt lần!”

Cống Kiến Nguyên lặng im, ông ngước mắt nhìn về phía cậu chủ nhỏ họ Lộ ngoài miệng nói “bị đe dọa rất mệt mỏi” nhưng trên mặt lại chẳng thấy chút sợ hãi và lo lắng nào, ông nghiêm túc nói: “Sức khỏe và tinh thần của học sinh là điều nhà trường quan tâm nhất, Nhất Trung sẽ không dung túng cho bất kỳ hành vi bắt nạt nào, dù là trên mạng hay ngay tại trường. Em đừng sợ bé Lộ, thầy sẽ cho người xử lý chuyện này nhanh chóng.”

“Vậy em cảm ơn hiệu trưởng Cống ạ.” Lộ Hứa Nam nghe vậy thì lập tức thu điện thoại về.

Cống Kiến Nguyên yêu thương phất tay, bảo: “Quan tâm và yêu thương học sinh là trách nhiệm của giáo viên, nhớ thay thầy gửi lời hỏi thăm tới ba mẹ em nhé.”

Lộ Hứa Nam gật đầu: “Vậy em không làm phiền thầy làm việc nữa ạ.”

Anh đứng dậy đi tới cửa thì chợt nhớ tới bài viết liên quan đến Mộ Vãn Tình.

Nghĩ đến dường như quan hệ của cô ấy và Ninh Nhất Nhất cũng khá tốt nên Lộ Hứa Nam dừng lại một chút rồi vòng ngược trở lại…

Nhờ bạn cùng bàn nhắc nhở, Mộ Vãn Tình mới biết được trên diễn đàn trường có người trắng trợn mắng nhiếc mình.

Cô ấy nhìn những lời chửi rủa, tin đồn nhảm không ngớt và đầy rẫy sự châm biếm ấy, nhất là thấy còn có người bôi nhọ ba mẹ mình, rốt cuộc không kiềm được mà tức đỏ mắt.

Đúng là gia cảnh nhà cô không tốt lắm, song mẹ cô là người phụ nữ hiền lành lao động chân chính để có được chút thu nhập ít ỏi, còn ba cô là một cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ! Sao có thể để những người này gièm pha một cách ác độc chứ?

Mộ Vãn Tình xoay mặt sang chỗ khác, cô nhóc lấy tay lau nước mắt, nắm chặt điện thoại đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Lưu Minh nghe cô nói xong đầu đuôi thì sự tức giận cũng hiện lên trên gương mặt vốn hiền lành.

Ông rót một ly nước cho Mộ Vãn Tình, bảo cô ấy ngồi xuống trong phòng làm việc, ông an ủi: “Em khoan khóc đã, chắc chắn thầy sẽ giúp em giải quyết chuyện này.”

Mộ Vãn Tình bưng ly nước ngồi ở đó, cô thấy Lưu Minh từ giận dữ và phiền muộn trở thành kinh ngạc, cuối cùng biến thành vui vẻ, yên tâm và phấn chấn.

“Dạ vâng chủ nhiệm, em biết rồi, làm phiền thầy rồi.”

Lưu Minh cúp điện thoại, cười nói với Mộ Vãn Tình: “Thì ra nhà trường đã biết chuyện này, chuẩn bị nghiêm khắc xử lý đây. Em yên tâm nhé, mấy bài đăng kia sẽ nhanh chóng bị xóa thôi.”

Mộ Vãn Tình trợn mắt: “Sao lại biết ạ…”

Lưu Minh cười bảo: “Là Lộ Hứa Nam thấy bài viết nên đi phản ánh với nhà trường.”

Nói xong ông thở dài: “Không ngờ bình thường nó lạnh lùng, thật ra lại là một đứa trẻ ấm áp và tốt bụng.”

Nhìn nữ sinh lại chặn đường mình một lần nữa, Lộ Hứa Nam nhăn mặt: “Cậu lại có chuyện gì đây?”

Mộ Vãn Tình hơi căng thẳng nắm chặt hai tay đang rũ hai bên, cô nàng biết ơn nhìn anh, chân thành đáp: “Tui đến để cảm ơn ông, nhờ thầy Lưu mà tui biết ông đã giúp tui phản ánh chuyện trên diễn đàn, tui, tui rất cảm ơn ông!”

Cô vừa nói vừa cúi chào một cách trân trọng.

Lộ Hứa Nam nghiêng người sang một bên tránh cái cúi chào của cô nàng, anh cau mày: “Khỏi cảm ơn, muốn cảm ơn thì cảm ơn Ninh Y đi.”

Nếu không phải Ninh Y lo report bài viết về anh thì anh cũng chẳng thấy mấy bài đăng đó, đương nhiên cũng sẽ không nhân tiện đề cập tới Mộ Vãn Tình ở phòng làm việc.

Nhưng dễ nhận thấy là Mộ Vãn Tình hiểu lầm, cô nhóc đứng thẳng dậy nói: “Là, là Ninh Y kêu ông giúp tui hả?”

Nói tới là phức tạp, Lộ Hứa Nam lười giải thích, cũng thấy không cần phải giải thích bèn gật đầu.

Ninh Y bị Cư Mộng lôi tới “bắt gian”, không ngờ vừa chạy đến hiện trường lại nghe được đoạn đối thoại như thế này!

Cô nhìn nam nữ chính bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, đối diện với ánh mắt sáng chói loá của Mộ Vãn Tình khi nhìn về phía mình, Ninh Y suýt nữa là tắt thở ngay lập tức…

“Thằng chó Lộ, tôi giết chết cậu!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN