Ai Gia, Có Hỉ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 14


Lúc tỉnh lại, thì ta đã ở trong tẩm cung. Thường Trữ
ngồi cạnh giường, khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt đẹp khép hờ, có vẻ mệt
mỏi. Chắc là Thường Trữ lo lắng cho ta, nên mới canh cạnh giường tới tận giờ.
Ta mới chỉ động đậy một chút, Thường Trữ mẫn cảm đã nhanh mở mắt, trong mắt xẹt
qua một tia vui mừng, “Quán Quán, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.”

Thường Trữ vừa dứt lời, mấy người đứng ngoài bình
phong vội vàng tiến vào, ta nhìn kỹ, là Hoàng đế, Ninh Hằng, Thẩm Khinh Ngôn
còn có Quách Thái y. Hoàng đế dẫn đầu đi đến cạnh ta, “Thái hậu khoẻ
chứ?”

Ta ấn ấn thái dương, nói: “Tốt lắm, chỉ có chút
đau đầu thôi.”

Quách Thái y lúc này mới tiến tới bắt mạch ta, lâu
sau, hắn nói với Hoàng đế: “Bẩm bệ hạ, Thái hậu nương nương không có gì
đáng ngại nữa, chỉ cần đúng giờ uống thuốc dưỡng thai nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy
ngày là được.”

Ta nhíu mày, “Ai gia sao tự dưng lại té
xỉu?”

Quách Thái y nói: “Bẩm Thái hậu nương nương,
người bị động thai.”

Động thai? Từ lúc ta có hỉ mạch tới giờ, cái thai này
cũng động nhiều thật. Hay là oa nhi trong bụng ta quả thật rất hiếu động? Ta
nâng mắt nhìn xung quanh. Hoàng đế cười tủm tỉm nhìn ta, Ninh Hằng đứng phía
sau Hoàng đế lại biến trở lại dáng vẻ của Ninh đại tướng quân thường ngày,
nghiêm trang không nói một lời, ta thật sự rất hoài niệm một Trí Viễn đùa một
tí mặt đã đỏ bừng.

Có vẻ ta nhìn Ninh Hằng hơi lâu, Hoàng đế sắc mặt khó
coi. Ta bình tĩnh chuyển ánh mắt qua Thẩm Khinh Ngôn, đã nhiều ngày không gặp
hắn, hắn hình như gầy hơn. Lúc chạm tới ánh mắt ta, hắn lại cười nhẹ.

Lòng ta lại nhộn nhạo một hồi.

Hoàng đế sắc mặt lại khó coi thêm vài phần, ta thấy
thật khó hiểu. Ta nhìn Ninh Hằng, Hoàng đế không vui, có thể lý giải được.
Nhưng nhìn Thẩm Khinh Ngôn, Hoàng đế không vui cái gì chứ? Hay là qua tiếp xúc
nhiều ngày, Hoàng đế lại đem tình cảm chuyển tới Thẩm Khinh Ngôn?

Ta bị ý tưởng này làm cho kinh hồn bạt vía.

Thường Trữ lúc này ngáp một cái, nói: “Trời cũng
không còn sớm nữa, ta muốn hồi phủ công chúa.”

Hoàng đế ôn nhu nói: “Hoàng tỷ, Thái y trong phủ
có đủ người không? Nếu là không đủ, cứ vào cung mà đem mấy người về.”

Thường Trữ khoát tay, “Đủ mà, chỉ là có hỉ mạch
thôi mà. Sao phải rườm rà thế? Mà Thái hậu thân thể yếu đuối, nên cho vài Thái
y thúc trực ở Phúc Cung phòng ngừa bất trắc.”

“Thái hậu thân thể đúng là hơi yếu,” Hoàng
đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Quách Thái y, ngươi từ ngày mai ở lại trong
Phúc Cung đi.”

Quách Thái y đáp lời “Dạ” .

Đợi mọi người rời đi hết, ta gọi Nhạn Nhi lại, còn cho
tất cả những người khác lui xuống. Ta xoa xoa trán, đầu vẫn đau nhức như trước.
Nhạn Nhi nâng ta dậy, rót một chén trà sâm, ta cúi đầu uống một ngụm, không
nhanh không chậm hỏi: “Ai gia hôn mê bao lâu rồi?”

Nhạn Nhi đáp: “Ước chừng là ba canh giờ.”

Ta trầm ngâm, lại hỏi: “Sau khi ai gia ngất, có
lưu lại Tô phủ không?”

Nhạn Nhi đáp: “Có, lưu lại tầm nửa canh giờ. Thẩm
Tướng vốn định để đại phu bắt mạch cho Thái hậu người, nhưng Thường Trữ công
chúa lại không tin tưởng đại phu thường thường ngoài cung, nên mới đưa nương
nương về cung.”

Ta hỏi nhỏ, “Thẩm Tướng?”

Nhạn Nhi gật đầu, “Đúng vậy, Thẩm Tướng là người
đầu tiên phát hiện nương nương bị ngất xỉu.”

Thẩm phủ với Tô phủ cách nhau cũng không xa, đường gần
nhất là qua một ngõ nhỏ chỉ có ba thước (một thước =
1/3 mét). Mà trong Tô phủ cũng có người của Thẩm Khinh Ngôn,
Thẩm Khinh Ngôn phát hiện ra ta ngất cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà việc
này, cũng rất là kỳ lạ. Rõ ràng trước khi ta ngất, đã nhìn thấy một tiểu tử lạ,
theo lý mà nói, đáng nhẽ phải là tên tiểu tử kia nhìn thấy trước tiên, sao lại
là Thẩm Khinh Ngôn?

Ta hỏi: “Sau khi Thẩm Tướng phát hiện ra ta,
ngươi có thấy một tiểu tử mặc quần áo màu lam không?” Ta cố gắng hồi tưởng
lại, “Không cao lắm hơi gầy, da mặt vàng, mắt nhỏ miệng rộng.”

Nhạn Nhi lắc đầu, “Không thấy, lúc ấy Thẩm Tướng
ôm Thái hậu nương nương người xuất hiện. Thường Trữ công chúa lúc ấy sợ tới mức
mặt mũi trắng bệch, sau đó một đám người vây quanh, cung nữ thái giám, duy chỉ
có tiểu tử người nói là không thấy.”

Ta lại càng thấy nghi hoặc, chẳng lẽ tiểu tử ta thấy
trước lúc bị ngất chỉ là mơ sao?

Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, lòng ta vẫn bị bao phủ sương
mù tầng tầng lớp lớp. Mỗi lúc nghĩ tới tên tiểu tử đó, ta lại cảm thấy cực kỳ
khả nghi. Ta có thể kết luận tên tiểu tử kia là người thật, nhưng mà tiểu tử đó
không thể mất tăm mất tích như thế chứ. Hôm đó, Thái y nói ta vì bị động thai
mà ngất, nhưng ta ngàn vạn lần cũng không tin. Lúc ấy khi ta bị ngất, cảm thấy
so với mấy lần ngất trước hoàn toàn không giống nhau. Mà như có một luồng khí ở
trong đầu chậm rãi dao động, lúc ta không chú ý đã xâm nhập vào sâu trong đại
não.

Một khi đã có ý tưởng, thì ta muốn lập tức hành động.

Tô phủ, ta tuyệt đối muốn quay về. Tiểu tử, ta cũng
tuyệt đối muốn tìm ra. Nhưng mà biết lấy lý do gì để tới Tô phủ? Ta nghĩ ngợi,
cuối cùng sai Như Ca tới phủ công chúa một chuyến mời Thường Trữ tới.

Ta không vòng vo nhiều lời, nói thẳng: “Thường
Trữ, ta có một tình lang ở Tô phủ, ta muốn quay lại Tô phủ một chuyến.”

Thường Trữ cười ha ha: “Ngươi đang nói Thẩm
Tướng?”

Ta nặng nề lắc đầu, “Không phải, là người
khác.”

“Ồ?” Thường Trữ nhíu mày nói: “Rốt cuộc
là người phương nào mà có thể làm Quán Quán liều mạng nhiều lần trốn ra khỏi
cung?”

Ta ra vẻ thần bí nói: “Đợi tới lúc thích hợp, ta
sẽ nói với ngươi.”

“Ngay cả ta cũng không thể nói sao?”

Ta “Ừ” một tiếng, cầm tay nàng, “Thường
Trữ, việc này ta không thể để Hoàng đệ của ngươi biết được, ngươi giúp ta
đi.”

Thường Trữ trầm ngâm, hỏi: “Người đó có gây nguy
hại tới Đại Vinh không?”

Ta cười nói: “Tất nhiên là không, chỉ là một dân
chúng bình thường thôi.”

Thường Trữ sảng khoái nói: “Đi, ta giúp ngươi
trốn ra ngoài gặp tình lang.”

Ta nắm chặt tay nàng, “Thường Trữ, ngươi nhỏ
giọng một chút.”

Thường Trữ cười cười, “Thật hiếm thấy, lại có nam
nhân làm ngươi thể hiện ra bộ dáng này, lần khác ngươi nhất định phải cho ta
thấy hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Ta nói luôn “Được”. Lúc này, trong lòng khá
là áy náy, nhìn Thường Trữ ý cười trong mắt, ta lại thấy thật sự bất an. Nhưng
mà dù sao, tớ lúc tra ra được chân tương mọi việc, thì giải thích với Thường
Trữ vậy.

Ta cùng tỳ nữ bên người Thường Trữ thay đổi xiêm y, tỳ
nữ kia liền thay ta lưu lại Phúc Cung. Trước khi đi, ta ra lệnh bất luận người
nào cũng không được quấy rầy ta nghỉ ngơi. Rồi sau đó ta biến thành bộ dạng
phục tùng cúi đầu theo Thường Trữ xuất cung, Hoàng đế đối với Thường Trữ rất ưu
ái, cho Thường Trữ rất nhiều đặc quyền không tưởng tượng được, như Thường Trữ
đi xe ngựa không cần phải qua kiểm tra của thị vệ ở cửa cung, Thường Trữ thậm
chí có thể mang bội kiếm vào cung.

Lúc này, có Thường Trữ hỗ trợ, ta xuất cung cực kỳ
thuận lợi.

Thường Trữ thay ta che đi mọi sơ hở, ngay cả tới Tô
phủ bịa chuyện cũng rất khéo. Nàng nói với tổng quản Tô phủ ta mấy ngày trước
có đi qua rừng trúc đã rơi mất một đồ vật rất quý, hạ chỉ lập tức tìm về. Toàn
bộ Tô phủ luống cuống tay chân bắt đầu tìm kiếm. Thừa dịp hỗn loạn, Thường Trữ
nháy mắt với ta, ta cảm kích nhìn nàng, rồi lén lút trốn đi.

Thường Trữ này bịa chuyện tốt thật, bởi vì muốn tìm đồ
quý, nên tất cả hạ nhân trong Tô phủ đều điều động tới. Ta từng bước từng bước
tìm kiếm, cũng chẳng thấy tiểu tử ta muốn tìm. Qua ước chừng thời gian một nén
nhang, ta sốt ruột, liền kéo lại một tỳ nữ vừa vội vàng chạy qua, hỏi:
“Trong phủ ngươi có một tiểu tử không cao lắm hơi gầy, da mặt vàng, mắt
mắt nhỏ miệng rộng không?” Ta lấy tay ra mô phỏng, “Khóe miệng bên
phải còn có một nốt ruồi.”

Tỳ nữ kia kinh ngạc nói: “Ngươi nói Triệu Thất
sao? Hắn vài ngày trước đã về quê rồi.”

Ta sửng sốt, tỳ nữ kia lại vội vàng rời đi.

Có sự trùng hợp vậy sao? Sự băn khoăn trong lòng ta
càng ngày càng nhiều, ta lại đi tới từ đường, ta cuối cùng vẫn cảm thấy ở từ
đường có chỗ kỳ quái, hai lần té xỉu đều ở trong từ đường.

Ta dò xét xung quanh một lượt, so với ngày thường vẫn
chẳng thấy có gì khác biệt. Ta sờ trái sờ phải một hồi, cũng chẳng thấy có gì
không ổn. Ở từ đường ngắm nghía trái phải tới hơn nửa canh giờ, ta thất vọng
rời đi.

Thường Trữ thấy bộ dáng của ta, trêu ghẹo nói:
“Làm sao? Không muốn xa rời tình lang chứ gì?”

Ta nhếch môi nở nụ cười.

Ta bình yên vô sự hồi cung, tỳ nữ của Thường Trữ cũng
bình yên vô sự xuất cung. Nhưng mà lần này đi cũng chẳng tra ra được cái gì,
chỉ biết được một việc tên tiểu tử họ Triệu khả nghi kia đã về quê rồi.

Trong lúc ta đang thấy phiền não, đến tối, Hoàng đế
lại đưa Ninh Hằng tới. Hắn cười tủm tỉm nói: “Thái hậu, trẫm mượn Ninh
khanh đã mấy ngày, hôm nay nên trả lại cho người.”

Ninh Hằng vẻ mặt thản nhiên đứng phía sau Hoàng đế,
không nói gì.

Ta miễn cưỡng nói: “Không sao. Ai gia cũng như bệ
hạ , bệ hạ cứ tùy ý dùng.”

Hoàng đế lại nói: “Ninh khanh, nhớ hầu hạ Thái
hậu thật tốt.”

Ninh Hằng nghiêm trang đáp lời “Dạ” .

Sau khi Hoàng đế rời đi, Ninh Hằng trầm mặc đứng cạnh
ta. Đúng lúc ta thấy đối bụng, liền bảo Như Ca cùng Như Họa nấu cho mình một
bát canh hạt sen bách hợp.

Sau khi ta ăn xong chén canh hạt sen bách hợp, Như Ca
cầm khăn định lau miệng cho ta.

Ta nhìn nhìn, nói: “Ninh khanh, ngươi không phải
là nam hầu của ai gia sao? Tại sao mắt nhìn cũng không có? Việc nhỏ này, chẳng
lẽ ngươi cũng không biết làm?”

Như Ca yên lặng đem khăn đưa cho Ninh Hằng.

Ninh Hằng cứng ngắc cầm lấy khăn, Ninh Hằng trong tay
cầm một chiếc khăn trắng tinh nhưng có vẻ không thấy bất ngờ, ngược lại lúc hắn
thay ta lau miệng, ánh mắt lại có thêm vài phần sắc lạnh.

Ta
lúc ấy ta đã nghĩ: giờ phút này trong lòng Ninh Hằng nhất định hận thứ trong
tay không phải là đao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN