Ai "Gảnh" Thảo Mai?/Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi
Chương 35: Chuyến đi thực tế.
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese edit chương này mà muốn đi chơi quá.
Thiếu niên kiêu ngạo lần đầu làm loại chuyện trộm vặt này, lỗ tai vẫn luôn đỏ từ trường học tớ nhà, trước khi ngủ còn lo lắng không biết hành động của mình có bị phát hiện hay không.
Dù sao nếu thật sự bị Ninh Y biết anh lén lấy giấy gói kẹo của cô…
Chuyện này mất mặt lắm luôn!
Vì vậy sang hôm sau, Lộ Hứa Nam càng chú ý tới hành động của Ninh Y, anh sợ đối phương bỗng dưng muốn dọn hộc bàn, sau đó nhận ra giấy gói kẹo bị ít đi.
Phương Từ thấy anh Nam mình nhìn camera trong lớp tối thiểu mười lần trong một tiết, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy anh Nam, camera lớp mình bị gì à?”
Lộ Hứa đang suy nghĩ có nên tìm người giám sát camera để xóa đoạn đó hay không khẽ chớp mắt, có chút thẹn quá hóa giận: “… Mày lo chơi game của mày đi!”
Nhưng trên thực tế, chủ nhân của giấy gói kẹo mà Lộ Hứa Nam lén lún giữ lấy và trân trọng hoàn toàn không phát hiện mình mất đồ, cô vẫn luôn đặt hết sự chú ý vào đề Olympic Toán do Mộ Vãn Tình đưa!
“Nhất Nhất, đừng đọc đề nữa! Thầy Lưu tới nói mai là đi thực tế kìa!” Cư Mộng dùng khủy tay khẽ đụng Ninh Y, nhỏ giọng nhắc cô một cách phấn khởi.
Ninh Y ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy ngỡ ngàng: “Thực tế? Đi thực tế gì? Không phải đang đi học à?”
Cư Mộng chậc một tiếng, oán giận nói: “Có phải mày làm đề riết quáng không? Du lịch nghiên cứu thực tế đó! Tới núi Hương Phong, tụi mình còn hẹn tan học sẽ đi mua đồ ăn chung với nhau, mày quên rồi hả?”
Ninh Y chợt nhớ đúng là có chuyện này, chột dạ bảo: “Đâu có? Em muốn ăn gì? Lát nữa chị bao!”
Cư Mộng “xùy” cô: “Còn chị nữa! Mày nhỏ hơn tao đấy?”
Lưu Minh trên bục vẫn đang nói những điều cần lưu ý: “Đúng 8 giờ sáng mai tập trung ở sân thể dục phía Nam, nhớ là đừng tới trễ nhé! Đi khoảng 3 tiếng, bạn nào say xe thì chuẩn bị trước đi. Còn nữa, đừng tưởng lần này ra ngoài là đi chơi, trường học đặc biệt mời giáo sư thực vật học từ trường Đại học A đến dạy cho đám ranh con mấy đứa đó! Tới chừng đó học hẳn hoi nghe hẳn hoi vào cho thầy, lúc về phải viết báo cáo!”
Đám học sinh nghe xong, thoáng chốc lớp học đều là tiếng oán than dậy đất.
Lưu Minh bình tĩnh đứng tại chỗ nghe những lời phàn nàn thay nhau vang lên, lúc này mới cười tủm tỉm thông báo: “Nhưng mà… Vì để mấy đứa có thời gian chuẩn bị, nhà trường đã hủy bỏ môn tự chọn chiều nay! Muốn mua đồ ăn thức uống gì thì dọn dẹp rồi có thể xuất phát, bây giờ mấy đứa bắt đầu tan – học.”
Đầu tiên là bọn học sinh ngẩn người tập thể, sau đó nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô.
Cư Mộng hùa theo đập bàn ầm ầm vài cái, lòng bàn tay cũng ửng đỏ, cô nhóc quay đầu giục Ninh Y: “Tuyệt cú mèo! Lẹ lẹ, dọn đồ đi, tao với mày đi ăn cơm trước, rồi chiều nay đi dạo phố! Năm nay tao còn chưa mua đồ mùa thu nữa!”
Ninh Y do dự: “Gì? Đi dạo nguyên buổi chiều à?”
Cư Mộng mở to hai mắt, tủi thân nói: “Nhất Nhất, mày đồng ý với tao rồi mà! Mày tự nghĩ thử đi, gần đây mày lạnh nhạt tao bao lâu? Tao với mày nói chuyện còn không nhiều bằng Mộ Vãn Tình.”
Ninh Y vừa nghe là lập tức đầu hàng: “Bây giờ tao dọn ngay và luôn, được chưa?”
Lúc này Cư Mộng mới hài lòng, cô nhóc khẽ hừ: “Coi như mày biết điều.”
Vì các giáo viên biết học sinh sắp đi thực tế nên săn sóc không cho bài tập về nhà, cô nhóc nhanh chóng sửa sang xong, nhưng Ninh Y có rất nhiều sách và đề, trên bàn còn cả đống giấy nháp, hành động chậm hơn nhiều.
Cư Mộng thấy đối phương thu dọn mặt bàn, lúc lấy cặp từ trong hộc bàn để chuẩn bị bỏ sách vở vào thì kéo theo mấy tờ giấy gói kẹo sặc sỡ, Cư Mộng khom người nhặt lên giúp cô, cô nhìn rồi thuận miệng hỏi: “Mày còn xài cái này không?”
Ninh Y reo lên, lập tức khom người, thò đầu vào hộc bàn nhìn: “Trời, hôm qua tao quên bỏ rác! Có kiến không vậy?”
Cư Mộng cười híp mắt, cố ý dọa cô: “Chắc có đấy, lần trước tao ăn còn nửa ổ bánh mì quên vứt, chừng trăm con kiến bu tới.”
Ninh Y vừa nghe thì không khỏi rùng mình, cô lấy bút cẩn thận khảy vài cái, xác định không có sinh vật lạ mới dúng đầu ngón tay cầm giấy gói kẹo còn dư trong hộc bàn, ném sạch vào túi nhựa để bỏ rác.
Trên gương mặt nhỏ nhắn viết đầy vẻ ghét bỏ.
Cư Mộng nhìn dáng vẻ dè dặt của cô thì cười ẻ, ai ngờ vừa ngẩng đầu lại thấy một bóng dáng cao to, thoáng chốc tiếng cười nghẹn ở cổ họng, cô nhóc không nhịn được mà ho hai cái, chào hỏi: “Lộ, Lộ thần.”
Ninh Y nghe tiếng nên quay đầu, đúng là thấy mặt mũi Lộ Hứa Nam xanh lè xanh lét đứng ở phía sau hành lang cách đó không xa, cô cau mày: “Chuyện gì?”
Ai ngờ đối phương chỉ nhìn cô một cái, chả nói gì, cắm đầu đi thẳng qua chỗ ngồi của bọn cô, sau đó… Ra ngoài bằng cửa trước lớp học.
Ninh Y quét mắt nhìn cửa sau mở rộng: … E là người này rảnh quá nên có tật xấu đấy?
Phương Từ thấy Lộ Hứa Nam bỗng đứng dậy vọt tới trước lớp, còn tưởng có chuyện gì gấp nhưng cậu ta nhận ra chưa tới hai phút, Lộ Hứa Nam đã đen mặt vòng về từ cửa sau, cậu gãi ót, đùa giỡn hỏi thử: “Anh Nam, anh… Đi dạo trong lớp hả?”
Lộ Hứa Nam tức giận liếc cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Không chơi bóng rổ?”
Phương Từ lập tức không ngớt lời: “Chơi chơi chơi! Bây giờ em sẽ hú tụi nó tập trung ở sân bóng ngay và luôn!”
Nói xong thì ném luôn hành động khó hiểu vừa rồi của đối phương ra sau gáy, cúi đầu nghịch điện thoại.
Sắc mặt Lộ Hứa Nam khó coi, anh lấy giấy gói kẹo bị vò nhăn ở trong túi, năm ngón tay co lại vò thành một cục, nhấc cánh tay lên định ném vào thùng rác, song được một nửa lại thu tay về.
Anh mím môi, nhìn chòng chọc nắm tay của mình vài giây, bỗng dưng hung dữ hừ nhẹ, trên mặt vô cùng bực dọc nhưng động tác của tay lại không thô lỗ, thậm chí là cẩn thận phủi thẳng giấy gói, vuốt nếp gãy bên trên, sau đó kẹp vào sách Văn…
…
Hôm sau, Ninh Y lê hai chân đau nhức của mình từ trên xe xuống, cô thầm thề rằng dù thế nào thì lần sau cũng sẽ không đồng ý dạo phố với Cư Tiểu Mộng.
Chạy ba cây số chưa chắc đã mệt như vậy!
Cư Mộng đứng trong hàng của lớp nghe Ninh Y than thở, cô nhóc làm lố nói: “Ninh Nhất Nhất, rốt cuộc mày có phải phụ nữ không? Đi dạo phố cũng mệt nữa? Chạy bộ có thể thích bằng du hí hả?”
Ninh Y ngáp, qua loa đáp: “Ừ ừ ừ, dạ dạ dạ, ngài nói đúng.”
Cư Mộng thấy cô vô cùng buồn ngủ liền hỏi: “Uống thuốc say xe chưa?”
Ninh Y gật đầu, cô ngồi xe buýt sẽ bị say xe, cô ăn sáng ở nhà xong là uống thuốc trước rồi, lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cô lập tức buồn ngủ.
Cư Mộng để cô dựa vào người mình, cũng đội chiếc mũ chống nắng mà hôm qua hai người đã mua lên cho cô, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của Ninh Y vài cái.
Còn chưa buông tay thì chả hiểu sao cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, như có gai sau lưng vậy, cô nàng không nhịn được mà quay đầu lại, song chẳng phát hiện có gì lạ, chỉ thấy Lộ Hứa Nam xách một thứ vô cùng không phù hợp với bản thân – Balo màu hồng đáng yêu – Đi về phía bọn cô.
Lộ Hứa Nam, balo con gấu màu hồng?
Cư Mộng vô thức nổi da gà, cô quay đầu lại, thầm nghĩ rằng đúng là đủ đáng sợ đấy.
Lúc này Lưu Minh đã đếm xong số người, ông gọi bọn học sinh lần lượt lên xe: “Ê! Đừng có xô đẩy, đi lên từ từ, cũng không phải là không có chỗ… Xách vali đi theo tài xế để ra sau xe!”
Cư Mộng đang lo việc cất hành lý, song trên người vẫn còn một Ninh Y đang mê mang, vừa đi hai bước đã lảo đảo, suýt nữa là hai đứa ngã lăn ra với nhau, cũng may cô nhóc chống lên vali để ổn định cơ thể, dưới sự hoảng hồn, rốt cuộc Cư Mộng cũng phát hiện chỗ kỳ lạ, cô nhóc lay bả vai Ninh Y: “Nhất Nhất, hành lý của mày đâu?”
Lúc tới, con nhóc này chỉ mang theo túi kẹo và túi để điện thoại, tay khác cầm nón, hèn chi Cư Mộng cảm thấy cứ kì kì!
Ninh Y lim dim, chậm chạp “hả” một cái, hình như là hoàn toàn chả hiểu ý Cư Mộng.
Cư Mộng đang định vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô để cô tỉnh táo một chút, vừa tới gần đã bị Lộ Hứa Nam cắt ngang: “Cậu ấy để quên hành lý trên xe, tài xế không gọi được, thấy tôi ở cổng nên nhờ tôi đưa cho cậu ấy.”
Nói xong anh khẽ nhấc cái balo màu hồng trên tay để ra hiệu.
Cư Mộng lập tức bày ra dáng vẻ thì ra là vậy, hèn chi vừa nãy thấy cái balo khá quen.
“Cậu đi cất hành lý đi, tôi mang Ninh Y lên xe.” Lộ Hứa Nam tự nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay Ninh Y, anh hơi dùng sức, đối phương liền ngoan ngoãn tựa vào vai anh theo lực.
“À, ok.” Cư Mộng buông tay theo bản năng, kéo vali đi về phía trước vài bước mới lấy lại tinh thần.
Ủa, bậy nha, tui đi cất hành lý với mang Nhất Nhất lên xe, hai chuyện này không hề mâu thuẫn mà!
Cư Mộng cất vali xong thì lên xe, vừa nhìn thoáng qua đã thấy hai người ngồi trên ghế đôi.
Hình như Ninh Y đã ngủ trên ghế, còn Lộ Hứa Nam đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Cư Mộng bước chậm sang, nhẹ giọng gọi: “Chuyện là… Lộ thần…”
Lộ Hứa Nam cau mày, ngẩng đầu nhìn cô nàng, dường như rất bất mãn vì mình bị làm phiền, anh cầm điện thoại, môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhả ra hai chữ: “Chuyện gì?”
“…” Cư Mộng thoáng chốc im re, cô nhóc sợ hãi nuốt câu “Tui với Nhất Nhất đã hẹn là ngồi chung” vào trong bụng, khô khan đáp: “À, không có gì.”
Lộ Hứa Nam khẽ gật đầu, tiếp tục dời tầm mắt về điện thoại.
Cư Mộng thầm chửi mình “Đồ hèn”, nhìn một lượt trong xe, thấy Mộ Vãn Tình nhón chân cất xong túi ở giá để hành lý liền nhấc chân đi tới, ngồi xuống dưới ánh mắt vui vẻ của đối phương.
Còn Lộ thần lạnh lùng trong mắt cô nhóc thì nhìn màn hình tối đen của điện thoại một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!