Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi - Chương 23: Bạn trai tương lai.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi


Chương 23: Bạn trai tương lai.


Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Phản ứng đầu tiên của Nhan Tử Vân là tim đập cực nhanh.

Con ngươi Lộ Hứa Nam đen nhánh, khi anh bình tĩnh nhìn một người sẽ khiến người khác cảm thấy anh vô cùng chuyên chú.

Nhan Tử Vân nhìn anh, dường như có thể thấy được bóng dáng của bản thân trong đôi mắt đen như mực của anh, làm cô ta có ảo giác trong mắt đối phương chỉ có mình.

Suy nghĩ này khiến hơi thở cô ta không khỏi khựng lại, tim cũng tăng tốc theo.

Đôi môi Nhan Tử Vân mấp máy theo bản năng nhưng chẳng phát ra tiếng nào.

Lúc đầu, khi Đoàn Bội Luy nói trong group rằng cô ta là Thần 1, cô ta lập tức phủ nhận.

Phủ nhận mình là Y_N0.1 mà là Y_No.1.

Hai ID chỉ khác một ký tự, nhìn thoáng qua gần như sẽ không phân biệt được nên Đoàn Bội Luy thấy mới hiểu lầm.

Nhưng phản ứng của mọi người trong group lớp quá nồng nhiệt, tất cả đều khâm phục, bày tỏ sự ngưỡng mộ và kính trọng với cô ta.

Lòng hư vinh bành trướng khiến cô ta không thể phủ nhận, thậm chí sau khi mọi người thảo luận còn đăng một bài viết mập mờ đôi nước lên vòng bạn bè.

“Học tập không phải là để thể hiện, thứ gì ở trong đầu mình mới là của mình, mọi người cố lên.”

Coi như sau này có người nhảy ra nói cô ta không phải Y_N0.1 thì bản thân cô ta cũng chưa từng thừa nhận, còn bài viết kia không phải là câu trả lời gì cả, đó chỉ là quan điểm và cách nhìn của cô ta với chuyện này mà thôi.

Một ngày, hai ngày… Hơn một tuần trôi qua.

Thần 1 vẫn không xuất hiện, cũng chẳng ai chất vấn.

Dần dần, dù chính cô ta không ra mặt đáp lại cũng bắt đầu có người giải thích giúp cô ta.

Nhan Tử Vân họ Nhan, phù hợp với chữ Y trong ID của Thần 1, cô ta vốn là một trong những người đứng đầu ở trường, ý nghĩa của Y_No.1 chính là Nhan Tử Vân hạng nhất!

Về chuyện tại sao thi cuối kỳ năm ngoái cô ta không thắng được Mộ Vãn vì trong thời gian nghỉ hè lại nhảy ra một người đáng gờm, tuy roi dài nhưng không chạm tới bụng ngựa, lúc đó cô ta đang ở trại hè Olympic nổi tiếng!

Hơn nữa hồi đầu, lúc Thần 1 lộ tài năng phá kỷ lục là vào buổi chiều trong giờ hành chính, đợt đấy mọi người đang đi học mà! Chỉ có Nhan Tử Vân nằm viện nghỉ ngơi vì phẫu thuật mới rảnh để làm đề thôi!

Thời gian vừa khớp!

Vì vậy càng ngày càng nhiều người tin tưởng chuyện cô ta là Thần 1, mỗi ngày đều có người thông qua các kiểu cửa ngõ mà thêm Wechat cô ta, trong trường có, ngoài trường cũng có, thậm chí có người trực tiếp hoặc gián tiếp tỏ tình nữa…

Nhan Tử Vân nhìn những tin nhắn tâng bốc và nịnh nọt trên điện thoại, đôi khi cô ta cũng ngẩn ngơ cảm thấy mình là Thần 1.

Trong lòng cô ta biết giấy không gói được lửa nhưng lỡ may thì sao?

Lâu như vậy vẫn không ai phát hiện, cái ứng dụng này có thể hot bao lâu chứ? Y như chơi game vậy, qua một đoạn thời gian, mọi người sẽ chơi chán thôi.

Có lẽ ít lâu sau, Thần 1 sẽ thấy nhàm mà không chơi nữa, đến chừng đó còn ai sẽ biết hoặc để ý đến?

Ôm tâm lý may mắn như thế, cô ta vẫn luôn im lặng một cách đáng xấu hổ khi người ta hỏi tới.

Nhưng bây giờ người hỏi lại là Lộ Hứa Nam.

Cô ta rất thích Lộ Hứa Nam, từ lúc học cấp 2 đã bắt đầu thích.

Thiếu niên ngỗ ngược, kiêu ngạo và đẹp trai này khiến Nhan Tử Vân biết được cảm giác khi yêu.

Cô ta hy vọng tầm mắt của anh có thể dừng lại trên người mình lâu một chút, lâu một chút thôi, mà không phải lần nào cũng liên quan đến Ninh Y.

Rõ ràng so với Ninh Y, trừ gia thế không bằng thì chỗ nào cũng không thua cô, nhất là thành tích, dường như là đè bẹp Ninh Y.

Có lẽ vì quan hệ hai nhà Ninh và Lộ rất tốt nên Ninh Y có nhiều cơ hội hơn cô ta, vô số cơ hội.

Nhan Tử Vân nhìn cậu nhóc đứng cạnh mình, cô ta nhớ lại những lần gặp của bọn họ trước kia, rốt cuộc Lộ Hứa Nam đã từng nghiêm túc để ý tới mình hay không?

Câu trả lời là không có.

Mỗi lần bọn họ liên lạc với nhau đều vì Ninh Y.

“Nhan Tử Vân, Ninh Nhất Nhất đâu?”

“Ê! Đưa cái này cho Ninh Nhất Nhất đi, anh Tu kêu tôi mang cái này tới cho cậu ấy.”

“Nhan Tử Vân, hôm nay Ninh Nhất Nhất trực nhật với cô sao?”

Cho tới tận bây giờ, sự chú ý của Lộ Hứa Nam cũng chỉ dừng trên người Ninh Y.

Trừ lần này.

Anh hỏi: “Thần 1 trong Vua trả lời toàn năng thật sự là cô à?”

Không có Ninh Y, không liên quan đến Ninh Y, chỉ liên quan tới cô ta.

Nhan Tử Vân cảm thấy trái tim mình đập cực kỳ nhanh.

Nói cho anh biết.

Cô ta nghe thấy kẻ bỉ ổi trong tim mình nói như thế.

“Anh, sao bỗng dưng anh quan tâm tới chuyện này?” Ninh Y đột nhiên lay Lộ Hứa Nam, căng thẳng hỏi anh.

“Không phải đã nói là không cho người khác biết hả? Đồ khốn không giữ lời!”

Lộ Hứa Nam liếc sang cô, tầm mắt lại rơi vào người Nhan Tử Vân lần nữa, tùy ý “à” một tiếng, nói: “Tôi tò mò đó, cái đám trong lớp nói ở lớp mình có một Vua làm đề rất đỉnh, nhưng tôi nhớ hình như Nhan Tử Vân chưa từng thừa nhận nhỉ? Nên muốn hỏi rốt cuộc có phải hay không thôi.”

Ninh Y trợn mắt nhìn anh, còn muốn nói tiếp thì bị Nhan Tử Vân mở miệng trước một bước.

“Đúng vậy, là em.”

Nhan Tử Vân cảm thấy hẳn mình bị ma xui quỷ khiến, cô ta không thể khống chế mà nói ra câu trả lời, âm thanh mơ hồ run rẩy: “Lúc nằm viện chán lắm nên em lên mạng làm đề.”

Lộ Hứa Nam nheo mắt, sắc mặt anh đen đi, dường như giọng nói cũng mang theo sự đe dọa: “Là cô? Cô chắc…”

“Anh Nam!” Ninh Y chợt cao giọng cắt ngang lời của Lộ Hứa Nam: “Em nhớ anh hai muốn em nói với anh một chuyện! Chuyện gấp! Anh đi với em!”

Nói xong cũng không đợi Lộ Hứa Nam phản ứng, cô kéo cổ tay anh đi.

Lộ Hứa Nam không nhanh không chậm bị cô kéo về phía trước, anh nhìn xuống đỉnh đầu cô rồi nhìn cái tay bị cô nắm chặt của mình, anh trề môi ghét bỏ, cuối cùng vẫn quyết định theo cô, không nói nữa.

Ninh Y vẫn luôn đi nhanh, kéo anh tới cạnh bồn hoa nhỏ, thấy đám Nhan Tử Vân không nhìn bọn họ được nữa mới buông tay ra, cô hơi oán trách lên tiếng: “Anh Nam, không phải anh bảo là sẽ không nói sao?”

Lộ Hứa Nam vô thức xoa xoa cổ tay mình rồi đáp: “Tôi không định bóc mẻ cậu, chỉ muốn vạch trần Nhan Tử Vân không phải Thần 1 thôi. Cô ta vẫn luôn giả danh cậu, cậu không tức à?”

Ninh Y lắc đầu: “Không cần đâu, em không để ý tới mấy việc đó.”

“Bây giờ điều này chả quan trọng tí nào ok? Chờ thời cơ tới thì lúc nào tôi cũng chứng minh được hết.”

Lộ Hứa Nam nghe xong thì muốn túm lấy con nhóc này mà lắc rồi hỏi: “Chuyện này không quan trọng chỗ nào? Cậu không biết nghĩ cho mình hả?!”

Nhưng anh biết cô không quan tâm cũng là thật, chỉ cần cô để ý chút thôi cũng sẽ không giả vờ đội sổ.

Nghĩ tới đây, Lộ Hứa Nam bỗng tức giận.

Vì vậy Ninh Y liền thấy sắc mặt Lộ Hứa Nam tối sầm, bỏ lại một câu “Tùy cậu” và thở phì phò, sải bước đi.

Ninh Y nhìn bóng lưng của anh rồi nhún vai, thầm nghĩ: “Cái tính tình khỉ gió gì vậy?”

Lộ Hứa Nam bỏ Ninh Y lại, anh tới lớp trước, tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh, anh buồn bực nhét cặp vào hộc bàn xong thì hơi khó chịu, sau đó cau mày rút sách Toán ra, bắt đầu lật xem.

Ninh Nhất Nhất không thèm để ý, Lộ Hứa Nam cũng không cần cô cố tình làm nền cho anh! Không phải chỉ là học thôi sao? Trước kia chỉ là anh lười thôi!

Sách giáo khoa bị lật “rào rào”.

“Ông Lộ ơi.”

Một âm thanh nhỏ yếu xen vào.

Lộ Hứa Nam không khỏi nhìn sang, lại là Mộ Vãn Tình phiền phức nhất, lúc này ngay cả hỏi cũng không muốn hỏi, trực tiếp dùng ánh mắt thể hiện sự không kiên nhẫn bảo cô ấy xê ra.

Mộ Vãn Tình là một người không biết nhìn sắc mặt người ta, cô nàng hơi co quắp lại, lấy hết can đảm mà chìa túi quà hết sức đơn sơ trên tay: “Đây là quà tặng ông, cảm ơn ông đã giúp tui giải quyết chuyện trên diễn đàn. Dù cái này không phải thứ đắt tiền gì nhưng cuối tuần mình tới chùa Vân Phúc để xin chỉ đỏ rồi tự tay làm, bình an kết này có thể treo trên cặp hoặc ở nhà…”

Lộ Hứa Nam càng nghe càng phát cáu, có phải lần trước anh không từ chối nhận vở bài tập của Mộ Vãn Tình nên mới khiến cô nàng cảm thấy anh sẽ không từ chối nhận những thứ khác mà cô đưa không? Bộ anh giống vựa ve chai, cái gì cũng thu à? Ngay cả Ninh Nhất Nhất đưa, chưa chắc anh sẽ nhận nữa là.

Đang muốn mở miệng trực tiếp từ chối để cô nàng mang đồ rời đi thì bỗng Lộ Hứa Nam nghe Mộ Vãn Tình lải nhải tiếp: “Tui làm một đôi bình an kết ấy, ông với bà Ninh mỗi người một cái. Hy vọng nó có thể phù hộ hai người mãi bình yên suôn sẻ, sống hạnh phúc.”

Một đôi? Anh với Ninh Nhất Nhất mỗi người một cái?

Lộ Hứa Nam bỗng do dự, khi anh do dự, biểu hiện trên mặt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Mộ Vãn Tình quan sát một chút mới cần thận đặt túi quà lên bàn của anh, thấy anh không lên tiếng từ chối mới yên tâm rời khỏi.

Ánh mắt Lộ Hứa Nam dừng lại trên túi quà một lúc lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn giơ tay ra túm lấy túi quà rồi nhét vào hộc bàn…

Nhan Tử Vân đứng ở cửa sau, lặng lẽ nhìn cảnh này, móng tay cũng găm chặt vào thịt trong lòng bàn tay.

Đoàn Bội Luy lắc cánh tay cô ta nói: “Sao vậy Tử Vân? Không vào à?”

“Đi bằng cửa trước đi.” Cô ta kéo Đoàn Bội Luy về phía trước, vừa ra vẻ vô tình hỏi: “Mộ Vãn Tình thân với Lộ Hứa Nam hồi nào vậy? Còn tặng quà nữa.”

Đoàn Bội Luy “à” lên rồi đáp: “Không biết, dù sao tuần trước tao còn thấy Ninh Y với Mộ Vãn Tình ghen tuông choảng nhau. Hình như Mộ Vãn Tình chép bài cho Lộ thần, nghe đồn mấy bài đăng trên diễn đàn trường của nó cũng do Lộ thần ra mặt tìm nhà trường xử lý đấy. Có người nói nó là Lọ Lem thời hiện đại, có thể chim sẻ hóa phượng hoàng!”

Nhan Tử Vân nghe rồi chợt cười khẽ: “Lọ Lem là con gái của Công tước, Mộ Vãn Tình là cái quái gì?”

Đi nửa đường thì Ninh Y gặp Cư Mộng, cô nàng dậy trễ nên không ăn sáng bèn kéo cô đi cửa hàng tiện lợi sau trường.

Một hồi sau hai người đến lớp cũng vừa khít vào tiết.

Mộ Vãn Tình ngồi phía sau đành nhét túi quà màu hồng vào hộc bàn, hơi tiếc nuối.

Tiết tiếp theo là môn Toán, có một bài kiểm tra, cô ấy phải đến văn phòng lấy bài thi.

Vậy đợi hết tiết 2 thì đi tìm Ninh Y là ổn.

“Cán sự bộ môn, thầy Lưu nói tiết sau làm thí nghiệm, một mình tôi không cầm được nhiều dụng cụ, cậu đi lấy chung với tôi được không?”

Dương Chân Chân là cán sự môn Hóa.

Hiển nhiên Mộ Vãn Tình không tiện từ chối nên đành bỏ túi quà lại, đứng dậy đi với cậu ta…

Sau tiết 2 là giờ giải lao, có 20 phút.

Ninh Y đi ra từ nhà vệ sinh, cô đụng phải đám người đang vây quanh Nhan Tử Vân, bọn họ đi từ trên lầu xuống.

Một người trong đó thấy Ninh Y liền đi nhanh đến cạnh cô, hơi có ý giành công: “Ninh Y, lần trước lỡ tạt nước bà, cho tui xin lỗi nha, lần này tui đã báo thù cho bà rồi! Bây giờ Mộ Vãn Tình ướt như chuột lột vậy, nó bị nhốt ở WC tầng 6 đấy! Sáng nay chả có lớp nào có tiết thí nghiệm hết, nếu nó ăn may thì chắc chiều nay sẽ quay về được! Haha.”

Dương Chân Chân vừa dứt lời, những người khác cũng cười ầm lên.

Ninh Y nghe mà cạn lời.

“Làm ơn, lần trước người tạt nước tôi là cậu, nếu thật sự muốn báo thù cho tôi thì tự mình nhảy vào hồ nước còn đúng hơn đấy? Mắc gì đi nhốt Mộ Vãn Tình?”

Nhan Tử Vân thấy cô không lên tiếng bèn mở miệng nói: “Nhất Nhất, sao mày không nói Mộ Vãn Tình vẫn luôn bám lấy anh Nam? Tao tới trường nghe Bội Luy nhắc mới biết tuần trước mày cãi nhau với Mộ Vãn Tình. Yên tâm đi, nếu tao đã về trường, chắc chắn nó sẽ không bắt nạt mày được.”

Cái logic quần què gì vậy? Nói một hồi, mấy người làm trùm trường đều tại tôi à?

Ninh Y thầm nghĩ: Khỏi đâu chị bự, tôi cũng không nhờ mấy chị ra mặt dùm, tôi không muốn làm chuyện này…

Đợi chút!

Hình như trong tiểu thuyết có đoạn này!

Nhưng là sau sự kiện ở phòng rót nước, “Ninh Y” tận mắt thấy Lộ Hứa Nam ra mặt cho Mộ Vãn Tình rồi đưa áo cho cô ấy, sôi ruột sôi gan.

Vì vậy có lần, trước tiết thí nghiệm Hoá cô đã dẫn theo vài người nhốt Mộ Vãn Tình ở WC tầng thí nghiệm, dội một thùng nước lên đầu cô ấy rồi cảnh cáo sau này cách xa Lộ Hứa Nam ra.

Dù chuyện ở phòng rót nước không thành công nhưng vẫn tự động đẩy mạnh tình tiết tiếp theo? Dù dưới tình huống không có cô ư?

Ninh Y trả lời một cách chả có cảm tình gì: “Vậy cảm ơn tụi bây nhiều.”

“Mày yên tâm đi Nhất Nhất, tao luôn đứng về phía mày.” Nhan Tử Vân cười một tiếng hỏi: “Tụi tao tới cửa hàng tiện lợi, mày đi không?”

Ninh Y lắc đầu, cô chỉ chỉ về hướng WC: “Tao đi vệ sinh.”

Nhan Tử Vân không nói nữa, cả đám tiếp tục xuống lầu.

Ninh Y xoay người, lập tức chạy về lớp.

Nếu Mộ Vãn Tình bị nhốt thì tiếp đó để Lộ Hứa Nam làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, chó Lộ vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, không nhúc nhích y như bị dính kẹo cao su.

Ninh Y sốt ruột không thôi, cứ vài phút là cô nhìn về hướng của anh.

Biết lúc này Mộ Vãn Tình đang ướt sũng trong buồng vệ sinh thì trong lòng Ninh Y hệt có hàng trăm con kiến đang bò vậy, cực kỳ phiền muộn.

Ninh Y hơi bực bội, nhân vật phản diện chứ không phải cán bộ nhân dân!

Hèn chi cốt truyện tự chạy, bây giờ cô biết tin này cũng đã đứng ngồi không yên, nếu thật sự để cô ra tay thì chưa chắc cô làm được.

Cô quay đầu lần nữa thì thấy Lộ Hứa Nam đang nhàn nhã đùa giỡn với mọi người, quả bóng rổ xoay tròn trên đầu ngón tay như làm xiếc, hoàn toàn không có dáng vẻ chuẩn bị xuất phát.

Ninh Y thầm cáu kỉnh mắng: “Chơi chơi chơi, cậu chỉ biết chơi thôi! Đáng đời không tìm được vợ!

Cô quay đầu nhìn túi đồng phục bên chân mình, sau vài giây đấu tranh, cô cắn răng định cầm lên.

Sau đó suy nghĩ một chút lại nhẹ nhàng đổi thành túi nhựa mà hồi sáng cô mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi.

Vậy chỉ cần cô lặng lẽ không để người khác phát hiện, cũng không ai biết đồng phục là của cô cả.

Chắc không tính là cô… phá cốt truyện nhỉ?

Thôi, cứ xem tình hình rồi làm, có thể nhịn cảnh cáo đau đầu được, nếu mà không nhịn nổi…

Thì tính sau!

Ninh Y xây dựng tâm lý đâu vào đó rồi ôm chặt cái túi.

Đồng phục học sinh vào mùa hè

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN